Thanh âm hạ xuống, bóng dáng cao kia cũng yếu ớt mà đến, áo dài màu
trắng xám tôn lên đôi tròng mắt rực rỡ như sao của hắn, trên gương mặt
tuấn mỹ lộ ra vài phần ôn hoà nhàn nhạt, thấy hắn, làm cho người ta nghĩ đến ánh nắng ấm áp ngày xuân, cử chỉ nho nhã phiêu dật, giống thần tiên ngoài nhân thế, là Tần Tiêu, bên hông mang theo một cây sáo trúc màu
xanh nạm nhiều viên ngọc trắng.
"Tần nhạc sĩ!" Thị vệ nhanh chóng bỏ đao xuống, cung kính hướng về
phía hắn thi lễ. Xem ra hắn ở trong cung có địa vị bất phàm, hắn cũng
không phải chỉ là một người nhạc sĩ biình thường như người ngoài nhìn
thấy.
"Làm sao vậy?" Tần Tiêu bình tĩnh nhìn Lệ Hưu một cái, ánh mắt rơi
vào trên lưng của nàng — Tần Hương Y đang an tĩnh ngủ, gương mặt mỹ lệ
đỏ bừng, người sáng suốt vừa nhìn, đã biết là bị bệnh, bệnh lại không
nhẹ.
Vùng xung quanh lông mày của hắn thoáng nhíu lại, trong mắt có thêm một phần thương tiếc.
"Đại nhân, nương nương bị bệnh, Lệ Hưu muốn mang nương nương đi tìm
thái y, thế nhưng bọn họ –" Lệ Hưu cũng không hiểu rõ Tần Tiêu, nàng chỉ biết ngày hôm qua hắn mang theo Trảm Long và Nhược Băng vào cung, vậy
hắn nhất định là thân tín của Bắc Đường Húc Phong. Cầu hắn có lẽ có
dùng.
Nha đầu Lệ Hưu này thật là nóng lòng bảo vệ chủ, thanh âm nói chuyện
cũng run rẩy, nước mắt rào rào rơi xuống, nhỏ lên trên sàn gỗ bóng
loáng, tựa hồ nghe thấy âm hưởng.
Tần Tiêu sợ run một chút, âm thầm cảm thán, nha đầu kia thật là có tình có nghĩa.
"Lệ Hưu cô nương. Ngươi đỡ Hoàng hậu nương nương nằm lên giường." Tần tiêu vừa nói vừa nhìn thoáng qua thị vệ ở cửa, "Ngươi xông ra như vậy
cũng không phải biện pháp. Dù sao cũng là mệnh lệnh của hoàng thường.
Như vậy đi, ta đi mời Lý thái y." Hắn trấn an Lệ Hưu một phen, tròng mắt ôn nhu nhìn lướt qua Tần Hương Y, xoay người gần ly khai.
"Đại nhân, thế nhưng –" Lệ Hưu gọi Tần Tiêu lại, liếc mắt qua thị vệ ở cửa, tựa hồ rất không yên tâm, bọn họ có thể để Lý thái y tiến vào sao?
"Yên tâm, chuyện ta đáp ứng chắc chắn làm được. Ngươi trước đỡ hoàng
hậu nương nương trở lại nghỉ tạm." Khoé miệng Tần Tiêu cong lên, ôn hoà
như nước nói.
"Nga." Lệ Hưu nhợt nhạt nhìn Tần Tiêu một cái, trên vầng trán nam tử
này lộ ra một cỗ hơi thở an bình, siêu nhiên thoát tục, nên tin tưởng
hắn. Hiện tại không ai giúp nàng được, đánh cuộc một keo xem. Nếu như
xông ra, bị thị vệ giam giữ, sợ là càng cứu tiểu thư không được, bình
tĩnh xử sự mới đúng. Đợi đến lúc nàng lại nhướng mắt nhìn, mạt thân ảnh
dài màu trắng xám đã đi xa.
===
Trên chiếc giường trạm hình phượng hoa lệ, Tần Hương Y chăm chú nhắm
mắt, lông mi đen dày run run lên, tựa như con bướm bị kinh động spắ sửa
giương cánh bay đi, trên gương mặt xinh đẹp nổi lên đỏ ửng tựa như màu
ngủ sắc ở chân trời, quyến rũ mà nhu hòa, tỉ mỉ xem xét, vẻ đpẹ khi bị
bệnh của nữ tử càng làm người ta mê muội.
Lệ Hưu canh giữ ở bên giường, càng không ngừng vắt khăn lông ướt đặt
lên trán của nàng, chỉ là một chút khởi sắc cũng không có, toàn thân của nàng đều rất nóng.
"Tần nhạc sĩ, như vậy không tốt. Hoàng thượng có lệnh, không cho bất
luận kẻ nào ra vào Phượng Du cung." Không bao lâu sau, cửa cung truyền
đến thanh âm ngăn cản của thị vệ.
"Vạn nhất hoàng hậu xảy ra chuyện gì, không chỉ hoàng thượng không
tha cho các ngươi, sợ là thái hậu cũng sẽ truy cứu trách nhiệm. Các
ngươi cần phải nghĩ kỹ!" Đây là thanh âm của Tần Tiêu, thanh âm ôn nhu
đột nhiên trở nên nghiêm túc lên, thêm vài phần khí phách.
"Nhưng –" thị vệ do dự.
"Lý thái y, chúng ta đi vào." Nói xong, một trận tiếng bước chân gấp
gáp truyền đến, thị vệ không có ngăn cản, xem ra Tần nhạc sĩ này có địa
vị bất phàm, hắn nhất định rất được hoàng thượng coi trọng. Chỉ nhìn sự
cơ trí lộ ra trên trán hắn một cách đơn thuần đã biết hắn nhtấ định
không phải phàm phu tục tử gì.
Ngay lúc Lệ Hưu đảo mắt, trong nháy mắt Tần Tiêu đã mang Lý thái y bước vào cung khuê.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh xuống, Lệ Hưu thối lui đến một bên,
tay nhỏ bé càng không ngừng nắm chặt góc áo, con mắt vẫn không nhúc
nhích nhìn chằm chằm Tần Hương Y, vẻ mặt sốt ruột. Sao nàng có thể không vội, Lý thái y một mực bắt mạch cho Tần Hương Y, hai hàng lông mày trói chặt, biểu tình nghiêm túc cực kỳ. Có nghĩa là bệnh tình của Tần Hương Y rất nặng.
"Lý thái y, nương nương thế nào?" Đợi đến lúc Lý thái y bắt mạch xong đứng dậy, Lệ Hưu liền đi đến khẩn cấp hỏi.
Lý thái y hít một hơi, nhẹ nhàng lắc đầu, cái gì cũng không có nói.
"Lý thái y, có chuyện cứ nói thẳng." Tần Tiêu tiến lên, nhìn thoáng qua Tần Hương Y, trấn định mà hỏi thăm.
"Tần đại nhân, thứ cho lão thần vô năng. Hoàng hậu nương nương phát
sốt cũng không phải là bị phong hàn, mà nàng có bệnh cũ nhiều năm tích
lại, lại thêm lúc trước nàng hao phí quá nhiều nội lực, vết thương cũ
chưa lành, đã thêm vết thương mới, đến nỗi huyết khí bị ngăn trở, ngũ
tạng bị thương, sợ là..." Lý thái y nửa khom người, hơi than thở, vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Sợ là cái gì?" Cả người Lệ Hưu run lên.
"Sợ không phải thuốc và kim châm cứu có thể cứu." Lý thái y dừng một chút, trả lời.
"Không có khả năng, không có khả năng Lý thái y, ngươi gạt người,
ngươi gạt người! Nương nương vốn rất tốt. Sao lại có thể? Không có khả
năng!" Lệ Hưu thở thở chà chà chân, túm tay áo dài của Liễu thái y, dùng sức xé rách, nàng một thời không dám nhận sự thật này.
"Lệ Hưu cô nương, ngươi không nên như vậy, để Lý thái y nói cho hết
lời." Trên gương mặt bình tĩnh của Tần Tiễucungg hiện lên một tia đau
thương, hắn ngăn lại Lệ Hưu đang kích động không ngớt, kéo nàng đến một
bên, hỏi tiếp: "Lý thái y, còn có biện pháp khác không?"
"Bệnh của nương nương do tiêu hao nội lực nhiều quá mà ra, nếu có một người có nội lực rất mạnh nguyện ý kéo dài tánh mạng cho nương nương,
nương nương có lẽ cứu được." Lý thái y không quá khẳng định nói ra, đôi
mắt lóe lên, xấu hổ cúi đầu.
"Lý thái y, ngươi trước xuống phía dưới." Tần tiêu nhíu nhíu mày.
"Vâng." Lý thái y cầm lên tà áo dài, lắc đầu thở dài, khom thân thể chậm chậm rời khỏi.
Lệ Hưu cắn cắn môi, hút hút mũi, tâm tình dần dần bình phục xuống,
bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Tần Tiêu, bước đi thong thả đến bên giường,
nắm lấy tay Tần Hương Y đặt trong lòng bàn tay, nước mắt xôn xao một
tiếng rơi xuống. Nội lực thâm hậu? Như vậy chỉ có cốc chủ và Nguyên Tinh thiếu gia mới có thể cứu tiểu thư. Thế nhưng hiện tại bọn họ đang ở
đâu? Đều do mình bình thường không luyện công tốt, nếu không hiện tại đã có công dụng.
"Lệ Hưu cô nương, ngươi đỡ Hoàng hậu nương nương ngồi lên. Ta thử một chút." Tần Tiêu trầm mặc một lát, đôi mắt sâu sắc trầm xuống, đáy mắt
hiện lên một tia cảm xúc rất dị dạng.
"Đại nhân, ngươi?" Đại nhân hoà hoa phong nhã này có thể được không?
Hắn có võ công hay không cũng là một vấn đề. Lệ Hưu đột nhiên giật mình, một đôi mắt linh hoạt chớp chớp, càng không ngừng quét qua đối phương,
tràn đầy nghi vấn.
"Tần đại nhân của Trẫm từ khi nào thích giúp người như vậy?" Đúng lúc này, cửa truyền đến một thanh âm thuần hậu, tiếp theo một mạt thân ảnh
màu vàng sáng tiến đến, gương mặt tuấn dật từ từ rõ ràng, là Bắc Đường
Húc Phong, hắn chắp tay mà đến, trên mặt lộ vẻ cười nhàn nhạt, cười rất
âm trầm, kỳ thật hắn đã ở cửa một lát, trong phòng nói gì hắn nghe được
rất tõ ràng.
"Vi thần khấu kiến hoàng thượng!" Tần Tiêu nhanh chóng hành lễ, trên
mặt lộ ra vài phần xấu hổ. Dù sao cũgn là tẩm cung của hoàng hậu, hắn xử chỗ này xác thực không đúng lắm.