Sau khi xong bữa cơm thì thời gian cũng không còn nhiều lắm. Vì là thời điểm cuối tuần nên Quý Trạch còn phải hoàn thành xong bản thảo, vì vậy anh đã ngỏ ý xin về trước.
Hạ Thần vô cùng tích cực giơ tay, không chờ mọi người kịp phản ứng đã lớn tiếng nói: “Tôi đưa anh về! Tôi đưa anh về!”
Quý Trạch cạn lời, anh liếc nhìn gia đình Hạ, nhưng rõ ràng bọn họ cố tình làm lơ anh, hiển nhiên là đủ hiểu biết đứa con trai không đàng hoàng này, thế mà cũng yên tâm nói với anh: “Đúng vậy đúng vậy, cơm nước xong rồi thì nhân tiện đi bộ một chút để tiêu hoá, hiện tại là buổi chiều nên thời tiết cũng bớt nóng rồi, hai đứa con ra ngoài đi dạo sẽ rất tốt cho cơ thể.”
Nhưng vấn đề ở đây rõ ràng không phải là ra ngoài đi dạo, mà là sau khi Hạ Thần đưa anh về nhà xong, một tiểu Omega tự mình trở về chẳng lẽ không phải càng nguy hiểm à? Quý Trạch xua tay: “Không cần, cháu tự trở về là được rồi.”
Hạ Thần thẳng thắn nói: “Anh không thích tôi à? Tại sao anh không cho tôi cơ hội đưa anh về?”
Ai mà ngờ cậu ta không có chút nào rụt rè cả, là điển hình loại người nghĩ gì nói nấy, Quý Trạch đột nhiên bị cậu hỏi đứng hình, mờ mịt ngượng ngùng: “Hai chuyện này không giống nhau”, anh cố gắng uyển chuyển, cuối cùng chọn biện pháp trung hoà hai bên: “Vậy tôi sẽ đưa cậu về nhà trước, còn tôi sẽ về sau, thế nào?”
Hạ Thần bất đắc dĩ, ngón tay gãi gãi một bên mặt, hiếm thấy mà thẹn thùng: “A, nhưng mà nhà của tôi cũng không gần đâu.”
“Không gần cũng không sao”, dì Hạ nỗ lực sáng tạo cơ hội: “Hai người đã không gặp nhau nhiều năm như vậy rồi hẳn là có rất nhiều chuyện để nói, cứ đi từ từ như vậy thể nào cũng tới thôi”.
Trần Tử Hào là chú đương nhiên sẽ không chen vào phá đám, hơn nữa ông cũng rất để bụng đến chung thân đại sự của cháu trai nên vội vàng phụ hoạ theo: “Trời cũng tối rồi, Hạ Thần đi một mình trở về rất nguy hiểm, Quý Trạch cháu đưa cậu ấy về đi.” Trên bàn cơm họ cũng từng nhắc đến Hạ Thần hiện tại là giáo viên và đang sống ở ký túc xá của trường học, mà trường học cách đây cũng phải một tiếng đi bộ.
“Đúng vậy, hai vợ chồng dì và chú của cháu cũng đã lâu rồi không gặp nhau nên sẽ ngồi đây thêm một lát mới về.” Dì Hạ nói.
Này thật là…..
Quý Trạch xoa mũi, đoán được tối nay chắc hẳn lại là một đêm không ngủ, cuối cùng gật đầu đứng dậy trước: “Được rồi, vậy giờ đi thôi.” Hạ Thần cười theo sau, đi cầu thang mà một chân bước một chân nhảy, nhìn qua không giống như người có khả năng làm thầy người khác.
Xuống đến cầu thang, Hạ Thần bỗng nhiên gọi lại Quý Trạch.
Quý Trạch vừa quay đầu lại thì đã thấy cậu ngồi trên một chiếc xe máy thượng lưu, nhanh nhẹn lấy chìa khoá đưa vào ổ khoá, thân trên hơi nghiêng về phía trước, cổ tay xoay một phát, một chân chống xuống đất quay xe lại một vòng rồi từ từ điều khiển xe máy qua chỗ Quý Trạch. Đó là một chiếc xe rất đẹp có màu trắng đen chủ đạo, nhìn qua trông như một con sói đang cong lưng vận sức chờ tấn công. Hạ Thần hô to: “Này, anh định đi bộ về thật đó à”, cậu vỗ vỗ vào vị trí phía sau: “Tới, đi lên đây, tôi lái xe.”
Cậu có xe mà còn muốn một người đi bộ như tôi phải đưa cậu.
Quý Trạch quả thật không biết nên nói gì.
Hạ Thần tưởng anh không tin vào kỹ thuật lái xe của mình, tự đắc nói: “Lão tài xế mang theo anh đi bay nề, mau lên xe đi.”
Quý Trạch hỏi: “Lúc đến đây cậu cũng đi bằng chiếc xe này à?”
“Đúng vậy.” Hạ Thần nói vô cùng đương nhiên, “chẳng lẽ tôi lại đi bộ? Đừng có ngớ ngẩn vậy chứ, chỉ là khi tới đây tôi thấy có quầy bán hoa quả nên mới dừng xe ở dưới lầu để đi mua thôi mà. Không ngờ hai chúng ta lại có duyên đến vậy.” Cậu cười hì hì, đôi mắt cong lên khiến người khác nhìn vào cũng cảm thấy vui lây.
Thần kinh căng thẳng của Quý Trạch thấy vậy cũng từ từ thả lỏng, anh tuỳ ý chỉ một hướng, “Nếu vậy cậu lái xe về đi. Tôi có thể tự về được.”
Hạ Thần lập tức ngừng cười, nhìn chằm chằm anh không nói lời nào, nhìn đến mức Quý Trạch nổi cả da gà.
“Làm sao vậy?”
Hạ Thần khẳng định, “Trước đây anh hẳn là chưa bao giờ hẹn hò với ai.”
Quý Trạch tỏ vẻ kỳ quái, “Sao cậu biết?”
“Do EQ của anh chứ sao.” Hạ Thần hừ cười, không nói tiếp nữa, cậu đội mũ bảo hiểm lên, sau đó đưa một chiếc mũ khác qua cho Quý Trạch: “Đừng ngẩn người, anh đã nói phải đưa tôi về cơ mà, nói chuyện không giữ lời thì còn gì là Alpha nữa.”
Quý Trạch cầm mũ bảo hiểm, mò mẫm đội lên đầu, trong lúc đó còn phải chịu đựng lời than thở của người phía trước: “Là Alpha mà sao chậm rì rì thế.”
Anh liếc nhìn Hạ Thần, Hạ Thần lập tức ngậm miệng, sau đó duỗi tay điều chỉnh vị trí chiếc mũ cho anh, ngón tay vòng qua cằm của anh, nhiệt độ cơ thể người gần 37 độ thông qua làn da xuyên thấu vào tế bào não, ngoài độ ấm còn có sự mất tự nhiên khi có người khác đụng chạm vào mình, Quý Trạch lùi lại một bước, “Được rồi”. Anh cúi đầu ngồi lên ghế sau và ổn định chỗ ngồi của mình.
Nhưng ngay sau đó anh cau mày tìm thứ gì đó để nắm, cuối cùng lại đặt tầm mắt lên eo của Hạ Thần.
Một chiếc áo sơ mi mỏng.
Hạ Thần không biết ngại là gì, “Nào ~ Nào ~ đến ôm nơi này, ca ca mang theo anh bay nạ.” Cậu thoải mái hào phóng vỗ vỗ eo mình, eo của nam nhân trong độ tuổi này không bị phình mà khá gầy, dáng eo hình chữ ‘儿’, vừa mềm dẻo uyển chuyển lại vừa cao ráo, nói không đẹp mắt là giả.
“Đừng nói nhảm” Quý Trạch vỗ nhẹ vào phần lưng của cậu, cũng không dùng nhiều sức. Nói xong anh cũng buồn cười theo, cuối cùng duỗi tay nắm lấy quần áo bên hông của Hạ Thần.
Hạ Thần hiển nhiên không hài lòng nhưng cũng không nói thêm gì. Một chân dẫm lên bàn đạp, một chân cũng nâng lên theo tốc độ tăng lên của xe.
Làn gió trong đêm chậm rãi thoảng qua rồi dần dần biến thành cơn gió mạnh lướt đi. Quý Trạch vốn dĩ cao hơn Hạ Thần nửa cái đầu, mà vị trí ngồi phía sau xe lại cao hơn phía trước một chút, nếu không đội mũ bảo hiểm thì gió đã lùa hết vào người anh rồi. Tuy vậy nhưng những góc quần áo đang run rẩy điên cuồng cộng thêm phần dưới yên xe hơi rung lắc lại buộc Quý Trạch không thể không cong eo xuống dựa vào Hạ Thần.
Khi nãy anh còn có hơi dị ứng với nhiệt độ cơ thể của đối phương, mà giờ đây đã phải dựa cả người lên, nhiệt độ eo lưng của cậu truyền đến tay và ngực của anh. Quý Trạch nghiến răng, nhìn đối phương lao về phía trước, cảnh sắc xung quanh nhanh chóng lướt qua rồi lùi xa như một tấm phông nền.
Anh chợt nghĩ đến những vụ tai nạn xe cộ trên bản tin, người ngồi trong xe ô tô là sắt bao lấy người, còn ngồi ở xe máy là người bao lấy sắt, như này mà bị tông phải thì người ngủm chắc chắn là bên người bao lấy sắt kia. Trái tim anh run lên: “Cậu đi chậm một chút.”
“A? Cái gì? Gió lớn quá tôi không nghe rõ.” Hạ Thần lớn tiếng nói.
“Tôi nói là đi chậm thôi!”
“Tôi không nghe rõ~” Hạ Thần khịt mũi, tiếng xe máy vang lên như một con sói đầu đàn đang gầm nhẹ, lao vút qua con đường bê tông nóng bỏng.
Quý Trạch quả thực muốn đánh chết cậu. Nhưng mà bây giờ anh không những không giết được mà còn phải túm chặt quần áo của người ta, cảm giác như mình leo nhầm xe của hải tặc vậy. Anh nghiêng người về phía trước, hai chiếc mũ bảo hiểm va vào nhau tạo ra một tiếng động nhỏ. Quý Trạch chán nản lặp đi lặp lại “Cậu đi chậm một chút.”
Dù không nhìn thấy khuôn mặt của Hạ Thần nhưng vẫn có thể nghe thấy thanh âm đầy đắc ý của cậu “Tôi mà lái chậm lại anh có ôm eo của tôi không?”
Chẳng lẽ cậu ta lái với tốc độ tử thần như vậy chỉ là vì lý do này? Thần kinh thô của Quý Trách giờ trở nên nhạy cảm lên, “Vậy nếu tôi không ôm cậu thì cậu sẽ tăng tốc à?”
Hạ Thần ậm ừ, “Tuỳ tình huống.”
Quý Trạch ớn lạnh nhìn chằm chằm vào gáy của chiếc mũ bảo hiểm phía trước. . ngôn tình sủng
Nhưng người phía trước không thấy được nên cũng không sợ cường quyền, can đảm đến mức có gan dám rút cọng lông trên mông của lão hổ.
Cuối cùng Quý Trạch quay mặt ôm eo, lưng và ngực kề sát vào nhau, như thể xuyên thấu qua làn da đốt nóng lên trái tim anh.
Thình thịch thình thịch thình thịch.
Nhanh hơn cả gió chính là tiếng tim đập.