Hương Thơm Mê Hoặc Của Hoàng Hậu

Chương 41: Q.1 - Chương 41: Dùng sắc lấy bố binh đồ 1




"Trẫm nói với hoàng hậu quả nhiên không uổng khí lực, một chút liền hiểu." Bắc Đường Húc Phong nhẹ phẩy tay áo vàng, mày kiếm nồng đậm hơi nhướng lên, bước đi thong thả lên hai bước, kế tiếp nói rằng: "Quá khứ của hoàng hậu, trẫm tạm thời không truy cứu sâu. Hãy nói trước mắt, chỉ cần hoàng hậu giúp trẫm lấy được bố binh đồ của mười vạn binh mã. Trẫm tự mình hạ lệnh thả Nguyên Tinh."

Tần Hương Y cười nhạt hai tiếng, tròng mắt nhấp nháy nhấp nháy, giống như muốn nhìn thấu người nam nhân trước mắt này, hắn cơ trí, đồng dạng cũng đê tiện. Hắn giữ nàng bên người, vẫn là muốn lợi dụng nàng, sớm đã tính toán tốt. "Hoàng thượng thực sự là khôn khéo, không chỗ nào không theo kịp."

"Hoàng hậu quá khen. Vì giang sơn Long Đế quốc, đôi khi phải hy sinh vài người." Ánh mắt thâm trầm của Bắc Đường Húc Phong quét về phía sáng sủa ngoài cửa sổ, bên ngoài vẫn là ánh mặt trời xán lạn, mà giữa trán của vị quân chủ này lại tụ lên một mạt nặng nề.

Ngoại chiến liên tục, nội đấu không ngừng. Giang sơn xã tắc làm trọng, nữ nhân tính toán cái gì. Huống chi Tần Hương Y cũng không phải người hắn yêu, thậm chí là kẻ thù của hắn. Lúc đầu lưu nàng lại, không phải là vì ngày nào đó có thể lợi dụng sao? Không biết sao, khi hắn nói ra điều kiện trao đồi, trong lòng hắn có chút đâm đau nhức, cùng Bắc Đường Húc Vinh tranh đấu, cư nhiên cần nhờ một nữ nhân tới hỗ trợ, không khỏi có chút đáng thẹn.

Bỗng nhiên nghĩ lại, mà thôi, ai nói đế vương đều là quân tử, đế vương cũng là một tiểu nhân, chân tiểu nhân. Nghĩ tới đây, ánh mắt hắn nhìn Tần Hương Y một cái, nàng không chỉ là một nữ nhân xinh đẹp, còn là một nữ nhân thông minh, nếu như nàng ra tay, chuyện này nhất định có thể làm thỏa. Một loại cảm giác không hiểu, chính là đặc biệt có tin tưởng với nàng. Hiện tại nàng là hoàng hậu, ba năm trước đây thiếu chút nữa đã là Vinh vương phi.

Bắc Đường Húc Vinh có lẽ đã biết tình, một hồi trò hay đem gặt hái.

Vinh vương gia không ai bì nổi ở trong triều kiêu ngạo đã nhiều năm, cuối cùng cũng tìm được nhược điểm của hắn. Một chữ tình! Hắn vẫn không cưới, đã chứng minh chuyện tình của hắn. Từ lần đầu tiên thấy Tần Hương Y, hắn liền rơi vào lưới tình. Bắc Đường Húc Phong chính là vừa lúc bắt được điểm này, hắn âm thầm may mắn.

Trong trận đấu này, Bắc Đường Húc Vinh đã định trước sẽ thua.

Tần Hương Y trầm mặc, hai tròng mắt chăm chú nhìn chằm chằm Bắc Đường Húc Phong, tròng mắt đen bóng của hắn luôn luôn láo liên không ngừng, lưu chuyển ánh sáng trong suốt, nhìn không thấu tình cảm thật trong nội tâm hắn, nhìn không thấu mưu kế trong đầu hắn, hắn sâu như một miệng giếng. "Hoàng thượng, vì giang sơn của ngươi, ngươi có thể không để ý tới sao?" Nàng hít hít cái mũi chua xót, bình tĩnh hỏi thăm. Đích xác, hắn đều không phải một trượng phu tốt, nhưng thật là một hoàng đế tốt.

"Đúng." Bắc Đường Húc Phong chắp tay mà đứng, trả lời kiên định mạnh mẽ.

"Hoàng thượng quả nhiên là một người vô tình." Tần Hương Y khinh thường liếc hắn một cái.

"Trẫm có tình, tình không ở hoàng hậu mà thôi." Trong lời nói của Bắc Đường Húc Phong có điểm lập lờ nước đôi, nói xong, chỉ là thoáng bộ dạng nghe theo, hiện lên một tia hoài niệm nhàn nhạt.

Trong ngực hắn niệm cái gì? Có tình?! Đời này chỉ sợ hắn chỉ biết có tình với giang sơn của hắn. "Phải?" Tần Hương Y cười nhẹ một tiếng.

"Hoàng hậu không tin. Trẫm từng yêu một nữ tử, chỉ là nàng –" Bắc Đường Húc Phong hơi ngẩng đầu, lần này trong mắt hắn có hơn một tia lưu luyến.

"Hoàng thượng, không cần nhiều lời. Nô tì sẽ nghĩ biện pháp lấy được bố binh đồ. Chỉ hy vọng hoàng thượng tuân thủ lời hứa, cứu Nguyên Tinh ra." Tần Hương Y không nhịn được cắt đứt lời của Bắc Đường Húc Phong, lời nói lạnh nhạt bỏ lại một câu, sau đó phất tay áo vội vã vào cung khuê.

Môi của Bắc Đường động hai cái, tựa hồ còn muốn nói cái gì đó, chỉ là nàng đã đi xa. Nhìn bóng lưng kiên định của nàng, hắn càng tin tưởng vững chắc Nguyên Tinh rất quan trọng với nàng. Nữ nhân này ngoại trừ thông tuệ, mỹ lệ, còn rất chuyên tình, nếu là có người được đến lòng của nàng, vậy tài năng của nàng, đaị trí tuệ của nàng đều thuộc về hắn sở hữu — nghĩ tới đây, đuôi lông mày của hắn khẽ run lên, khóe miệng cong lên một đạo đường vòng cung mỹ lệ, kế sách lại chạy lên não.

===

Tuyên Vinh cư trong Vinh vương phủ.

Ánh nắng sáng sớm chiếu vào trong cư, liễu xanh thùy tơ, nước ao trong suốt, như mỹ nhân nhìn gương để ý trang sức, gió nhẹ qua, tạo nên một tầng tầng rung động trên mặt nước yên tĩnh, một tình hình bình thản.

"Đi ra ngoài, đi ra ngoài, đều đi ra ngoài cho bổn vương." Lúc này, trong phòng truyền đến một trận quát chói tai.

Chiếc ghế tinh xảo, tranh chữ quý báu, hoa cỏ hiếm quý, đoan đoan chính chính đứng ở vị trí thuộc về mình.

Bắc Đường Húc Vinh ngồi trên giường lớn khắc hoa, bưng phần eo, nổi giận đùng đùng quát bọn người hầu. Tất cả đều biết tính nết của Vinh Vương gia, đều sợ đến thở mạnh cũng không dám ra, vội vã mà chạy.

Tức cái gì đây? Hắn vừa nghĩ đến bộ dáng mắt đi mày lại của Tần Hương Y và Nguyên Tinh ngày hôm qua, trong lòng liền phiền sợ, trong đầu luôn luôn nhớ lại mỹ lệ của nàng, giọng nói và dáng điệu nụ cười của nàng hầu như khiến hắn say đổ. Nhiều năm như vậy, hắn cho tới bây giờ chưa từng gặp phải một nữ tử khiến tim hắn đập thình thịch như thế. Một khi yêu,liền khó có thể tự kềm chế.

"Vương gia –" lúc này, thanh âm sợ hãi của một tiểu nha hoàn từ cửa truyền đến.

"Cút đi ra!" Lúc này Bắc Đường Húc Vinh cực kỳ nôn nóng bất an, giận trừng mắt nha hoàn, hung hăng quát.

"Là ai đã chọc Vinh vương gia của chúng ta tức giận?" Đúng lúc này, một thanh âm thân thiện truyền đến, như nước chảy trong suối trong, leng keng tùng tùng, mỹ lệ cực kỳ.

Lời vừa rơi xuống, một mạt trắng muốt nhẹ nhàng tiến đến. Đẹp quá, như người trong bức tranh. Tóc đen búi như mây[1], bạch y như mây trắng, lúm đồng tiền rực rỡ như hoa, bước chân dịu dàng tới. Dung nhan quen thuộc, tư thái mỹ lệ, là nàng! Nữ tử ngày nhớ đêm mong — Tần Hương Y — nàng vẫn mặc bạch y như lần đầu tiên hắn gặp nàng.

Tần Hương Y cười ra hiệu tiểu nha hoàn lui ra, trong cư chỉ còn lại có bọn họ hai người. Im ắng, lại là một mảnh hoà ái.

"Hoàng hậu!" Khoảnh khắc Bắc Đường Húc Vinh nhìn thấy Tần Hương Y, thập phần ngoài ý muốn, cả người đều ngây ngẩn ra.

"Thế nào? Vương gia không muốn nhìn thấy bản cung?" Tần Hương Y ngọt ngào cười, phất tay áo mà vào.

"Đây cũng không phải. Hoàng hậu đến khiến bản vương rất ngoài ý muốn." Bắc Đường Húc Vinh rất nhanh phản ứng, trên mặt lơ đãng toát ra một cỗ chờ đợi vui sướng, dứt lời, hắn vội vàng đứng dậy.

"Vương gia có thương tích trong người, không cần đa lễ." Tần Hương Y thấy thế, một bước xa tiến lên, nhẹ nhàng đè lại hai vai Bắc Đường Húc Vinh, tròng mắt ôn nhu ra hiệu hắn không nên đứng dậy.

Tay nhỏ bé mềm mại truyền đến độ ấm qua xiêm y mỏng manh của hắn, Bắc Đường Húc Vinh cảm thấy toàn thân giống như đang ngâm trong suối nước nóng, vừa rồi còn là vẻ mặt ác độc, trong khoảnh khắc liền biết mất gần hết, thay vào đó là hạnh phúc. Hắn vừa lúc thuận thế giơ tay lên, xiết chặt tay nàng, "Hàm Hương, ngươi tới gặp, ta đã thật cao hứng." Hắn cư nhiên lớn mật gọi tên của nàng ra.

Bắc Đường Húc Vinh quả nhiên là không để Bắc Đường Húc Phong vào mắt, ngay cả hoàng hậu của hắn cũng dám tự tiện đụng.

Tần Hương Y tức đầy một bụng, nếu không phải vì Nguyên Tinh, nàng chết cũng không bước vào Vinh vương phủ nửa bước. Nhưng nàng vẫn phải tới, nếu không đến, Nguyên Tinh có thể sống đi ra đại lao hay không còn rất khó nói.

"Vương gia, thỉnh người tự trọng." Tần Hương Y nhẹ nhàng gạt tay ra, vọt đến một bên.

"Hàm Hương, ngươi vốn là của ta. Ngươi là hoàng hậu, nhưng hoàng đế không nên là Bắc Đường Húc Phong, mà là ta Bắc Đường Húc Vinh. Hàm Hương, chỉ cần ngươi theo ta, ta bảo đảm, ngày sau khi Long Đế quốc là thiên hạ của ta. Ngươi là hoàng hậu duy nhất của ta." Bắc Đường Húc Vinh chịu đựng đau đớn bên hông, phút chốc đứng lên, nhấc tay chỉ trời, phát ra lời thề. Quả nhiên như lời của Bắc Đường Húc Phong, hắn đích xác có lòng làm phản. Mười vạn binh mã này không thể xem thường, là một cỗ uy hiếp không nhỏ.

Trong phòng đột nhiên an tĩnh, yên tĩnh giống như chết. Những lời này, thực sự là không thể tưởng tượng nổi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[1]Tóc búi như mây: tựa như cái hình dưới đây, búi tóc thành mấy cái hơi tròn tròn áh, mấy cái hơi tròn tròn quanh mặt áh


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.