Hữu Điều Kiện Luyến Ái

Chương 3: Chương 3




CHƯƠNG 3

2Tháng 12

Dọn dẹp hội trường xong cũng đã hơn 11 giờ, đêm tháng 10 thực lạnh, tâm của ta cũng lạnh.

Trên đường từ trường về KTX đi qua một chợ sinh viên náo nhiệt, ta mua 1 cốc nước đậu nóng hầm hập rồi uống 1 ngụm lớn. Hương vị thật là ngọt ngào, lo lắng bị đẩy xuống đáy lòng.

Lòng rạo rực vui, ta uống từng ngụm, từng ngụm…Ai nói lòng ta đau khổ nào? Ngọt, thật ngọt quá đi!

Khu chợ đêm, người người đi lại vô cùng náo nhiệt nhưng càng gần tới KTX không khí càng vắng vẻ, im lặng.

Chuẩn bị bước vào tầng 1 của khu nhà ta ở, bỗng dưng cảm thấy có bàn tay to kéo ta đến một góc tối.

Trả thù? Ta tự nhận mình không có cãi nhau với ai

Cuớp của? Trông ta giống loại có tiền sao.

Cướp sắc? Làn da ta không đủ nhẵn nhụi, diện mạo không đủ xinh đẹp, thắt lưng không đủ tinh tế, quan trọng là ta không – có – kinh – nghiệm a.

“Buổi tối hôm nay là cái ý tứ gì?”

Nghe được giọng nói này, ta đem mọi giả thiết phía trên phủ định hết.

“Ý tứ cái gì?”

“Ta không hiểu.” Hắn nói

“Muốn biết rõ ràng phải không? Ngươi cúi đầu xuống”

Hắn ngoan ngoãn cúi đầu nhìn ta, mặt hắn cũng sát mặt ta. Ta không chút do dự mang môi mình chạm môi hắn. Ta khẩn trương đến mức không dám nhìn hắn nhưng cũng đoán hắn bị hành động của ta dọa đến mức toàn thân cứng ngắc. Đối với hắn, ta chính là muốn như vậy. Như vậy ý chẳng rõ ràng rồi sao? Ta dâng cho hắn nụ hôn đầu tiên, hắn có hiểu hay không?

Vài giây sau ta tính bỏ chạy, hắn lại đuổi theo, đem ta áp chặt vào tường. Mắt hắn nhìn ta chằm chằm rồi tàn sát bừa bãi trên môi ta một trận, ngay cả đầu lưỡi cũng len vào miệng ta mà náo loạn.

Hắn hôn thật sự thoải mái nhưng là ta bị động nên chỉ một phút sau cơ thể ta đã không thể hô hấp. Ta bắt đầu dùng sức cố gắng đẩy hắn ra, hắn tựa hồ bị hành động của ta làm cho thức tỉnh, rằng chính hắn đang hôn một thằng con trai.

Hắn đẩy mạnh ta, cả lưng đập vào tường đau đớn vô cùng. Cho dù trong bóng tối ta cũng có thể thấy hắn rõ ràng giống như người đang sợ bẩn mà dùng tay áo chà sát mạnh môi của mình, lau một trận, hắn xoay người buớc đi. Trong lúc hắn rời đi, tay hắn vẫn không ngừng lau miệng.TT_TT

Ta ngẩng đầu nhìn trời tối đen như mực. Khó trách ta lại thất tình a.

Sau buổi tối hôm đó, ta cũng không có thay đổi nào, vẫn theo thói quen mà đến P314 chơi. Thất tình cũng không thể ảnh hưởng tới tình bạn được.

Nụ hôn đêm hôm đó dường như chưa từng xảy ra, nhìn thấy Triệu Nghị ta vẫn như cũ mà cười với hắn một cái thật tự nhiên.

Người mất tự nhiên lại chính là hắn.

Hắn tuy rằng không coi ta như vật dơ bẩn mà né tránh nhưng trước mặt ta hắn thập phần luống cuống. Có lần, khi ta bắt chuyện với hắn, hắn liền làm rơi 1 cái cốc thủy tinh xuống đất. Lần khác hắn bóp kem đánh răng lại làm rớt hết lên quần áo. Lần nữa là khi hắn chỉnh chỉnh lại sách giáo khoa thì lại khiến quyển sách rơi xuống. Bảy huynh đệ đều nói hắn vì đêm đón tân sinh viên đó mà bị ta đánh cắp mất hồn vía.

Mỹ nữ trên thế giới nhiều biết bao, làm sao hồn vía của hắn lại do ta đánh cắp? Chính xác là bị ta dọa cho sợ gần chết mà thôi.

Thất tình, cứ như vậy mà ngày ngày qua đi.

Một ngày kia, lão Khoai sọ của P314 nhờ ra mua hộ quyển sách toán học tham khảo. Chiều tan học, ta liền ra hiệu sách mua rồi mang về phòng cho hắn. Đến cửa P314, ta phát hiện cửa chỉ khép hờ, trời đã bắt đầu tối nhưng bên trong không có ánh đèn cũng không có tiếng người. Chẳng lẽ người của P314 đi ra ngoài mà quên khóa cửa?

Ta đẩy cửa đi vào

“Có ai không? Lão Khoai sọ? Tiểu tôn tử? Ba ba? Cẩu hùng? Cải trắng? Hà mã? Hầu tử?” Ta đem 7 cái biệt hiệu thường ngày ra mà gọi nhưng cũng không có ai đáp lại. Xem ra đã quên khóa cửa thật rồi.

“Là Phương Tuyết sao?” Trong bóng tối truyền đến thanh âm quen thuộc, thanh âm kia trầm thấp mà khàn khàn, không có chút phấn chấn.

Ta sờ soạng mở đèn rồi đi đến trước giường của Triệu Nghị.

Sắc mặt hán tái nhợt.

“Làm sao vậy?” Ta hỏi

“Cảm mạo, có chút mệt.”

“Có cần uống thuốc gì không?”

“Không cần, nằm là tốt rồi.”

Cái gì chết tiệt nằm là tốt rồi, ta sờ trán hắn, rõ ràng nóng hơn bình thường. Khó trách hắn hôm nay sao có thể bình tĩnh mà nói chuyện với ta.

“Ngươi sốt rồi”

“Phải không? Ta năm năm nay chưa từng ốm.”

“Phải uống thuốc giảm sốt, bằng không sẽ chuyển thành viêm phổi.”

“Không có thuốc……”

“Người…… đã ăn chưa?”

“Chưa.”

“Mấy đứa phòng người đâu?”

“Ăn cơm, học tập, hẹn hò.”

“Ngươi chờ ta mua thuốc.”

“Ngươi……”

Hắn giữ chặt cổ tay ta, từ chỗ tiếp xúc ta thấy nhiệt độ cơ thể của hắn đang rất nóng.

“Ngươi nằm xuống. Ngủ đi.” Ta giãy tay hắn ra, đem hắn ấn lên trên giường, sau đó rời đi, không cho hắn cơ hội nói nữa.

Trở lại phòng mình, ở ngăn kéo ta bới loạn một trận mới tìm ra nhiệt kế, lại từ tủ cá nhân lấy ra mấy trăm đồng tiền, cuối cùng ở tủ quần áo lôi ra một chiếc khăn màu trắng.

Trở lại P314, ta trước vắt khô khăn, đặt lên trán hắn, sau đem nhiệt kế đưa cho hắn. Hắn rất ăn ý tiếp nhận, tự giác kẹp vào nách.

“Chú ý 10 phút sau lấy ra.” Ta đem chiếc đồng hồ báo thức hình cún con rất đáng yêu đặt ở bên gối hắn.

“Cám ơn.”

“Nhớ rõ phải ngủ.”

Ta lại rời đi, chạy vội xuống tầng 1, nhảy lên Tiểu Phượng hoàng (xe đạp Phượng Hoàng) đạp thật nhanh về phía có cửa hàng thuốc, cách đó tầm 500m.

Vào cửa hàng thuốc, ta trực tiếp hỏi nữ y tá rằng cảm mạo thì dùng loại thuốc nào để hạ sốt nhanh. Đối mặt với tủ thuốc muôn màu rực rỡ, ta choáng váng. Ta bắt đầu phiền nào, không còn cách nào khác đành nhìn nhìn vào chiếc TV đang quảng cáo các loại thuốc tại cửa hàng. Trong khi đó nữ y tá lại coi tiền như rác, chẳng thèm trả lời ta. Ta đành đi về phía tủ thuốc mà tự lựa lấy.

Từ cửa hàng thuốc đi ra, tiền trong bao một trăm ba mươi hai khối bất giác đã không thấy tăm hơi, đổi lấy là một túi to toàn thuốc cảm mạo cùng hạ sốt.

Không còn thời gian để đau lòng, ta lại cưỡi Tiểu Phượng hoàng đến chợ đêm gần trường học mua một bát cháo trứng muối với thịt nạc cùng 1 cốc nước đậu mà ta vẫn thích uống, vội vàng chạy về P.314.

Vào P.314, Ba Ba cùng Hà Mã đã trở lại KTX .

“Tiểu tuyết nhi, trong tay nhiều đồ như vậy, hôm nay là muốn mời khách sao?” Hà Mã nói chuyện với ta.

“Hà Mã ngươi miệng rộng nên chỉ suốt ngày nghĩ đến ăn, không phát hiện phòng các ngươi có người bị bệnh à?” Ta lườm hắn một cái.

“Triệu đại soái đã nhiều ngày mất hồn mất vía, không bệnh mới lạ, còn không phải đều là do Tiểu Tuyết Nhi ngươi câu dẫn tâm hồn hắn sao, đúng là ngươi phải chịu trách nhiệm rồi” Hà Mã vừa nói vừa tiếp nhận từ tay ta túi thuốc.

“Ngươi lại ở đây khua môi múa mép!” Ba Ba gõ mạnh một cái lên đầu Hà Mã. Hà Mã ngoan ngoãn đem túi thuốc to đùng đưa cho Ba Ba.

Ba Ba mở túi ra, lật xem bên trong có đủ loại kiểu dáng thuốc, kết quả lấy ra thì thấy loại nào cũng là thuốc hạ sốt loại tốt: “Uống cái này là được.”

“Uống hết sao?” Hà Mã hỏi

“Hắn chính là sốt, Tiểu Tuyết nhi nhà ngươi mua nhiều như vậy thật sự không có tác dụng. Này cảm khang có thể dùng được, thêm bạch hắc trì cảm mạo có lẽ vẫn dùng được. Nhưng ngươi như thế nào ngay cả bổ phế cũng mua ? Đây chính là thuốc ho à.”

“Ta xem mấy quảng cáo thuốc đó …” Ta gãi gãi đầu.

“Chỗ này ít nhất phải hơn Một trăm khối đi?” Ba Ba đúng là người thông minh.

“Đúng, đúng.” Ta cười cười.

“Ngươi mua đồ ăn chưa?”

“Mua cháo rồi.”

“Trước cho hắn ăn rồi mới uống thuốc.”

“Ta biết rồi”

“A, túi cháo cũng lớn quá a.” Hà Mã vừa nói vừa đưa cho ta cái bát inox, ta đem túi cháo đổ vào trong bát, cầm lấy thuốc cảm mà Ba Ba chọn ra, còn có cốc nước đậu nữa, ta đi đến trước giường của Triệu Nghị.

Ta nhẹ nhàng lắc lắc hắn, hắn chậm rãi mở mắt, ta giúp hắn ngồi dậy.

“Ăn cháo đi.” Ta cầm bát cháo đưa tới trước mặt hắn.

Rõ ràng không hợp khẩu vị, hắn tội nghiệp nhìn ta.

Uy! Uy! Uy! Ngươi đừng có quên ta với người là có ý đồ nha!

“Cái này ngươi nhất định phải ăn, bằng không bệnh vĩnh viễn sẽ không khỏi nga.” Ta trấn định hắn.

“Thật sự không muốn ăn.”

“Muốn ta giúp ngươi sao?” Ta cười gian nhìn hắn.

Hắn không nói gì, cầm bát, ăn từng miếng nhỏ một.

“Rất khó ăn sao?” Ta nhịn không được hỏi.

“Rất thơm, chính là ta hiện tại không cảm nhận được hương vị.”

“Nhẫn nại một chút đi.”

Hắn tiếp tục ăn.

Bình thường trong một hai phút ta có thể ăn hết bát cháo, hiện tại hắn ăn gần nửa tiếng mới xong, rốt cục vẫn là giải quyết không một chút dư thừa.

“Có thể uống thuốc không?” Rửa bát xong, ta một lần nữa trở lại giường hắn, lấy trên bàn cốc nước đậu đã hơi nguội, ta bèn chạy nhanh đem đi hấp lại.

“Đây là..?”

“Nước đậu! Ta thích nhất là uống thứ này, ngươi nếm thử đi.”

Hắn bỏ thuốc vào trong miệng, đưa nước đậu uống xuống.

“Uống ngon không?”

“Ngon, ngon” Hắn miễn cưỡng đáp.

“Vẫn là không ngon đúng không.” Ta hạ mí mắt, xem như có chút buồn phiền.

“Thật sự rất thơm, ngươi xem ta đã uống hết.” Nói xong, hắn thật sự mang cái cốc đã sạch sẽ đến trước mặt ta.

“Nhiệt độ của ngươi bao nhiêu ?”

“38,5”

“Ngươi vẫn là nhanh nằm xuống, cũng đừng làm nhiệt độ tăng lên .”

Ta nghĩ sẽ giúp hắn nằm xuống thì lúc này di động vang lên, hắn theo đầu giường lấy điện thoại ra nghe

“Uy?”

“Hôm nay? Chỉ sợ không được.”

“Ta bị bệnh.”

“Chỉ là sốt nhẹ, không có việc gì.” Hắn nở nụ cười ôn nhu.

“Ta biết, ta sẽ chú ý .” Hắn cười ôn nhu pha lẫn ngọt ngào.

“Hảo, ngày mai gặp.” Hắn cúp máy.

Ta si ngốc nhìn hắn cười, ảo tưởng khi nào hắn sẽ đối với ta như vậy. Dường như hắn cũng cảm thấy ta đang nhìn hắn, ánh mắt chúng ta giao nhau, ta kích động hạ tầm mắt, trong nháy mắt có chút xấu hổ.

“Ta…… không phải là đồng tính.” Hắn nói nhỏ nhưng vừa đủ để ta nghe thấy.

Sau đó hắn nằm xuống, tự mình đắp chăn.

Ta giống như người bị cảnh tỉnh, biết mình không còn có tư cách ở bên cạnh hắn, ta lặng lẽ rời khỏi P. 314.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.