Lúc trước dưới sự an bài của Tây Môn Hồng Song, Tần Hương Y gia nhập
vào một gia đình có học, dùng thân phận nữ nhi của họ để nhập cung, tên
của bác cũng không báo ra bên ngoài, nàng cũng chưa từng nhắc đến bác
hay sư phụ của nàng với người ngoài...
Thật không thể khinh thường vị hoàng đế này, tâm tư của hắn rất thâm trầm...
"Sao lại không nói gì?" Bắc Đường Húc Phong kéo Tần Hương Y đang trầm tư trở về.
"Nô tì đang suy nghĩ hoàng thượng làm sao mà biết được." Tần Hương Y
mím môi đạm cười, ngửa đầu liếc mắt Bắc Đường Húc Phong, hắn vẫn tự tại
như cũ, xem ra hắn không có tra được nhiều hơn thế, hiện tại nàng không
phải nằm trên long sàn của hắn, mà là ở trong thiên lao. Cho dù hắn khôn khéo hơn, lấy thủ đoạn của bác tuyệt đối không thể cho hắn biết nhiều
hơn thế.
"Hàng hậu của trẫm, trẫm đương nhiên quan tâm. Chờ lúc trẫm rãnh rỗi, liền đưa bác vào trong cung ở vài ngày, được không?" Bắc Đường Húc
Phong nhẹ nhàng hỏi, lời nói thật ôn nhu, nói cứ như thật.
"Nô tì thay bác tạ ơn hoàng thượng." Tần Hương Y rốt cuộc lĩnh giáo
tính tình của vị hoàng đế này, một hồi tức giận tận trời như sư tử, một
hồi ôn nhu như nước như cừu non. Hắn thay đổi thất thường lại giấu diếm
thâm sâu, sợ rằng muốn nắm hắn trong tay không phải chuyện dễ, hôm nay
mình còn chưa có động thủ, hắn đã động thủ trước, biết tra xét ngọn
nguồn của nàng, quả nhiên là trí giả (người thông minh).
Không được, không thể ngồi chờ chết tiếp, nhất định phải mau chóng
tìm được hòa bố binh đồ đang bị cất giấu. Trong lòng Tần Hương Y âm thầm hạ quyết tâm.
"Hoàng hậu, đã khuya rồi." Bắc Đường Húc Phong mê ly nhìn Tần Hương Y như trước, bàn tay to rất không an phận đặt lên thắt lưng nàng.
Tâm tư Tần Hương Y vẫn đang lạc trong chỗ của nó, không ngờ phản ứng
của bản năng lại quá kịch liệt, đối với sự xâm phạm của nam nhân nàng
chưa từng quen thuộc, nàng nghĩ cũng không nghĩ nhiều đánh ra một
chưởng. Bắc Đường Húc Phong ngạnh sinh sinh ăn một chưởng, may mà công
phu hắn tốt, nội lực thâm hậu, nếu không thì hiện tại ngũ tạng đã bị
thương tổn. Dám đánh hoàng thượng, sợ rằng Tần Hương Y nàng là người duy nhất trong thiên hạ.
Nữ tử hồi lâu mới phản ứng lại, "Nguy rồi! Tần Hương Y, ngươi đang
làm cái gì? !" Nàng vội vã đứng dậy, hèn mọn quỳ gối trên long sàn,
"Hoàng thượng thứ tội." Lòng của nàng bắt đầu nhảy loạn, nàng biết rõ
một chưởng không nhẹ, sợ là khó thoát tội. Bất quá ai bảo hắn không nói
một tiếng, lưu — manh!
Tần Hương Y cắn môi đỏ mọng, hèn mọn cúi đầu. Đợi xử phạt kế tiếp.
"Nội lực của hoàng hậu thật thâm hậu!" Trên khuôn mặt tuấn tú của Bắc Đường Húc Phong nổi lên giận dữ, hắn bưng ngực thật mạnh khụ một tiếng, trong lòng không khỏi có điểm thất vọng, nếu là đối thủ của hắn, sớm
bại lộ ra như thế, thực sự là chuyện đáng tiếc. Nàng thông tuệ mỹ lệ,
nhưng duy độc quá không qua được một cửa, hắn lắc đầu cười thầm, suy
nghĩ trong chốc lát, tức giận suy giảm, đôi mắt nhìn nữ nhân trước mặt
nổi lên hứng thú.
"Hoàng thượng thứ tội, nô tì không phải cố ý." Tần Hương Y cúi đầu,
không muốn nhìn khuôn mặt của hắn nữa, càng nhìn càng chán ghét, giả vờ
hèn mọn, trong lòng thật không phải tư vị. Nếu hắn không phải hoàng đế,
hiện tại đã sớm một chưởng đánh hắn tan xương nát thịt
"Yên tâm, trẫm sẽ không trách hoàng hậu. Hoàng hậu ngẩng đầu lên, để
trẫm hảo hảo nhìn." Bắc Đường Húc Phong nhắm mắt điều dưỡng nội tức một
phen, khóe miệng nhếch lên, nhợt nhạt cười, ánh mắt vẫn không thay đổi
nhìn nữ tử tỏ ra hèn mọn quỳ gốc trước mặt. Chính nàng đang bán đứng
nàng, ngón tay dài và nhỏ nắm chặt góc áo, rất chặt, rất chặt, rõ ràng
là hận, là bất mãn, hết lần này tới lần khác giả bộ hèn mọn như vậy.
"Nô tì không dám." Tần Hương Y nhấp mím môi, nhẹ nhàng nói. Giờ này
khắc này, nàng muốn hắn tức giận cỡ nào, đuổi nàng ra, như vậy có thể
không cần đối mặt hắn, chí ít có thể bảo toàn chính mình. Nhưng hắn hình như cũng không phải là người thường, bị người đánh, cư nhiên còn có thể bình tĩnh như vậy.
Một đời đế vương, có thể dễ dàng tha thứ đến trình độ này thật không
khỏi khiến người kính phục, xem ra chí lớn của hắn cũng không nhỏ, đã là hoàng đế của Long Đế quốc to như vậy, nếu chí hướng rộng lớn hơn, thì
chính là thống nhất thiên hạ. Tần Hương Y thầm than trong lòng, xem ra
Bắc Đường Húc Phong này so với phụ hoàng hắn còn khôn khéo hơn, nàng mơ
hồ cảm giác được khí phách thẳng đến trời cao trên người hắn.
Truyện này chỉ lưu hành tại diendanlequydon.com, ai copy ra là kẻ cắp.
"Đây là mệnh lệnh của trẫm." Con ngươi đen của Bắc Đường Húc Phong mị lên, bàn tay to hướng đến cằm của Tần Hương Y, cực kỳ ôn nhu nâng lên
gương mặt của nàng.
Bốn mắt nhìn nhau, không có va chạm ra tia lửa tình cảm. Ngược lại có hai cỗ ngạo khí hội tụ, như gió đối nhau, một người thông minh kiên
định, một người khí phách mười phần, đều không nhường nhau.
"Hoàng thượng, người vì sao không nghiêm phạt nô tì?" Tần Hương Y
không có phản kháng, mặc cho bàn tay to của hắn dao động trên mặt của
nàng, trong ánh mắt không có hèn mọn, chỉ có cứng cỏi.
"Ngươi nghĩ trẫm hẳn là nghiêm phạt ngươi sao?" Trong con ngươi đen
của Bắc Đường Húc Phong hiện ra một mạt ánh sáng sâu sắc, tựa như một
mạt màu vàng của mặt trời lặn trước đám mây, cứ dao động trong đáy mắt.
"Nô tì không muốn. Nô tì chỉ là hiếu kỳ." Bàn tay to của hắn ở trên
cổ của nàng, khiến nàng cực kỳ khó chịu, nàng nỗ lực muốn lùi về sau.
Ai ngờ Bắc Đường Húc Phong càng giảo hoạt, nàng chưa kịp di động, hắn đã nhấc nàng lên, một tay đặt lên hông của nàng, hung hăng vỗ, thẩn thể mềm mại ngã vào trong ngực của hắn.
Một đôi cánh tay kiên cố nhanh chóng ôm chặt thân hình nhỏ xinh, hô
hấp cự nóng phun bên tai nàng, hắn cười như không cười nhìn nữ tử trong
lòng — thân thể của nàng cứng ngắc, tựa hồ có chút run, nàng đang nhẫn,
cực lực chịu đựng.
"Hoàng hậu tựa hồ rất sợ trẫm thân cận?" Ngón tay của Bắc Đường Húc Phong mập mờ dò xét trên mặt Tần Hương Y.
"Nô tì không có, nô tì chỉ là khẩn trương mà thôi." Đầu Tần Hương Y
đánh vào trong ý chí vững chắc kia, một trận buồn bực, đúng vậy, thê tử ỷ vào trong lòng trượng phu, đó là chuyện bình thường cỡ nào. Nhưng nàng
ngoại lệ, nàng không có cách nào tâm bình khí hòa được, ngoại trừ trong
lòng nàng đã có người, hắn còn là kẻ thù diệt quốc giết cha của nàng,
sao có thể bình tĩnh?
"Trẫm sẽ không để hoàng hậu khẩn trương. Trẫm sẽ hảo hảo thương yêu
hoàng hậu." Tối nay Bắc Đường Húc Phong thật rất ôn nhi, Tần Hương Y
nhiều lần mạo phạm hắn cũng không so đo, ngược lại săn sóc che chở.
Khiến Tần Hương Y cảm thấy rất không an, hoàng đế khôn khéo này lại muốn làm gì?
Mặc kệ thế nào, nhẫn! Lần này nhất định phải nhẫn!
Nói xong, hắn kéo nàng vào trên bờ vài rộng rãi, bàn tay nhẹ nhàng
nâng lên cằm của nàng, trong đôi mắt long lanh xinh đẹp loé lên sóng
nước sáng ngời, thật là một đôi mắt to ẩn tình. Hắn nhếch môi cười, bất
ngờ không kịp phòng thủ ôn cánh môi anh đào hồng của nàng một chút.
Tần Hương Y gắt gao từ từ nhắm hai mắt, mặc cho một mạt ôn nhu xẹt
qua môi của nàng, tay nhỏ bé tạo thành nắm tay, lúc này đây, nàng chặn
lại tâm, chỉ cần không nhìn, tất cả sẽ qua.
"Hoàng hậu ngủ chung với trẫm, thật giống như chiến tranh, nắm tay
chặt như thế, sợ đột nhiên có thích khách xông vào sao?" Con mắt âm trầm của Bắc Đường Húc Phong nhìn Tần Hương Y từ trên xuống dưới, ánh mắt
rơi vào trên tay nàng, lắc đầu cười trộm một trận. Cười bên trong nàng
còn trộn lẫn thứ gì đó, là bất mãn? ! Hay là lo lắng? !