Hương Thơm Băng Đá Như Xưa

Chương 22: Chương 22




Thật không ngờ Trương Lập Thành lại đâm tôi sau lưng, hơn nữa còn đâm rất sâu. Tôi thật sự hận không thể đá văng cửa phòng làm việc của ông ta. Trời đất ơi, ông ta lại dám nói tôi léng phéng với giám đốc Đặng, còn nói chúng tôi tằng tịu với nhau ở Thâm Quyến như thế nào. Tức chết tôi rồi, phải chi nói tôi léng phéng với một anh chàng đẹp trai thì tôi cũng không tức đằng này giám đốc Đặng cũng gần 60 tuổi rồi. Tôi rất kính trọng ông ấy vậy mà lại bị Trương Lập Thành nói thành thế này.

Lãnh Thanh Hoa khuyên tôi: “Bây giờ em quậy ông ta không phải là làm lớn chuyện hơn sao? Ông ta chính là muốn điều đó, Lạc Băng, em đừng rơi vào bẫy của ông ta chứ. Với lại, làm sao em chứng minh được là ông ta nói nhảm?”

Tôi đặt mông ngồi xuống ghế sofa, thở phì phò nhìn chằm chằm Lãnh Thanh Hoa: “Còn cần phải nói sao? Trừ ông ta ra thì còn ai làm chuyện thiếu đạo đức này chứ? Anh nói xem em phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ em cứ để mặc tin đồn này sao, em thì không sao nhưng giám đốc Đặng phải làm thế nào đây.”

“Em bình tĩnh một chút, em nghĩ xem tại sao Trương Lập Thành lại làm vậy?” Lãnh Thanh Hoa cau mày nghĩ, anh thật không hiểu lần này Trương Lập Thành đã ăn nhầm thuốc nổ gì.

“Em nhớ ra rồi, ngày đầu tiên đi làm lại ông ta đã cảnh cáo em đừng có nói xấu ông ta ở sau lưng. Nhưng mà em không có làm thế.”

“Anh biết em không có làm nhưng ông ta lại nghĩ là em làm. Em nghĩ thử xem tại sao ông ta không nói anh và em léng phéng với nhau mà lại nói là giám đốc Đặng…”

“Anh muốn nói ông ta chính là muốn cho vợ của giám đốc Đặng biết sao?” Tôi kinh hãi bật dậy từ ghế sofa, ông già này, quả nhiên là ác độc.

Lãnh Thanh Hoa nhìn tôi, nói: “Chúng ta đang đứng chính giữa, Trương Lập Thành và giám đốc Đặng nắm 30% cổ phần, mấy năm trước ông ta còn có chút e sợ giám đốc Đặng nhưng bây giờ e là ông ta chẳng coi giám đốc Đặng ra gì.”

Tôi trầm ngâm suy nghĩ, Lãnh Thanh Hoa thấy tôi đã tỉnh táo lại liền lắc đầu đi ra ngoài.

Tôi cũng không có ý định làm việc, cúi đầu suy nghĩ một chút, rốt cuộc cũng nghĩ ra được một kế sách rất hay. Sau đó mới có tâm trạng tiếp tục làm việc.

Buổi chiều tôi gọi điện thoại kể kế sách của tôi cho Bí Đỏ nghe, ai ngờ cô ấy lại dội cho tôi một gáo nước lạnh: “Cậu chạy đi nói với vợ giám đốc Đặng là cậu không có quyến rũ chồng bà ta à, cậu không mặc quần áo à?”

“Làm sao mà tớ không mặc quần áo?” Tôi không hiểu.

“Ai, không phải nói cậu không mặc quần áo mà là nói cậu đi một mình không buồn à?”

“Vậy cậu muốn thế nào? Chẳng lẽ kéo quần chúng theo sao?”

“Phải có một người đàn ông đi theo thì vợ của giám đốc Đặng mới tin cậu được. Nếu không một phụ nữ ly hôn còn sống một mình, nói cô ta không quyến rũ chồng người khác có ma mới tin. Hơn nữa, trước khi đến gặp bà ta cậu còn phải cho người đàn ông đó lượn vài vòng trong công ty, để mọi người đều biết người đó hào hoa phong nhã như thế nào. Sức mạnh của quần chúng rất ghê gớm, nếu mọi người tin là cậu không có thì bà ta cũng sẽ tin. Lúc đó bà ta còn hận Trương Lập Thành phỉ bang chồng bà ta nữa.”

Bí Đỏ quả nhiên là người làm việc ở bộ phận chăm sóc khách hàng, phân tích quá sâu sắc nhưng tôi đi đâu để tìm một người đàn ông diễn kịch cùng đây.

Thật vất vả chờ đến giờ tan làm, vừa ra khỏi cửa công ty tôi liền thấy Cà đang chạy băng băng tới bằng chiếc S600 của mình.

“Hi, Băng Băng!” Cà lớn tiếng gọi tôi, cậu ấy mặc âu phục màu đen so với bình thường thì chững chạc hơn nhiều.

Diện mạo anh tuấn cùng với nụ cười chết người của cậu ấy lập tức hút hồn các mỹ nhân xung quanh. Tiểu Chu đi sau tôi nói: “Lão đại, anh ta đang gọi chị sao?”

“Đúng vậy. Là bạn của tôi.”

Tôi biết đây chắc chắn là kế sách của Bí Đỏ. Dù sao tới thì cũng tới rồi, tôi liền đi về phía Cà trong ánh mắt hâm mộ của mọi người. Cậu ấy mở cửa mời tôi lên xe, còn cố ý tự tay thắt dây an toàn cho tôi.

“Nghe Bí Đỏ nói, em cần một vai nam chính nên anh vội vàng chạy đến đây, cũng may, nữ chính chưa bị người khác cướp mất.”

“Cà, lần này thật cám ơn cậu…”

“Được rồi, đừng cảm ơn tớ vội, không phải là tớ không lấy thù lao, ha ha.” Cà cười.

“Lại muốn tớ báo đáp cậu thế nào đây, cậu nói đi.” Chỉ cần có thể chặn miệng Trương Lập Thành, bảo tôi làm gì tôi cũng làm. Cà là người đơn giản, chắc chỉ kêu tôi đi tham gia party với cậu ấy.

“Con bé Nhan Nhan kia đem chuyện nó gặp em nói cho dì nghe. Không ngờ dì vẫn còn nhớ việc Nhan Nhan xem trộm nhật ký của anh khi còn bé nên khi nghe nói là con bé gặp em, dì đã rất vui mừng nói anh nhất định phải dẫn em đến gặp dì. Anh đã nghĩ sẽ đến gặp em để nói chuyện nhưng vẫn không biết mở miệng thế nào...”

Chuyện này có chút khó khăn với tôi. Cà thấy tôi không lên tiếng liền nói: “Băng Băng, nể tình anh nhiệt tình giúp em, em hãy đến gặp dì anh một lần đi. Nếu không anh sẽ bị bắt đi xem mắt nữa, rất phiền phức.”

Cà đã nói đến mức này, tôi chỉ có thể nói: “Được rồi, tớ đồng ý với cậu.”

Về đến nhà tôi móc chìa khóa ra, đang muốn mở cửa thì nghe A San lớn tiếng nói: “A Băng, cẩn thận nha, em đang đắp mặt nạ.”

Lúc tôi bước vào phòng khách thì thấy một gương mặt trắng bệch, tôi sợ hết hồn. Sau đó mới biết là A San đang đắp mặt nạ.

Tôi nhìn mặt A San một giây rồi đi vào phòng, cô ấy rất hứng thú với mấy cái mặt nạ tự chế, ngày nào cũng đem mình ra làm thí nghiệm. Tôi rất lười, mỗi tuần đều đắp mặt nạ một hai lần nhưng toàn mua ở siêu thị. Thỉnh thoảng cũng bị Bí Đỏ kéo đến thẫm mỹ viện nhưng là do bị Bí Đỏ ép buộc.

Tôi đang chuẩn bị cởi quần áo để tắm thì A San ở bên ngoài nói tôi có điện thoại.

Đây là số điện thoại riêng, tôi nghĩ là bạn tôi gọi nhưng không ngờ đầu bên kia điện thoại lại truyền đến tiếng nói non nớt của một cô bé: “Dì Lạc, con là Kỳ Kỳ.”

“Kỳ Kỳ! Dạo này con có ngoan sao?”

“Ba nói Kỳ Kỳ rất ngoan. Dì Lạc, ngày mai là sinh nhật năm tuổi của Kỳ Kỳ, ba sẽ mời rất nhiều bạn tới nhà con chơi, Kỳ Kỳ sẽ chơi dương cầm cho mọi người nghe, dì Lạc, dì sẽ đến sinh nhật của Kỳ Kỳ chứ?” Nghe lời thỉnh cầu của con bé tôi dường như có thể thấy được ánh mắt mong đợi của nó. Không đợi tôi trả lời, Kỳ Kỳ vội vàng hỏi tiếp: “Dì Lạc, dì sẽ đến chứ?”

“Ừ, dì sẽ đến.” Tôi đồng ý với Kỳ Kỳ.

“Dì Lạc thật tốt!”

Tôi hỏi Kỳ Kỳ địa chỉ nhà Lâm gia, con bé nói hai lần nhưng vẫn không rõ ràng. Tôi nghe con bé kêu một tiếng ba, Lâm Quốc Đống liền chạy tới nói cho tôi biết địa chỉ nhà Lâm gia. Thật ra thì chỉ cần nói gần Hồ Liên là tài xế taxi đã biết nhà ở đâu không cần thiết phải nói là khu nào, đường nào. Kỳ Kỳ nói với hẹn gặp lại với tôi sau đó quẳng điện thoại đi, tôi vốn tưởng Lâm Quốc Đống sẽ nói vài câu với tôi nhưng anh lại không làm thế, trong lòng tôi bỗng có chút mất mát.

Hôm sau, tôi đi kiểm tra một phòng ban, bọn Tiểu Chu đang xúm lại với nhau nói về anh chàng đẹp trai ngày hôm qua chạy S600 tới: “Tôi tận mắt thấy, người đàn ông kia tối thiểu cũng cao 1m80 đấy, rất đẹp trai, rất cưng chiều lão đại, còn thắt dây an toàn cho chị ấy, gọi chị ấy là “Băng Băng”, rất là dịu dàng…”

Lão Vương thấy tôi đến liền ho hai tiếng, bọn Tiểu Chu mới biết là tôi đang đứng ở cửa. Thật ra lúc đó tôi đang vụng trộm mừng thầm, không ngờ hiệu quả lại cao như vậy. Mọi người đều biết tôi có bạn trai chạy S600 đến rước thì làm gì còn tin là tôi quyến rũ một ông lão 60 nữa chứ. Chỉ cần Cà đến đây mấy lần, lời đồn do Trường Lập Thành tung ra sẽ lập tức biến mất. Nhưng tôi không thể để mọi người biết là tôi đang vui cho nên cố hết sức kìm nén cảm xúc trong lòng.

Tiểu Chu le lưỡi nói với tôi: “Lão đại, chào buổi sáng!”

“Đang nói gì vậy? Nói tôi nghe chút đi.” Tôi cố ý cười cười, dụ dỗ Tiểu Chu nói tiếp. Thuận tiện cho tôi thêm dầu vào mỡ.

Tiểu Chu sờ sờ cái ót, ngượng ngùng nói: “Không có gì, không có nói gì cả.”

Nếu Tiểu Chu không cho tôi cơ hội thêm dầu thêm mỡ thì tôi cũng không vội. Tôi dặn dò bọn họ mấy câu rồi nói: “Không biết bây giờ đang thịnh hành kiểu cà vạt nào, chắc phải lên mạng tìm hiểu mới được.” Nói xong tôi đi ra ngoài, tôi cố ý để cho mọi người có cơ hội bàn luận thêm một chút.

Xế chiều tôi gọi điện cho Cà nói cậu ấy không cần đến rước tôi thuận tiện tám về hiệu quả ngày hôm qua.

“Mới có một lần, nên làm nhiều lần thì mới có hiệu quả tốt hơn.” Cà ở bên kia hưng phấn nói.

“Nhưng tối nay tớ bận rồi, không cần cậu đến rước đâu.”

“Có muốn tớ đưa cậu đi không?”

“Không cần, tớ tự kêu xe đi là được rồi.”

Tan làm, bọn Tiểu Chu đứng đầy ngoài cửa mong ngóng Cà chạy chiếc S600 đến. Nhưng Cà thì không thấy đâu chỉ có chiếc BMW của Lâm Quốc Đống chạy đến, điều này cũng không làm mấy cô ấy thất vọng.

Tiểu Chu biết Lâm Quốc Đống, lập tức hả hê nói với mọi người, đây là ông chủ Lâm Quốc Đống của Tập đoàn Thiên Thành. Tôi đang nghĩ không biết có nên chạy đi hay không thì anh đã gọi tôi lại.

Tôi đi đến trước mặt anh trong ánh mắt hâm mộ của mọi người.

Tôi đứng trước cửa xe anh, anh mở nhạc ở trong xe, trầm mặt không nói gì cả. Tôi nhìn trộm vẻ mặt của anh nhưng cũng không biết làm cách nào để phá vỡ sự trầm mặt này.

Đang lúc tôi định mở miệng nói thì anh đã giành trước: “Trần Bảo Nhi cũng ở Lâm gia, hôm nay là sinh nhật Kỳ Kỳ, anh không muốn nổi giận nên cho cô ta vào nhà. Có thể cô ấy sẽ gây chuyện, em không nên để ý làm gì.”

Tôi hiểu ý của anh, hôm nay là sinh nhật con gái bảo bối của anh nên anh không muốn có chuyện không hay xảy ra. Tôi gật gật đầu nói: “Ừ.” Nhưng trong lòng lại thắc mắc, rốt cuộc Trần Bảo Nhi đã làm gì mà anh lại không muốn cho cô ta vào nhà. Bình thường cô ta cư xử cứ như một thục nữ dịu dàng, mong manh dễ vỡ.

Anh không nói gì thêm, tôi cũng không thèm để ý đến. Anh mở cửa xe cho tôi lên, thì ra anh đang mở khúc dương cầm “Tiên Cảnh”, tôi đang nghe chăm chú thì anh gọi tôi xuống xe.

Tôi xuống xe, một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, tôi giương mắt nhìn căn biệt thự trước mặt, nó cũng không khác mấy căn biệt thự khác là mấy. Nó nằm chính giữa, xung quanh có những tán lá cây xanh ngát, thơm mát. Trước căn biệt thự là một cái hồ tròn, thỉnh thoảng những cơn gió sẽ thổi qua đây mang theo hơi nước mát mẻ.

Tôi đi theo anh vào đại sảnh, lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên tôi được vào biệt thự. Trước giờ tôi chỉ được thấy nó qua ti vi. Do đó tôi cứ như người bị mộng du đi theo sau anh, chỉ sợ không cẩn thận là mình sẽ lạc đường.

Kỳ Kỳ đang ngồi trong đại sảnh đàn dương cầm, Trần Bảo Nhi mặc lễ phục màu trắng đứng sau lưng con bé. Trong mắt tôi, họ là một đôi thiên sứ, vừa thuần khiết vừa đẹp đẽ.

Tôi lặng lẽ quan sát vẻ mặt của Trần Bảo Nhi, cô ta thấy tôi đứng sau lưng Lâm Quốc Đống liền thay đổi sắc mặt, chỉ là đang cố gắng không bộc phát ra ngoài.

Kỳ Kỳ thấy tôi, con bé quay đầu nói gì đó với Trần Bảo Nhi, cô ta liền bế con bé xuống. Kỳ Kỳ chạy thật nhanh về phía tôi, trong miệng kêu dì Lạc, mọi người trong đại sảnh đều không hẹn mà cùng nhìn về phía tôi.

Tôi ngồi xổm người xuống, Kỳ Kỳ hôn tôi rồi mới nói: “Dì Lạc, con rất nhớ dì.”

Kỳ Kỳ lôi kéo tôi đi về phía mọi người, vô cùng kiêu ngạo nói: “Đây chính là dì Lạc của tớ!”

Sau đó, mọi người cắt bánh ngọt, chơi trò chơi. Kỳ Kỳ giống như một thiên sứ, đứng ở chính giữa bọn họ. Lâm Quốc Đống đi theo sau Kỳ Kỳ, trên mặt anh là nụ cười ấm áp như ánh mặt trời vào mùa xuân.

Tôi đứng dậy đi toilet, lúc đang khom lưng rửa tay thì Trần Bảo Nhi xuất hiện phía sau tôi. Tôi xoay người muốn đi ra ngoài thì cô ta gọi tôi lại.

“Có chuyện gì không, Trần tiểu thư?” Tôi đứng lại.

“Cô và Quốc Đống rốt cuộc là có quan hệ gì? Tại sao Kỳ Kỳ lại nói cô giống mẹ con bé?”

“À, tôi và chủ tịch Lâm chỉ là bạn bè bình thường. Kỳ Kỳ cũng nói tôi giống mẹ con bé, nhưng tôi cũng không biết chuyện đó là như thế nào?”

Trần Bảo Nhi mặt không biến sắc nhìn tôi chằm chằm, sau đó ác ý nói: “Bạn bè bình thường mà Quốc Đống lại đích thân đi đón cô sao?”

“Cái này… Cái này…” Tôi nhất thời cứng họng.

Lúc này Trần Bảo Nhi nhìn sâu vào mắt tôi hỏi: “Cô cũng biết thân thế của Kỳ Kỳ sao?”

Thân thế của Kỳ Kỳ? Kỳ Kỳ không phải là con gái của Lâm Quốc Đống sao? Về phần mẹ của Kỳ Kỳ, tôi nhớ con bé từng nói chỉ thấy mẹ trong hình, nếu như hai người đó ly hôn thì hôm nay cô ấy phải tới đây mừng sinh nhật của Kỳ Kỳ mới đúng. Chẳng lẽ mẹ của con bé đã…

Nghĩ tới đây, tôi ngước mắt lên, lắc đầu nhìn Trần Bảo Nhi.

Cô ta trầm tư một chút mới nói: “Kỳ Kỳ không phải con ruột của Quốc Đống.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.