"Dạ, nương nương." Tiểu cung nữ cúi đầu, chậm rãi rời khỏi.
"Nương nương, người thực sự muốn gặp Ngũ Thục phi sao?" Lương Mỹ chu
cái miệng nhỏ nhắn, đỡ Tần Hương Y đứng dậy, đi về phía chính điện.
Tần hương y vẫn đang là liên bộ (bước) san san, không vội không chậm, như đám mây bay tới, ngồi vào trên chiếc ghế khắc hình phượng xa hoa,
nhàn nhã chơi với cái tay dáo dài, đôi mắt nhìn Lương Mỹ, mím môi cười,
nói: "Vì sao không nên gặp?"
"Không lâu trước, Thục phi nương nương còn giựt giây Hiền phi nương
nương cùng đi đến chỗ hoàng thượng tố cáo người, nương nương người đã
quên sao?" Lương mỹ vểnh trứ cái miệng nhỏ nhắn, hình như có không phục.
Lương Mỹ nói tuy có lý, nhưng Tần Hương Y không nghĩ thế. Thời gian
nàng ở lãnh cung, nàng từ trong bóng tối quan sát Ngũ Mạn Quân, nữ tử
này một thân ngông nghênh, tự cao tự đại. Tinh tế nghĩ đến, nàng ở trước mặt hoàng thượng cáo trạng, chắc chắn có nguyên nhân đặc biệt gì.
Nhướng mắt liếc Lương Mỹ một cái, trên gương mặt nhu thuận lộ ra vẻ
tinh khiết, nàng tựa như một khối bạch ngọc, không tỳ vết, nội tâm của
nàng thật sự giống như bề ngoài sao? Tiểu cung nữ này tổng làm cho người ta có một cảm giác bất an.
"Nếu không gặp nàng, làm sao biết nàng vì sao vu hãm bổn cung đây?"
Tần Hương Y nhẹ nhàng khiêu mày, nhìn Lương Mỹ, thần thái thản nhiên cực kỳ.
"Nga." Lương Mỹ tựa hồ có điểm thất vọng, thấp đầu không thèm nói (nhắc) lại.
Đúng lúc này, một mạt thanh sắc (màu xanh) nhẹ nhàng đi vào Phượng Du cung, thật nhanh, thật gấp, đi như mây bay. Tần Hương Y ngồi ngay ngắn
trên chiếc ghế khắc hình phượng, thân hòa nhìn thanh y nữ tử cước bộ lộn xộn vội vàng đi vào, đẹp như nữ tử trong bức tranh, mặt như châu ngọc,
thanh tú như chi lan[1], thuần khiết như băng tuyết, nhạt như mây khói,
trên trán lộ ra tư thái thanh cao tuyệt trần, thái độ ôn nhu đạm nhã. Xa xa nhìn lại, tựa như một cành hoa mai cao ngạo trong gió lạnh, nàng là
Ngũ Mạn Quân, quả nhiên thanh lệ thoát tục, trách không được bình thường tự cao tự đại, bằng dung mạo xinh đẹp của nàng đúng là đáng kiêu ngạo
một phen. Sau người của nàng có một cung nữ mắc Tố Y chăm chú đi theo.
"Mạn Quân thỉnh an hoàng hậu tỷ tỷ." Ngũ Mạn Quân vẫn còn cung kính, vào chính điện, đầu tiên thi lễ với Tần Hương Y
"Thục phi muội muội, không cần đa lễ. Tọa (ngồi)." Tần Hương Y vẫn
chưa đứng dậy, chỉ là miễn cưỡng phất tay, ý bảo Ngũ Mạn Quân đứng dậy
ngồi xuống.
Khi Ngũ Mạn Quân ngẩng đầu thì, đôi con ngươi sâu như nước mùa xuân
sợ run một chút, trên dung nhan xinh đẹp hiện ra thêm vài phần trang
nhã, nhất thời sững sờ ở nơi nào vẫn không nhúc nhích.
"Thục phi muội muội làm sao vậy? Khó chịu ở đâu, sao không chịu ngồi
xuống?" Tần Hương U vẫn dựa vào ghế phượng như cũ, ưu nhã cười, giọng
nói hòa ái nghe như gió xuân thổi qua, nhẹ như vải mỏng.
"Nương nương –" Tiểu cung nữ phía sau Ngũ Mạn Quân nhưng thật ra
thông minh, đôi mắt nhỏ như nhữnng con nòng nọc bơi qua bơi lại, hơi hạ
xuống, sợ hãi kéo kéo góc áo chủ tử.
Ngũ Mạn Quân lúc này mới bừng tỉnh, con ngươi như hạnh nhân hiện lên
ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, thu lại tâm thần vừa bay mất, dịu
dàng cúi đầu, nói: "Tạ ơn hoàng hậu tỷ tỷ."
Nàng lần đầu tiên thất thần như vậy, chính tại trước mặt hoàng hậu.
Trước đây tổng cho rằng trong cung mình là nữ nhân đẹp nhất, hôm nay
nhìn thấy Tần Hương Y, thật kinh ngạc. Hoàng hậu thật là nghiêng nước
nghiêng thành, tuyệt sắc của hoàng hậu khiến nàng luôn luôn tự cho mình
là có khuôn mặt đẹp nhất phải sợ hãi. Thanh y phất lên, ngồi ở ghế có
hình hoa hồng bên cạnh, hai bàn tay nhỏ và dài lẫn nhau giao tại một
chỗ, dưới quần áo, nhiễm màu móng tay phá lệ chói mắt, rất đỏ, rất sáng
rõ, đẹp đến có điểm dị dạng.
"Thục phi muội muội đến Phượng Du cung sớm như vậy là vì chuyện gì?"
Môi đỏ mọng của Tần Hương Y câu dẫn ra một mạt hình cung mỹ lệ, trực
tiếp đi thẳng vào vấn đề mà hỏi.
Ngũ Mạn Quân nhăn mặt lại, tròng mắc âm u nhiễm một tầng sương, nhàn
nhạt cười lạnh một tiếng nói: "Hoàng hậu tỷ tỷ, muội muội không vì cái
gì khác, chỉ vì cái chết của Thu Hâm mà đến."
Nàng nói đúng lý hợp tình, mày liễu cong cong run lên, hiện ra vài phần tức giận.
"Chuyện này bản cung sẽ điều tra rõ. Thục phi muội muội không cần sốt ruột." Tần Hương Y cũng không có vì thái độ vô lý của Thục phi mà tức
giận, ngược lại sắc mặt bình tĩnh, không vội không nóng.
Ngũ Mạn Quân âm thầm hít một hơi, thái độ như vậy, nàng cư nhiên
không tức giận?! Ngược lại lộ ra chính mình so đo quá mức. Cái miệng anh đào đỏ nhỏ nhắn mân một cái, như muốn nói, nhưng lại nghẹn trở về.
"Tỷ tỷ, Mạn Quân là người sáng mắt không nói tiếng lóng, phượng đầu
trâm thái hậu ban cho tỷ tỷ trong đại hôn, hậu cung đều biết. Nhưng vì
sao rơi bên cạnh xác chết của Thu Hâm?" Giọng nói của Ngũ Mạn Quân vẫn
sắc bén như cũ, hỏi thật trực tiếp, bén nhọn, một chút cũng không quanh
co lòng vòng, xem ra nữ tử đến đây thật sự là một bộ ngông nghênh.
"Muội muội chỉ bằng việc này đã hoài nghi bản cung sao? Phượng đầu
trâm của bản cung từ lúc đại hôn đã đánh mất, chuyện này hoàng thượng
thật là rõ ràng." Tần Hương Y trấn định cực kỳ, phất tay áo dài lên, nhẹ nhàng đứng dậy, tại trong điện bước đi thong thảo và bước.
"Thực sự là như vậy?" Giữa đôi lòng mày của Ngũ Mạn Quân căng thẳng, hình như có ý hối hận.
"Muội muội nếu không tin, có thể hỏi hoàng thượng." Tần Hương Y nói.
Ngũ mạn quân không hề nói nữa, thật sâu nhìn Tần Hương Y, trầm tư nửa khắc, nhướng mày, nói: "Tỷ tỷ, là muội muội liều lĩnh." Trên trán hiện
lên ngạo khí nồng đậm như cũ, ngay cả nhận lỗi cũng nói gượng gạo như
vậy
"Không sao." Tần Hương Y trả lời vân đạm phong khinh (nhẹ như mây
gió), nàng chẳng đáng vì việc vặt này mà phiền não, nàng có kế hoạch lớn của nàng..
"Vậy muội muội sẽ không quấy rầy tỷ tỷ nữa." Ngũ Mạn Quân khom người
cúi đầu, tay áo dài vung lên, hướng tố y cung nữ bên cạnh nói: "Vân Ny,
chúng ta hồi cung."
Nói xong, bay đi như một cơn gió, bóng hình xinh đẹp mỹ lệ biến mất
tại Phượng Du cung, tiểu cung nữ Vân Ny phía sau nàng lại hơi chậm chạp, nhìn xung quanh, tựa hồ hiếu kỳ, cũng tựa hồ tìm kiếm ta cái gì.
Tần Hương Y chẳng đáng để ý tới những việc này, bao nhiêu nữ nhân ước ao vào Phượng Du cung, nàng làm sao chẳng rõ?
Nhìn theo Ngũ Mạn Quân đi, Tần Hương Y liếc mắt vườn hoa nhỏ một cái, đột nhiên nổi lên hưng chí, thường ngày luôn luôn vội vã ra, vội vã
vào, cũng không từng hảo hảo xem kì hoa dị thảo trong vườn một phen.
Nghĩ tới đây, nàng đỡ lên áo dài hoa lệ, khoái hoạt nhẹ nhàng ra cửa
cung.
Ngày hôm nay khí trời tốt, ánh nắng tươi sáng, không khí nhiễm đầy
hương thơm, trong vườn thượng uyển, trong vườn hoa, hoa hồng cực lớn nở
thật chính vượng, lá xanh xung quanh, rất đẹp. Tần Hương Y nhịn không
được ngồi xổm xuống, tựa sát vào nhụy hoa nhẹ nhàng ngửi một cái, sau đó nhắm mắt lại, nói: "Thơm quá! Lương Mỹ, đây là hoa gì?"
"Bẩm nương nương, loại hoa này gọi hồng độc! Từng là thánh hoa của
Thổ Khâu quốc, sau này Thổ Khâu quốc quy thuận triều đình, loại hoa này
được tiến cử vào hoàng cung." Lương Mỹ nhìn đóa hồng to lớn, trong đôi
mắt toát ra sự yêu thích, cái loại yêu thích này là một loại mê luyến.
"Hồng độc? ! Tên thật kỳ quái, nó có độc sao?" Đầu long mày của Tần Hương Y thoáng run lên.
"Hoa hồng độc không có độc." Lương Mỹ trả lời rất khẳng định.
"n." Tần Hương Y nhịn không được ngắm đóa hồng to lớn nhiều hơn một
cái, trong lòng có điểm bất an, bác từng nói qua, hoa càng xinh đẹp càng có độc.
Không đúng, đầu có chút khó chịu, trước mắt chợt biến thành màu đen, thân thể giống như một đóa mây nhẹ nhẹ nhàng đứng lên.
"Nương nương, người làm sao vậy?" Bên tai vang lên tiếng kinh hô của Lương Mỹ.