Editor: Mạc Nhiên
Beta: Grey Vũ
Trong suy nghĩ cô đang ảo tưởng, muốn hủy diệt một thứ gì đó của người ủy thác, thì phải làm thế nào đây?
Kỷ Dung Vũ đeo cặp sách, nhàn nhã đạp xe, mặc cho gió cuối hè nghịch ngợm
thổi qua mái tóc dài của mình. Váy đồng phục học việc Bauhinia quý tộc
được đặc chế rất xinh xắn, xòe ra trông như đang bay múa, thế nhưng mặc ở trên người cô cũng không làm giảm đi nửa phần ánh sáng của nó.
Kỷ Dung Vũ có một làn da mịn màng và dáng người rất đẹp, hai chân thon dài như ngọc, đạp xe giống như theo nhịp điệu mà đạp gió, chỉ thấy đôi giày da màu đen tinh xảo theo bàn đạp vẽ ra một vòng tròn có quy luật. Mái
tóc dài của cô bay lượn trong gió, tóc nâu đậm hơi xoăn, mang theo chút
sắc thái của Tây phương. Cô có một đôi mắt biết cười xinh đẹp khiến
người nhìn cảm thấy khó hiểu, khóe mắt hơi nhếch lên, kiêu ngạo, sắc
bén, còn có tùy ý cùng lạnh lùng.
Đây là một bức tranh yên tĩnh
nhưng lại đặc biệt xinh đẹp, không hiểu vì sao động thái của cô lại mâu
thuẫn tới mức khiến người ta nghĩ muốn đến gần.
Ân Hiền Vũ ngồi
trên xe, nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng thấy một cảnh tượng như thế. Hình
ảnh thoáng qua trong giây lát, lại để lại dấu ấn không thể nhòa suốt cả
một đời.
Ô tô và xe đạp tựa như tượng trưng cho khoảng cánh xa
vời, thoáng đi qua nhau, lần đầu tiên Ân Hiền Vũ làm cho tài xế ngừng
xe, anh an tĩnh ngồi ở trong xe, từ phía sau ngắm thiếu nữ đang chậm rãi đạp xe về phía trước, không hề bước chân xuống xe.
Lần tiếp theo kề vai, trong nháy mắt, thiếu nữ dường như cảm giác được gì nên nghiêng đầu, theo động tác cô, tóc dài che khuất từ mũi đến nửa khuôn mặt, chỉ
để lại cặp mắt phảng phất chứa cả thế giới, lại như thể không có gì để
trong đôi mắt ấy. Bản thân anh biết rõ ràng, cô không có khả năng xuyên
thấu qua cửa sổ xe, nhưng không biết vì cái gì, trái tim Ân Hiền Vũ nhảy lên một nhịp nặng nề. Không đợi anh ý thức được chuyện gì vừa xảy ra,
thiếu nữ đã trở về trạng thái cũ, tiếp tục nhịp điệu thuộc về mình, chậm rãi rời khỏi tầm mắt bản thân.
”Cậu chủ.” Qua kính chiếu hậu,
tài xế im lặng nhìn kính chiếu hậu một lúc lâu, vì không có sự cho phép
của cậu chủ nhà mình nên cũng không dám tự ý lái xe đi, chần chờ nói.
Ân Hiền Vũ quay đầu lại, bỗng nhiên thây được gương mặt của chính mình phản chiếu trên tấm kính trên cửa sổ chiếc xe.
Thâm thúy, lạnh nhạt, vô tình, khóe miệng hơi giương lên.
Anh đột nhiên nở nụ cười, có chút tỉnh ngộ. Ngón trỏ dài nhọn hoàn mỹ đặt ở cửa xe, gõ gõ nhẹ nhàng tạo nên một nhịp điệu độc đáo rồi nhẹ nhàng vắt chéo chân lại, đồng phục tây trang của học viện như trang phục dạ hội
làm dáng vẻ của anh càng thêm lộng lẫy:
”Đi.”
”Vâng.”
. . .
Ngay trước mặt là cổng chính của học viện Bauhinia quý tộc, Kỷ Dung Vũ nhìn
phạm vi đánh dấu màu đỏ- ký hiệu của nữ chính, nam chính là ký hiệu màu
lam (màu xanh da trời), còn nam phụ ký hiệu màu lục (màu xanh lá cây),
nữ phụ ký hiệu màu hồng nhạt, cùng với những người đi đường nhỏ bé ký
hiệu màu xám tro ở bên phải trên góc bản đồ, hơi nở nụ cười.
Bản thân Kỷ Dung Vũ ký hiệu là màu vàng, nhân vật liên quan là màu trắng, mà nhân vật đặc biệt, lại là màu tím.
Ví dụ như cha Kỷ, mẹ Kỷ là màu trắng, còn Ân Hiền Vũ lại là màu tím.
Nếu như là người ủy thác, Kỷ Dung Vũ nghĩ, chỉ sợ ký hiệu sẽ là màu hồng
nhạt hoặc màu trắng trong truyền thuyết, mà cũng chưa chắc được làm nữ
phụ để làm nổi bật cho nữ chính, có lẽ chỉ có thể làm nhân vật liên
quan.
Mà đối với Kỷ Dung Vũ mà nói, tại thế giới này, cô có hai
bàn tay vàng. Một cái là nội dung câu chuyện, còn một cái khác chính là
cái thứ 360° không góc chết bao gồm các mặt kia- bản đồ định vị.
Cho nên, xe đạp của Kỷ Dung Vũ và Bạch Tường Vi đụng vào nhau là chuyện rất bình thường. Đương nhiên, hai chiếc xe đạp đã thành công ngăn chặn xe
của nam chủ Hiên Viên Hành Dã. Đương nhiên, Kỷ Dung Vũ đã chọn riêng góc độ 'tình cờ' đụng vào nhau, triệt để phá hỏng chiếc xe đạp mơ ước của
nguyên chủ. Và đương nhiên, khi cô và Bạch Tường Vi cùng ngã xuống đất
thì cô ta chẳng có chút thương tích nào, mà cô thì bị sát đầu gối.