Nếu đã tìm thấy khăn
tay thì tôi nên sớm trả lại cho Lâm Quốc Đống, mắc công lần sau anh gặp
tôi lại đòi. Không phải chỉ là một cái khăn tay thôi sao? Anh thật sự
rất kỳ quái.
Tôi bấm số điện thoại đi động của Lâm Quốc Đống, bên kia truyền đến giọng nói truyền cảm của anh: “Lạc Băng, cuối cùng cô
cũng gọi điện cho tôi.”
Cuối cùng? Chẳng lẽ chỉ vì một cái khăn
tay mà anh chờ tôi gọi điện sao? Tôi cầm khăn tay lên nhìn thật kỹ, vừa
xem trên đó có khảm kim cương hay đá quý không vừa nói: “Chủ tịch Lâm,
khi nào thì anh có thời gian rảnh tôi sẽ mang khăn tay qua trả cho anh.
Còn Kỳ Kỳ có ở đó không? Tôi có thể nói chuyện với con bé được không?”
“Bây giờ tôi không ở nhà, Kỳ Kỳ không có ở đây, tối hôm nay tôi rảnh gặp nhau ở Thái Tử Hiên, được không?”
“Được.”
“Tôi sẽ đến đón cô khi tan làm.”
“Không cần, tôi tự mình đến.” Tôi cũng không muốn để mọi người trong công ty
thấy tôi ngồi vào xe BMW. Chuyện tôi ly hôn đã trở thành chuyện cười
trong công ty. Tôi không muốn phát sinh thêm chuyện khác.
Tôi vừa cúp điện thoại thì Lãnh Thanh Hoa bước vào, anh cười tủm tỉm, nhất định là có chuyện cần sự giúp đỡ của tôi.
“Lần sau anh đi vào có thể gõ cửa được không? Hù chết em rồi.” Tôi đã nói
với anh không biết bao nhiêu lần nhưng anh vẫn không đổi tính. Anh vào
phòng của giám đốc Đặng và Trương Lập Thành đều có gõ cửa vậy thì tại
sao vào phòng tôi thì lại không làm thế.
“Anh với em thân quá rồi còn câu nệ chi chuyện đó.” Lãnh Thanh Hoa ngồi xuống ghế sa lon.
“Nói đi, lại có chuyện gì cần em giúp đỡ?”
“Làm sao em biết anh có việc cần em giúp đỡ? Trên mặt anh có viết chữ “cầu xin” sao?” Lãnh Thanh Hoa tự vuốt mặt mình.
“Có phải cần em đi đánh cầu lông với Tiểu Mạn không?” Tôi tức giận hỏi.
Lãnh Thanh Hoa cười cười, nói: “Lạc Băng, em thật thông minh, cái này mà cũng biết.”
Lãnh Thanh Hoa chỉ vì chuyện này mới cầu xin tôi, anh không nói tôi cũng biết.
“Tối hôm nay em không rảnh” Tôi nói như đinh chém sắt.
“Thật sao?”
“Thật.”
“Vậy, Bí Đỏ có rãnh không?” Lãnh Thanh Hoa ôm một tia hy vọng cuối cùng.
Tôi rất không đành lòng phá vỡ hy vọng cuối cùng của anh: “Bí Đỏ đi hẹn hò rồi, làm gì có thời gian rảnh đi chơi với vợ anh.”
“Lạc Băng, có phải em cũng đi hẹn hò không?”
“Không có.”
“Nhưng trong công ty có người nói đã gặp em đi với một người đàn ông vào trong nhà hàng Niệm Từ. Bộ dạng cũng không tệ lắm, nhiều tiền hơn Thiếu
Ngôn.”
Má ơi, mới đi một lần đã bị người trong công ty bắt gặp, mấy người này đúng là có cặp mắt quá tinh tường.
“Đó không phải là hẹn hò. Người đó là bạn học cũ.”
“Sao trước kia không nghe em nói có người bạn học cũ nào nhiều tiền thế? Hơn nữa, bạn học cũ thì tình cảm cũng nồng nàn hơn...”
“Mặc kệ anh.” Nói xong, tôi cúi đầu nhìn tài liệu của Tiểu Chu, không thèm
để ý Lãnh Thanh Hoa. Anh thấy tôi thật sự không để ý đến mình thì đi ra
ngoài, khi ra đến cửa còn nói: “Người có tiền như vậy thì giới thiệu cho công ty kiếm thêm mấy mối làm ăn đi.”
Một lúc sau, trợ lý của
bộ phận hành chính tới tìm tôi nói đài truyền hình mời người trong công
ty lên sóng nói về quản lý tài chính vào sáng chủ nhật khoảng hai tiếng. Tôi vừa nhìn thù lao liền động lòng. Tôi cái gì cũng không có nên cũng
không muốn không có tiền nên đặt bút ký tên. Từ đây đến chủ nhật còn ba
ngày, tôi xem xong tài liệu của Tiểu Chu thì bắt tay vào chuẩn bị tài
liệu.
Tan làm tôi ra ngoài đón xe, vào giờ này không có một chiếc taxi nào, đứng chờ thì cũng hơi phiền. Tôi cũng không biết Thái Tử Hiên mà Lâm Quốc Đống nói là ở đâu, chỉ cần tài xế taxi biết là được. Có lúc giác quan thứ sáu của phụ nữ rất nhạy bén, tôi cảm thấy có người đang
nhìn chằm chằm mình vì thế tôi cảm thấy không được thoải mái. Tôi nhìn
xung quanh một lần, quả nhiên là thấy xe của Lâm Quốc Đống đang ở phía
sau, anh nhìn chằm chằm tôi xuyên qua cửa kính xe.
Tôi có giống
vợ anh ta đến mấy thì cũng không cần nhìn tôi như thế chứ. Tôi nói thầm
trong lòng. Tôi cố ý làm bộ không thấy anh còn anh thì hạ cửa kính xe
xuống nói: “Lên xe đi.”
“Anh tới rồi, tôi trả khăn tay lại cho anh luôn mắc công tôi lại phải đi tìm anh.” Tôi nói xong mở túi xách ra tìm khăn tay.
“Lên xe.” Lâm Quốc Đống khẽ quát, không cho tôi từ chối.
Thế mà tôi lại ngoan ngoãn ngồi vào chỗ kế anh, anh tự tay thắt dây an toàn cho tôi, đầu anh ở dưới cằm tôi, tôi có thể ngửi được mùi hương thơm
ngát của dầu gội, mái tóc ngắn của anh vô tình lướt nhẹ qua mặt làm tôi
run rẩy. Có lẽ anh đã thấy sự lúng túng của tôi nên mở miệng nói: “Công
ty của cô ở đoạn đường này rất khó bắt được xe vào giờ tan làm nên tôi
đến đón cô.”
“Việc này anh cũng quan tâm tới.” Trong lòng tôi cảm thán người có tiền thích thật còn mình thì nghèo rớt mồng tơi.
“Việc tôi quan tâm tới còn rất nhiều.” Lâm Quốc Đống chăm chú nhìn về phía trước nói.
Người này, nói chuyện luôn là có ẩn ý như vậy, cùng với kiểu nói chuyện chỉ nói một nửa có gì khác nhau đâu.
“Chủ tịch Lâm, Kỳ Kỳ có khỏe không?”
“Kỳ Kỳ đến nhà bà ngoại rồi, năm sau mới về.”
Thì ra là vợ mang theo đứa nhỏ về nhà mẹ đẻ, nghe Lâm Quốc Đống nói tôi mới nhớ ra là sắp tới năm mới.
Đến Thái Tử Hiên, phục vụ dẫn chúng tôi vào phòng riêng, hỏi chúng tôi muốn ăn thức ăn Tây hay đồ ăn Trung Quốc, tôi nói muốn ăn thức ăn Trung
Quốc. Nhớ tới lần đầu tiên ăn thức ăn Tây, Bí Đỏ cố ý dẫn tôi đến một
nhà hàng Tây năm sao, người ta thường trải khăn trên đùi để tránh thức
ăn rớt xuống làm dơ đồ thế mà khi thức ăn rớt xuống tôi lại cúi người
lượm lên. Người phụ nữ bàn kế bên che miệng cười, tôi mới hỏi Bí Đỏ là
tại sao, cô ấy nói hành động của tôi “không phải của phụ nữ hiện đại”
đến bây giờ tôi vẫn còn cảm thấy xấu hổ. Cho nên ở những tình huống bình thường tôi thường chọn đồ ăn Trung Quốc, vừa no bụng vừa tránh khỏi
hành động “không phải của phụ nữ hiện đại”.
Ăn cơm được một nửa
thì một người phụ nữ xinh đẹp xông vào, theo sau đó là thư ký Lục. Lâm
Quốc Đống vốn đang nói chuyện với tôi, khi nhìn thấy người phụ nữ trước
mắt thì lập tức khôi phục lại gương mặt lạnh như băng khi làm việc.
Người phụ nữ kia nhìn chằm chằm Lâm Quốc Đống trước rồi quay sang trừng mắt oán hận tôi nói: “Quốc Đống, anh theo em về nhà đi.”
Lâm Quốc Đống vẫn không nhúc nhích, liếc mắt nhìn thư ký Lục, thư ký Lục
đứng một bên khó xử nói: “Trần tiểu thư, cô đi về trước đi, Trần tiểu
thư…” Chắc hẳn dọc đường đi thư ký Lục đã nói câu này vô số lần.
Nhìn Trần tiểu thư hình như muốn dây dưa còn Lâm Quốc Đống thì không muốn để ý đến. Tôi nghĩ trước kia anh đã từng giúp tôi thì tôi cũng nên giúp
anh một tay. Không phải anh cũng nói gương mặt của tôi rất giống vợ anh
sao, vậy thì tôi cứ thử đóng vai Lâm phu nhân một lần, hi vọng đối
phương không nhận ra.
Tôi hắng giọng một cái, nói: “Cô chính là
Trần tiểu thư phải không? Tôi cũng đã sớm nghe về cô nên cũng muốn biết
hình dáng của cô như thế nào. Bây giờ cô lại chạy đến trước mặt tôi là
có ý đồ gì? Tôi cho cô biết, tôi và Quốc Đống chắc chắn sẽ không ly hôn
.”
Ánh mắt của Lâm Quốc Đống, thư ký Lục còn có Trần tiểu thư đều đồng loạt rơi vào trên người tôi. Trần tiểu thư giận đến phát run, chợt nhào tới đẩy hết bát đĩa trên bàn xuống đất. Phục vụ của Thái Tử Hiên
nghe có tiếng động liền chạy tới nhưng bị thư ký Lục chặn ở ngoài cửa.
Trần tiểu thư khóc lớn chỉ vào Lâm Quốc Đống nói: “Quốc Đống, tại sao anh có thể đối xử với em như vậy? Em theo đuổi anh rất nhiều năm còn nguyện ý
làm mọi chuyện vì anh, tại sao anh lại thờ ơ với em, cô ta có cái gì
tốt? Thế mà anh lại kết hôn với cô ta. Em không cho anh cưới cô ta, anh
hãy ly hôn ngay, em muốn lấy anh… “ Trần tiểu thư nói xong liền cầm ly
rượu đập về phía tôi nhưng bị Lâm Quốc Đống cản lại. Anh ném ly rượu
xuống đất, một phát bắt được cánh tay của cô ta: “Trần Bảo Nhi, cô quậy
đủ chưa?” Giọng nói có uy lực của anh làm hành động của Trần tiểu thư
dừng lại chốc lát nhưng ngay sau đó cô ta khóc rống lên.
Trần
Bảo Nhi, cái tên này nghe quen quen, tôi suy nghĩ một lúc rốt cuộc cũng
biết Trần Bảo Nhi là ai, không phải là con gái bảo bối của trùm bất động sản sao? Cô ấy chính là người tình trong mộng của nhiều chàng trai
trong công ty, xinh đẹp hấp dẫn, có BMW, quan trọng nhất là có một người ba có tiền. Lãnh Thanh Hoa thường nói muốn cưới cô ấy để nửa đời sau có thể hưởng vinh hoa phú quý.
Lâm Quốc Đống xoay người, nhìn vào
mắt tôi nói Trần Bảo Nhi: “Đúng, tôi yêu cô ấy, tôi chỉ yêu một mình cô
ấy, từ lần đâu tiên nhìn thấy cô ấy tôi đã biết tôi nhất định sẽ cưới cô ấy. Trong mắt tôi, ai cũng không thể so sánh với cô ấy, cô ấy chính là
người phụ nữ đẹp nhất trong lòng tôi. Trần Bảo Nhi, cô có thể rời khỏi
đây chưa? Sau này, đừng đến quấy rầy cuộc sống của hai vợ chồng.” Từng
câu từng chữ của Lâm Quốc Đống có uy mà lại dễ nghe, ánh mắt của anh
dường như có thể xuyên thấu lòng tôi. Mặt hồ tĩnh lặng trong lòng tôi
bất ngờ xuất hiện một ngọn sóng, tôi biết rõ những lời này là anh nói
cho Trần Bảo Nhi nghe, chúng tôi cũng chỉ là đang đóng kịch, nếu như
những lời anh nói là thật thì cũng là nói với vợ anh, không hề có bất kỳ quan hệ nào với tôi. Nhưng mà lòng tôi lại rạo rực, dâng lên một chút
ngọt ngào.
“Tạm biệt, anh giữ gìn sức khỏe…” Gương mặt của Trần
Bảo Nhi tái xanh, đôi môi run run, thư ký Lục nhanh nhẹn chạy tới đỡ cô
ấy ra ngoài.
“Thật xấu hổ, bữa ăn lại biến thành thế này chúng ta đổi phòng khác, gọi thức ăn mới lên.”
“À, không, không cần, tôi đã no rồi. Tôi còn có việc xin phép về trước.” Nếu tiếp tục ở bên cạnh anh, tôi sẽ nghĩ bậy bạ.
“Vậy tôi đưa cô đi.”
“Không cần, tôi tự gọi xe về.”
“Nơi này rất vắng vẻ, người tới đây ăn cơm đều là lái xe tới cho nên không
có chiếc taxi nào ở đây.” Lâm Quốc Đống không nói láo, nơi này quả thật
rất vắng vẻ, nó nằm ở giữa sườn núi.
“Tôi đưa cô về.” Giọng nói của Lâm Quốc Đống tại sao lại dịu dàng như thế làm tôi có chút mềm lòng.
Trời đã tối đen, đèn đường xuyên thấu qua bóng cây xanh tạo nên một vệt
trắng trên mặt đường. Mùa đông đến làm mọi vật dường như trở nên hiu
quạnh hơn, trên đường rất ít xe qua lại, Lâm Quốc Đống cũng không mở
nhạc, tôi có thể ngửi được mùi hương thoang thoảng của đàn ông toát ra
từ người anh.
“Trần tiểu thư rất yêu anh.” Tôi hài hước nói, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
“Có rất nhiều phụ nữ yêu tôi.”
Lại là một kẻ tự luyến.
“Vừa rồi tôi biểu diễn không tệ chứ?”
“Ừ, không tệ.”
“Anh cũng làm rất tốt.” Nhớ tới những lời anh đã nói, lòng tôi vẫn còn sợ hãi.
“Tôi không có đóng kịch, những lời tôi nói đều là thật.”
“Vợ của anh thật hạnh phúc.” Lúc nói lời này lòng tôi chợt đau nhói, tôi tự xem thường bản thân mình thật không có tiền đồ.
“Về sau, cô sẽ biết.”
Về sau, tôi sẽ biết cái gì?
Về đến nhà, phòng khách không bật đèn, cửa phòng của A San cũng đóng im
lìm, khi ở nhà trừ khi ngủ chúng tôi mới đóng cửa nếu không thì mở toang ra. Con bé này, mới giờ này đã đi ngủ, tôi rón rén tới gần, lúc này
trong phòng A San truyền ra tiếng rên rỉ cùng với tiết tấu lay động của
chiếc giường. Mặt tôi nhất thời nóng lên, tôi theo bản năng sờ mặt mình, thật là nóng. Rình phòng A San thế này thật chột dạ, tôi nhanh chóng
chạy vào phòng mình, đóng cửa lại, cũng không dám đi toilet, sợ tạo ra
tiếng động thì A San sẽ biết là tôi đã về hay là tôi lại ra ngoài, tối
hãy về.
Nghĩ vậy, tôi rón rén đi ra ngoài.
Khi xuống dưới lầu tôi thấy Lâm Quốc Đống vẫn còn chưa đi. Anh đứng tựa vào cửa xe, ngước đầu nhìn tôi.
“Sao anh còn chưa đi?” Tôi đi tới hỏi anh.
“Tôi thấy phòng cô chưa mở đèn nên nghĩ là cô chưa vào nhà.”
“Làm sao anh biết tôi vẫn chưa vào nhà?”
“Đương nhiên là tôi biết.”
Tôi giương mắt nhìn, thì ra là cả tầng lầu chỉ có cửa sổ phòng của tôi và A San là không bật đèn, đương nhiên là anh sẽ biết.
“Anh rất thông minh.” Tôi thành thật nói.
“Nhưng tôi lại không biết tại sao cô lại làm như vậy?”
“Tôi làm sao?”
“Đi lên rồi lại xuống, cô muốn đi đâu thì tôi cũng có thể chở cô đi.” Trời
ạ, thì ra anh cho rằng tôi đi lên rồi lại xuống là vì không muốn cho anh biết tôi đi đâu. Nhưng là, tôi làm sao có thể nói cho anh biết, vì
chuyện gì mà tôi lại xuống đây.
“Này, tôi…” Tôi nhất thời cứng họng.
“Nói đi, cô muốn đi đâu? Tôi đưa cô đi một đoạn.”
“Ừ, là như vậy, cô gái ở cùng tôi vẫn chưa về. Tôi cảm thấy ở một mình rất buồn nên xuống đây chơi.”
Tôi vừa nói dứt lời thì nhờ vào ánh đèn đường tôi có thể thấy được sắc mặt
anh không tốt chút nào. Tôi len lén nhìn theo ánh mắt anh, trời ạ, phòng của A San sáng đèn. Con bé A San này, tại sao lại có thể tàn nhẫn vạch
trần lời nói dối của tôi chứ.
Lâm Quốc Đống cười như không cười nhìn tôi nói: “Lần sau nói láo cũng nên tìm lý do hay hơn.”
Giọng nói và ánh mắt của anh làm tôi cảm thấy bực bội, tại sao tôi phải giải
thích với anh nguyên nhân tôi xuống đây chứ? Anh là một người đàn ông đã kết hôn vậy thì tại sao lại quản tôi làm gì chứ? Vừa nghĩ tới anh là
một người đàn ông đã kết hôn thì tôi tức giận, đã có vợ mà còn tới đây
quyến rũ tôi, nhưng tại sao anh lại quyến rũ tôi chứ?
Lâm Quốc
Đống hình như nhìn thấu suy nghĩ của tôi, anh đang định nói cái gì đó
thì điện thoại di động của anh reng chuông. Anh nhận điện thoại, một lúc sau khẽ nhăn mày lại: “Lão Lục, tôi và cô ta chia tay đã hai năm rồi,
chuyện này tôi sẽ không ra mặt. Chú cứ làm là được.”
Anh nói xong cúp điện thoại, mấy giây sau điện thoại lại reng chuông, anh nhìn màn hình điện thoại rồi nhíu mày.
“Lão Trần.” “Chú cứ nghĩ xem có cách gì không, tôi thật sự sẽ không nhúng
tay vào.” “Này, này” “Tự chú nghĩ cách đi, tôi thật sự không thể đi
được.” Lâm Quốc Đống nói xong lại cúp điện thoại.
Anh yên lặng nhìn tôi, đột nhiên nói: “Đi, cô đi theo tôi.”