Hương Thơm Băng Đá Như Xưa

Chương 16: Chương 16




Bí Đỏ và Thường Huy đưa tôi về nhà, ba mẹ tôi vui mừng hớn hở chạy ra đón.

Me tôi thấy Bí Đỏ dẫn theo một cậu bạn trai anh tuấn tài giỏi thì cực kỳ khó chịu. Đợi bọn họ đi xa mẹ tôi lập tức thưởng cho tôi một tràng càm nhàm, nói là ngày mai tôi phải đi xem mắt.

“Mẹ, không đi có được không?” Tôi không muốn đi xem mắt vào lúc này.

“Như vậy sao được chứ? Mợ của con đã nói với bên nhà trai hết rồi, bây giờ con không đi, sau này mẹ có mặt mũi nào mà nhìn mợ con chứ.” Mẹ tôi không đồng ý.

Thấy tôi bĩu môi không nói lời nào, mẹ an ủi: “Băng Băng, con yên tâm, mẹ tuyệt đối sẽ không đưa con đi gặp một thằng không ra gì. Mẹ nói với con rồi, người ta là bác sĩ, bây giờ đang làm sếp của một bệnh viện. Dáng dấp cũng không tệ chỉ có cái tuổi hơi cao, gần 40 rồi nhưng con cũng gần 30. Với lại thời gian không chờ người…”

Tôi còn chưa đến 28 mà mẹ lại nói tôi gần 30 là sao. Dù thế nào cũng không nên giới thiệu cho tôi một người 40 tuổi chứ.

“Dù sao con cũng không đi.” Tôi kiên quyết không đi, tôi muốn xem mẹ có thể làm gì?

“Cái con bé này!” Mẹ đang định quở trách tôi thì thấy tôi không nói gì nên đi vào phòng ngồi xuống giường tôi, nói: “Băng Băng, mẹ cũng là muốn tốt cho con, qua một năm chúng ta lại già thêm một tuổi, con bây giờ vẫn còn trẻ nên dễ tìm đối tượng hơn.”

“Vậy cũng không cần vội vàng đến mức ngày mai phải đi tìm?” Tôi tức giận nói.

“Vậy ngày mốt, quyết định như vậy đi. Mẹ gọi điện cho mợ con nói hôm nay con mới trở về, còn đang mệt nên cần nghỉ ngơi, ngày mốt mới đi.” Mẹ nắm ngay kẽ hở trong lời nói của tôi, vội đứng dậy đi ra ngoài.

Không đợi tôi giải thích, mẹ yêu quý của tôi đã gọi điện thoại.

“Ai” Tôi thở dài, nhớ khi tôi mười tám tuổi đã biết yêu. Lúc đó còn sợ người trong nhà phát hiện. Mấy năm gần đây có nằm mơ tôi cũng không nghĩ rằng, mình sẽ đi xem mắt.

Địa điểm xem mắt là nhà của mợ tôi. Lúc gần tới nơi, mẹ tôi dặn rất nhiều lần là phải chú ý hình tượng, phải tỏ ra yếu đuối thục nữ. Mẹ nói cứ như tôi chưa bao giờ chú ý đến hình tượng của mình vậy.

Bên nam đến sớm hơn chúng tôi. Tôi đi theo sau mợ vào trong, bên trong chỉ có một người đàn ông cỡ 40 tuổi cũng đang quan sát tôi. Tôi không nghĩ người này là đối tượng xem mắt của tôi.

Mợ nói tôi ngồi xuống ghế sa lon rồi bảo người đàn ông đó ngồi bên cạnh. Lúc này tôi mới biết ông ta là đối tượng xem mắt của tôi. Không cao không lùn, không đen không trắng, không mập không ốm, mắt kiếng dầy cui, trên mặt có rất nhiều mụn.

“Đây là Thôi Bác Tuyên tuổi trẻ tài cao tài hoa hơn người, còn trẻ như vậy đã có thể làm bác sĩ.” Mợ cười ha hả nói xong, lại giới thiệu tôi “Đây là Lạc Băng nhà chúng tôi, hiện đang làm kế toán, tài mạo song toàn…ha ha”

Mặc dù bản thân tôi bình thường có chút tự luyến, nhưng lời của bà mai này, tôi nghe cũng có chút khó tin. Khó trách mọi người đều nói lời bà mai nếu có thể tin được thì heo mẹ cũng có thể leo cây.

Mọi người nói chuyện một lúc thì mợ tôi nói là bận việc trong nhà bếp, còn mấy người khác thì chui vào một căn phòng khác. Trong phòng khách chỉ còn tôi và bác sĩ Thôi.

Bác sĩ Thôi ngồi sát vào tôi nhìn thẳng vào mắt tôi, không nhanh không chậm nói: “Nghe nói cô đã ly dị?”

Lòng tôi căng thẳng, người này vừa mở miệng là hỏi vấn đề này, chẳng lẽ ông ta không biết người ta xem mắt sẽ nói những gì sao?” Tôi lơ đãng nói: “Đúng vậy”

Nghe được lời khẳng định của tôi, ông ta nâng gọng kính dầy lên nói: “Tôi có thể biết nguyên nhân không?”

“Có thể không nói được không?” Tôi không muốn tố cáo tội lỗi của chồng cũ, hơn nữa tôi theo bản năng tránh xa ông ta một chút, cự ly gần như vậy làm tôi cảm thấy rất bực bội.

Ông ta có lẽ cũng biết mình thất lễ nên nhếch môi cười, ngay sau đó lại bày ra bộ dạng đứng đắn hỏi: “Nghe nói cô làm việc ở công ty tư nhân?”

“Đúng vậy.” Tôi thẳng thừng nói.

Nghe ngữ điệu của ông ta có lẽ ông ta cho rằng tôi là người “Không có việc làm” nên muốn biểu hiện một chút lòng tốt.

Ông ta nhẹ nhàng “A” một tiếng, vẻ mặt rất thất vọng.

Tôi thấy vẻ mặt thất vọng của ông ta thì trong lòng không khỏi vui mừng, một ý tưởng ác độc nhanh chóng chui vào đầu tôi. Ông hỏi tôi, vậy tôi cũng hỏi ông một chút.

“Bác sĩ Thôi, nghe nói anh còn chưa kết hôn?”

Ông ta hả hê nói: “Đúng vậy, bạn bè đều nói tôi là quý tộc độc thân.”

“Vậy có thể cho tôi biết nguyên nhân không?”

“Chỉ là không thấy hài lòng.”

Tôi nhổ vào, ông chọn người ta sao, tôi cho rằng người ta không thèm ông thì có. Dĩ nhiên tôi vẫn duy trì hình tượng thục nữ, dịu dàng cười hỏi: “Này, tâm lý, thân thể, cách sinh hoạt của anh không có vấn đề gì chứ? Tôi chỉ là cảm thấy anh cũng không còn trẻ mà chưa kết hôn nên hỏi một chút.”

Bác sĩ Thôi nâng gọng kính lên, giật mình nhìn tôi, sau đó nói: “Tuyệt đối không có vấn đề, cô yên tâm.”

“Hả?” Tôi cố ý nhướng mày, làm ra vẻ không tin được.

Ông ta nóng nảy, mặt mày cũng méo mó hết rồi, cất cao giọng nói: “Trước kia tôi cũng có bạn gái, tôi còn làm cô ta có thai ba lần phải đi nạo thai…”

Lời của ông ta đã chọc giận tôi. Tôi thật không ngờ có người lại lấy việc nạo thai ra nâng cao giá trị bản thân. Tôi giáo dục ông ta một phen, nhiều lần ông ta cũng muốn mở miệng nói, đáng tiếc tôi không cho ông ta cơ hội.

Rốt cuộc đợi đến lúc ăn cơm, Tôi nghĩ ăn xong là có thể rời khỏi nơi thị phi này ai ngờ ông ta lại đề nghị chơi mạt chược.

“Thật ngại quá, tôi không biết chơi mạt chược.” Tôi nói thật.

“À?” Ông ta lên tiếng khiển trách “Cô không biết chơi mạt chược sao?” Nét mặt của ông ta giống như đang nói không biết chơi mạt chược là một tội ác tày trời.

“Không biết chơi cũng là chuyện tốt, tiết kiệm được rất nhiều thời gian.” Mợ tôi vội vàng đứng ra giàn xếp.

“Lời ấy sai rồi, bây giờ không biết chơi mạt chược không còn là chuyện nhỏ. Kết bạn, nói chuyện với lãnh đạo thậm chí là trao đổi giữa mọi người trong gia đình cũng cần đến mạt chược mới thành công. Hơn nữa, mạt chược cũng không khó chơi, sao cô lại không học. Vậy sau này tôi đem bạn bè về nhà, cô cũng không thể bồi bọn họ chơi…” Nói đến chuyện chơi mạt chược, nước miếng của ông ta cứ như sông Hoàng Hà dậy sóng không dứt.

“Vậy thì Lạc Băng con học với mợ một chút đi?” Mợ hỏi tôi.

“Không, chiều nay con có hẹn với bạn đi xem phim, con phải về trước.” Tôi tùy tiện tìm một lý do.

Rốt cuộc cũng thoát được. Tôi kiên quyết không cho ông ta đưa tôi về mà tự mình kêu xe taxi. Khi ngồi trên taxi tôi mới thở dài một hơi, xem mắt thì ra là một cực hình.

Hôm sau, mợ đến nhà tôi. Tôi vừa thấy bà ấy liền chạy vào phòng. Mẹ tôi lôi kéo mợ vào phòng ngủ của bà.

Ngăn cách một cánh cửa, tôi nghe hai người đang nói về chuyện xem mắt hôm qua.

“Băng Băng và vị bác sĩ kia rốt cuộc có tiến tới không? Con bé đó, hôm qua trở về không nói gì cả, cứ úp úp mở mở.” Đây là giọng nói của mẹ.

“Chị dâu, Băng Băng nghĩ gì, em cũng không biết.”

“Vậy còn bác sĩ kia thì sao?” Mẹ tôi gấp gáp hỏi.

“Người ta nói…” Mợ tôi chần chờ.

“Hắn ta thật ra nói gì?” Mẹ tôi càng nóng nảy hơn.

“Người ta nói, Băng Băng không biết chơi mạt chược, sợ là… Sợ là sẽ không được thông minh… Lại nói người ta là lần đầu tiên kết hôn còn Băng Băng là lần thứ hai…”

Nghe đến đây tôi đứng chết trân tại chỗ, tôi không biết mẹ tôi sẽ nghĩ gì.

Cứ tưởng rằng chuyện đến đây sẽ chấm dứt, may nhờ người ta không coi trọng tôi, nếu không mẹ sẽ vội vàng giao tôi cho người ta rồi.

Không ngờ lúc ăn cơm tối, ông ta gởi tin nhắn cho tôi: “Lạc Băng, tôi muốn nói rõ, tôi có thể không ngại quá khứ của cô nhưng cô phải học chơi mạt chược.”

Tôi cười đến mức thiếu chút nữa là phun miếng cơm vào mặt mẹ.

Mẹ muốn lại gần xem tin nhắn, tôi vội vàng xóa đi. Tôi cho rằng tôi không để ý đến ông ta thì sẽ xong chuyện. Không ngờ vị bác sĩ tài giỏi kia lại tự mình đa tình.

Buổi tối ông ta lại gửi tới một tin nhắn: “Cô không nhận được tin nhắn của tôi sao? Tại sao không trả lời? Có phải đang nói chuyện với thằng khác không, tôi sẽ giận đó.”

Tôi không trả lời tin nhắn của ông ta cũng không nhận điện thoại. Tôi nghĩ, chuyện này cứ giải quyết như vậy đi.

Mẹ tôi thì ngược lại cảm thấy rất nghiêm trọng. Vừa nghĩ đến chuyện lớn cả đời của tôi liền than thở.

Cho đến mồng ba tết, tôi nhận được một món quà. Chính là cái áo dệt kim hở cổ màu xanh ngọc tôi thích lúc trước.

Mẹ tôi vừa nhìn thấy nó thì liền huơ tay múa chân, vui hơn cả tôi. Thật ra tôi còn vui hơn cả mẹ chỉ là tôi đang che giấu tình cảm của mình.

“Nói cho mẹ biết, có phải con có rất nhiều bạn trai không?” Ánh mắt của mẹ như ánh mặt trời buổi sáng. Tôi thật sự không muốn đả kích sự hy vọng của bà nhưng chẳng qua tôi không biết đi đâu để tìm đủ số lượng bạn trai mà bà muốn.

“Mẹ, con làm gì có bạn trai chứ, đây là của một khách hàng tặng. Anh ta muốn con làm việc cho anh ta tốt hơn nên mới gửi quà chúc mừng năm mới đến.”

“À.” Thấy mẹ ngượng ngùng tránh ra, lòng tôi thật đau xót. Tôi hận không thể bắt một người đàn ông làm bạn trai để làm mẹ vui lòng.

Nhưng mà tôi lại nhanh chóng bị niềm vui khi nhận được cái áo chiếm mất. Tôi ôm chiếc áo lông vào phòng, len lén mừng thầm. Mặc thử nó, tôi nhìn tới nhìn lui, vuốt ve khắp nơi. Trong lòng dâng lên một tí ti ngọt ngào. Ngay sau đó lại có một giọng nói vang lên: “Lạc Băng, cô thật là mất mặt, kẻ tặng chiếc áo này cho cô là người như thế nào chứ, cô mặc nó làm gì?” Tôi lại cởi áo lông ra, nhét vào trong tủ quần áo. Sau đó lại không nhịn được lấy nó ra, tỉ mỉ nhìn nó, chạm vào nó, sau đó lại mạnh tay nhét vào tủ. Hành động này cứ lặp đi lặp lại như vậy chắc tôi sẽ điên mất.

Lâm Quốc Đống ơi Lâm Quốc Đống, rốt cuộc là anh muốn gì? Cứ như vậy mà xông vào trái tim tôi, anh cũng biết tôi sẽ không bao giờ làm tiểu tam, cho dù có đau khổ đến chết, tôi cũng không làm. Tôi rõ ràng rất ghét đàn ông trăng hoa nhưng vì sao đối với người đàn ông trăng hoa như anh, tôi lại không thể ghét được.

“Băng Băng, Bí Đỏ tới.” Là ba đang gọi tôi.

Tôi vội vàng đi ra ngoài, thấy Bí Đỏ đang từ trong cóp xe lấy ra mấy món quà hiếu kính ba mẹ tôi. Ba mẹ tôi vui mừng theo sau Bí Đỏ xách đồ vào nhà.

Khó trách ba mẹ tôi cứ Bí Đỏ tốt thế này, Bí Đỏ tốt thế kia. Thì ra là bị người ta mua chuộc.

“Thường Huy đâu?” Tôi nhìn xung quanh nhưng cũng không thấy bóng dáng Thường Huy.

“Đúng nha, anh chàng đẹp trai kia đâu rồi?” Mẹ tôi cũng hỏi.

“Hôm nay không nói tới anh ta. Anh ta bị tớ đuổi đi rồi.” Bí Đỏ phất tay nói.

Đây chính là lần đầu tiên Bí Đỏ cãi nhau với Thường Huy, còn đang trong Tết mà đã đuổi người ta đi. Biểu Hiện của Bí Đỏ tự nhiên như không có chuyện gì xảy ra, tôi thấy có gì đó rất đáng ngờ nên đến gần hỏi: “Bí Đỏ, cậu không sao chứ?”

“Hắn bị tớ đuổi đi thì tớ có thể có chuyện gì chứ? Cũng không phải là tớ bị đuổi đi.” Bí Đỏ vô tội nói.

“Băng Băng, con đừng ngạc nhiên, vợ chồng son nào mà không gây gổ, hai ngày là hết à, nhanh đi gọi điện nói mợ con tới chơi mạt chược.” Mẹ tôi hoàn toàn tin lời Bí Đỏ nói. Một trong những nguyên nhân mẹ tôi thích Bí Đỏ vì cô ấy sẽ chơi mạt chược với bà, còn thỉnh thoảng kính biếu chút tiền lẻ.

Hôm nay mợ tôi lại tới, chờ tôi mời mợ vào nhà, Bí Đỏ cười tà ác, nói: “Lạc Băng, tớ mới nghe bác gái nói, cậu bị tên bác sĩ nào đó bỏ à?”

“Đâu có khó nghe như cậu nói?” Tôi không phục nói.

“Tớ sớm đã nói Cà rất tốt mà. Đợi cậu ấy trở về, cậu liền cho cậu ấy một ngạc nhiên lớn.”

“Cà? Cái gì Cà?” Mẹ tôi nghe chữ có chữ không chen vào.

“Bác gái, Cà là một chàng trai rất đẹp trai lại có nhiều tiền, tính tình rất tốt, biết cách chăm sóc người khác. Quan trọng nhất là người ta rất si tình Lạc Băng từ hồi nhỏ, bác gái không biết sao, nhưng mà cậu ấy…”

Ba mẹ, Bí Đỏ cộng thêm mợ tôi đang ngồi chơi mạt chược. Chuyện cơm nước mình tôi ôm đồm. Tôi ở trong bếp cũng có thể nghe được Bí Đỏ nói khoác không thể không rùng mình sợ hãi than thở.

“Bác trai, con kể bác nghe, Cà lái chiếc S600 đậu trước nhà Băng Băng, không biết đã làm biết bao nhiêu người ghen tỵ đến chết.” Đây là giọng nói quãng tám của Bí Đỏ.

“Đúng vậy, đúng vậy, trước cửa nhà bác chưa bao giờ có một chiếc S600 nào đậu cả.” Người ba mộc mạc giản dị của tôi từ lúc nào biến thành người ham hư vinh thế kia?

“Còn có, các bác có biết biển số xe của cậu ấy là bao nhiêu không?” Bí Đỏ đưa ra mồi câu dụ dỗ.

“Bao nhiêu?” Mấy người lớn quả nhiên bị lừa.

“Sáu số 2!”

“Sáu số hai sao?”

“Đúng vậy, các bác có biết tại sao không phải là sáu số 6 hoặc sáu số 8 không?”

“Tại sao?” Ba người đó rối rít cả lên, tôi cảm thấy thật thê thảm. Bí Đỏ quả nhiên là ác độc mà.

“Số hai chính là “yêu”, lần này cậu ấy trở về đặc biệt là vì chữ “yêu”, cho nên mới là sáu số hai.”

“Nhưng sao Băng Băng không mang cậu ấy về nhà? Cũng phải cho mọi người nhìn cậu ấy một chút chứ.” Mợ tôi bắt đầu chất vấn.

“Đúng vậy, đây chính là chỗ mấu chốt…” Giọng nói của Bí Đỏ đột nhiên hạ thấp xuống. Tôi rửa tai lắng nghe, nhưng vẫn không nghe được gì.

Bí Đỏ đang tính kế tôi?

Suy đoán của tôi là hoàn toàn chính xác.

Kể từ hôm đó trở đi ba mẹ cứ oanh tạc tôi là phải tiếp nhận tình cảm của Cà mới là chuyện đúng đắn.

Làm hại tôi chỉ cần nghe đến chữ “Cà” là phát rầu. Tôi cũng biết lời ba mẹ nói là đúng hơn nữa là vì muốn tốt cho tôi nhưng mà tôi vẫn cảm thấy buồn bực.

Bây giờ tôi chỉ mong mau hết Tết. Lúc chưa đến Tết thì ngày ngóng đêm mong mau đến Tết để có thể được nghỉ ngơi nhưng bây giờ tôi lại không có tâm tình mà hưởng thụ ngày nghỉ. Tất cả đều tại Bí Đỏ hại tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.