Chánh điện Thanh Tú cung lớn như thế lại một mảnh hỗn độn, đồ sứ rơi
nát bấy, bàn ghế ngã ngổn ngang trên mặt đất, tựa hồ bị giặc đánh cướp
cách đây không lâu.
"Nương nương, tại sao có thể như vậy?" – Lệ Hưu kinh ngạc nhìn Tần Hương Y.
Tần Hương Y chưa vội trả lời, sắc mặt hơi biến liếc nhìn về bức rèm
che đang lay động phía trước. Nàng căng thẳng, nhanh chóng bước thong
thả lên trước vài bước, dùng chuỗi trân châu đẩy màn che sang bên.
"Không cho lại đây, nếu không ta giết chết nàng ta!" – Đang lúc ấy thì truyền đến tiếng quát lạnh lùng.
Phía sau bức rèm che là Ngũ Mạn Quân – Ngũ Thục phi bị dây thừng
trói, miệng bị băng chặt chẽ, ngồi yên trên giường lớn nhìn thật mỹ lệ.
Bên cạnh, cung nữ một thân tố y, tay cầm trường kiếm để trên cổ nàng.
Vân Ny đang uy hiếp Ngũ Mạn Quân!
Tần Hương Y thoáng nhìn, thu hồi sợ hãi, trấn định tâm thần, âm thầm
vận khí vào lòng bàn tay, chậm rãi bước, thong thả tiến vào giữa nhà.
"Ngươi vì sao cưỡng ép chủ tử?" – Nàng trơ mắt nhìn Vân Ny, nghiêm nghị hỏi.
Vân Ny cũng không e ngại, nhìn nàng – ánh mắt không hề di động, bắn
ra tia nhìn sắc lạnh, trường kiếm trong tay càng hướng tới Ngũ Mạn Quân, cố gắng nói "Là ngươi ép ta..."
"Bổn cung bức ép khi nào ngươi?" – Tần Hương Y nhướng mày hỏi lại.
"Ngươi quá mức thông minh! Bảo vệ Đông Bình gắt gao, khiến ta vô
phương đến gần nàng ấy. Nếu không phải như vậy, ta sẽ không bí quá hóa
liều, nóng lòng hạ thủ. Hôm nay ngươi tra đến Ngũ Mạn Quân, ta tự biết
không thoát được liên quan". Vân Ny cũng không giống như Tần Hương Y
nhìn thấy lúc ban đầu – nhu thuận, mềm mại – mà lúc này tựa như con cọp
đang tức giận, nhướng mày, sẵng giọng nói.
Tần Hương Y đề cao cảnh giác, đảo mắt nhìn quanh, dùng ánh mắt ý chỉ Lệ Hưu cẩn thận, nữ nhân kia thật khó đối phó.
"Ngươi gọi là Vân Ny? Bổn cung hỏi ngươi, Xuân Liễu – Hạ Diễm – Thu
Hâm, chính là ngươi giết chết phải không? Bên cạnh xác chết của Thu Hâm
có Phượng đầu trâm, chính là do ngươi bỏ lại? Vì sao muốn giá họa cho
bổn cung?" Tần Hương Y vừa nói vừa tiến lên phía trước.
"Đứng lại, không được nhúc nhích! Nếu không ta giết nàng!" Thanh âm
Vân Ny lạnh lẽo, nhích nhanh trường kiếm (kiếm dài) trong tay, cổ Ngũ
Mạn Quân dần dần chảy máu.
Tần Hương Y mặt mày run lên, mắt gắt gao nhìn thẳng Vân Ny, nên làm
sao cứu Ngũ Mạn Quân từ tay nàng? Nếu như không giết được Vân Ny chỉ sợ
trường kiếm của nàng sẽ cắt vỡ yết hầu (cổ họng) Ngũ Mạn Quân.
"Đúng các nàng kia, đều là ta giết. Xuân Miểu, Hạ Diễm, Thu Hâm, Đông Bình với ta ở trong cung là bằng hữu tốt nhất. Chân của các nàng có
bệnh, ta thường xuyên giúp các nàng châm cứu; chỉ tiếc ta phát hiện ở
chân các nàng có hình xăm...". Nói tới đây, hốc mắt Vân Ny có điểm phiếm hồng, bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng, sắc mặt đại biến, đột nhiên độc ác
nói: "Không nghĩ tới kim châm huyệt của ta dùng hoàn hảo như thế, một
châm giết chết không lưu lại dấu vết, bất quá lại để cho Hoàng hậu nương nương phát hiện. Cây phượng đầu trâm là do ta nhặt được, kiểm tra lại
biết là đồ dùng của Hoàng hậu ngươi cho nên liền thuận tay để cạnh người Thu Hâm. Sau khi chôn cất hoàn hảo, chỉ cần ta không bị phát hiện là
tốt nhất".
"Hình xăm dưới chân các nàng đối với ngươi có gì quan trọng? Sao
ngươi quyết giết?" Tần Hương Y bình tĩnh như trước, lâm nguy không sợ
hãi.
"Tàng bảo đồ" Hoàng hậu nương nương chưa từng nghe qua sao? Nếu các
nàng sống, ta sao có thể lấy được hình xăm dưới chân các nàng?" Vân Ny
bộ dạng lạnh lùng vô tình rõ rệt.
Tàng bảo đồ! Thật là tàng bảo đồ sao? Tần Hương Y cò điểm hoài nghi,
bất quá nữ tử này vì những hình xăm này mà sát hại cả ba người nữ nhân
kia, xem ra chắc chắn có bí mật.
"Ngươi rốt cuộc là người phương nào? Vì sao mơ ước tàng bảo đồ?". Sắc mặt Tần Hương Y không đổi, không mất khí thế hỏi.
"Dân của Thổ Khâu quốc!" Vân Ny nói những lời này, lông mày không
rối, tĩnh lặng, vầng trán nhăn lại, ánh mắt hiện lên tia đau khổ.
"Ngươi là người trong hoàng thất Thổ Khâu quốc? Bổn cung trúng hồng
độc và giải hoa, cũng là kiệt tác của ngươi? Ngươi điều chế sơn móng tay chứa giải hoa cho Thục phi". Khoé miệng Tần Hương Y cong lên tựa như
cười nhưng không cười.
"Hoàng hậu cũng cơ trí. Vân Ny ta lẻn vào Long Đế quốc, nhất định
phải tìm được tàng bảo đồ, phục hồi Thổ Khâu quốc. Ta hạ độc đối với
ngươi, bất quá muốn phân tán sự chú ý của Phượng Du Cung, sau đó dễ dàng đối phó với Đông Bình. Tam đại cung nữ đã chết sẽ khiến Đông Bình có đề phòng, ta biết nàng có bệnh ở chân, chỉ sợ bại lộ cho nên liền hạ độc". Vân Ny một điểm cũng không giấu giếm, nàng quá mức thẳng thắn.
Có điểm kỳ lạ! Nàng tựa hồ biết trách nhiệm hướng tới trên người mình.
"Thì ra là thế" Mi mắt Tần Hương Y khẽ run, nhìn thoáng qua Ngũ Mạn
Quân, toàn thân bị trói chặt chẽ, miệng không thể nói, tay không thể cử
động, đôi mắt cao ngạo, mở to phảng phất như muốn nói điều gì.
"Ngũ Thục phi là chủ tử của ngươi. Bổn cung hi vọng ngươi thả nàng".
Vân Ny cười một tiếng, đưa mắt nhìn Ngũ Mạn Quân, một tay kéo nàng từ trên giường xuống. Trường kiếm trong tay thủy chung không rời. "Ta hôm
nay nhất định phải rời khỏi hoàng cung, nàng đối với ta là bùa hộ mệnh!
Không cho ngươi bước tới, nếu không lưỡi kiếm ta vô tình". Ngừng nói,
nàng xốc Ngũ Mạn Quân dè dặt đi tới cửa trước.
Tần Hương Y không cử động, chỉ là lui bước, đảo mắt liên tục, nhìn một ánh mắt qua Lệ Hưu bên cạnh.
Trong lúc Vân Ny đi qua sát bên người. Nháy mắt Tần Hương Y tung
chưởng về phía sau lưng Vân Ny. Nàng toàn thân trúng thương tích, tay
phải mất kiếm phòng bị. Lệ Hưu phản ứng nhanh, tiến đến cướp Ngũ Mạn
Quân ra.
Ai ngờ Vân Ny khôi phục, ngược lại cười một tiếng to, là nụ cười kinh khiếp. Đột nhiên nàng cầm kiếm nâng lên, bổ về phía Tần Hương Y mà tới.
Tu luyện công phu – đao thương kiếm bích, bao nhiêu thương tích sẽ
lưu lại bao nhiêu vết chai cùng vết sẹo. Bác nàng nói nàng là nữ nhi,
điều tối trọng yếu là dung mạo cùng làn da, cho nên giúp nàng tập phòng
thủ.
Cũng không ngờ gặp gỡ kẻ địch, Tần Hương Y chính là không có khả năng tấn công, không thể đánh trả. Hôm nay Vân Ny với trường kiếm trong tay, phía trên đánh xuống, nàng cũng không biết ứng chiến như thế nào.
Lệ Hưu bên cạnh toát mồ hôi lạnh, không biết nên làm gì bây giờ? Nàng lúc này đang che chở cho Ngũ Mạn Quân, nhất thời không thể ứng cứu.
Tia kiếm hạ xuống trước mắt, Tần Hương Y dùng khinh công né tránh,
Vân Ny không chìu dừng tay, lại tiếp tục chém xuống, lưỡi kiếm sắc bén
xẹt qua, chém vào vai trái của nàng . Nguy hiểm thật!
"Nương nương!!!" Lệ Hưu kinh hộ một tiếng.
Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh, một loạt minh hoàng bay tới, kiếm
quang chợt lóe, vang lên tiếng loảng xoảng. Vân Ny té trên mặt đất, trên ngực cắm một thanh bảo kiếm màu xanh.
Tần Hương Y bối rối, đứng không vững, thân thể từ từ mệt đi. Đột
nhiên thân thể dừng lại giữa không trung, một đôi tay ấm áp nắm tay nàng rất chặt, rất chặt.