Trận tuyết này không lớn, hình như mới có chút thế liền lặng lẽ kết thúc, để lại một mảng màu bạc nhàn nhạt phủ trên trời đất.
Bạch Lộc lấy hết quần áo ở ban công, muốn rót cốc nước ấm cho mình uống, nhưng phát hiện thùng nước đã bị uống cạn, chỉ đành thôi.
Cô cảm thấy choáng váng mệt mỏi, đi rửa mặt sớm rồi tiến vào chăn ngủ thiếp đi.
Tỉnh lại lần nữa thì đã là sáng hôm sau, toàn thân Bạch Lộc lờ mờ khó chịu, nghẹt mũi khô họng khàn giọng đủ thứ khó chịu cuồn cuộn ập tới, triệu chứng cảm mạo ban đầu dần hiện ra.
Đầu cô choáng váng phình trướng, đi qua lục lọi một đống thuốc, nhìn thời hạn đã qua mấy tháng trước rồi, thế là thuận tiện thanh lý ném vào thùng rác.
Bạch Lộc day trán đi đánh răng, nhìn mình trong gương, vẻ mặt tiều tụy, chẳng có chút tinh thần.
Có lẽ tối qua lạnh cóng một chút trong trời tuyết, hơi lạnh thấm vào người, toàn thân mềm nhũn không gượng dậy nổi.
Hình như vào mùa đông mỗi năm cô đều gặp một trận như vậy, vả lại lần nào đến cũng không báo trước.
Sức đề kháng của cô từ trước đến nay đều kém, không biết có phải là vì uống nhiều thuốc quá mà gây ra hay không.
Nhưng nhiệm vụ hàng đầu vẫn là thu dọn quần áo đơn giản, cô tạm thời nhét tất cả những gì muốn mặc vào trong va ly, lười sắp xếp gọn gàng, sau khi kéo đóng va ly thì lên mạng gọi xe, trực tiếp chạy về nhà Bạch Tuệ Tiệp.
Trâu Oánh trở về từ trước, đang cùng mẹ mình ăn sáng, nghe chuông cửa vang lên, Trâu Oánh đi qua mở cửa, Bạch Lộc chỉ kéo theo một cái va ly sắc mặt mỏi mệt đi vào.
“Sao lại về lúc sáng sớm thế?” Bạch Tuệ Tiệp cảm thấy tò mò bất ngờ, thấy sắc mặt con gái rất tệ, bà đi qua cầm giúp va ly, ân cần hỏi, “Con ăn sáng chưa? Sao mặt mũi tái nhợt thế?”
Bạch Lộc ngủ trên xe tới đây, bây giờ hơi mệt rã rời, toàn thân không sức lực nói: “Con hơi cảm mạo, cô tìm thuốc cho con uống với.”
Bạch Tuệ Tiệp nghe giọng cô không thích hợp, lấy tay đặt lên trán Bạch Lộc, vừa chạm vào liền thấy nóng hổi, bà nhất thời sợ hãi kêu lên: “Sao lại sốt cao như vậy?”
Trâu Oánh cũng đi qua, đỡ lấy Bạch Lộc: “Chị, tối qua mấy giờ chị về? Không phải ở bên ngoài ngắm tuyết chứ?”
Bạch Lộc mắc bệnh phờ phạc bất mãn, mí mắt mỏi đến mức không nâng lên nổi: “Để chị về phòng ngủ một lúc.”
“Trước hết đừng ngủ.” Bạch Tuệ Tiệp nhanh nhẹn tìm máy đo nhiệt kế điện tử, đo cho Bạch Lộc, trên đó lập tức nhảy ra con số.
“Ba mươi tám độ rưỡi!” Trâu Oánh hoảng sợ đọc ra, lo lắng nói, “Trời ơi, không được rồi, không thì đi truyền nước biển.”
Bạch Lộc còn chưa nói thôi đi, Bạch Tuệ Tiệp đã lấy chìa khóa xe, dặn dò Trâu Oánh: “Con dìu chị đi xuống.”
*
Một tiếng sau.
Bệnh viện nhân dân số 1 tỉnh.
Bạch Lộc đã khám bệnh xong, một mình đến khu truyền dịch để truyền nước biển.
Vừa qua trận tuyết đầu mùa, hình như không ít người đều bị bệnh, nam nữ già trẻ xung quanh ngồi nằm cùng người nhà, chỗ hành lang người đến người đi, tiếng ồn ào nổi lên bốn phía.
Bạch Tuệ Tiệp đưa hai cô tới rồi đi, dặn dò Trâu Oánh chăm sóc tốt cho chị mình.
Trâu Oánh đi xếp hàng trả tiền lấy thuốc trước, Bạch Lộc tìm chỗ trống ngồi xuống.
Vị trí rộng rãi không dễ tìm, rất nhiều chỗ đã bị người ta chiếm giữ, Bạch Lộc càng tìm càng đi vào trong, tới một góc khá sạch sẽ mới ngừng lại.
Một người phụ nữ mặc áo lông thời thượng như con chồn trắng ngồi vắt chéo chân bên kia, di động kề sát bên tai đang gọi điện thoại, Bạch Lộc cách cô ta một chỗ trống ngồi xuống, im lặng chờ đợi truyền nước.
Xung quanh ít người, bởi vậy tiếng nói chuyện của người phụ nữ lông chồn càng lớn hơn, cộng thêm một thân trắng như tuyết, khiến Bạch Lộc không khỏi liếc mắt nhìn.
“Tối qua ói ra hết đồ ăn cả đêm, định sau khi truyền nước thì trở về ngủ bổ sung…” Người phụ nữ kia tỏ vẻ uể oải, giương mắt nhìn bình nước treo trên đầu mình, ngoài miệng dự tính, “Chừng mười phút nữa, tới rồi gọi điện cho tôi, vào cửa phía tay phải là…”
Cúp máy, phát giác có người bên cạnh để ý, người phụ nữ lông chồn cảm ứng nghiêng đầu qua, nhìn Bạch Lộc khẽ cười.
“Uống hơi nhiều ha ha.” Cô ta mang sắc mặt đỏ bừng giải thích, mang theo ý thức nửa tỉnh nửa say.
Bạch Lộc khẽ ngửi, quả thật ngửi được mùi rượu còn lưu lại.
Cô cũng đơn giản tùy ý cười lại, sau đó âm thầm đánh giá người phụ nữ này, mái tóc xoăn màu nâu, dáng người cao gầy vả lại khuôn mặt đẹp đẽ, chân mang tất dài giày ống, gấu áo lông trắng che nửa chân, lộ ra hình dáng đôi chân mảnh khảnh. Trên mặt trang điểm dày đặc mấy lần, bờ môi đỏ tươi, nhưng cũng không che lấp được vẻ mệt mỏi buồn ngủ, ngáp liên tục mấy cái, đối phương nhắm mắt rồi hơi lim dim.
Bạch Lộc nhàm chán dời tầm mắt, cũng dựa vào miếng đệm ngửa cổ ngủ.
Chưa đến một lúc, Trâu Oánh đi tới.
Y tá đi theo qua, treo bình cắm kim truyền dịch cho cô, chất lỏng lạnh buốt theo mu bàn tay trái chậm rãi chảy vào.
Trâu Oánh ngồi bên trái cô, thấp giọng khuyên bảo: “Chị à, thuốc này đừng uống nữa, dù sao không có hiệu quả gì. Đây là thuốc cảm mạo mới lấy ban nãy, nhưng phải ăn xong mới uống được, chị còn chưa ăn sáng, muốn ăn gì giờ em đi mua cho chị.”
Bạch Lộc không có hứng thú khoát tay: “Thôi đi, bây giờ chị ăn không vô.”
Trâu Oánh vừa định đứng dậy lại ngồi trở về, an tâm ngồi cùng chị mình.
Xung quanh phòng truyền dịch thổi ra hơi ấm, chỉ có một góc nhiệt độ hơi yếu, khó trách chỗ này không ai vào, Bạch Lộc cảm thấy mới một lúc tay trái đã lạnh run nảy sinh đau đớn, bên trong hình như có một sợi gân bị buộc chặt.
Trâu Oánh thấy cô xoa tay, hỏi: “Lạnh không?”
Bạch Lộc khẽ gật đầu, lấy khăn quàng trên cổ đỡ bàn tay, cẩn thận quấn vài vòng.
Khăn quàng cổ vẫn là chiếc đeo tối qua, Bạch Lộc sực nhớ lời nói của người kia, chợt nảy sinh ý nghĩ lấy ra di động lên mạng, một tay đánh chữ tìm kiếm.
Nhìn qua loa một chút, Bạch Lộc kéo Trâu Oánh qua hỏi: “Em tham khảo giúp chị, màu nào đẹp?”
Trâu Oánh tò mò ló đầu qua, sau khi thấy tên hàng hóa trên đó, khó hiểu hỏi: “Khăn ống nam giới, chị mua cho ai thế?”
Bạch Lộc không đáp: “Thì hỏi em cái nào đẹp?”
Trâu Oánh tùy tiện chỉ một cái: “Màu đen đi, mặc gì cũng hợp.”
Bạch Lộc cầm di động trở về, nghiêng đầu vừa nhìn vừa lẩm bẩm: “Có thể quá đen hay không?”
“Chị.” Trâu Oánh hoài nghi nhìn cô, “Lẽ nào chị có bạn trai rồi, tặng cho người ta phải không?”
Bạch Lộc mỉm cười xoa đầu Trâu Oánh, nói: “Đừng đoán mò chị có bạn trai hay không, có rồi đương nhiên nói với em.”
“Chị mua kiểu nam, em đương nhiên tò mò rồi.” Trâu Oánh cười nịnh nọt với cô, “Thỏa mãn lòng hiếu kỳ của em đi.”
“Có cái gì tò mò chứ, cơ mà chị là trợ lý của nhà tư vấn, chị tặng ấm áp cho khách thôi.”
Trâu Oánh không tin cho lắm: “Thân thiết thế à, sao em không thấy chị tặng khách nữ?”
Bạch Lộc véo má em gái mình, giống như chỉ bảo nói: “Oánh Oánh, ở mặt tình cảm giác ngộ của em cao thêm chút nữa thì hiện tại khẳng định không phải độc thân.”
“Nhưng chị không phải cũng độc thân sao?” Trâu Oánh phản đối, “Em nghe mẹ nói, chị tuyệt tình từ chối đề nghị của luật sư Kiều, anh ấy đang đau lòng đấy.”
Bạch Lộc không đồng ý: “Giả dối quá rồi, anh ta sẽ không đau lòng, tình cảm cơ bản đối với chị anh ta cũng không có.”
Trâu Oánh hết hồn rớt cằm: “Sao lại không có tình cảm?”
Bạch Lộc bình thản hờ hững nói ra: “Đáy mắt, né tránh, không nhìn ra sự chân thành thật lòng.”
Trâu Oánh há hốc miệng, âm thanh yếu xuống: “Có thể nào chị nghĩ nhiều rồi không?”
Bạch Lộc chẳng có hứng thú thảo luận chuyện này, cúi đầu tiếp tục lựa chọn màu sắc và kiểu dáng.
Cân nhắc nhiều lần, tạm thời vẫn chọn cái màu xanh thẫm đi.
Bạch Lộc cất di động, cảm giác toàn thân tụ tập chút sức lực, dạ dày rỗng tuếch ập tới cảm giác đói khát, cô nói với Trâu Oánh: “Giúp chị mua chút đồ ăn đi.”
Trâu Oánh thấy thế vội nhận lời, đứng dậy rời khỏi.
Bạch Lộc nhắm mắt lại, cánh tay trái vắt lên mép tay vịn, nghỉ ngơi một tí.
Thời gian thong thả trôi qua.
Đánh thức cô là một hồi chuông lôi cuốn, nơi phát ra là di động của người phụ nữ lông chồn ngồi bên phải, đột ngột vang lên trong không gian tĩnh lặng, chấn động đến mức hai bên đều mở to mắt ngỡ ngàng nhìn nhau.
Bạch Lộc lắng tai nghe, người phụ nữ bắt máy: “Tới rồi? Chỗ nào? Cửa? Đi vào là thấy tôi vẫy tay.”
Người phụ nữ nói xong liền hơi nhổm dậy, tay cầm di động giơ lên, dùng sức vẫy tay về phía cửa vào.
Bạch Lộc nhàn nhãn ngồi tựa ở đó, tầm mắt có chút hứng thú nhìn ra xa, nhưng vì ngồi nghiêng không nhìn thấy mục tiêu, cô đoán là một người đàn ông tới đón người phụ nữ này, đoán chừng là loại cậu ấm thường ra vào hộp đêm.
Mang thái độ của người ngoài cuộc, Bạch Lộc nhìn sang ánh mắt của người phụ nữ lông chồn, một mực đi theo chuyển động của người kia, biểu tình trên mặt cô ta phát sáng, giống như mê mệt gặp được bảo bối hiếm lạ.
Bạch Lộc cười thầm ở đáy lòng, chờ xem đó là bảo bối gì.
Rốt cuộc, trong tầm nhìn đầu tiên chiếu ra một cái đầu đàn ông, đội mũ màu xanh đậm, bước chân vững vàng vẻ mặt lạnh nhạt, một tay còn nắm di động, đang định cất vào trong túi. Mà quần áo trên người anh, đã không giống như ngày hôm qua, mà thay chiếc áo da mỏng màu đen, mở rộng ra, phía dưới là quần jeans đơn giản, tôn lên vóc dáng cao thẳng hai chân thon dài, khí chất toàn thân sáng bừng.
Ban đầu anh vẫn nhìn người phụ nữ lông chồn kia, ngay sau đó hình như bị cái gì thu hút ánh mắt, xoay người nhìn cô gái tóc dài ngồi bên cạnh người phụ nữ, cô gái kia cũng đang nhìn anh chăm chú, mặt không biểu cảm, có lẽ còn mang theo vẻ thờ ơ ở bên cạnh nhìn.
Sự kinh ngạc của Bạch Lộc dưới đáy lòng chợt lóe qua từ trước, giờ đây trên khuôn mặt cô thản nhiên không gợn sóng, nhìn anh giống như nhìn thấy người xa lạ.
Cô còn nhớ rõ tối hôm qua, đối với vấn đề nghỉ lễ cô đã đặt ra anh chỉ ậm ờ cho qua.
Thì ra người này tới đây đón khách.
Bạch Lộc chẳng nói lời nào, nhìn hai người trước mặt với vẻ coi thường.
Người phụ nữ lông chồn hình như rất bất ngờ ngạc nhiên, chất lỏng trong bình còn chưa truyền xong, cô ta đã gấp gáp đợi rút ra kim tiêm trên tay, giơ tay gọi y tá: “Ở đây xong rồi!”
Tần Long còn chưa lên tiếng nói gì, từ lúc anh nhìn thấy Bạch Lộc liền tỏ ra giật mình, đứng cách người phụ nữ kia một cánh tay nhìn qua đây, thấy trên mu tay trái của Bạch Lộc cắm kim tiêm, sau đó ánh mắt liếc nhìn bình treo phía trên.
Anh hình như muốn tiến lên một bước, có động tác gì đó, cơ thể người phụ nữ hơi nhổm lên, chặn tầm mắt của anh và Bạch Lộc, cũng ngăn cản hướng đi của anh.
Sau lưng, Bạch Lộc nhếch khóe miệng, lạnh lùng hừ một tiếng.
Cô ngồi yên trên ghế dựa, vẫn không nhúc nhích.
Lúc này người phụ nữ lông chồn cất tiếng: “Haiz, anh giúp tôi khởi động xe trước, tôi lập tức ra ngay.”
Nói xong cô ta lấy ra chìa khóa đưa cho người đàn ông trước mặt, đối phương sửng sốt nửa khắc, không biết đang lằng nhằng cái gì.
Bạch Lộc liếc xéo nhìn hai người họ, chỉ thấy người phụ nữ hình như lại đưa về phía trước, người kia nhận lấy, sau đó không hề quay đầu rời khỏi phòng.
Y tá đi tới, rút kim ra cho người phụ nữ, lấy bình treo ném vào cái thùng bên cạnh.
Người phụ nữ bắt đầu thu dọn đồ đạc trên ghế, Bạch Lộc nhìn cô ta thuận miệng thở dài: “Ban nãy là bạn trai cô hả, trông rất đẹp trai.”
Người phụ nữ sửng sốt, rõ ràng giật mình đối với lời nói của cô, sau đó mỉm cười rất nũng nịu: “Không phải, anh ấy không phải bạn trai tôi.”
Lời này nghe vào trong tai giống như lời phản bác yếu ớt, có mang theo vẻ chấp nhận sự hiểu lầm.
Bạch Lộc không nói tiếp, cô nghe được người phụ nữ ngâm nga, vén tóc xoăn bên tai, tinh thần dồi dào xoay người bỏ đi.
*
Khi Trâu Oánh trở về, chỉ thấy hai mắt chị mình ngẩn ngơ nhìn về phía trước, như là nhìn một điểm trong không khí, nhìn chằm chằm không ai quấy nhiễu.
“Chị.” Trâu Oánh huơ tay trước mắt cô.
Bạch Lộc lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn em gái, ngồi thẳng người nói: “Em về rồi à.”
“Chị, ai chọc giận chị hả?” Trâu Oánh ngồi xuống.
Bạch Lộc không hiểu: “Hửm?”
“Chị trông rất tức giận đó.”
Bạch Lộc thấy lạ liếc nhìn cô em gái: “Em từ đâu nhìn ra chị giận?”
Trâu Oánh bắt chước dáng vẻ của cô, yếu ớt nói: “Thì ban nãy, ánh mắt giống như đánh người.”
Bạch Lộc mím môi, cầm lấy sữa đậu nành nóng hổi, cắm ống hút bắt đầu uống, im lặng không nói gì.
“Ơ? Người phụ nữ ban nãy đâu rồi?” Trâu Oánh để ý chỗ trống bên cạnh, nhìn xung quanh, “Cô ta đi rồi sao?”
Bạch Lộc tiếp lời: “Đi rồi, cùng một tên lừa đảo đi rồi.”
Lúc nói chuyện, cô cắn mạnh ống hút trong miệng.
“…” Trâu Oánh không hiểu nguyên do, nhưng lại nhận ra mấy phần mùi thuốc nổ, thăm dò hỏi, “Lẽ nào là người phụ nữ ban nãy chọc tới chị?”
Bạch Lộc đột nhiên ngẩng đầu, hỏi Trâu Oánh: “Em thấy người phụ nữ kia đẹp không?”
“Mặt mũi cũng được.” Trâu Oánh đánh giá khách quan, “Cơ mà trang điểm đậm quá, em không thích lắm.”
Bạch Lộc gật đầu: “Vậy em thấy cô ta đẹp hay là chị đẹp?”
Đầu óc Trâu Oánh linh hoạt, lập tức nói: “Đương nhiên là chị đẹp rồi.”
Lúc này trên khuôn mặt Bạch Lộc mới hiện ra nụ cười, vừa định nói thật tinh mắt, nhưng ——
“Bởi vì chị là chị em, ở trong mắt em chị đẹp nhất, em làm sao có thể nói người khác chứ.”
“…”
Nụ cười Bạch Lộc đông cứng lại, trừng mắt nhìn Trâu Oánh, cô em gái cảm thấy quái lạ, thân thiết kề sát, tò mò hỏi: “Rốt cuộc là sao? Người phụ nữ kia khoe khoang với chị à?”
Bạch Lộc chẳng muốn nhiều lời, hừ nhẹ một tiếng: “Không thèm.”
Nói xong cô lấy ra di động, Trâu Oánh cảm thấy còn phần sau, nghiêng người qua nhìn, trong nháy mắt biểu cảm trở nên khó hiểu: “Sao chị hủy bỏ đơn đặt hàng? Không mua khăn quàng cổ nữa à?”
“Nhìn xấu quá.”
“…Ờ.”