Hương Vị Của Cám Dỗ

Chương 8: Chương 8




“Nếu may mắn, việc đàm phán sẽ tiến triển, sau đó các luật sư của tôi sẽ bay xuống...” Giọng Marcos lạc đi khi thấy Virginia bước vào phòng làm việc của anh sáng hôm sau, mang theo cặp chân dài thon thả đó cùng những lọn tóc loăn xoăn đen óng ả nhảy múa với mỗi bước chân uyển chuyển của nàng, trong khuôn khổ mà chiếc váy bó sát dài đến ngang đầu gối cho phép.

Nàng dừng lại để kín đáo kiểm tra máy pha cà phê - thẳng ngay trước hướng nhìn của Marcos. Một nỗi thèm khát bùng cháy lên trong lòng anh. Marcos, ôi, em xin anh, nữa đi, nữa đi.

Những tiếng thở hổn hển của nàng đêm hôm trước còn vang vọng trong đầu anh. Sáng nay họ đã lao vào nhau như - quỷ tha ma bắt nó đi, như hai con thú hoang - trước khi họ rời nhau ra để đến văn phòng. Anh đã yêu cầu nàng mua một thứ gì đo thật đặc biệt để mặc tới bữa tiệc tối của Fintech, phải thật phô trương vào. Nhưng dường như nàng không mấy mặn mà cho lắm. Anh muốn làm vui lòng nàng, muốn tặng thứ gì đó, nhưng thứ duy nhất mà dường như Virginia Hollis muốn chính là anh.

Chết tiệt, anh hoàn toàn bị xâm chiếm - theo một cách mà ngay cả Marissa trước kia cũng không thể nào xâm chiếm nổi anh. Những tiếng rên rỉ của Virginia, cơ thể của nàng, quằn quại ép vào cơ thể anh, cùng cơ thể anh. Tất cả khiến anh phát cuồng. Đốt cháy anh. Kích thích anh. Hành hạ anh.

Nhận ra sự im lặng đột ngột trong căn phòng rộng mênh mông lót thảm, một sự im lặng càng làm rõ hơn những tiếng ồn của nàng trong khi nàng vô tư loay hoay với đống thìa và tách, Marcos dứt ánh mắt quay trở lại với dự án đang để mở và gõ gõ cây bút Montblanc của anh vào biểu đồ kinh doanh. Anh hắng giọng. “Tôi nói đến đâu rồi nhỉ?”

“Allende. Marissa Glavez. Đàm phán”, Jack nói, vẫn ngồi ườn trên một chiếc ghế đối diện với bàn làm việc của Marcos. “Tất nhiên rồi”. Anh thả bút xuống và ngồi ngả lại xuống chiếc ghế bọc da có lưng tựa cao của mình, hai tay chắp lại sau gáy. Anh đón lấy ánh mắt xanh lè đang nhìn chằm chằm của anh chàng người Texas. “Ngay khi những cuộc đàm phán có chiều hướng nghiêm túc, tôi sẽ cho huy động người và chúng ta“

Virginia cúi người xuống để rót thêm cà phê cho Jack, và sự gần gũi của nàng với anh chàng kia khiến cằm Marcos cứng đờ lại vì tức giận. Anh cảm thấy mình đang ghen một cách thật lố bịch. Đúng thế, diablos, anh hoàn toàn bị xâm chiếm mất rồi.

“Chúng ta sẽ đóng vụ này lại”, anh đanh giọng nói nốt, rồi đóng sập tập kế hoạch lại. Nàng không biết gì, hoàn toàn không biết gì.

Hay nàng đang cố tình làm như thế? Ánh n ắng mặt trời chiếu vào những khung cửa sổ rộng từ sàn nhà lên đến tận trần của tòa nhà bài trí theo phong cách hiện đại làm sáng rực lên những sợi tóc buông xõa của nàng. Nhưng nàng đang cau mày, sau đó anh nhận ra, có vẻ hơi lo lắng, và sợi thòng lọng thít chặt lại quanh cổ anh.

“Cô Hollis”, anh nói. Màn quyến rũ đêm qua ư? Bộ quần áo đơn giản đến lố bịch nhưng lại sexy đến ứa nước bọt đó? Chẳng lẽ tất cả là một kế hoạch nào đó của nàng?

Nàng quay ngoắt lại, giật mình như thể bị lôi ra khỏi những ý nghĩ của mình. “Vâng ạ?” Anh ngả người ra ghế và khoanh tay lại. Sáng nay trông nàng nhợt nhạt quá. Nỗi ân hận giày vò anh. Anh có thể để cho nàng được ngủ nhiều nhặn gì đâu? “Tôi đang kể cho ông Williams đây về Monterrey”.

Nàng đưa mắt liếc nhanh về phía tận thân hình mảnh khảnh, diện toàn đồ jeans của Jack, và anh ta ném cho nàng một nụ cừi giả lả của mình. “Thế thì tốt quá”, nàng lơ đãng nói, và nâng chiếc bình cà phê thủy tinh về phía Marcos. “Thêm cà phê không ạ?”

Anh lắc đầu, tìm kiếm những cảm xúc ấm áp trên nét mặt nàng, tất cả những điều đó thường hiện ra trên mặt nàng, tất cả những điều đó vẫn thường hiện ra trên mặt nàng mỗi khi nàng có chúng. Nhưng sáng nay thì chẳng thấy chúng đâu cả. Sự tuyệt vọng của nàng đêm qua, nỗi thèm khát của nàng, cơn ham muốn của nàng... anh đã nếm trải tất cả những cung bậc đó. Anh đã nổ tung với từng trạng thái đó. vậy mạ hôm nay nhìn nàng thật xa cách. Tại sao chứ?

Em không phải là Marissa...

Người anh thắt lại. Không. Không. Nàng không phải là cô ta. Virginia thậm chí còn nguy hiểm hơn nhiều. “Cuối tuần này Marissa Glavez sẽ bay sang”, sau đó anh nói tiếp. Tại sao anh lại nói ra thông tin này nhỉ? Bởi vì sâu thẳm bên trong, những lời của nàng đã đánh đúng vào tình cảm của anh. Vực dậy Allende. Biến nó trở lại thành vàng.

Anh có dám không? Hay là anh có muốn thế không nhỉ?

“Ô. Hay quá. Tôi tin chắc là lần này bà ta sẽ tỏ ra biết điều hơn”.

Câu trả lời hờ hững và thiếu sự hào phóng về cảm xúc đến nỗi anh phải cau mày. Khi hai cánh cửa gỗ sồi chạm trổ cầu kỳ đóng lại sau lưng nàng, Jack lầm bầm, “Tớ thấy rồi”.

“Hử?” Marcos nhấp một ngụm dài cà phê nóng hổi.

“Tớ thấy rồi”, Jack nhắc lại, và vắt một bên chân đi ủng cao bồi bóng loáng lên đầu gối.

Anh lại nhấp một ngụm nữa, thưởng thức mùi hương, cảm giác ấm áp của thứ cà phê nàng pha. Hay là nàng ốm nhỉ? “Của tớ, Jack ạ”.

“Ừ, tớ thấy rồi”. Marcos lầm bầm. Jack đâu hiểu cảm giác đau đớn đến khổ sở nhục dục mà anh đang phải chịu đựng. Ánh mắt mà nàng trao cho anh - sự dịu dàng, nỗi khát khao, ngưỡng mộ, tôn trọng. Khi nào thì anh sẽ chán nàng? Anh đã chắc mẩm chỉ một tuần là chán, vậy mà đến giờ đã hơn một tháng rồi. Nàng đối với anh bao nhiêu cũng không đủ. Hay là nàng đang bắt đầu chán anh rồi? Lạy Chúa lòng lành, chẳng lẽ có khả năng đó thật sao?

Tiếng cười khùng khục khô khan của bạn anh vanglên trong không khí. “Tớ đoán là kế hoạch của cậu đã phát huy hiệu quả với Marissa rồi đấy. Chắc hẳn cô ả đinh ninh rằng cậu đang bị Virginia hút mất hồn”.

Marcos đẩy người đứng dậy và bước về khung cửa sổ chìa ra bên ngoài, mân mê cốc cà phê anhấn trên ngực. “Đề nghị của tớ đã bị từ chối, Jack ạ”.

Im lặng.

Ngực anh bức bối vì tức giận, cáu kỉnh. “Cô ta kiểm soát hội đồng quản trị và đã làm cách gì đó để bảo đảm là họ không chịu thông qua”.

“À. Vậy tớ nghĩ là chúng ta sẽ phải chơi rắn đây? Tại sao chúng ta còn đi bàn bạc về Allende nếu không phải chơi rắn nhỉ?”

“Chúng ta sẽ chơi rắn”. Anh quay ngoắt người lại. “Nếu chúng ta cơ hội”. Jack tạo ra một âm thanh lạch cạch. “Nghĩa là sao?”

Quỷ tha ma bắt Marissa và những trò lén lút của cô ta đi. Marcos đã thảo luận đến cả mười lần về việc mua lại những cổ phần của cô ta, vậy mà cô ta vẫn nhất định không chịu bán cho anh. Trong sâu thẳm cái suy nghĩ bệnh hoạn của cô ta, chắc hẳn cô ta đinh ninh mình có thể dắt mũi Marcos giống như cô ta từng dắt mũi cha anh - còn ai có thể cứu công ty của cô ta ngoài người con trai? Điều gì khác có thể bảo đảm cho cô ta tiếp tục sở hữu công ty ngoài một đám cưới?

Không. Cô ta không thể cứ nhởn nhơ như thế. Đừng hòng! Trong tâm trạng kiên quyết này, việc một người đàn bà muốn có quyền lực đối với tương lại của mình khiến máu trong người anh như sôi lên.

“Nghĩa là tớ phải gây áp lực để cô ta đồng ý bán, Williams. Cô ta sẽ bay sang Chicago cuối tuần này - tớ đã mời cô ta tới bữa tiếc tối của Fintech. Chừng nào cô ta còn sở hữu đa số cổ phần, việc tiếp quản công ty bằng cách chơi rắn là gần như không thể. Cô ta sẽ phải bán, và cô ta sẽ phải bán cho tớ”.

“Xin thứ lỗi cho sự chậm hiểu của tớ, nhưng cậu mời cô ta tới Chicago?”

“Tớ muốn có Allende, Jack”.

“Cậu muốn giết nó cơ mà”, Jack nói.

Marcos lơ đãng lướt qua những hè phố nhộn nhịp bên dưới. “Và nếu tớ không muốn thế thì sao?”

Lần này những câu trả đũa nhanh như chớp của Jack có vẻ như đã phản lại anh ta. Tâm trí Marcos đang bậ n rộn với những phát hiện mới mẻ mà anh tìm ra về Hank Hollis hôm nay. Người đàn ông đó đã lạc lối - không có gì quá bất thường sau nỗi đau tan nát con tim vì mất đi người vợ dấu yêu, Marcos đoán thế. Nhưng dạo này ông ta đã tham dự các buổi điều trị cai nghiện theo nhóm, có vẻ như đang quyết tâm làm lại cuộc đời. Ông ta từng là một con người dám mạo hiểm trong công biệc, và có thể nhẫn tâm khi cần áp kỷ luật với những nhân viên dưới quyền mình. Nhiều năm trước, ông ta đã thúc đẩy chuỗi cửa hàng của mình trở nên tốt hơn, hoạt động hiệu quả hơn, và những con số đáng khâm phục ông ta mang lại cho chúng không hề nói dối.

“Thế nếu như tớ nói với cậu”, Marcos bắt đầu, “là tớ sẽ cứu Allende. Giả sử tớ nói với cậu rằng tớ đã tìm được người để làm cái phần công việc khổ ải này - một người có đủ động lực và đang khát khao chứng tỏ điều gì đó với người khác?” Có thể ông ta còn thích đến Mexico cũng nên.

“Marcos, tớ ở trong hội đồng quản trị của cậu với tư cách là một chuyện gia, không phải và một người bạn. Cậu cũng ở trong ban của tớ vì lý do đó”.

“Tất nhiên”.

Và Virginia sẽ không còn phải chịu đựng nỗi đau mà cha nàng đã gây ra. Nàng sẽ được tự do để ở bên anh. Marcos. “Hừm, trên cả hai cương vị, tớ phải nói với cậu rằng”, bạn anh nói tiếp với cái giọng bèn bẹt rất nặng. “Đó là một quả táo quá ư là ngon lành hấp dẫn. Bất kỳ người đàn ông hay đàn bà nào có cơ hội cắn một miếng từ đó, cả mười lần như một, là y như rằng họ sẽ cắn ngay”.

“Amen”.

“Tớ nghiêm túc đấy”. Anh quay người lại. “Được rồi. Nếu thế chúng ta sẽ phải đóng vai Chúa trời và đá họ ra khỏi thiên đường. Ban giám đốc mới, những quy định mới, không trộm cắp, không tống tiền, không mafia”.

“Tớ đồng ý. Nhưng ai sẽ là người đứng đầu ban giám đốc mới?” Lông may anh nhíu lại khi anh nhận ra chẳng còn chỗ trống nào trên bàn làm việc của mình để đặt cốc cà phê xuống. Mười lăm năm vừa qua của cuộc đời anh - những năm tháng vất vả, bận rộn - trôi qua trên chiếc bàn này. Một chiếc bàn gỗ sồi Herman Miller nặng trịch, món đồ thiết kế đắt tiền đầu tiên mà anh mua sau thương vụ tiếp quản đầu tiên của mình. Chiếc bàn là đồ cổ - anh rất mê tín - nó cũng là thần giữ của và lúc nào anh cũng phải chất đầy. Mặt bàn không có chiếc khungảnh nào, không tượng trang trí, không gì hết ngoài một chiếc máy tính chạy rì rì và từng chồng từng chồng giấy sau đó sẽ được chuyển vào một căn phòng đầy những tủ tài liệu. Anh đặt chiếc cốc lên một xấp giấy. “Chính cậu”, anh thản nhiên nhắc lại.

Cái nhìn chăm chú của Jack sắc như dao cạo. “Tớ”.

Môi ánh mím lại thành một đường lạnh lùng, nghiêm nghị khi anh gật đầu. “Cậu. Và một người tớ nghĩ là có thể đang khát khao được chứng tỏ bản thân”. Jack thọc ngón tay cái vào cái túi quần jeans. “Tiếp đi”. Marcos th ả người vào ghế của mình, chộp lấy một cây bút màu xanh và vừa quay nó trên tay vừa tư lự. “Tớ thương lượng mua lại những cổ phiếu của Marissa và đồng ý cho phép cô ta tạm thời ở lại công ty, trong khi cậu và Hank Hollis sẽ cầm cương và xây dựng một đội ngũ mới”.

“Hank Hollis”. Mắt bạn anh nheo lại thành hai cái khe. “Chắc cậu không nói nghiêm túc”.

Anh mỉm cười đúng nụ cười mà có lẽ Con chó sói độc ác đã dành cho Cô bé quàng khăn đỏ. “Ồ, thế mà tớ lại nghiêm túc đấy”. Hank Hollis sẽ tự cứu chuộc mình trong mắt Virginia, cùng với Allende. Marcos sẽ bảo đảm về điều đó.

Nếu như Virginia có bất kỳ điều lo lắng nào liên quan đến tình trạng tâm lý tồi tệ của nàng trong hai mươi tư giờ vừa qua - ngoài việc đã phải lòng Marcos Allende một cách ngu ngốc, mù quáng và ngốc nghếch - thì giờ nàng lại càng có thêm lý do để mà lo lắng.

Mặt tái nhợt, nàng bước vào căn phòng tắm dài lát gạch men để chằm chằm nhìn đến lần thứ hai mươi vào que thử mảnh mai màu trắng - que thứ ba nàng đã dùng đến trong ngày hôm nay - đang đặt cạnh hai que thử khác trong bồn rửa.

Hồng.

Hồng.

Hồng.

Tất cả đều màu hồng.

Tất nhiên. Bởi vì bao giờ cũng là họa vô đơn chí, phúc bất trùng lai. Bởi vì cái sảy nảy cái ung. Vì khi thế giới của bạn đã thực sự sụp đổ trên đầu, thì bạn chẳng còn có thể làm gì để ngăn cản vụ sụp đổ đó.

Thở hổn hển cùng với những giọt nước mắt trào ra đau nhói, nàng dựa lưng vào những viên gạch men trắng ốp tường nhà vệ sinh và từ từ, yếu ớt thả trượt cơ thể mình xuống cho đến khi nàng nằm sõng sượt trên sàn.

Thế là nàng đã có thai, chắc chắn, không cãi vào đâu được.

Có thai đứa con của Marcos.

Không còn bằng chứng nào rõ ràng hơn cho sự ngây thơ của nàng. Nàng đã bước vào căn hộ sang trọng của anh vào một buổi tối mà hầu như chẳng có lá chắn che chở cảm xúc nào, không hề có gì bảo vệ và cũng không có cơ hội nào hết. Chẳng khác gì nàng đã tự rứt trái tim mình ra khỏi lồng ngực và dâng nó trên tay. Nàng đã trông đợi điều gì sau chuyện đó chứ? Sau tất cả những nụ hôn giả vờ đó, tiếng cười, cùng những khoảnh khắc mà nàng không sao có thể quên được?

Chẳng lẽ nàng nghĩ rằng anh sẽ nói, “Hãy bước vào cuộc đời anh đi, Virginia, anh muốn em ở đó mãi mãi” sao? Ôi, lạy Chúa. Ôm mặt trong hai bàn tay, nàng tự hỏi anh sẽ làm gì khi biết chuyện. Hình dung ra anh thốt lên một câu gì đó lạnh lùng khiến cổ họng nàng như nghẹn lại. Nàng cố nuốt nó xuống và lắc mạnh đầu, quàng tay xuống ôm quanh bụng mình, vừa tự nói với mình và cũng là nói với sinh linh bé nhỏ đang lớn lên trong nàng.

“Mình phải nói với anh ấy”. Và khi tình mẫu tử trào lên trong nàng, nàng đưa tay xoa xuống bụng và thì thầm một cách quả quyết, “Mình phải nói với anh ấy”. Có lẽ nàng còn là một con bạc hơn cả những gì nàng đã nghĩ. Có thể anh sẽ tức giận, và anh có thể đuổi nàng đi, nhưng mặc dù vậy nàng vẫn vuốt thẳng lại mái toc và quần áo trước gương, chuẩn bị cho trận đánh. Thu thập lại tất cả các que thử trong túi ni lông mua từ hiệu thuốc, và nhét nó vào trong ví, một lần nữa nàng bước về phía phòng làm việc của Marcos.

Nàng gõ cửa ba lần. “Ông Allende?” Có vẻ như Jack bạn anh đã đi khỏi, và bây giờ, khi nàng bước vào, Marcos đang rút ra một tập hồ sơ từ chồng giấy tờ trên bàn làm việc, chăm chú xem, rồi đặt nó trở lại, xoa cằm rồi cuối cùng đăm đăm nhìn nàng.

“Đóng cửa lại”, anh nói, giọng vô cùng nghiêm trọng.

Nàng không thể đọc nổi vẻ mặt đó. Nàng cố tỏ ra suồng sã và bỡn cợt. “Tôi đang được lệnh tiêu thật nhiều tiền vào bất kỳ thứ gì tôi thích”.

“Vậy sao”. Anh cau mày. “Người đàn ông nào mà lại ra lệnh cho cô thế? Tôi có cảm giác là cô nên chạy thật xa và thật nhanh khỏi anh ta, cô Hollis”. Nụ cười bất ngờ mà anh nở ra với nàng khiến nàng nhoẻn miệng cười đáp lại. “Em rót nhầm whiskey vào cà phê của anh à?” nàng hỏi, gần như cười phá lên. Đôi mắt anh lấp lánh. “Em có thể muốn ngồi trên lòng anh trong lúc em điều tra đấy”. Nàng lại gần bàn làm việc của anh, nghĩ đến đứa con, đứa con của anh, đang lớn lên trong nàng. “Em đang tự hỏi tối nay anh có bận không. Em muốn chúng ta nói chuyện”.

“Virginia”. Anh cúi người về phía trước và nhẹ nhàng đặt nàng vào lòng mình. “Anh là của em mà. Anh sẵn sàng phục vụ em mọi tối”.

“Marcos...” Những từ em muốn anh nhiều hơn nữa lạc đi trong cổ họng nàng. Chắc chắn Marcos đã hiểu sai nỗi lo lắng của nàng vì anh đặt tay lên người nàng và thở dài. “Không một ai biết chuyện của chúng ta đâu, Virginia, em đừng có lo lắng. Anh đang cố giữ mọi chuyện được suôn sẻ. Văn phòng của anh sẽ không sôi lên vì những chuyện đồn đại đâu, anh sẽ không cho phép điều đó”.

Đồn đại. Chẳng lẽ tất cả mọi người đang đồn đại rồi sao? Thì thào? Bụng nàng thắt lại vì hoảng sợ. “Nhưng anh cứ sờ mó trộm trong khi mọi người thì để ý”. Điều này thì đúng. Và sớm thôi... liệu nàng có thể giấu một cái bụng bầu trong bao lâu?

Ánh mắt của Marcos hau háu lướt qua cơ thể nàng, anh ngồi ngả ra sau ghế và nói, “Đã thế anh nên cho những người này thêm việc gì đó để làm”. Nàng chớp chớp mắt, rồi nhận ra anh đang trêu mình, và nàng cố ép môi mình gượng nở một nụ cười. Nhưng chẳng có gì là vui cả. Sớm muộn họ sẽ biết là nàng có thai. Chỉ một thời gian ngắn nữa thôi là nàng sẽ đi lại lặc lè.

Anh vừa gại gại hai ngón tay lên cằm vừa chăm chú nhìn nàng. “Trông em có vẻ lo lắng thế”. Nàng không thể làm chuyện này ở đây - nàng cảm thấy vững vàng về mặt cảm xúc như một chiếc la bàn đang mất hướng. “Có lẽ bữa tiếc tối Fintech không hẳn là một ý tưởng hay”, nàng dè dặt.

“Đó là một phần trong thỏa thuận của chúng ta mà, cô Hollis”.

Nàng nuốt khan và nhặt những tập tài liệu của anh lên, quyết định hoãn chuyện này đến... đêm nay. Ngày mai. Không bao giờ. “Phòng trình chiếu đã sẵn sàng rồi”.

“Em có sổ sách của mình rồi chứ?”

“Tất nhiên. Còn của anh thì sao?”

Anh hăm hở bước dọc hành lang dài cùng với nàng, và trong khi mọi người mỉm cười với nàng theo kiểu, “Ái chà chà, cậu nhé”, cảm giác khó chịu trong nàng tăng gấp mười lần.

Trong cuộc họp, Virginia cố tập trung vào những hìnhảnh hiện lên trên màn hình chiếu. Những sơ đồ kin doanh cùng những con số. Nhưng Marcos ngồi gần nàng đến không thể nào chịu nổi.

“Là vì bữa tiệc tối à?”

Nàng cứng người lại. “Gì cơ ạ?”

“Lý do em lo lắng ấy. Có phải không?”

“Em... không”.

“Trang phục? Em sợ sẽ không tìm được thứ mà em thích?”

Nàng lắc đầu. “Không”.

Anh cúi ng ừi về phía trước. Anh gõ gõ lên cuốn sổ của nàng. “Đọc những dòng ghi chú của cô đây này. “Những biểu đồ sặc sỡ”. Tinh ý lắm, cô Hollis. Giờ thì tại sao cô lại lo lắng thế? Hãy cho tôi biết đi nào”.

Nàng cố gắng ghi chép nhiều hơn, nhưng tâm trí nàng đang ở tận đẩu tận đâu. “Này, em có thấy bản nghiên cứu về quỹ đầu tư mà chúng ta vừa xem xong không?”, anh nói khi thấy nàng không có vẻ gì là sẽ mở miệng. “Chúng ta thua lỗ một chút, nhưng quỹ này đầu tư nhiều vào kim loại, trong khi đó giá vàng lại đang tăng, thành ra tính lại thì chúng ta có một số khá tích cực đấy chứ”.

“Vâng, em hiểu. Anh mất một ít và thắng một ít. Giống như kiểu... đánh bạc”. Anh cười khùng khục. “Đúng thế. Tất cả là một trò chơi may rủi, cô Hollis ạ. Cô đặt lợi ích lên bàn cân với rủi ro. Và quyết định xem sẽ hành động như thế nào. Cô có thể thua, nhưng ít nhất cô cũng đã được chơi, hoặc cô có thể thắng... và phần thưởng thì hết sảy”.

Nàng nhẩm tính trong đầu. Rủi ro - mất việc làm, mất lòng tự trọng, mất cơ thể vì bầu bì, cả trái tim nàng nữa... không, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đã thấy quá sức chịu đựng rồi. Ích lợi - cứu được cha nàng, người không đáng được cứu vớt chút nào, và chia sẻ một tuần tuyệt vời với người đàn ông tuyệt vời, tuyệt vời nhất trên đời.

Nàng thích nghĩ rằng nếu nàng vẫn tỏ ra lạnh lùng và lạnh nhạt, nàng sẽ không gặp nguy cơ mất đi bất kỳ điều gì. Nếu nàng xử sự như con người mình mọi khi, chẳng có lý do gì để cả văn phòng đồn đoán lung tung cả. Nếu nàng phớt lờ mùi hương của anh, cùng cặp môi và đôi mắt ấy, và thực tế rằng nàng đã yêu anh, thì nàng có thể hài lòng với những lợi ích. Rốt cuộc.

Trừ một thực tế là đã có một đứa con.

Đứa con của họ.

Và nàng sẽ không thể che giấu sự có mặt và ngày một lớn dần của nó được.

“Đó được coi là một cái váy à?” Nàng cảm thấy Marcos ở ngưỡng cửa, nàng thực sự nghe thấy một tiếng huýt gió như thể anh chết sững người khi nhìn thấy nàng, và nàng vẫn tiếp tục kéo lớp vải xuống dưới hông, rồi cặp chân, thận trọng tránh ánh mắt chăm chú của anh khi nàng luồn người vào chiếc váy.

“Chào anh? Cho bữa tiệc tối Fintech à? Anh chẳng bảo mua thứ gì đó cho họ lóa mắt còn gì. Thật phô trương. Hãy mua chiếc váy trong mơ của em”. Trước khi em nổ tung như một quả bóng bay và sinh đứa con hoang của anh.

“Từ khóa ở đây là thứ gì đó”, Marcos gầm gừ, “Còn kia thì chẳng ra cái thứ gì cả”. Gi ữa phòng thử quần áo rộng mênh mông trải thảm của anh, trước một tấm gương trong chiếc váy bằng sa tanh màu xanh Virginia đang mỉm cười còn Marcos thì cau có, nàng gẩy gẩy tóc và chế giễu những lời làu bàu của anh.

Ánh mắt trừng trừng của anh trở nên gay gắt hơn. “Anh sẽ không đưa em đi trong bộ dạng như thế này đâu”.

“Anh bảo gì cơ?”

“Anh nghiêm túc đấy”.

“Đây là tất cả những gì em có, em đã phải chi cả một gia tài cho nó đấy. Anh chẳng bảo em là...”

“Anh không quan tâm anh đã bảo em nhưng gì. Ngay lúc này anh đang nói đây, anh sẽ không đưa em... tới một bữa tiệc với cả nửa thành phố... trong cái... cái mớ giẻ rách đó”.

“Đừng có quá đáng thế, nó hoàn hảo mà”. Một sợi cơ giật giật ở phía sau hàm anh. Anh chộp lấy cánh tay nàng và kéo nàng lại gần. “Em có biết một người đàn ông nghĩ gì... khi nhìn thấy em trong chiếc váy đó không?‟

“Em nghĩ là trông nó rất trang nhã, nhưng quyến rũ, nếu như em nghĩ nó...” Anh túm lấy eo lưng nàng và ép chặt nàng vào người anh, và cảm giác choáng váng khi thấy từng cơ bắp trên người anh cứng lại ép và người mình khiến nàng thở dốc. “Anh ta sẽ nghĩ đến việc lấy răng mà lột nó ra. Anh ta sẽ hình dung ra bộ ngực của em khi không có lớp vải sa tanh che bên trên, và anh ta sẽ hình dung ra em, cuộn chặt lấy anh ta, trong khi tóc em xõa tung khắp trên giường của anh ta”.

Xương cốt nàng như chảy ra bên trong. Marcos, trong bộ tuxedo, dễ dàng là thứ quyến rũ nhất nàng từng nhìn thấy. Nàng chỉ muốn cầu xin anh lột bỏ chiếc váy ra khỏi cơ thể đang sốt rừng rực của nàng bằng hàm răng của anh và muốn được cuộn chân tay nàng quanh người anh trong khi sức nặng của anh đè nghẹt lấy nàng trên giường.

Nàng ngửa mặt ra phía sau, nhớ lại trọn vẹn một tháng ân ái với Marcos. Vào buổi sáng. Lúc nửa đêm. Những buổi tối khi anh về nhà. Xen lẫn vào những kỷ niệm đó, nàng có những hình ảnh khác về anh với tờ báo buổi sáng để mở trên bàn, tách cà phê trên tay. Hình ảnh anh cạo râu. Hình ảnh anh đang tắm. Với nàng.

Cảm thấy chân mình như nhũn lại, nàng vuốt ve những ngón tay trên quai hàm cạo nhẵn nhụi của anh. “Anh đẹp trai quá mất thôi”, nàng thì thầm. Ánh mắt anh lướt trên mặt nàng, săm soi cặp má đỏ bừng của nàng, cái nhìn hừng hực như muốn nói bao điều trong mắt nàng. “Em muốn anh”. Hai bàn tay anh ép chặt hơn, và nàng cảm tháy rõ ràng nỗi thèm khát khổ sở đã cương cứng của anh ép chặt vào khung xương chậu của nàng. Đôi mắt anh nóng bỏng như những ngọn lửa. “Em muốn từng giây từng phút trong mỗi ngày khổ sở và nó lại đang khiến em vật vã”.

Khi nàng thở dốc, anh buông nàng ra. Một sợi cơ giật giật mạnh phía sau quai hàm khi anh nghiến chặt răng lại. Anh lắc mạnh đầu. “Chết tiệt”. Phải khó khăn lắm mới đứng vững được trên hai chân trong khi lặng lẽ xoa dịu nỗi đau bị anh cự tuyệt, nàng vẫn nghênh cằm lên đầy tự trọng. “Đây là tất cả những gì em có thể mặc đấy”.

Lạy Chúa, nàng đã trở thành một người đàn bà phóng đãng. Nàng chỉ muốn được chạm, được chạm và được chạm vào anh. Được hôn cho đến khi hơi thở từ bỏ nàng.

Mặt đỏ bừng, nàng kéo mở cánh tủ quần áo bằng gỗ chạm trổ cầu kỳ và bắt đầu lục lọi qua giá để giày.

Marcos đi đi lại lại bên cạnh và lùa một bàn tay qua mái tóc của mình. “Phải bỏ chuỗi ngọc trai đi”. Nàng đứng thẳng người, một bàn tay đưa lên mân mê một hạt ngọc trai láng mịn trên cổ mình. Cha nàng đã lấy đi tất cả những kỷ niệm vật chất thời thơ ấu của nàng, về mẹ nàng, về cuộc sống họ từng có. Ông đã mang cầm cả chiếc nhẫn đính hôn của mẹ nàng. Đôi khuyên tai ngọc trai đi kèm với chiếc vòng cổ nàng vẫn luôn đeo. Ông đã bán đi cả những món quần áo đẹp đẽ nhất, ngay cả trái tim lồngảnh mà họ đã tặng Virginia khi cô còn là một cô bé.

“Trông nó lạc mốt quá rồi à”.

“Nó không phải là em”.

Anh rút ra một chiếc hộp từ một ngăn kéo, và nàng chớp chớp mắt. Chiếc hộp có màu xanh da trời, với chiếc nơ bằng lụa màu trắng buộc phía trên. Trong khi những ngón tay dài và rám nắng của anh giật đầu sợi nơ và dải băng lấp lánh tung ra trong tay anh, những chữ Tiffany & Co xuất hiện không thể lẫn vào đâu được.

Chỉ trong vài giây, anh đã mở ra một chiếc hộp bọc nhung và giơ chiếc vòng cổ kim cương lớn nhất, sáng chói nhất mà nàng từng nhìn thấy. Nó lấp lánh đến lóa mắt. Vẻ lộng lẫy thuần khiết của nó hoàn toàn khiếnhơi thở của nàng, đầu óc nàng, tất cả con người nàng vỡ vụn.

Món đồ trang sức này xứng với Hollywood thời xưa, khi những người phụ nữ diện những bộ váy dạ hội lộng lẫy nhất của mình cùng những đồ trang sức ấn tượng nhất cho buổi đêm. Một mặt dây chuyền lớn hình bầu dục màu xanh treo giữa từng hàng viên kim cương lớn và lấp lánh trông như những bức màn và đăng ten được tạo nên bởi bàn tay nghệ nhân tinh tế mà Virginia từng được nhìn thấy.

“Em... Nó đẹp quá”.

“Nó là của em”.

Nàng lắc đầu. “Em không thể”.

Nhưng anh đã bước lại phía sau nàng và bắt đầu đeo nó quanh cổ nàng. Đôi môi anh nhấm nhấm phía sau vành tai nàng trong khi những ngón tay của anh cài khóa chiếc vòng. Khi đã xong xuôi, anh xoay nàng lại đối diện với mình. “Em là của anh để anh chiều chuộng mà. Nó là của em. Ngày mai. Tuần sau, tháng sau, năm sau. Nó là của em”.

Đó là một cách để anh tuyên bố rằng anh đang ngủ với nàng. Không ai nhìn thấy nàng mà lại nghi ngờ về điều đó. Tại sao anh lại làm điều đó vào đêm nay? Tại sao nàng lại cho phép chứ?

Nàng cảm thấy một nỗi khát khao ghê gớm được chạm vào anh, thậm chí một thôi thúc còn mãnh liệt hơn là yêu cầu anh ôm nàng, nhưng làm thế chỉ càng khiến những giọt nước mắt của nàng trào ra mà thôi. Nàng không sao hiểu nổi những giọt nước mắt này, hay cảm giác tuyệt vọng là đã thất bại ngay từ trước khi nàng đấu tranh vì anh.

Mắt nàng cụp xuống ngực anh khi nàng cảm thấy một cảm giác nóng bừng đang lan ra trên má mình. Cây thánh giá của anh nằm trên ngực, lấp lánh ánh vàng rực rỡ trên làn da màu đồng hun. Hơi thở của anh thổi tung những sợi tóc trên đỉnh đầu nàng. Sự ấm áp từ cơ thể anh bao bọc lấy nàng.

Hai tay anh ôm lấy cằm nàng, nâng mặt lên sát mặt anh. “Anh còn mua cả cho một bộ khuyên tai và vòng tay nữa”.

Trong khi anh giữ chặt cổ tay nàng bằng những ngón tay dài và rám nắng của mình, nàng nhìn chiếc vòng tay dày bịch ôm khít quanh mình. Ôi, lạy Chúa, chẳng trách những cô nàng nhân tình trông lúc nào cũng thật quyến rũ và tươi tắn, khi mà tất cả những người đàn ông của họ đều cung phụng họ đúng như thế này!

“Em không thể”, nàng vẫn kiên quyết. Bởi vì chuyện này cảm giác thật không phải. Quá thân mật. Quá gần gũi. Nó khiến đầu óc nàng quay cuồng với những ý nghĩ mà không - không nên - nghĩ đến. Nàng đang nói dối anh, hoặc ít nhất cũng là giữ kín một điều quan trọng.

Và cảm giác mới kỳ lạ làm sao, sức nặng của những viên kim cương và viên ngọc bích xanh thăm thẳm trên người nàng. Cảm giác như một sợi xích quanh cổ nàng - sợi xích của Marcos trên người nàng. Và con nàng. Cùng tương lai của nàng.

Em là của anh để anh chiều chuộng...

“Anh yêu cầu đấy, Virginia”, anh nghiêng giọng nói, và kéo nàng gần lại để ngắm nhìn. Ngượng nghịu, Virginia cụp ánh mắt xuống và giật giật một lọn tóc buông xõa trên vai nàng. Chiếc váy ôm lấy cơ thể nàng như vòng tay của một người tình, những món đồ trang sức phát ra hàng nghìn tia sáng nhỏ li ti và lần đầu tiên trong đời Virginia cảm thấy mình như một kẻ lừa đảo. Một người phụ nữ khát khao được là một ai đó, bất kỳ ai, mà người đàn ông nàng yêu có thể yêu lại.

“Em không biết phải nói gì nữa”.

Tiếng cười khùng khục của anh đầy vẻ đắc thắng, nhưng đồng thời lại khiến nàng tan chảy hoàn toàn. “Thế thì hãy lại gần đây nào”. Anh kéo nàng lại gần và hôn nàng say đắm làm đầu gối nàng bủn rủn. Nàng phải bíu chặt vào vai anh. Nàng không hề nói bất kỳ điều gì, nhưng trong đầu nàng đang hét lên, “Chúng ta sắp có con!”

“Marcos, em muốn nói chuyện với anh, tối nay”. Anh dán ch ặt ánh mắt đầy quyền lực của mình lên người nàng, vẻ mặt của anh không thể nào đọc nổi. Dường như anh đã quên về chuyện chiếc váy, và nàng tự hỏi không biết anh có ghen thật không. Marcos không hề được bao quanh bởi cái vẻ thỏa mãn của một người đàn ông đã dành trọn cả đêm ngấu nghiến người tình của mình, mà là với vẻ căng thẳng của một người đang thèm khát nhiều hơn. Cảm giác như không khíđặc quánh lại giữa họ. “Anh đã có những kế hoạch khác cho đêm nay”, anh thừa nhận.

Thậm chí nàng còn không mỉm cười vì câu đó. “Dù sao em vẫn muốn chúng ta nói chuyện”.

Anh nâng niu khuôn mặt nàng, bắt nàng phải đón nhận ánh mắt của anh.“Chuyện gì vậy?” Vẻ lo lắng trong mắt anh, vẻ dịu dàng trong giọng nói của anh, chỉ càng làm cho nàng thèm khát tình yêu của anh một cách mãnh liệt hơn. Nàng không hề muốn thèm khát nó một cách mãnh liệt như thế, không hề muốn cảm thấy cảm giác trống rỗng đang trào lên bên trong mình, để nhận ra rằng nàng thiếu thốn tình yêu của anh ngay trong lúc đứa con của họ đang lớn dần.

Thỏa thuận của họ kết thúc ngay sau khi nàng đi cùng anh tới bữa tiệc của Fintech. Và có lẽ chuyện của họ cũng chấm dứt luôn.

Nàng hít vào một hơi thở run rẩy. “Để sau bữa tiệc đi”.

“Được rồi”, anh nói và mỉm cười. “Thực ra có chuyện này anh cũng đang muốn nói với em”. Bên trong gian s ảnh trang trí cầu kỳ của tòa nhà chọc trời toàn kết cấu kính và thép ngự ngay giữa khu trung tâm tại Đại lộ Michigan, Marcos dắt Virginia qua cơ man nào người là ngừi, gật đầu với vài ngừi trong đó. “Kia là Gage Keller, ông ta là chuyên gia phát triển. Công ty của ông ta, Syntax, hiện sở hữu một nửa Las Vegas. Người phụ nữ trẻ đi cùng là vợ ông ta.”

“Chắc là vợ thứ hai, em đoán thế?”

Anh cười ngoác miệng. “Vợ thứ sáu thì đúng hơn”.

Anh d ẫn nàng đi vòng qua nơi một nhóm đàn ông và phụ nữ đứng gần một đài rượu vang cao phải đến mười mét trông cực kỳ ấn tượng. “Người phụ nữ chết ngập dưới đồng hồ trang sức đằng kia la Irene Hillsborough; bà ta sở hữu bộ sưu tập hoành tráng nhất về nghệ thuật Ấn tượng của Mỹ. Thuộc dòng dõi danh gia vọng tộc, rất đài các”.

“Rất kiêu kỳ nữa chứ?”, Virginia nói thêm khi người phụ nữ ngẩng đầu lên nhìn nàng và ngay lập tức lại liếc nhìn ra chỗ khác.

Một vẻ tán thưởng bừng lên trong mắt anh khi anh cúi xuống nhìn nàng và vuốt ve tay nàng. “Thật là tinh tế”.

“Allende”. Một người đàn ông trung niên để râu quai nón mà Marcos vừa giới thiệu với nàng trước đó vài phút - Samuel... gì đó - quay lại vỗ vào lưng anh. “Dạo này không thấy Santos đâu cả. Cái tay hay gây chuyện đó đang âm mưu gì vậy?”

“Tôi sao biết được”, Marcos trả lời với giọng có vẻ chán chường, sau đó bỗng nhiên anh gợi ý, “Lát nữa anh có thể tự hỏi cậu ta nếu cậu ta xuất hiện”. Anh dắt Virginia đi chỗ khác, và một hìnhảnh ngay lập tức về Santos - chắc chắn là rất bóng bẩy, và hư hỏng, cực hư hỏng - khiến nàng buột miệng, “Santos cũng đến à?”

“Nếu chỉ là để làm một kẻ phá bĩnh thì đúng đấy”. Anh nói câu đó với vẻ dứt khoát và hiển nhiên đến nỗi mắt nàng mở to vì ngỡ ngàng.

Sauđó anh giục nàng đi vòng lại, và một người phụ nữ với mái tóc bạch kim cùng vẻ sướng rơn trên mặt đang hối hả len lỏi tìmđường về phía họ.

“Đó là Phyllid Dyer”, anh nói tiếp, “giám đốc phụ trách quyên góp và...”

“Marcos”, người phụ nữ nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh khi bà hôn anh lên một bên má anh rồi nốt cả bên má còn lại. Giọng bà ta run rẩy vì phấn khích. “Marcos, tôi không biết phải cám ơn anh thế nào cho đủ vì sự hào phóng của anh. Hôm nay tôi đã nghe tin từ Trung tâm bảo trợ trẻ em Watkinson và tất cả mọi người đều băn khoăn tại sao năm nay quà Giáng Sinh đến sớm thế. Anh thật là tốt bụng, như mọi khi”.

Marcos trao cho bà ta một cái gật đầu cộc lốc. Sauđó anh đẩy Virginia lên phía trước. “Cho phép tôi giới thiệu Virginia”. Đ ôi mắt màu xám dịu dàng của người phụ nữ mở to. “Ôi, tuyệt quá, thật vui khi được gặp cô. Tôi tin rằng đây là lầ đầu tiên tôi có vinh dực gặp một trong những cô gái của Marcos”. Quaysang nàng, bà cúi người về phía trước và thì thầm, “Đây là một thứ của quý phải giữ chặt đấy, cưng ạ, nếu cô hiểu ý ta là gì”.

“Ôi, tôi không phải là... thật ra tôi là...” Sau khi nói chuy ện phiếm thêm vài câu, Phyllis rời đi với cái vỗ đầy khích lệ lên vai Virginia, và Virginia lén liếc nhìn anh.“Tại sao anh không bảo bà ấy rằng em là trợ lý của anh?”

Kéo bàn tay nàng vào chỗ cánh tay mình gập lại, anh dắt nàng về phía khung cửa đồ sộ có mái vòm uốn cong dẫn ra sân thượng. Anh vẫn không trả lời nàng. Bước qua một hàng rào mắt cáo trang trí trang nhã, anh dẫn nàng bước qua sân thượng được thắp sáng bởi những chiếc đèn lồng lấp lánh treo khắp xung quanh. Khi anh buông l ỏng bàn tay của mình ra khỏi nàng, Virginia bước lên và tì người lên lan can xi măng đăm đăm nhìn xuống đài phun nước. Một làn gió nhẹ lay động những cây cảnh bé tí trong các chậu hoa gần đó, không khí lạnh buốt bất chợt khiến nàng nổi da gà.

Một cách vô thức, nàng xoa xoa hai cánh tay lên xuống, vừa lắng nghe tiếng nhạc piano dịu nhẹ xen giữa tiếng người cười nói. Không hiểu sao những nốt nhạc cũng không thể nào át đi tiếng nước róc rách rất khẽ.

Nàng hít vào một hơi thật sâu. “Không phải là anh sắp có bài phát biểu à?” Qua khóe mắt của mình, nàng theo dõi những cử động của anh trong khi anh đặt ly rượu vang của mình lên bề mặt bằng phẳng của một băng ghế đá. “Ừ”. Nàng thở dốc vì cảm giác từ bàn tay anh chạm vào nàng, ấm áp và mạnh mẽ, cuộn lại quanh tay nàng, kéo nàng về phía trước. Trong trạng thái mờ mịt, nàng nhận ra mình đang chầm chậm nhưng chắc chắn đổ về phía anh, bị mê hoặc bởi ánh trăng đang đùa giỡn trên những đường nét thanh tú của anh, cùng cái kéo tay dịu dàng nhưng kiên quyết.

“Anh muốn hai đứa mình khiêu vũ, nhưng anh có cảm giác là em sẽ nói không nếu anh đề nghị emở trong kia”.

“Khiêu vũ”, nàng nhắc lại như một con vẹt, mê mẩn.

Anh mỉm cười. Vẻ ngưỡng mộ của một người đàn ông ánh lên trong mắt anh khi anh quàng cánh tay qua eo lưng nàng và kéo nàng sát lại gần hơn. “Te ves hermosa, ven aqui”.

B ất kể điều gì Marcos nói với nàng bằng tiếng Tây Ban Nha, Virginia đều không hiểu, nhưng nàng có thể cảm nhận những từ đó vô cùng sâu sắc, như thể anh đang nói với nàng một bí mật mà những bản năng của nàng biết làm thế nào để giải mã.

Cả hai cánh tay ôm kín lấy nàngvà cơ thể họ gặp nhau trong một chuyển động đầy nhục cảm, tự động tìm kiếm một nửa của mình. Bao bọc giữa tiếng nhạc phát ra từ cây đàn piano, cảm nhận làn gió nhẹ mơn man trên da thịt bên cạnh đài phun nước, Virginia bất chợt tự hỏi liệu có bao giờ nàng lại được trải nghiệm lại cảm giác này. Tất cả mọi thứ. Những gì anh đã khiến nàng cảm nhận. Cảm giác chấp chới trong nàng khi nàng trở thành tâm điểm duy nhất của đôi mắt đen thăm thẳm kia.

“Marcos”, nàng bắt đầu phản đối.

“Suỵt. Một điệu nhảy thôi mà”.

Sự bối rối ngần ngại của nàng chỉ càng khiến anh xiết chặt vòng tay của mình trên người nàng, ép nàng lại gần hơn, thúc giục nàng cọ vào cơ thể cao lớn và cứng cáp của anh trong một điệu nhảy chậm rãi, đầy nhục cảm. Anh lướt một bàn tay dọc theo trên lưng nàng và luồn sâu vào mái tóc, những ngón tay của anh vuốt ve da đầu nàng trong một cử chỉ mát - xa dịu dàng, mê hoặc.

Hai bàn tay anh nhích lên trên lưng nàng, xòe rộng, giữ cơ thể nàng ép chặt vào cơ thể vạm vỡ của mình. Virginia nhớ lại khi họ đã đổ mồ hôi và nóng rực vì khao khátnhau đêm qua. Nàng run rẩy vì kýức đó trong khi anh xiết chặt vòng tay của mình trên người nàng. Nàng biết, cảm nhận, và ngộ được rằng anh cũng nhớ.

Mí mắt nàng cụp xuống đầy khêu gợi khi anh lướt những khớpđốt ngón tay trên má nàng. Cặp môi anh phớt qua trên miệng nàng và chạm nhẹ vào từng bên.“Anh không thể chờ đến lúc đưa em về nhà cùng anh”.

Một cảm giác không hề giống với bất kỳ cảm giác nào bùng lên trong nàng. Nàng run lẩy bẩy khuỵu gối xuống trong khi nàng cố gắng chống chọi với nói, hoảng sợ trước những gì có thể xảy ra nếu nàng để nó xổ tung ra.

“Đưa em về nhà... như một đứa trẻ đi lạc sao?”, nàng buột miệng.Đây có phải là hội chứng sốt trăng tròn không nhỉ? Vì rối loạn hormone? Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng tình yêu có thể mang lại những cảm giác như thế này. Dữ dội. Choáng ngợp.

Marcos buột ra một tràng cười ngon lành, sảng khoái. “Như một kho báu quyến rũ nhất thì đúng hơn”.

Nànglướt ngón tay trên khuôn mặt cứng cỏi, săn chắc của anh, không dám hy vọng rằng anh có thể...

“Chuyện anh muốn nói với em đêm nay là gì vậy? Anh bảo anh cũng có chuyện muốn nói với em à?”

Nụ cười của anh không biến mất, nhưng một vẻ âu yếm dịu dàng ánh lên trong mắt anh. “Em không đoán được à, chiquita?”

“Anh gợi ý cho em được không?”

Anh gật đầu, và điềm nhiên giải thích,”Đó là chuyện về chúng ta”.

Cách anh ôm nàng th ật âu yếm nhưng đầy sở hữu, cách anh đăm đăm nhìn nàng đầy nồng nàn và tôn thờ, kích thích nàng buột miệng. “Chẳng lẽ lại có... chúng ta thật sao?”

Một cảm giác râm ran dội lên dội xuống khắp cơ thể nàng nơi họ chạm vào nhau. Ánh mắt anh thật dịu dàng, nóng bỏng đầy yêu thương khi anh ngửa mặt nàng về phía sau. “Em nói đi”.

Em đang mang thai đứa con của anh. Nàng không thể nói điều đó, nàng cần biết anh định nói điều gì đã. Anh lại vuốt ve má nàng bằng một khớp đốt ngón tay của mình. “Anh biết một người phụ nữ như em muốn gì”, anh dịu dàng nói. “Anh không thể mang lại nó cho em, Virginia, nhưng anh muốn...”. Anh ngừng lời khi họ nghe thấy một tiếng ồn ào bất thình lình.

Ru ột gan Virginia rối bời với nỗi khát khao được nghe nốt phần còn lại. Anhđang định nói gì vậy? Trong một khoảnh khắc hoảng hốt, nàng lo sợ rằng anh đã cảm thấy những cảm xúc bất ngờ, hoang mangvà mong manh mà nàng đang phải vật lộn và điều đó càng khiến nàng quyết tâm che giấu chúng hơn.

Sau đó nàng nghe thấy những tiếng bước chân vang lên của một người đang đi đến. Virginia run rẩy khi Marcos thả nàng ra, tim nàng quặn lại khi nàng nhận ra Marissa. Máitóc đổ như suối ra sau lưng, và nụ cười của cô ta trông thật khiêu khích. Đột nhiên Virginia cảm thấy thật nhỏ bé và thật bối rối.

H ướng về phía Marcos, với vẻ hài hước đầy tinh quái, Marissa chìa cánh tay ra như thể anh vừa mời cô ta nhảy, và thẽ thọt một cách xảo quyệt,“Tôi hy vọng tôi đang phá vỡ chuyện gì đó”.

Tình cảnh không hay rồi. Tình cảnh cực kỳ không hay. Marcos không th ể đưa ra lời đề nghị của mình với Virginia ở đây được. Diablos - đầu óc anh để ở đâu không biết nữa?Ở Allende chắc? Không, thậm chí nó cũng khôngở đó, và Marcos choáng váng vì phát hiện này.

Ở đâu đó trong tháng vừa qua... ở đâu đó giữa một cơn đau đầu, khi Virginia vuốt ngược mái tóc anh ra sau trán và “biết điều chính xác phải làm để chăm sóc cơn đau đầu đó” cho anh... ở đâu đó giữa một buổi sáng nay và một buổi sáng khác, khi họ thưởng thức cà phê trong im lặng... ở đâu đó giữa những tấm ga trải giường, khi anh lạc lối bên trong nàng theo một cách mà anh chưa bao giờ nghĩ có thể xảy ra đối với con người... ở đâu đó giữa một trong hàng triệu kiểu mỉm cười của nàng... ở đâu đó giữa một lần trao đổi tài liệu... có điều gì đó đã xảy ra.

Marcos đã lơ là mất cảnh giác. Anh đã tự cho phép mình tin tưởng một người phụ nữ, hoàn toàn và toàn diện, mặc dù anh từng thề anh sẽ không bao giờ tin bất kỳ con người nào khác. Anh đã cho phép nàng lọc tâm trí của anh, những suy nghĩ của anh, đến mức mà những mục tiêu của anh đã dịch chuyển... dịch chuyển và dịch chuyển cho đến khi anh không còn biết rằng chúng là của anh hay của nàng nữa.

“Em cần sự giúp đỡ của anh”. Những lời nhẹ nhàng, van vỉ của Marissa vang lên trên sân thượng, tuy nhiên ánh mắt của anh vẫn dõi theo thân hình quyến rũ của Virginia trong khi nàng lướt quay trở lại căn phòng đông đúc. Anhđã nhận thấy sự khó chịu trongđôi mắt màu xanh ngọc bích của nàng khi nàng bước đi, nhìn thấy nàng vật lộn để kiểm soát tâm trạng tức giận của mình. Nàng là một người tò mò, Virginia của anh. Không nghi ngờ gì về việc nàng khát khao được biết anh đang định nói gì. Anh tự mỉm cười với mình trong khi nàng lặng lẽ bước đi khỏi anh, vào trong phòng, với dáng điệu kiêu kỳ như một nữ hoàng.

Nàng đang mặc trên người chiếc váyấn tượng nhất, hấp dẫn nhất và kheu gợi nhất mà anh từng nhìn thấy, và anh đang khát khao đến chết được cởi nó ra khỏi cơ thể nàng.

“Chúng ta có nên vào trong nói chuyện không?”, anh nói cộc lốc, hướng sự chú ý của mìh trở lại Marissa, người cũng đang chăm chú nhìn anh với vẻ dò xét. “Tất nhiên”. Anh d ẫn cô ta vào bên trong không gian được trang hoàng lộng lẫy. Một dàn nhạc giao hưởng đang biểu diễn. Từng đôi khiêu vũ nhịp nhàng với những giai điệu trầm bỏng. Giữa những chiếc bàn tròn, mọi ngườinhư hòa lẫn vào nhau.

H ướng về phía căn phòng họp ở cái phía nam của sảnh lớn, họ băng ngang qua căn phòng. Anh chào hỏi vài người quen, gật đầu với thêm vài người nữa trong khi mắt vẫn chăm chú dõi theo Virginia. Tóc nàng xõa xuống che phủ một phần khuôn mặt. Thân hình nàng thật mềm mại nữ tính và thanh tú, như thân hình một con búp bê.

Nhìn thấy nét mặt u sầu của nàng, anh cảm thấy một cơn đau nhói chậm chạp, rần rật lan ra trong mình, và trái ngược với hầu hết những cơn đau nàng đã gây ra cho anh, cơn đau này hoàn toàn chẳng liên quan gì đến nỗi khát khao về mặt thể xác.

Khi anh ki ểm soát được Allende, anh có thể chỉnh đốn lại nó và anh cũng có thể chỉnh đốn được cả cha nàng cùng với nó. Anh có thể mang lại cho nàng cảm giác an toàn, thanh bình và tự hào.

Nỗi khát khao được mang lại điều đó cho nàng làm anh choáng váng đến tận sâu tâm khảm bên trong. Ấ y thế mà trước kia Virginia Hollis từng là một thứ gì đó chỉ để ngắm nhìn chứ không thể động đến trong văn phòng của anh, một nàng Mona Lia sau khung kính, giờ thì đối với anh nàng còn thật hơn cả chính nhịp đập của trái tim anh. Nàng hoàn toàn là máu, là xương thịt. Nàng là một người đàn bà.

Cảm giác mê mẩn dữ dội của anh đối với nàng, vốn được giữ chặt bằng xiềng xích, đã xổ ra khỏi tầm kiểm soát vào cái khoảnh khắc anh đặt môi mình lên môi nàng, hoặc có lẽ là vào cái khoảnh khắc nàng gọi cho anh và Marcos đã nhận ra, từ trong tâm khảm của mình, rằng anh sẽ có được nàng.

Và ngay lúc này đây, những cảm xúc trong anh càng lúc càng trở nên dữ dội và không thể nào kiểm soát nổi. Chúng lồng lộn dưới những lớp cơ bắp của anh. Anh chỉ muốn ngay lập tức băng qua căn phòng kia và cuốn nàng vào vòng tay của mình.

Với một nỗ lực to lớn, anh dứt mắt của mình ra khỏi Virginia, cố gắng làm dịu lại nhịp đập thình thịch của trái tim mình. Một người đàn ông cao lớn khác thường, vạm vỡ và ngăm đen, với một nụ cười từng khét tiếng làm tan vỡ không biết bao nhiêu trái tim phụ nữ, chợt khiến anh chú ý.

Santos Allende là người duy nhất trên thế giới không đeo cà vạt tới dự một sự kiện trọng đại yêu cầu phải có cà vạt đen. Trong lúc khệnh khạng bước lại, gã trai vừa nhướng mày một cách đầy mỉa mai vừa nâng ly rượu vang của mình làm ra vẻ đang nâng cốc một cách rất kịch. “Anh trai”.

Marcos gật đầu chào, uống cạn ly của mình, và giới thiệu Marissa và Santos mặc dù họ chẳng cần gì đến những lời giới thiệu. Cả hai đều căm thù nhau.

“Vụ khách sạn làm ăn sao rồi?”, Marcos hỏi gã với vẻ hoàn toàn không có gì quan tâm thực sự.

“Phát đạt, tất nhiên”. Mặc dù Santos là người vô trách nhiệm và hoang tàng, Marcos hoàn toàn không có gì là ghét bỏ người em trai của mình, thậm chí nhiều lúc còn khoái chí với những chiến tích và trò hề của gã. Chỉ có điều đêm nay anh không có tâm trạng dành cho Santos. Hay bất kỳ ai khác.

Quá ranh ma so với mức cần thiết, Santos cười khùng khục bên cạnh anh. “Vậy đấy. Kia là hàng của nhà đấy à?”, Santos nâng ly của gã về hướng Virginia, và Marcos lại trân trối ngắm nhìn nàng. Ngực anh có cảm giác nặng trịch và bụng anh thắt lại.

“Của anh đấy”, anh xác nhận.

“Em hiểu”, Santos mỉm cười và thọc một tay vào túi quần của mình. “Người tình hay hôn thê?”

“Người tình”, anh gay gắt.

Nhưng tâm trí anh gào lên phản đối cả hai từ đó.

Liệu nàng có đồng ý với đề nghị của anh về việc làm người tình của anh? Sống cùng anh, ở bên anh? Nàng đã làm thế giới của anh đảo lộn từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, trong vòng một tháng. Anh thèm khát nàng từng giây phút trong ngày - không chỉ là vấn đề thể xác. Tiếng cười của nàng làm bật ra tiếng cười của anh, những nụ cười của nàng khiến anh cũng phải mỉm cười. Anh bị... anh cũng không hiểu thế nào nữa. Mê muội. Bỏ bùa. Chiếm giữ.

Bởi nàng.

“Như thế có nghĩa cô ta là người tình đầu tiên của anh đấy, anh trai nhỉ?”, em trai của anh nói. “Không vị hôn thê nào khác sau Marissa đây”.

Marissa vụt chuyển sự chú ý của cô quay lại Marcos. “Ý anh cô ta chỉ là chuyện chơi bời? Bạn gái của anh ấy?”

Anh đặt ly xuống chiếc bàn bên cạnh, đánh chát một tiếng. “Nếu em không muốn anh bỏ mặc em trong tù lần sau em vào đó, đừng có lắm chuyện nữa, em trai”. Và với Marissa, cùng một cái quắc mắt cảnh cáo cô ta về tất cả những mối nguy hiểm, “Tôi nghĩ rằng chúng ta chơi đùa với nhau lâu thế đủ rồi. Tôi không có tâm trạng kéo dài thêm bất kỳ chút nào nữa. Cô có thứ mà tôi cần. Những cổ phần từng thuộc về cha tôi - tôi muốn có một con số và tôi muốn nó ngay bây giờ”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.