Đêm dần dần sâu, đèn cung đình sáng ngời, ánh sáng bức người. Trong Phượng Du cung, một mảnh tường hòa.
Tầng tầng màn che buông xuống, gió nhẹ xuyên qua cửa sổ chạm rỗng
thổi vào trong phòng, rèm cửa nhẹ lay động, giống làn váy nữ tử, thướt
tha nhiều vẻ.
Trên giường phượng, dưới áo ngủ bằng gấm, Tần Hương Y an tĩnh ngủ.
Hình dạng ngủ của nữ tử mỹ lệ luôn luôn khả ái, khóe miệng hơi nhếch
lên, như đang mỉm cười, cái loại ngọt này, tựa như một tiểu cô nương
chưa ra đời, lông mi đen dài dài cong cong sắp hàng dày đặc, khi thì khẽ run lên, tựa như con bướm bị kinh hách.
Hai bên trái phải bay một mạt minh hoàng, Bắc Đường Húc Phong nghiêng người ở bên, chống đầu, tỉ mỉ cẩn thận nhìn nàng: an tĩnh tựa như một
đoá hoa sen trắng trong ao, trong sáng mà không lẳng lơ, trong nước bùn
mà không nhiễm. Bất tri bất giác trung, ngón tay nhẹ nhàng xoa lên gương mặt trắng nõn của nàng, trong nháy mắt tiếp xúc da thịt, trong suốt
trong sáng tựa như trân châu, thật dụ dỗ.
"Hoàng hậu của trẫm rốt cuộc là cái dạng nữ tử gì? Trẫm lại rất muốn
biết rõ ràng." Bắc Đường Húc Phong tự nhủ nói, khóe môi câu dẫn ra một
nụ cười – quyến rũ, nhưng cười có điểm âm hiểm.
Có thể là Bắc Đường Húc Phong sờ soạng khiến Tần Hương Y giật mình,
lông mi khẽ run, mi mắt mạnh mở ra, mặt hắn ở trong tròng mắt của nàng
phóng đại, còn có tay hắn đang rơi vào trên mặt của nàng, toàn thân run
lên, vọt một tiếng ngồi dậy.
"Hoàng thượng –" nàng vừa định phát hỏa, ánh mắt lơ đãng mọi nơi nhìn quét một cái, nơi này là Phượng Du cung. Về cung từ khi nào? Quay về
cung thế nào? Một chuỗi nghi vấn nổi lên trong lòng.
"Là trẫm mang hoàng hậu về cung. Hoàng hậu thật đúng là bí quá hoá
liều, trước khi bỏ thuốc mê vào môi son phải uống thuốc giải mới đúng.
Hoàng hậu là người cẩn thận tỉ mỉ sao có thể sơ suất đây? Xem ra Nguyên
Tinh hộ vệ có thể khiến hoàng hậu cẩn thận một tấc vuông đại loạn." Bắc
Đường Húc Phong chống thân ngồi dậy, xuống giường, chắp tay bước đi
thong thả lên hai bước, ánh mắt rơi ở trên mặt Tần Hương Y.
Bắc Đường Húc Phong không hổ là người rất thông minh, hắn thực sự có
thể xem thấu tâm tư người khác. Đấu trí với người như thế, thực sự rất
cố sức.
"Là nô tì sai lầm." Tần Hương Y để ý sửa sang quần áo, song song cũng xốc lên chăn xuống giường.
"Hoàng hậu nghỉ ngơi nhiều một chút, dược tính thuốc mê còn chưa
qua." Bắc Đường Húc Phong nheo hai tròng mắt lại, tiến lên một, rất ôn
nhu đỡ nàng.
"Chuyện hoàng thượng đáp ứng nô tì?" Tần Hương Y làm sao còn chú ý
được điều đó..., nàng đẩy Bắc Đường Húc Phong vừa tiến tới ra, trong ánh mắt ngưng kết ra tràn đầy chờ mong, ngực tràn đầy đều là Nguyên Tinh.
Thiên lao là ngục tù nhân gian, không biết tình trạng hiện tại của hắn
ra sao?
"Hoàng hậu!" Bắc Đường Húc Phong hung hăng vung tay áo dài, trừng mắt Tần Hương Y, mày đột nhiên nhíu chặt lại.
"Hoàng thượng, nô tì muốn đi thiên lao một chuyến." Tần Hương Y kiên định ngẩng đầu.
"Không cần. Nguyên Tinh đã được thả ra." Bắc Đường Húc Phong tức giận quát một tiếng, quần áo run lên.
"Thực sự! Hắn ở nơi nào?" Trên mặt Tần Hương Y tràn đầy kích động khác thường.
Bắc Đường Húc Phong đều giữ từng ly từng tý ở trong mắt, hắn nheo hai tròng mắt lại, một đạo ánh mắt sắc bén bắn ra, thẳng dừng ở trên mặt
Tần Hương Y, "Hoàng hậu quan tâm Nguyên Tinh sư huynh?" Hắn hừ lạnh một
tiếng, mang theo vài phần ý tứ châm chọc hàm xúc nói.
Tần Hương Y nhợt nhạt giơ đôi mắt đẹp lên, ngắm Bắc Đường Húc Phong một cái, lắc đầu cười, nói: "Chẳng lẽ hoàng thượng ghen tị?"
"Trẫm ghen thì làm sao?" Bắc Đường Húc Phong tiếp một câu, thân thể
gần về phía Tần Hương Y, tiến đến bên tai của nàng, nói: "Người trong
lòng hoàng hậu có phải là vị Nguyên Tinh sư huynh không? Vậy cha đẻ của
Trảm Long cùng Nhược Băng chính là?" Hắn lại có vài phần thích ý.
"Hoàng thượng lo lắng nhiều. Nô tì làm thê tử, đích xác có chỗ có lỗi với hoàng thượng, nhưng việc này cũng không phải là nô tì có khả năng
điều khiển. Nếu không phải năm đó Long Đế quốc không tuân thủ tín nghĩa, hại ta nước mất nhà tan, tất cả liền sẽ không xảy ra." Thái độ của Tần
Hương Y tuy rằng khiêm tốn, nhưng đôi mắt dịu dàng này lại thuỷ chung
tập hợp một cỗ thù hận.
"Nói tiếp lại là lỗi của trẫm. Cá lớn nuột cá bé, hoàng hậu không
hiểu sao?" Bắc Đường Húc Phong vung tay áo dài, quát lạnh một tiếng.
"Nô tì không hiểu. Hiện tại hoàng thượng chỉ muốn lợi dụng nô tì, cái này nô tì hiểu rõ. Nhưng trước mắt, nô tì chỉ muốn gặp Nguyên Tinh sư
huynh." Tần Hương Y xem thường liếc Bắc Đường Húc Phong.
Khoé miệng Bắc Đường Húc Phong run lên, tựa hồ muốn nói gì, ngừng
trong chốc lát, hắn đột nhiên nhướng mày cười, "Đã khuya, hoàng hậu nghỉ ngơi trước, Trẫm còn có việc phải xử lý. Về phần Nguyên Tinh hộ vệ, hắn rất nhanh sẽ quay về Phượng Du cung." Nói xong, đế vương tuổi còn trẻ
này , mặt mày vừa nhấc, tay áo dài phất một cái, nện bước hướng về phía
cửa cung.
Đêm sâu như vậy, tĩnh như vậy. Tần Hương Y nhìn một mạt bóng lưng
kiên định rời đi, lòng phát lạnh. Đó là đối thủ đáng sợ cỡ nào!
Đêm dần dần sâu, ánh trăng sáng tỏ.
Ánh đèn trong ngự thư phòng vẫn sáng ngời như cũ.
"Tần Tiêu, bố binh đồ trong tay Vinh vương gia đã bắt được, ngươi
phái người suốt đêm ra khỏi thành, truyền mật chỉ của trẫm, bỏ cũ thay
mới toàn bộ võ quan tứ phẩm trở lên trong quân, nhớ kỹ toàn bộ thay
người của trẫm." Bắc Đường Húc Phong viết tốt thánh chỉ cuộn lại đưa đến trong tay Tần Tiêu.
Tần Tiêu, vẫn như cũ là một thân áo xám tro, hắn cung kính tiếp nhận
thánh chỉ, chăm chú nhìn, nói: "Nói như vậy, Vinh Vương gia rất nhanh sẽ phát hiện."
"Trẫm không sợ hắn phát hiện. Chờ hắn tỉnh lại phát hiện bố binh đồ
không thấy, trẫm không tìm hắn, hắn cũng sẽ tìm trẫm." Bắc Đường Húc
Phong nhìn về bóng đêm thâm trầm nơi xa, mím môi cười.
Tần Tiêu trầm mặc trong chốc lát, vùng xung quanh lông mày đột nhiên
nổi lên một tia sắc lạnh, hắn đem thánh chỉ nhét vào trong tay áo rộng
rãi, hít hít khí, giống như đang ổn định tâm tình, "Hoàng thượng, vi
thần muốn biết, lần này đoạt được bố binh đồ từ trong tay Vinh vương
gia, là có liên quan đến hoàng hậu nương nương?"
"Xem ra tất cả chuyện của trẫm đều không thể gạt được ngươi." Bắc
Đường Húc Phong buông bút lông trong tay, ngẩng đầu nhìn Tần Tiêu một
cái, sau đó nâng chén trà trong tay lên uống hai ngụm, hình dạng rất
thoải mái.
"Hoàng thượng, tha thứ vi thần lắm miệng. Hoàng hậu là một nhân tài
hiếm có, hoàng thượng phải hảo hảo thu phục nàng, làm vợ hiền của hoàng
thượng." Tần Tiêu hơi gật đầu, lúc nói những lời này, mày hắn nhíu thật
chặt.
"Cái này đương nhiên. Trẫm nên hảo hảo đối nàng!" Bắc Đường Húc Phong vẻ mặt trêu tức, nếm một ngụm hương trà, hắn đem hai chữ "Hảo hảo" cắn
đặc biệt nặng.
"Thần chỉ chính là hoàng thượng nên hảo hảo bảo vệ hoàng hậu, mà
không phải vạch trần vết sẹo của nàng." Tần Tiêu nhẹ nhàng lắc đầu,
trong lời nói có chuyện, trên trán nhất thời tụ lại vẻ ngưng trọng.
"Tần Tiêu, ngươi đừng quản quá rộng." Bắc Đường Húc Phong là một
người thông minh, hắn đã hiểu lời nói của Tần Tiểu, không khỏi có chút
phản cảm lên, khiển trách một câu, vẻ mặt chuyển đen.
"Vi thần không phải ý tứ này, vi thần là –" Tần Tiêu vội giải thích.
"Tần đại nhân, ngươi tựa hồ quá mức quan tâm hoàng hậu của trẫm." Bắc Đường Húc Phong trừng mắt Tần Tiêu, lười biếng giơ giơ tay lên, nói:
"Xuống phía dưới đi!"
"Vâng." Tần Tiêu bất đắc dĩ lắc đầu, đi chầm chậm lui ra.
Bắc Đường Húc Phong nhìn thân ảnh dài màu xám rời đi, đuôi lông mày nhíu lại, "Đều họ Tần!?" Tự nói một câu, cong môi cười.