Sắc thái cặp mắt kia lúc sáng lúc tối, chớp động tia sáng lung linh,
ánh nhìn sâu sắc, giống như đang thưởng thức, giống như đang suy tư, ánh mắt rơi trên khuôn mặt tròn đầy của Tần Hương Y, tựa như đóa phù dung
tinh khiết. Thật sự là khuôn mặt tuyệt sắc .....
"Thật là nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành! Đáng tiếc....!" – Bắc
Đường Húc Phong dùng tay nhẹ nhàng đặt trên chiếc mũi nhỏ xinh của Tần
Hương Y, bờ môi hiện lên một đường cong duyên dáng, sắc mặt thật đáng
yêu, tạo thành những đường nét thật mê người.
Phượng Du Cung thật yên tĩnh, Tần Hương Y thật sự quá mệt mỏi, vẫn
nặng nề chìm vào giấc ngủ, bô dáng khi ngủ của nàng thật là xinh đẹp,
hiền lành ngây thơ như trẻ con, lông mi thật dài, thật là khả ái. Nàng
lúc ngủ thật là đẹp hơn. Nếu là nam tử thì gặp sẽ động tâm. Bắc Đường
Húc Phong là ngoại lệ, vẻ mặt bình tĩnh, cúi thấp người nhìn nàng, nhưng lại chưa hề động thoáng qua nàng.
Thời gian trôi qua, hắn chớp mi cười một tiếng, lôi chiếc áo ngủ bằng gấm đắp cho nàng, sau đó phất nhẹ ống tay áo, thần tình tuấn lãng rời
đi.
Bóng lưng to lớn rời khỏi Phượng Du Cung, nháy mắt , nữ tử trên
giường mở mắt, nhìn lướt qua áo ngủ trên người, mặt mày cúi xuống trầm
tư. Không biết vì sao đột nhiên tỉnh dậy.
"Nương nương ......!", một tiếng kêu nhỏ, có bước chân vội vã đi đến, là của Lệ Hưu, ánh mắt trong vắt chứa tia nhìn lo lắng, chạy thẳng đến
trước giường, cầm tay Tần Hương Y, " Nương nương, ngài như thế nào?
Hoàng thượng, người ......".
"Lệ Hưu yên tâm, ta không sao đâu" – Tần Hương Y nắm chặt tay Lệ Hưu, mím môi cười một tiếng, cùng lúc đó, liếc mắt nhìn về cửa cung, thân
ảnh kia đã biến mất, "Lệ Hưu, ngươi cảm giác Bắc Đường Húc Phong là hạng nguời gì?".
"Hoàng thượng? Hoàng thượng đương nhiên là người ở trên cao không thể với tới được" – ánh mắt Lệ Hưu vụt sáng.
"Không, Lệ Hưu, hắn không chỉ là chân mạng đế vương, mà hắn còn có
suy nghĩ như chúng ta, ta cảm giác được nguy hiểm, mang đậm nguy hiểm",
Tần Hương Y lắc đầu, nhắm mắt suy nghĩ sâu xa, chốc lát yên tĩnh ánh
mắt, bình tĩnh nghịch lấy sợi tóc, tiếp tục nói : "Hắn tựa hồ biết mục
đích của ta, chỉ là cố ý để ta tự do".
"Tiểu thư, người suy nghĩ nhiều quá rồi. Hoàng thượng thực là người
thông minh, nhưng hắn vẫn chỉ là người phàm, không có khả năng cái gì
cũng đều biết được", trước mặt không có người ngoài, Lệ Hưu như trước
gọi Tần Hương Y là tiểu thư.
"Chỉ mong là ta suy nghĩ nhiều", Tần Hương Y thu hồi ánh nhìn, mặt
mày trầm xuống, tựa như làn mây chiều trên trán, " Lệ Hưu,......". Nàng
đảo mắt liếc nhìn ngoài cửa sổ tây, đột nhiên xốc áo ngủ, đứng xuống
giường.
"Tiểu thư, sao không nghỉ ngơi thêm nữa". Lệ Hưu nói với Tần Hương Y, đôi mắt hiện lên tia ân cần.
"Lệ Hưu, ngươi cảm thấy ba vị cung nữ kia, thật là do Vân Ny giết
sao?" – Tần Hương Y chậm rãi bước xuống giường, khoác lên người trường
bào, ngồi lên ghế hoa hồng, mắt chớp động tia nhìn lung linh, đó là một
ánh nhìn thông minh.
"Vân Ny không phải là hung thủ sao?" Lệ Hưu nói.
"Không đúng, cuối cùng ta vẫn cảm giác không phải ở chỗ nào. Vân Ny
bại lộ chân tướng quá nhanh, tựa hồ nàng nhận tội mình làm nhanh chóng.
Càng như vậy, càng thấy khả nghi". Tần Hương Y mặt mày căng thẳng.
"Tiểu thư, ngươi cảm giác là Vân Ny còn có đồng bọn sao? Không thể
nào?" – Lệ Hưu lắc đầu, bộ dáng khó có thể tin được, " Bất quá, Vân Ny
có đồng bọn, chỉ có thể là Ngũ Thục phi.... chỉ có khả năng đó."
"Vì sao?" – Tần Hương Y, môi đỏ mọng khẽ cong lên.
"Bởi vì Vân Ny chỉ là một cung nữ, rất có khả năng hai người bọn họ
diễn kịch, khiến ta sơ suất!" – Lệ Hưu bước đi thong thả hai bước, nháy
mắt, phân tích.
Tần Hương Y sau khi nghe xong, lắc lắc tay, bên môi nổi lên nụ cười
nhạt, nói : "Phân tích như vậy cũng là hợp lý, nhưng nếu Vân Ny có đồng
bọn, ta cảm giác không có khả năng là Ngũ thục phi". Nàng trong đôi mắt
lộ ra ánh nhìn kiên định, là một nữ tử quyết đoán, thật là suy nghĩ
người thường không thể sánh bằng.
"Tại sao?", Lệ Hưu mặt mày hồ nghi.
"Trực giác". Tần Hương Y trả lời ngắn gọn nhưng kiên định, tựa hồ đã suy nghĩ trước.
"Tiểu thư, mặc kệ là như thế nào, ba vụ án đã phá xong, ngươi không
cần suy nghĩ nữa. Cứ như vậy coi như xong, miễn Hoàng thượng kiếm người
gây phiền phức". Lệ Hưu cũng không muốn đuổi theo đến cùng, chỉ cần
không đụng đến Phượng Du Cung, tất cả đều có thể cho qua.
Tần Hương Y nhẹ liếc mắt nhìn Lệ Hưu, trầm mặc, nàng như vậy mà không cảm nhận được. Lần này nàng tiến cung, mục đích là khôi phục nước, thâm cung như chiến trường, nếu như Vân Ny thật sự có đồng mưu, là địch hay
bạn? Bắc Đường Húc Phong là đủ khó để đối phó rồi, ngược lại... thêm một kẻ địch, con đường phía trước thật là càng khó đi hơn nữa.
"Lệ Hưu, giúp ta chuẩn bị y phục dạ hành". Bởi vì nàng xinh đẹp khả
ái, con mắt liếc ngoài cửa sổ, trời chiều dần buông xuống. Nếu tàng bảo
đồ là có thật, nàng nên ra tay trước, chiều nay bí mật thăm dò Long Hành Cung. Trên người Vân Ny có cẩm khăn đã bị Bắc Đường Húc Phong lấy đi
rồi, nhìn sắc mặt hắn, khắng định cẩm khăn kia rất quan trọng, sau khi
trở về chắc chắn hắn sẽ giấu nơi bí mật.
"Tiểu thư, ngươi là nghĩ ......" – Lệ Hưu không bước đến mà nói, tiểu thư là muốn đi lấy cẩm khăn. Theo nàng đã ba năm, há không biết tính
tình của nàng sao. Làm nhanh thắng nhanh, luôn là tác phong của nàng.
Nhưng đây lại là hoàng cung, đối thủ là Hoàng thượng, Lệ Hưu thật là lo
lắng. Cho dù tiểu thư là mình đồng da sắt, thông minh vô song, nhưng
nàng cũng lo lắng. "Không, tiểu thư, như vậy thật qua nguy hiểm, ngươi
không có võ công, vạn nhất gặp gỡ thị vệ, người như thế nào mà đối phó?
Với nữa, thân thể người vừa qua trúng độc, thật suy nhược, vạn nhất
.....".
Tần Hương Y giơ tay lên, đôi mắt trấn định, dáng vẻ bình tĩnh thong
dong, tựa như hoa sen đứng vững trong mưa gió, thật là kiên cường, "Lệ
Hưu không cần nói nữa. Tận dụng thời cơ, cẩm khăn kia có khả năng là
tàng bảo đồ. Tối nay ta nhất định phải đi Long Hành Cung, nhanh đi chuẩn bị!".
Vẻ mặt nàng nghiêm túc, giọng nói ôn nhu nhưng không chút nào lui
bước, Lệ Hưu lẽ nào không biết, tiểu thư một khi đã quyết định sẽ rất
khó sửa đổi, bất đắc dĩ liếc nhìn nàng một cái, yên lặng lui ra, vì nàng lấy y phục dạ hành giấu dưới đáy hòm.
Tối nay ánh trăng thật trong sáng, các tòa đình các, cung điện nhìn
trong trẻo lạnh lùng, bóng dáng dưới anh trăng thật sặc sỡ. Tần Hương Y
bịt khăn che mặt, thân nhẹ như chim, khinh công tựa như tiên nữa bay
hướng Long Hành Cung.
Long Hành Cung, đèn đuốc sáng ngời. Bắc Đường Húc Phong không có ở
đây, vậy lúc này có khả năng hắn vẫn còn ở ngự thư phòng. Hắn để cẩm
khăn kia ở nơi nào? Có hay không mang theo bên người? Như vậy thật là
nguy!
Tần Hương Y trấn tĩnh tinh thần, con mắt mỹ lệ đỏa liền xung quanh,
nhìn từng ngõ ngách không bỏ sót, từ giá sách, lọ hoa, lư hương, ngăn
kéo, những nơi có thể cất giấu tàng bảo đồ đều lục soát qua một lần,
đáng tiếc, đều là không thấy. Long Hành Cung có mật thất chăng? Hay là
hắn mang theo bên người? Tự suy nghĩ chốc lát, đôi mi thanh tú nhíu lại
áng mây đen, ánh mắt đột nhiên nhìn về phía long giường, rèm trướng hoa
lệ. Đối với long giường chưa từng xem qua. Nghĩ tới đây, nàng bước qua,
xốc tầng gối mền lên ...
Thình lình, một giọng nói vang lên sau lưng nàng, bên mũi cũng thoáng qua một luồng hương, "Long giường của trẫm hấp dẫn lắm hay sao?".