An Bình cung là tẩm cung của Thái hậu, thật đúng với hai chữ "An
Bình", cung điện trang nghiêm, nhưng không có xa hoa như trong tưởng
tượng, trong vườn hoa có vài câu trúc xanh biếc đứng vững, giản lược
bình thường, rất vắng vẻ, thỉnh thoảng năng nghe được chim nhỏ hót mừng.
Chính sảnh trong cung, bài biện chất phác, chính đường có một bức
tranh phật, một phu nhân mặc cẩm y ngồi ngay ngắn, trên mặt lộ vẻ tươi
cười hiền lành, trong đôi mắt long lanh có sự thân thiết lưu động, dung
nhan mỹ lệ vì năm tháng chảy xuống một chút vết tích, mây đen có thêm
mấy phần chỉ bạc (có tóc bạc xen với tóc đen), nàng là thái hậu Long Đế
quốc — Giang Thuý Ngọc mẹ đẻ của Bắc Đường Húc Phong — một người phụ nữ
gần bốn mươi, nàng có khí chất cao quý, thần thái bất phàm, nhưng một
thân cũng đạm bạc.
Việc tuyển hậu của Bắc Đường Húc Phong đều là một tay nàng xử lý, Tần Hương Y là hoàng hậu do tự tay nàng tuyển ra.
"Nô tì thỉnh an thái hậu, thái hậu vạn phúc." Tần Hương Y dịu dàng cúi đầu, thi lễ với Giang Thuý Ngọc.
"Hoàng hậu đứng lên đi." Giang Thuý Ngọc đạm đạm cười một cái, giương tay ý bảo Tần Hương Y ngồi xuống.
"Thái hậu gần đây thân thể khỏe không?" Tần Hương Y nhẹ nhàng nhướng mắt, liếc mắt Giang Thuý Ngọc ngồi phía trên.
"Hảo, đều hảo, ăn chay niệm phật, giảm bớt không ít việc phiền lòng." Giang Thuý Ngọc mỉm cười gật đầu một cái, thuận lợi cầm một chuỗi phật
châu trên chiếc bàn nhỏ nắm trong tay.
Thái hậu tin phật, đối với việc phức tạp trong hậu cung rất ít khi để ý tới, luôn luôn không ra An Bình cung nửa bước. Nhưng Bắc Đường Húc
Phong đăng cơ hai năm, vị trí hoàng hậu vẫn trống. Thương cho tấm lòng
cha mẹ trong thiên hạ, nàng tự nhúng tay, thay nhi tử tuyển một vị hoàng hậu tại dân gian — đó là Tần Hương Y.
"Hoàng hậu, gần nhất ngươi bị khổ rồi. Ai gia biết hoàng nhi đem
ngươi nhốt vào lãnh cung ba tháng, xem ngươi thật gầy. Ngày sau ai gia
quyết định nói hoàng nhi, khiến hắn đối đãi ngươi thật tốt. Lần này
tuyển hậu ở dân gian, là ý của ai gia, hắn mất hứng, nên bắt ngươi trút
giận. Ai..." Giang Thuý Ngọc tựa như một người mẫu thân từ ái quan tâm
nữ nhi, trên dưới quan sát Tần Hương Y một cái, trong tròng mắt lộ trứ
chân thành và thân thiết.
Trong lòng Tần Hương Y không khỏi có vị chua xót, người mẹ hiền lành
trước mắt không biết nội tình trong đó, xem ra nàng thâm cư trong An
Bình cung này sợ là đoạn tuyệt với nhân thế, có thể Bắc Đường Húc Phong
có ý định giấu diếm tình hình thực tế. Nếu Giang Thuý Ngọc biết hoàng
hậu được tuyển là tới giết hoàng nhi của nàng, người mẹ kia có bao nhiêu thương tâm, ai... Thế gian khó có việc hoàn mỹ...
"Thái hậu không nên nói như vậy, tất cả đều là nô tì sai, nô tì mạo
phạm hoàng thượng." Tần Hương Y rung tay, trong đôi mắt tràn đầy áy náy. Áy náy là thật, nếu không phải cp1 trọng trách trong người, nàng làm gì muốn thương tổn hại người khác đây?
"Hoàng hậu không nên tự trách, ai gia biết, hoàng nhi vẫn không chịu
lập hậu, trong lòng chứa người khác. Hoàng nhi lần này đáp ứng lập hậu,
kỳ thực đều là nể ai gia, hắn là người con hiếu thuận, sợ ai gia thương
tâm." Viền mắt Giang Thuý Ngọc có chút đỏ, thở dài một tiếng, nói tiếp:
"Sau này chuyện hậu cung, hoàng hậu sẽ tốn nhiều tâm. Hoàng hậu thông
minh như vậy, ai gia tin tưởng hoàng nhi sẽ thích hoàng hậu."
"Nô tì minh bạch." Tần Hương Y cúi thấp nói. Hắn chính một người con
hiếu thuận! Thật không nghĩ tới! Trong lòng có người khác? Loại người dã tâm bừng bừng như hắn, cũng sẽ yêu một nữ tử sao? Có điểm không thể tin được, nàng âm thầm cười nhạt.
"Chuyện gần nhất phát sinh trong hậu cung, ai gia cũng biết một ít.
Sợ là hoàng nhi lại khó xử hoàng hậu? Hoàng hậu hôm nay tới thăm, là có
điều cầu?" Giang Thuý Ngọc vuốt vuốt phật châu trong tay, chậm rãi từ
chiếc ghế tinh xảo đứng dậy.
"Thái hậu, có thể cho mượn cung nữ Đông Bình ở An Bình cung dùng một lát?" Tần Hương Y nói thẳng ý đồ đến.
Giang Thuý Ngọc hơi giật mình, vẫn chưa nhiều lời, chỉ là chậm rãi mở miệng, nói: "Nếu hoàng hậu cần, để Đông Bình qua Phượng Du cung."
"Tạ ơn thái hậu." Tần Hương Y không nghĩ tới Giang Thuý Ngọc nói đồng ý dư vậy. Xem vẻ mặt nàng vân đạm phong khinh, sợ là đối việc trần thế
không muốn để ý nữa.
Sự tình rất thuận lợi, Đông Bình bị gọi đi ra — một người cung nữ
thanh tú khả ái. Tại An Bình cung, Tần Hương Y vẫn chưa nói thêm cái gì, nàng không muốn đánh vỡ sự điềm tĩnh trong cung, không hề lưu lại thêm, trực tiếp trở về Phượng Du cung.
Trong chính sảnh của Phượng Du cung, Tần Hương Y ngồi ngay ngắn trên
chiếc ghế gỗ lê, con ngươi u nhã nhu hoà trong suốt như hồng nhật ánh
tuyết (bí), tròng mắt chuyển động nhìn cung nữ Đông Bình từ trên xuống
dưới, tuổi của nàng xấp xỉ với Xuân Miểu, một bộ dáng nhu thuận, một đôi đôi mắt nhỏ, con ngươi vụt sáng, lộ ra một cổ cứng nhắc.
Không đợi Tần Hương Y mở miệng hỏi, Đông Bình đột nhiên phịch một
tiếng quỳ xuống đất, nước mắt ràn rụa nói: "Hoàng hậu nương nương, người nhất định phải làm chủ cho nô tỳ, tìm ra hung thủ giết chết Xuân Miểu,
Hạ Diễm và Thu Hâm. Các nàng đều là tỷ muội tốt của nô tỳ, đừng để bị
chết không minh bạch như vậy nha." Nha đầu Đông Bình này, khóc đến thê
thê thảm thảm, so với tỷ muội đã chết còn thương tâm hơn.
"Mau đứng lên đi. Chuyện này bản cung nhất định sẽ điều tra rõ. Nhưng cần ngươi hỗ trợ." Tần Hương Y giương tay lên, ý bảo Đông Bình đứng
dậy.
Lệ Hưu và Lương Mỹ ra linh hoạt, nhanh chóng giúp đỡ Đông Bình đang quỳ dưới đất đứng dậy.
"Nương nương cần nô tỳ làm cái gì?" Đông Bình lau nước mắt, nức nở hỏi.
"Bản cung muốn nhìn chân phải ngươi một chút." Ánh mắt Tần Hương Y di chuyển, rơi xuống trên chân Đông Bình.
Đông Bình bắt đầu có điểm kinh ngạc, nhưng rất nhanh giấu đi thần
sắc, cung kính nói: "Nô tỳ tuân mệnh." Nói xong, nàng không chút do dự,
ngồi xuống tại chỗ, rút hài ở chân phải ra. Trên chân phải của nữ tử này cư nhiên có một hình xăm, tỉ mỉ quan sát, hình dạng rất giống tảng đá,
quái! Sao lại có người xăm tảng đá tại lòng bàn chân?
"Hình xăm tảng đá trên chân ngươi là chuyện gì xảy ra?" Hai tròng mắt Tần Hương Y mị lên, phất phất một ống tay áo, từ trên ghế đứng dậy,
bước đi thong thả đến trước mặt Đông Bình.
"Bẩm nương nương, đây là tiên hoàng sai người xăm lên cho các nô tì." Đông Bình hơi cúi đầu, khuôn mặt đỏ bừng, sợ hãi đem chân bó (phụ nữ
ngày xưa hai bó chân) đang lộ ra tiến vào trong váy.
"Các nô tỳ? Có phải chân phải của Xuân Miểu, Hạ Diễm và Thu Hâm đều
có xăm hình tảng đá hay không?" Mặt Tần Hương Y lộ vẻ kinh ngạc, theo
sát một câu.
"Đúng vậy. Nhưng các nàng đều không phải hình xăm tảng đá. Xuân Miểu
là một hồ nước sâu rộng, Hạ Diễm là một ngọn lửa lớn, Thu Hâm là một
thỏi vàng. Khi các nô tỳ hầu hạ tiên hoàng, Xuân Miểu, Hạ Diễm, Thu Hâm, Đông Bình, các tên này đều là tiên hoàng ban cho, tiên hoàng căn cứ tên sai người xăm hình tương ứng trên chân các nô tỳ. Xuân Miểu đại biểu
thuỷ, Hạ Diễm đại biểu hoả, Thu Hâm đại biểu kim, nô tỳ là thổ, thổ do
đá sinh ra, đá do thổ mà thành, cho nên hình xăm là tảng đá." Đông Bình
một điểm cũng không dám giấu diếm, mỗi chữ mỗi câu nói ra hết tình hình
thực tế.
Nguyên lai hung thủ là cắt đi hình xăm dưới chân các nàng! Lẽ nào trong hình xăm cất dấu huyền cơ gì?
"Lúc tiên hoàng sai người xăm cho các ngươi, có nói cái gì không? Tần Hương Y tiếp tục hỏi.
"Tiên hoàng chỉ nói hình xăm và tên xứng đôi." Đông Bình lắc đầu.
"Đông Bình, ngươi trước đứng lên, mang hài vào." Tần Hương Y giơ tay
lên, trong lòng mê man đến cực điểm. Ai cũng biết tiên hoàng là một
hoàng đế khôn khéo, nếu như là cơ mật quan trọng, không có khả năng giấu trên người của cung nữ.
Vừa chuyển ý niệm, trong đầu linh quang chợt lóe. Chẳng lẽ là bảo đồ? !