Nguy hiểm.
Từ đó làm nàng nổi hết da gà.
Nhớ lại những gì tìm hiểu được về thành phố này, nàng chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ trong lúc hai nhân viên hải quan mặc đồng phục và quân nhân vũ trang gấp đôi số đó bước tới bên chiếc máy bay. Nàng đã nghe nói về việc các binh sĩ thường làm nhiệm vụ cùng với các nhân viên hải quan Mexico nhưng nàng vẫn thấy bồn chồn trước cảnh tượng đáng sợ đó. Viên phi công phụ mở cánh cửa phía trước buồng lái và trèo xuống gặp họ.
Nàng không ngắm nhìn được nhiều khung cảnh của thành phố vào thời điểm muộn như thế này, nhưng những gì nàng đọc qua mạng đã khiến nàng bị mê hoặc. Thậm chí có lẽ nàng đã nghĩ khung cảnh này lãng mạn làm sao nếu như lời cảnh báo thận trọng của anh không khiến nàng bừng tỉnh. “Nguy hiểm”, nàng nói. “Không hiểu với những người sống ở đây thì như thế nào?”
“Khó khăn”. Anh nhét cuố n sách của mình vào một chiếc cặp da và kéo khóa đóng nó lại. “Tỉ lệ bắt cóc đã tăng một cách đáng báo động trong vòng mấy năm vừa qua. Các bà mẹ bị bốc lên ngay bên ngoài siêu thị, trẻ em bị bắt cóc ngoài trường học, các thành viên của chính phủ và cảnh sát được hối lộ để làm ngơ trước những gì đang diễn ra”.
Một sợi dây thừng sợ hãi kéo căng ra trong lòng nàng. “Thật đáng buồn quá!” Nàng lưu luyến ngắm nhìn lần cuối qua cửa sổ máy bay. Chẳng có gì chuyển động ngoài lá quốc kỳ Mexico đang bay phần phật bên cạnh tòa nhà hải quan. “Nhưng trông thật thanh bình!”, nàng phản đối.
“Bên dưới bề mặt thì chẳng có gì thanh bình cả”.
Anh đứng đó, với chiều cao gần một mét chín mươi của một người đàn ông khỏe mạnh tràn trề sinh lực, nhìn anh như một cậu bé đang mệt mỏi, và thật con người, và cũng quyến rũ hơn bao nhiêu so với khi ngồi sau bàn làm việc. Trông anh như có thể chạm vào được. Sờ mó được.
Bên dưới bề mặt thì chẳng có gì thanh bình cả. Cả mình cũng không.
“Bà Fuller nói rằng ông lớn lên ở đây”, nàng vừa nói, vừa nhìn giỏ hoa quả bày trên một chiếc bàn gần phía trước chiếc máy bay. “Từ năm tôi lên tám đến năm mười tám tuổi”, anh trả lời. Anh ngây người nhìn, thoáng chút khó hiểu khi thấy nàng chộp lấy hai quả táo xanh và thả chúng vào túi xách.
“Phòng khi chúng ta thấy đói”, nàng ngượng ngùng giải thích.
Mắt anh lóe lên vẻ thích thú. “Nếu cô thấy đói, cô chỉ cần nói với tôi và tôi sẽ đảm bảo là cô được ăn”. “Điều gì khiến ông phải rời bỏ thành phố?” Rời bỏ một nơi tuyệt đẹp và chết chóc. Một nơi toát lên thông điệp: Đừng tin ai. Bạn không được an toàn. Và là nơi tạo nên một con người như Marcos Allende, với một tâm hồn không thể dò thấu.
Anh tì một cánh tay lên ngăn gỗ trên cùng, chờ tổ phi công cho phép họ xuống. “Ở đây chẳng có gì cho tôi cả. Ở Espana cũng không.” Nàng thích cái cách anh phát âm từ đó. Espana. Cách anh giơ cánh tay lên trên, dài và gân guốc, lượn sóng dưới lớp áo sơ mi màu đen trước khi anh để nó buông thõng xuống. Ủ rũ, anh nhìn đăm đăm vào mắt nàng, và nỗi ưu phiền nàng nhìn thấy trong mắt anh khiến nàng bối rối. “Ông mệt à?”
“Tôi không sao”. Ông đã ở đây rồi, nàng thầm nghĩ. Virginia có thể thề rằng chẳng có gì là khiếm khuyết trên toàn bộ cơ thể nàng. Và trong đôi mắt đen nóng rừng rực như sô-cô-la tan chảy kia thì không có gì trên thế gian này có thể hoàn hảo hơn nàng. Mắt anh lướt xuống môi nàng và nấn ná ở đó trong một khoảng khắc tê dại.
“Virginia”. Anh thu hẹp khoảng cách giữa họ. Một bước. Đó là tất cả sự khác biệt giữa thở hoặc không, tất cả sự khác biệt giữa có khả năng kiểm soát lý trí hoặc bị ném vào một vòng xoáy.
Anh cúi người về phía trước khi giật chiếc xắc tay ra khỏi hai bàn tay nắm chặt của nàng. Những ngón tay của anh chạm trên ngón tay nàng và một tiếng xèo xèo chạy dọc trên cánh tay nàng.
“Tại sao cô lại căng thẳng thế?” tiếng thì thầm trầm, khàn trong tai khiến bụng nàng như đảo lộn. Nàng cảm thấy như lả người đi vì sự gần gũi của anh, như bị đóng dấu, như thể anh đang cố tình làm nàng nhận ra rằng những ranh giới của anh đang mở rộng xâm phạm vào những ranh giới của nàng. Nàng cảm thấy hoàn toàn... bị chiếm hữu. “Cô cứ bồn chồn suốt cả ngày”.
Vậy là anh đã theo dõi nàng?
Như một... con thú dữ. Theo dõi từ xa. Lên kế hoạch, âm mưu, đánh hơi con mồi. Tại sao chuyện này lại kích thích đến thế?
Hơi thở của anh phả lên làn da mềm mại sau tai nàng.
“Vì tôi à?”
Cơ trên người nàng cứng lại. Bởi vì em muốn anh.
Nàng run r ẩy bước lùi lại, ngây ngất đến tận xương tủy những vẫn cố mỉm cười như không hề gì. “Bao giờ tôi cũng cảm thấy có một gánh nặng sau khi được giải thoát”.
“À”. Anh buông tiếng cảm thán đó ra, truyền nó cơ man nào là hàm ý. “Tôi cũng vậy. Sau khi... giải thoát”. Anh hất cánh tay ra phía sau để chiếc xắc tay của nàng treo lủng lẳng trên một ngón tay cong lại phía sau lưng anh.
Khi viên cơ trưởng thông báo họ đã sẵn sàng, anh khoát tay thẳng về phía những bậc thang máy bay ra hiệu: “Ưu tiên phụ nữ”.
Nàng thận trọng bước vòng qua thân hình vạm vỡ, lực lưỡng của anh. “Tôi phải thừa nhận là tôi vẫn chưa thể quen được với sự im lặng của ông”.
Ánh mắt của anh không lúc nào rời khỏi mắt nàng khi nàng đi vòng qua. “Vậy thì lần sau hãy nói chuyện”, anh nói, “với tôi”. Đúng rồi. Lần sau. Cứ như là anh truyền cảm hứng để người ta trút bầu tâm sự vậy. Cứ như thể anh sẽ có một công ty khác để tiếp quản với sự giúp sức của một cô “người yêu”.
Trong lúc cả hai viên phi công nói chuyện với các quan chức hải quan, Virginia đứng cách ngưỡng cửa để ngỏ khoảng một mét. Hơi ấm từ bên ngoài tràn vào cabin máy lạnh, sưởi ấm làn da mát mẻ của nàng. Nhưng nàng nhận ra rằng nàng chưa thể xuống được.
Nàng đã quyết tâm làm mọi điều có thể để đưa cha mình thoát khỏi mớ bung bét của ông, nhưng bỗng nhiên nàng cảm thấy hoàn toàn chưa sẵn sàng để đóng vai người yêu của bất kỳ ai. Nhất lại là người yêu của Marcos. Bất kể nàng đã khát khao vai trò đó đến nhường nào và quyết tâm thực hiện đến cùng.
Nàng đứng yên tại chỗ và ngỡ ngàng nhận ra anh cũng đứng quá sát bên cạnh. Nàng ngước cổ lên để đón lấy ánh mắt của anh. “Marcos, tôi cần ông...nói cho tôi biết tôi phải làm gì”.
Một vẻ thật lạ lùng hiện lên trên khuôn mặt anh, nửa khó hiểu, nửa thích thú. Nụ cười mà anh châm rãi nở trên môi khiến nàng cứng đờ lại. “Cô có thể bước ra khỏi máy bay được rồi, cô Hollis”.
Vừa phá lên cười, nàng vừa lắc đầu một cách dứt khoát. “Ý tôi là với vai trò của mình. Tôi cần phải biết những gì ông muốn tôi làm. Tất nhiên là tôi rất quyết tâm, nhưng tôi hy vọng sẽ nhận được một số gợi ý từ ông”.
Anh hờ hững khép hờ mi mắt lại, anh nâng một bàn tay hơi khum khum lên và cọ những đốt ngón tay dọc má nàng. Sự đụng chạm lan truyền vào tận sâu thẳm tâm can nàng. “Giả vờ là cô muốn tôi”.
Một cơn run bắn chạy dọc cơ thể nàng. Ôi, Chúa ơi, anh ấy mới quyến rũ làm sao. Nàng bị giằng xé giữa việc đầu hàng cặp môi hấp dẫn, kiên định của anh và ý muốn vùng chạy thoát thân. “Tôi sẽ làm thế, tất nhiên là tôi sẽ làm thế mà”, nàng thở hổn hển.
Một sự tĩnh lặng xâm chiếm nàng - nên tất cả những gì chuyển động, tất cả những gì nàng ý thức được, là bàn tay anh. Ngón tay cái của anh lướt xuống chạm khẽm vào vai nàng, và bằng cái chạm tay rất dịu dàng anh vén một lọn tóc của nàng ra phía sau cùng với một tiếng nuốt khan. “Hãy nhìn tôi như em vẫn nhìn”.
“Như thế nào?”
“Em biết như thế nào mà”. Cảm giác ham muốn tột độ hiện rõ trong mắt anh, nỗi khát khao mà nàng không biết phải làm gì để xoa dịu, nó gợi lên trong nàng một khoảng trống nhức nhối, rộn ràng mỗi lúc một tăng. “Như em quan tâm đến tôi, như em cần tôi”.
“Em cần anh”. Nàng lắc mạnh mái tóc buông xõa của mình, chấn chỉnh lại những ý nghĩ trong đầu. “Ý tôi là tôi đang, và tôi sẽ làm thế”. Nàng nhắm nghiền mắt lại, sợ anh sẽ nhận ra sự thật ẩn chứa trong đó. Nàng sợ Marcos sẽ nhận ra rằng nàng đã âm thầm mê mẩn anh suốt thời gian qua. Ngay buổi sáng đầu tiên đặt chân vào phòng làm việc của anh, nàng như chết lặng người đàn ông không thuộc về thế gian này, đàn ông biết nhường nào. Rắn rỏi biết nhường nào.
Và giờ đây... sẽ thật là nhục nhã nếu anh phát hiện ra rằng, chỉ cần anh ngoắc ngón tay về phía nàng, nàng sẽ chạy ngay đến với anh. Anh bật cười khe khẽ - tiếng cười khàn đục, kiêu ngạo, đàn ông.
“Tốt”.
Anh ôm lấy eo nàng bằng bàn tay to lớn của mình và giục nàng đi vòng qua để đến trước cánh cửa máy bay đang mở rộng cách đó một mét. Nàng cứng đờ người vì sự tiếp xúc đó. Nỗi khát khao bàn tay đó lướt lên lướt xuống trên da thịt nàng chứ không phải trên lớp quần áo. Chúa ơi, anh cứ làm bất kỳ điều gì cũng được.
Liệu nàng có dám mơ không? Liệu nàng có dám buông thả mình dù chỉ là trong thoáng chốc, mà không cảm thấy dằn vặt như từ trước đến nay? Nàng có thể đắm chìm trong một cơn mộng tưởng lành mạnh không?
Nàng giật tay ra, biết chắc chắn một điều: tan chảy vào một vũng lầy khát khao không phải là điều nàng nên làm ngay lúc này. “Nhưng... chính xác thì ông muốn tôi làm gì? Nàng gặng hỏi, thận trọng lùi lại một bước khi đối mặt với anh. Cặp lông mày của anh giao vào nhau trong một cái cau mặt. Có vẻ như anh không thích nhìn thấy nàng lùi lại. “Điều này rất quan trọng đối với ông, đúng không?”, nàng tiếp tục.
“Senor Allende, pueden bajar por favor?” Giật nảy mình vì giọng nói vọng lên từ dưới đường băng, Virginia bước xuống bậc thang. Marcos nhanh chóng chiếm lấy chỗ của mình bên cạnh nàng. Họ bước theo hai nhân viên mặc đồng phục về phía một tòa nhà một tầng thô kệch, khôn lớn hơn là bao so với chiếc phản lực của Marcos. Một tòa tháp kiểm soát không lưu nhỏ, trông có vẻ như đang bị bỏ không vào thời điểm này, đứng khuất nẻo phía bên phải tòa nhà. Một luồng gió khô và nóng cuộn lên xung quanh họ. Quét trên mặt bê tông và thổi tung những lọn tóc của nàng.
Virginia giữ mớ tóc lòa xòa bằng một tay và cặp nó lại phía sau gáy. Marcos giữ cánh cửa kính cho nàng. “Ngay bây giờ thì chưa cần phải giả vờ, cô Hollis”, anh nói. “Chúng ta có thể làm thế sau”.
Mắt anh tóe lên một ánh nhìn nguy hiểm với ý nghĩ nào đó. Một ý nghĩ đáng sợ. Một lời hứa hẹn. Một lời yêu cầu. Tim nàng rối tung, quay cuồng trong lồng ngực. Nàng cảm thấy như có ngọn gió ào đến cuốn tung bốc mũi chân nàng lên khỏi mặt đất. Nàng cảnh giác bước qua chiếc cầu được tạo bằng cánh tay anh. Tiếng vọng đầy ám ảnh của một từ ngân vang trong đầu nàng. Và đối với nỗi kinh hoàng đang trỗi dậy trong lòng nàng, đó có thể xem như một bản án tử hình.
“Sau”. Mười lăm phút sau, họ ổn định chỗ ngồi sau một chiếc Mercedes Benz màu bạc sau câu chào ‘Bienvenidos a Mexico’ đầy hồ hởi từ các nhân viên hải quan. Hành lý được xếp ngay ngắn trong thùng.
“A Garza Garcia, si?”, tay tài xế mặc đồng phục hỏi khi anh ta đã ngồi ngay ngắn sau tay lái.
“Por favor”, Marcos nói. Bàn tay anh râm ran. Bàn tay anh vừa chạm vào nàng. Bàn tay đã vươn ta khum lấy đường cong quyến rũ eo nàng và khiến nàng phải lùi lại, để tránh sự đụng chạm của anh.
Anh cau mày nhìn đồng hồ - đã quá nửa đêm được mười phút. Ham muốn chưa bao giờ mãnh liệt đến nhường này. Anh có thể muốn một chiếc đồng hồ, hoặc một ngôi nhà, tiền bạc, nhưng khát khao người phụ nữ này thì hoàn toàn không phải là một thoáng bốc đồng như thế. Đó là một nhu cầu, một ham muốn bị kìm nén quá lâu, một điều được nâng niu đến nỗi anh ngại ngần sở hữu, phá vỡ, làm vấy bẩn hay tổn thương.
Chiếc xe ngoặt ra con đường cao tốc vắng tanh. Virginia gí sát mắt vào cửa sổ, lơ đãng mân mê những viên ngọc trai quanh cổ.
“Chuyến đi của ông vui vẻ chứ, thưa ông Senor Allende?”, tài xế của họ hỏi. “Ừ”, anh vừa nói, vừa duỗi chân ra hết cỡ có thể mà không là va đầu gối của mình vào ghế trước. Cách đó nhiều dặm, khu trung tâm xa xa của Monterrey rực rỡ anh đèn. Bầu trời trong trẻo và phủ một màu xam xám, bóng đêm bị xé vụn bởi một dòng bất tận những bóng đèn đường.
“Ở đây đẹp quá”, Virginia đặt chiếc ví xuống dưới chân nàng rồi gõ gõ một ngón tay lên cửa sổ. “Hãy nhìn những đỉnh núi kia mà xem”. Làn da nàng tr ắng ngần rực rỡ dưới sự vuốt ve của những ánh đèn đường, còn trong những khoảng tối mắt nàng như sáng bừng lên lấp láh thật khác thường. Chúng thật long lanh vì phấn khích.
Anh cảm thấy một cơn co thắt trong lồng ngực. “Mai trời sáng tôi sẽ đưa cô đi quanh một vòng”, anh nói cụt lủn. Mắt cô quay sang phía anh, đôi mắt lấp lánh vẻ biết ơn. “Cám ơn ông”. Một cảm giác anh hùng gợn lên trong lòng anh, và anh vội gạt nó qua một bên.
Trong khoảng lặng yên kéo dài sau đó, người lái xe bật radio lên và tiếng nhạc êm dịu ngập tràn trong xe. Virginia vẫn ngồi nép phía bên kia đầu ghế.
Không đủ gần. Anh đăm đăm nhìn thân hình nàng, mắt dán chặt vào khuôn ngực tròn trịa nhô lên dưới lớp váy bó xát của nàng, đường cong uốn lượn từ đùi lên hông và cái eo thon nhỏ của nàng, những lọn tóc đen lòa xòa phủ trên vai nàng. Đôi chân dài thon thả của nàng trắng nõn nà như lụa, như đang mời gọi anh quấn chúng quanh cơ thể mình để dốc hết bao nhiêu ngày, bao nhiêu tuần, bao nhiêu tháng khát khao dồn nén vào trong nàng.
Anh thì thầm bằng một giọng rất trầm mà người lái xe không nghe được, “cô sợ tôi à?”
Nàng lạnh người. Đôi mắt màu xanh nhạt như ngọc bích nhướng lên nhìn anh trong giây lát trước khi hàng mi khẽ chớp. “Không ạ. Tại sao ông lại hỏi thế?” Vẻ e thẹn của nàng làm kẻ đi săn trong anh thức giấc, và phải cố gắng lắm anh mới kiểm soát được phần đó trong con người mình. Hãy cư xử với nàng thật từ tốn... tim anh bắt đầu đập dồn dập. Anh vỗ nhẹ vào chỗ bên cạnh mình. “Cô có thể ngồi gần hơn một chút được mà.”
Cúi mặt để giấu cơn thẹn thùng, nàng vuốt hai bàn tay dọc theo vạt trước của chiếc váy. Rồi nàng búng nhẹ khỏi nó một sợi vải nhỏ xíu. “Chỉ là lâu lắm rồi tôi không đi công tác”.
“Cô luôn co rúm người khi bị bất kỳ ai chạm vào hay chỉ tôi thôi?”
Nàng chớp chớp mắt. “Co rúm người à? Tôi sẽ không bao giờ co rúm người nếu ông... chạm vào tôi”. Những từ “chạm vào tôi” lơ lửng giữa họ như một bí mật đen tối vừa được xổ tung, một lời mời gọi tội lỗi và khi cuối cùng Marcos đáp lại lời mời gọi đó, nỗi thèm khát trong giọng anh không thể lẫn vào đâu được.
“Cô tránh khỏi người tôi khi tôi giục cô ra khỏi máy bay. Và khi tôi giúp cô bước vào trong xe”.
“Tôi chỉ bất ngờ thôi”. Nàng khó nhọc thốt lên trong khi nuốt khan. Ánh mắt nàng xoắn vào mắt anh trong bóng tối. “Tôi đã nhắc ông bảo tôi phải làm gì rồi mà”. Nàng đang thì thầm, nên anh cũng thì thầm đáp lại.
“Và tôi vừa yêu cầu cô xích lại gần hơn ngay lúc này”.
Một khoẳng khắc căng như dây đàn trôi qua.
Trong yên lặng, Marcos một lần nữa vỗ vỗ xuống chỗ bên cạnh, lần này với vẻ đầy ý nghĩa hơn. Sau một lúc đấu tranh, dường như Virginia nhanh chóng đi đến quyết định. Cằm hếch lên một góc đầy kiêu hãnh, nàng bắt đầu nhích về phía anh. “Nếu ông nghĩ rằng tôi không giỏi làm việc này, tôi sẽ cho ông thấy rằng tôi có thể giả vờ như bất kỳ ai”.
Mùi hương của nàng ùa vào phổi anh. Hai cánh mũi anh giật giật. Tim anh đập loạn lên. Nhiệt độ trong người anh tăng vọt. Cảnh giác, như đang vuốt ve một con sư tử, nàng kéo tay anh qua và đặt lòng bàn tay nhỏ nhắn, mát dịu của nàng lên tay anh. Nàng rón rén đan ngón tay mình vào ngón tay anh. Nỗi thèm muốn bùng lên giằng xé trong lòng anh vì sự đụng chạm bất ngờ này. Đầu anh ngả ra sau lưng ghế, một tiếng rên dâng lên trong cuống họng. Bị tra tấn trong cơn khát khao, anh buột ra một tiếng thở hổn hển, gấp gáp, nhắm nghiền mắt lại.
Nàng nhích lại gần hơn chút nữa, xiết chặt bàn tay đang nắm. Môi nàng mơn man hơi thở sát bên tai anh. “Như thế ngài đã hài lòng chưa, thưa Điện hạ?” Anh cố không để lộ cảm xúc đang quẫy đạp trong lòng anh, nhưng nó khiến anh run lẩy bẩy. Anh hối hả nói, “Lại gần hơn nữa đi”.
Anh chỉ muốn chồm lên người nàng. Anh khát khao tất cả những gì thuộc về nàng ngay tại đây, ngay lúc này. Anh hít một hơi thật sâu, lồng ngực như nổ tung với mùi hương ngây ngất của nàng. Mùi hương đàn bà ngọt ngào, tinh khôi. “Gần nữa”, anh nói, nghe rõ tiếng gầm gừ trong những lời nói của mình.
Nàng không làm theo, anh liếc xuống hai bàn tay đan vào nhau của họ. Bàn tay nàng nhỏ nhắn và thanh tú, gần như bị lấp kín trong bàn tay to lớn của anh. Anh miết ngón tay cái của mình dọc theo lưng ngón tay của nàng, lên tận viền đốt ngón tay, trượt xuống triền dốc mịn màng. Cảm giác chạm vào nàng thật tuyệt vời. Và anh cảm thấy như mình đang sống lại tuổi mười tám. “Mịn quá”, tiếng thì thầm của anh buột ra như bị thôi miên.
Chết lặng người, nàng trân trối nhìn chuyển động của ngón tay anh, ngực nàng làm căng lớp vải đang che phủ chúng khi nàng hít một hơi thật sâu.Anh cúi đầu xuống và khẽ khàng cọ mũi lướt qua những lọn tóc loăn xoăn, mượt mà của nàng. Lạy Chúa. Cảm giác như ăn được vậy. Tất cả những gì của nàng. Anh ngửi thấy cả mùi dầu gội đầu của nàng, thèm khát được lùa cả mười đầu ngón tay vào trong tóc nàng, nâng mặt nàng lên và hôn lên cặp môi kia. Thật nhẹ nhàng để anh có thể tận hưởng hơi thở của nàng, lùng kiếm thật sâu bên trong cái miệng xinh xẻo đó.
Cúi đầu xuống để người tài xế không nghe thấy anh thì thầm, “Em có thể cố làm ra vẻ thích thú với sự đụng chạm của tôi mà”. Cơ thể họ tạo ra hơi nóng hừng hực, một cảm giác gần gũi đen tối trong không gian chật chội của chiếc xe, chưa kể hơi nóng của những tiếng thì thầm. “Marcos...”
Tay anh lật lại, chụp lấy tay nàng trong khi nàng cố rút nó về. “Virginia”. Mắt họ dính chặt vào nhau. Như họ vẫn nhìn nhau từ hai đầu phòng làm việc của anh, vượt qua chỏm đầu những người khác, trong thang máy. Đôi mắt trong veo, sâu thăm thẳm đó luôn lùng kiếm ánh mắt anh. Để nhận ra an cũng đang nhìn lại. Những ngón tay nàng cọ vào nhau khi chuyển một cốc cà phê, một tập hồ sơ, chiếc điện thoại. Khi đụng chạm, cơ thể họ dường như bùng cháy giống như que diêm - căng thẳng, dồn nén, nóng rực căn phòng. Ngay cả khi có một bức tường ngăn cách giữa họ, cảm giác của anh về nàng vẫn leo thang lên mức báo động. Và suốt nhiều tháng qua, chưa bao giờ nàng thấy bồn chồn khiở bên anh đến thế.
“Chúng ta đang giả vờ mà, nhớ chứ?”, anh nói, một lời nhắc nhở khản đặc. Giả vờ. Đó là cách duy nhất Marcos có thể nghĩ ra được để không làm rối bời cảm xúc của nàng, hay của anh. Cách duy nhất để họ còn có thể - chết tiệt, chuyện này là thế nào nhỉ? Nó đã kéo dài đến nỗi tưởng chừng như họ đã phải đầu hàng để cuối cùng không làm tổn thương ai. Để không làm thay đổi cuộc sống của họ, không đổ vỡ hay rẽ theo những lối khác nhau vì nó.
“Vâng, tôi biết”.
“Vậy thì hãy thả lỏng ra cho tôi nhờ”. Nhẹ nhàng giữ lấy những ngón tay nàng giữa những ngón tay của mình, anhấn ngón tay cái của mình vào giữa lòng bàn tay nàng với cái vuốt ve thật sâu, thật mạnh, cảm nhận rõ hơi thở hổn hển thành tiếng của nàng. “Tốt lắm”, anh thì thầm. “Tôi tin là em muốn tôi”
“Vâng”. Giọng nàng chỉ còn là tiếng thì thào, cho thấy những cái vuốt ve nhè nhẹ, êm ái của anh tác động đến nàng đến nhường nào. “Ý tôi là... tôi đang cố... làm rra vẻ như thế thật”.
Nhưng dường như nàng có vẻ hoang mang và bối rối như một con chuột không biết phải chạy lối nào. Và Marcos thì không sung sướng gì hơn đóng vai con mèo. Anh muốn chơi đùa, dồn con mồi vào góc tường và nhấm nháp.
Anh ngước nhìn lên, “Đừng có nghiêm khắc với mình quá thế, hừm.” Những ngón tay mỏng manh, ấm áp của nàng run rẩy trong tay anh. Cảm giác hao hức đến một đất nước mới đã biến mất khỏi mắt nàng, thay vào đó là một nỗi khát khao hoang dại và dữ dội. “Tôi đang cố gắng để không thấy... buồn chán”.
Ngón tay ấn sâu vào giữa rồi từ từ thả lỏng ra. “Hừm. Đúng rồi. Tôi có thể thấy là cô đang cố cưỡng lại một cái ngáp dài”. Ánh mắt anh lướt lên dọc theo đến tận đỉnh đầu nàng, chiêm ngưỡng mái tóc óng ả của nàng. “Tóc cô đẹp quá. Tôi có thể chạm vào nó được không?”
Và anh làm thế thật. Mái tóc của nàng thật mềm mại và óng mượt dưới những ngón tay anh, thôi thúc anh lùa ngón tay vào sâu hơn, chạm tới tận da đầu nàng. Từ cổ họng nàng bật ra một âm thanh, như một tiếng rên. Nỗi thèm khát tồi tệ nhất, đau đớn nhất dày vò trong anh. Cái cách nàng nhìn anh đăm đăm với đôi mắt to trònấy như nói lên rằng anh là một thứ gì đó không thuộc về thế giới này. Đúng là một phép mày khi anh có thể cưỡng nổi nàng lâu đến thế.
“Một người đàn ông”, anh khàn giọng bắt đầu vừa vuốt ve sau gáy nàng vừa thèm thuồng ngắm nhìn những đường nét quyến rũ, “sẽ thật may mắn khi có được em”. Mắt nàng nhắm nghiền tưởng chừng như nàng đang vật vã trong cơn đau đớn, nàng hơi oằn người trên ghế, và chẳng thể nào tin nổi, lại nhích vào gần hơn. “Ông không cần phải thuyết phục tôi. Tôi đang giả vờ đây còn gì nữa”.
Ngực nàng áp vào người anh, và hơi nóng từ cơ thể mềm nhũn của nàng truyền sang da thịt anh, xuyên qua cả những lớp vải. Anh tăng thêm sức mạnh cho những cái vuốt ve bằng đầu ngón tay. “Một người đàn ông sẽ thật may mắn khi có được em, Virginia”, anh nhắc lại.
Nàng chớp chớp mắt ngước nhìn lên, một đôi mắt to tròn, màu xanh nhạt, trong veo đầy vẻ ngờ vực. “Ông đang làm gì vậy?”
Bụng anh thắt lại. Trông như tôi đang làm gì chứ? Anh chỉ muốn kéo giật nàng vào lòng mình, vuốt ve ngược dần lên trên chiếc váy lót của nàng, và hôn nàng đến khi đôi môi nàng đỏ rực. Khuôn mặt nàng mờ đi trước mắt anh. Với nỗi thèm khát trong anh. Anh phải cố ép mình để cho mái tóc nàng được yên.
Nàng hổn hển thở ra, đứt đoạn. Rồi phần nào trấn tĩnh lại, nàng nhích sang chiếc ghế bọc da, nhìn thẳng vào anh. Nụ cười trên môi nàng vụt tắt. “Chúng ta đang lừa ai đây, Marcos, với cái màn kịch này?”
“Marissa Galvez, chủ của Allende Transport”.
Và có thể cả em nữa. Tôi thì chắc chắn rồi.
Anh lấy lại tay nàng khỏi nơi nó đã lần tới để kéo gấu váy và nắm chặt cổ tay của nàng trong tay mình, rồi nâng nó lên. Anh lật ngửa nó lại và đặt một nụ ôn dịu dàng, thật lâu vào lòng bàn tay nàng. Nàng bật ra một tiếng rên khẽ.
“Chúng ta phải tập luyện”, anh thì thầm và đắm đuối nhìn vào đôi mắt sâu thăm thẳm như không đáy của nàng. “Ôi”. Nàng run rẩy. Không nhích ra, và cũng không nhích lại gần hơn, nàng để mặc anh lướt môi mình dọc theo lòng bàn tay xòe mở của nàng. Nàng nhìn qua hàng mi, môi nàng mấp máy, run rẩy, hơi thở gấp gáp.
“Tại sao chúng ta lại phải đánh lừa cô ta?” nàng buông câu hỏi một cách tự nhiên. “Vì cô ta muốn tôi”, anh trả lời giọng khàn khàn. Nàng mới thật thánh thiện biết bao. Làn da của nàng thật mịn màng và láng mịn dưới môi anh, và anh đoán chắc từng xentimet vuông còn lại khắp trên cơ thể nàng cũng thế. Hoàn mỹ. “Sỉ nhục cô ta chẳng được lợi lộc gì”. Qua khóe miệng và làn môi của mình, anh cảm nhận cơn run rẩy dữ dội đang lan dọc theo cánh tay nàng. Mạnh bạo hẳn lên vì phản ứng của nàng, thèm khát nhiều hơn, anh hé miệng ra và dịu dàng cà răng dưới cườm tay nàng. “Trớ trêu thay tôi lại muốn một người khác”.
“Tôi chắc chắn“ nàng mấp máy, nuốt khan nghe đánh ực một tiếng. “Tôi chắc chắn ông có thể có bất kỳ ai ông muốn”. “Nếu tôi muốn cô ấy đến phát điên và dốc mình vào đó, đúng vậy”. Môi anh mím lại và mở ra, áp vào tay nàng. Trước khi kịp ngăn mình lại, anh đã liếm nhẹ lòng bàn tay nàng từ lúc nào. Cảm giác mê mẫn lan tỏa khắp người anh. “Và càng ngày tôi càng muốn cô ấy...đến phát điên”, anh gắng gượng nói thành tiếng, nuốt ực vào trong một tiếng gầm gừ.
“À, vậy ra...” tay nàng vặn vẹo khi nàng cố rút nó ra. “Tôi không nghĩ...”
“Suỵt”.
Anh giữ chặt cổ tay nàng trong một cái xiết dịu dàng và ngẩng đầu lên. Trước mặt anh, nét mặt nàng dịu xuống, tan rã. Anh lướt đầu ngón tay dọc theo lòng bàn tay ẩm ẩm của nàng, làm nó ướt đẫm. Anh đặt đầu ngón tay cái loang loáng ướt của mình lên môi nàng, giọng anh run rẩy trong nỗi thèm khát. “Hãy giả vời là em thấy thích khi tôi làm thế này đi”.
Một âm thanh trào lên từ đáy cổ họng nàng trong khi anh không ngừng vuốt ve. Nàng ngây ngất gật đầu, môi nàng mấp máy mỗi lần chạm vào ngón tay anh. “Vâng, vâng, tôi đang giả vờ mà”, nàng hổn hển.
Anh chưa bao giờ chứng kiến hình ảnh nào gợi tình hơn, trải nghiệm cảm giác nào phấn khích hơn khi chơi đùa cùng đôi môi hồng tươi run rẩy của Virginia Hollis trên băng ghế sau một chiếc xe đang chạy. “Ừm. Tôi cũng thế. tôi giả vờ như... cô là cô ấy”.
“Vậy ư?”
“Và tôi cực kỳ muốn cô ấy”. Chúa ơi, anh khoái trá tận hưởng vẻ bối rối của nàng, khoái trá tận hưởng cảm giác được nhìn thấy mắt nàng tròn xoe, hơi thở như lạc đi. “Đ...ược rồi”. Ngón tay anh tiếp tục lướt đi, vờn cọ, xoa nhẹ, đúng nơi anh muốn áp miệng mình vào. Anh ghé xuống để thì thầm, để đồng lõa cùng nhau, chỉ anh với nàng. “Chúng ta hãy giả vờ... chúng ta là một đôi tình nhân nhé, Virginia”. Giọng anh đứt đoạn với nỗi khát khao cháy bỏng, buột ra từng tiếng khản đặc vì ham muốn. “Hãy giả vờ là mỗi đêm hai đứa mình chạm vào nhau... và hôn... rồi cơ thể hai đứa mình cuốn vào nhau. Và khi chúng mình cùng nổ tung”.
“Dừng lại!” nàng tự đẩy mình lại với sức mạnh bất ngời, miệng hớp hớp không khí với hơi thở gấp gáp. “Lạy Chúa, hãy dừng lại đi. Đủ rồi. Tối nay giả vờ thế là đủ rồi”.
Anh kéo ghì nàng lại gần hơn. Họ đang thở hổn hển thành tiếng khó nhọc. “Em nên hôn anh đi chứ”, anh gằn giọng.