Cô ta luôn cảm thấy mọi chuyện dường như không phải như vậy?
Cô ta lúng túng giơng lên khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng lại cứng cỏi bất khuất, nghênh đón những điều không như trong tưởng tưởng là tán thưởng. Thay
vào đó, là những nụ cười thích thú mang hàm ý không rõ, là mỉa mai, hay
đúng hơn là sự chế nhạo và xa lánh của các học viên trong nhà trường.
Khởi đầu không giống, phát triển không giống, kết quả lại càng không giống.
Sau khi ấn tượng đầu bị bóp méo, thì mấy kẻ thừa kế thông minh luôn có thể
bắt được những bất thường mà người trong cuộc khi sơ sót tạo ra.
Trong buổi liên hoan khiêu vũ này Bạch Tường Vi cố tình làm mình rơi xuống,
cuối cùng kết quả giống như nguyên tác, nhưng bản chất lại hoàn toàn
khác nhau.
Ít nhất ngay tại lúc này, Hiên Viên Hành Dã vô tình
thấy đôi tay đặt tại sườn váy của cô ta đang cố gắng để kiểm soát sự
giận dữ, đôi tay bị bóp chặt nổi lên gân xanh, không phải là ‘Kiên trì
lòng tự tôn’ như trong nguyên tác mà là ‘Có khả năng ẩn nhẫn’.
Hai cách diễn đạt khác nhau, đại diện cho hai quan điểm hoàn toàn khác biệt.
Người trước còn có mấy phần ý tốt mà thương tiếc, người sau lại là suy đoán mưu toan ngấm ngầm mang theo sự thẩm tra.
Vũ khúc vang lên, hầu hết các học viên bắt đầu tìm kiếm bạn nhảy cho mình. Cũng không nhiều người đơn độc, nhưng rất rõ ràng, có sự phân chia đẳng cấp thành hai phía.
Thân phận địa vị cao hơn thì được công nhận và thân phận địa vị kém hơn thì phải cam chịu.
Kỷ Dung Vũ không có bạn nhảy, con riêng của nhà họ Kỷ, coi như được công
nhận, những vẫn có phần không được tự nhiên. Đó cũng không phải là
nguyên nhân cô không có bạn nhảy, mà chính nguyên chủ bên ngoài tính
cách kiêu ngạo, nói trắng ra, người có thân phận đứng trước cô cũng đều
hơi lúng túng, có thể thấy tầm mắt quá cao.
Bạch Tường Vi cũng
giống như cô không có bạn nhảy nhưng cô ta là bị xa lánh, hơn nữa không
có ‘Hoàng tử’ trong dự liệu từ trên trời giáng xuống, cứu giúp cô bé lọ
lem khỏi bị khi bắt nạt.
Một hồi vũ hội không sóng gió kết thúc
suôn sẻ, mà Bạch Tường Vi cuối cùng nghênh đón một cuộc sống đại học
tràn đầy “phấn khích”.
Và cũng thời gian này, cuối cùng, tình
tiết của *tiểu thanh tân vườn trường cũng mở ra lại *trung nhị làm cho
người ta không nói được lời nào.
(*Tiểu thanh tân: đồng nghĩa với tuổi trẻ và sức sống.)
(*Trung nhị: Xuất phát từ cụm từ “bệnh trung nhị” (gọi là chứng mồng hai) là
tục ngữ của người Nhật Bản – chỉ sơ trung năm hai (tương đương với lớp 8 bên mình), thanh thiếu niên ý thức về cái tôi quá lớn đặc biệt là trong lời nói và hành động, tự tưởng coi mình là trung tâm. Mặc dù gọi là
“bệnh” nhưng nó không cần thiết phải chữa, y học cũng không cho vào
“bệnh tật”. Ở Việt Nam, “bệnh trung nhị” có tên gọi khác là “bệnh tuổi
dậy thì”_Nguồn gg_)
Không chỉ Kiều An An mà những tiểu thư quý tộc khác cũng chướng mắt Bạch Tường Vi nên đã thêm không ít dầu vào lửa và nói bóng nói gió, Bạch Tường Vi như nguyện được bắt nạt. Thường
thấy nhất, bao gồm sách vở quần áo và đồ dùng hàng ngày các loại vật
phẩm riêng tư của cô ta không bị mất thì cũng hư hỏng, bất kể nhờ vào
hoàn cảnh gia đình con cháu hay là bằng thành tích thi vào thì các học
viên đối cô ta đều cố ý hay vô tình bỏ qua và xa lánh, thậm chí còn đôi
chút lấy thân mình đụng chạm, chẳng hạn như khóa thể dục cố ý ném bóng,
cố ý đẩy ngã cô ta, chẳng hạn như sự kiện điển hình hắt nước nhà vệ
sinh. . .
Kỷ Dung Vũ đều thờ ơ lạnh nhạt.
Trước khi bước
vào thế giới của khế ước, dầu gì cô cũng tốt nghiệp ở một trường đại học nổi tiếng thượng đẳng. Nhưng khi cô chân chính tiến vào thế giới của
khế ước, sau đó bước vào học viện quý tộc hoàng gia Bauhinia, cô dần
hiểu rõ những con ông cháu cha không bị áp lực bởi thân phận hay những
yếu tố bên ngoài, nhưng cùng lúc bị phương pháp dạy ưu tú dành cho giai
tầng khác *ước thúc. Nhất là việc phải có được kiến thức phong phú, suy
nghĩ tàn nhẫn và các loại năng lực bồi dưỡng sự quyết đoán, khiến cuộc
sống của Kỷ Dung Vũ rất phấn khích nhưng cũng rất bận rộn.
(*ước thúc: bị gò bò, bị áp đặt)
Thế giới khế ước dựa vào chính cô nỗ lực tiếp thu kiến thức và kỹ năng,
thiết thực thu hoạch. Cô sẽ không bỏ qua nguồn tài nguyên và cơ hội tốt
như vậy, trừ chuyên ngành báo chí của bản thân, thời gian khác của cô
đều dành cho việc đi *dự thính các môn học tự chọn khác.
(*Dự thính: tham gia hội nghị nhưng không được quyền phát biểu và biểu
quyết. Trong trường hợp này, dự thính tức là tham gia một môn học nhưng
sẽ không có thành tích bảng điểm hay kết quả, không được nhận bằng.
Người ta thường dự thính với mục đính chủ yếu là để học hỏi!)
Cô cần bổ sung thêm nhiều kiến thức và năng lượng hơn, đó sẽ trở thành lợi thế khi cô hoàn thành nhiệm vụ giao phó của người ủy thác. Mà Bạch
Tường Vi và tình yêu của Hiên Viên Hành Dã, dưới cái nhìn của cô, càng
giống như một món thù lao phong phú mà nhiệm vụ giao phú ẩn dấu. Dành
thời gian tập trung hơn, nắm bắt chắc phương hướng, thế là đủ.
Trong lúc Kỷ Dung Vũ nỗ lực học tập, thì Bạch Tường Vi lại vô cùng chật vật, khoảng thời gian bốn tháng trôi qua vội vàng.
. . .