Nhìn thấy rừng hoa đào, Nguyễn Nhược Nhược đã hiểu tại sao núi này có tên là Tê Hà.
Vùng núi một nửa trũng xuống, nơi này có
trăm ngàn gốc cây đào sinh trưởng, hoa đào nở rộ đương vào lúc đẹp nhất. Những khóm hoa nặng trĩu bên cạnh đám lá cây xanh mướt, cánh hoa cũng
không giống nhau. Có “phương tiên loại hồng phấn”, lại có “bỉ tố nhược
duyên hoa”, màu hồng, màu trắng rồi màu sắc hỗn hợp, vô số chủng loại
hoa đào trước mắt nhìn tựa như một dòng sông hoa. Nhìn thấy cảnh đẹp như thế, Nguyễn Nhược Nhược liền sáng tỏ lý do Đào Uyên Minh gọi thế giới
lý tưởng trong văn chương là “Đào hoa nguyên”.
Nguyễn Nhược Nhược bị cảnh đẹp trước mắt
hút mất hồn, đứng bất động một chỗ. Ngọc Liên Thành đi trước mấy bước
đành phải quay trở lại kéo nàng đi, “Đừng đứng thừ ra như vậy chứ! Ta
gọi ngươi tới đây để làm gì?”
Nguyễn Nhược Nhược phục hồi tinh thần
lại, “A, hái hoa đúng không, ta đây bắt đầu hái hoa liền.” Nàng cầm giỏ
chạy nhanh về phía trước, Ngọc Liên Thành vội ngăn lại, “Đợi lát nữa,
trước hết nghe ta nói ra yêu cầu.”
Còn có yêu cầu? Nguyễn Nhược Nhược vội vàng rửa tai lắng nghe.
“Không cần trắng quá, ta cần hoa có màu
hồng, càng hồng càng tốt. Không cần hái cả khóm hoa, cũng không cần hoa
đã nở hết, phải là hoa mới nở. Nghe rõ không?”
Yêu cầu đúng là không ít, Nguyễn Nhược
Nhươck không nhịn được hỏi: “Chọn lựa tinh tế như vậy, ngươi rốt cuộc là muốn dùng nó để làm gì vậy?”
“Cái này…ngươi không cần quan tâm, cứ
theo như cách ta hướng dẫn mà hái hoa đi. Nhớ kỹ, nhất định phải…càng
hồng càng tốt…lựa hồng hoa đào nhất thượng phẩm…”
“Được, ta cam đoan sẽ hái cho ngươi hồng hoa đào nhất phẩm.”
Nguyễn Nhược Nhược và Ngọc Liên Thành
bước song song vào rừng hoa đào để…hái hoa đào. Phải là hoa mới nở, càng hồng càng tốt. Gió thổi qua mát mẻ, mùi hoa đào thanh đạm thoang thoảng khắp nơi. Nguyễn Nhược Nhược cảm thấy bản thân như đang đi vào tiên
cảnh, tinh thần cực kỳ sảng khoái. Nàng vui vẻ đi đi lại lại trong rừng, vung tay hái hoa, dáng điệu hoạt bát như cánh chim ríu rít chuyền cành. Ngọc Liên Thành thỉnh thoảng mỉm cười, qua cành lá xanh xanh trông thấy đôi mắt nàng sáng rỡ, thỉnh thoảng có vài cánh hoa bay xuống chạm nhẹ
lên tay nàng, đúng là một nử tử xuân quang lay động lòng người.
Đợi cho bốn giỏ hoa đều đầy ắp, Nguyễn
Nhược không phải không đắc ý đem “chiến lợi phẩm” khoe khoang trước Ngọc Liên Thành, “Nhìn một chút đi, nhìn đi, ta dám cam đoan đây chính là
toàn bộ những cánh hồng hoa đào tốt nhất đẹp nhất trong cánh rừng này
đó.”
Những cánh hoa nàng hái quả thật chất
lượng thượng thừa, nhiều đóa đặc biệt xinh đẹp. Ngọc Liên Thành mỉm cười thừa nhận: “Đúng rồi, đúng rồi, Nguyễn Tam tiểu thư là thiên hạ đệ nhất hái hoa đào.”
“Tất nhiên, ta hái hoa đào là thế giới đệ nhất đẳng.” Nguyễn Nhược Nhược tự cho mình hái hoa đào có đẳng cấp cao
nhất, dù sao thì chất lượng cũng đã được đúng người thẩm hạch.
Hai người “hái hoa lang” không uổng
chuyến này, mãn nguyện trở về. Nguyễn Nhược Nhược đến đào hoa nguyên hái hoa thập phần tận hứng, chẳng qua là hỏi tới hỏi lui Ngọc Liên Thành
cũng không chịu nói cho nàng biết những cánh hoa đào hái được này đến
cùng có tác dụng gì, để nàng giữ trong lòng một thắc mắc nho nhỏ không
đáp án.
Trở lại Nguyễn phủ đã đến giờ ăn tối, còn chưa vào cửa thì Hạnh Nhi đã chạy ra báo tin. “Tiểu thư, Nhị tiểu thư
đang nổi giận đập phá đồ đạc.”
Cũng không ngoài dự đoán, Nguyễn Nhược
Nhược dùng đầu gối nghĩ cũng biết là chuyện gì. Vốn còn nói sau khi trở
về sẽ cùng nàng ta ra Hoa Sơn luận kiếm, ác đấu một hồi. Chỉ là hết lên
núi rồi xuống núi, lại còn tới tới lui lui trên rừng một hồi nên nàng đã mệt mỏi, thật sự không muốn cùng Nguyễn Nhược Phượng khai chiến, vì vậy liền nhờ cậy Ngọc Liên Thành thay nàng xông trận.
“Biểu ca, ta mới vừa làm trợ lý hái hoa
cho ngươi, bây giờ ngươi tới giúp ta làm hộ hoa sứ giả một lần đi. Ta
đây thật sự không có tinh thần đi ứng phó với Nhị tỷ, ngươi ra mặt đi
trấn an trấn an nàng ta, đừng để nàng ta tới tìm ta quyết đấu.”
Ngọc Liên Thành mỉm cười nói, “Được rồi,
coi như tạ lễ với ngươi đi. Ngươi giúp ta hái hoa đạt đến cấp độ thế
giới đệ nhất thì ta đây sẽ thế ngươi dập tắt hỏa diệm của Nhị biểu
muội.”
“A, ngươi cũng biết đó là hỏa diệm a.
Nhưng tại ai mà sinh ra hỏa diệm, ngươi thông cảm một chút đi. Giải bùa
còn phải lựa đúng giờ, chi bằng ngươi nhanh nhanh đi diệt hỏa đi.”
Ngọc Liên Thành vẫn cười khẽ, nhưng nụ
cười lần này có vài phần bất đắc dĩ. “Nàng ta như vậy ta có biện pháp gì nữa đây? Ta đối với Nhị biểu muội chỉ là tình cảm huynh muội, nhưng
nàng đem ta biến thành tư hữu, gần như…không muốn cho người khác chạm
vào. Không chỉ Nhị biểu muội, rất nhiều nữ nhân ở bên cạnh ta đều như
thế, ngươi còn cho rằng ta thích cả ngày bị một đám người đi theo nữa
không? Ta cũng không muốn, cảm giác mình giống như một con mồi vô số thợ săn phía sau truy đuổi, mỗi người đều chằm chằm vào ta. Nhưng ta có
biện pháp gì để tránh được các nàng? Chân mọc trên người các nàng, đường xá cũng là tài sản chung của Trường An thành, không thuộc về Ngọc gia
ta, người ta bám theo ở phía sau, ta có thể đuổi không?”
Nguyễn Nhược Nhược ngẩn người, nói: “Vậy
ngươi đừng có cười với họ nha! Ngươi có biết lúc ngươi cười lực sát
thương rất mạnh không? Khó trách một nhóm nữ tử trước mặt ngươi không
ngừng truy đuổi.”
“Ngươi đây không biết, có một đoạn thời
gian ta quả thật rất phiền não, liền làm mặt lạnh mỗi khi đi ra ngoài.
Kết quả những nữ nhân này càng tát tiên hoa nhiều hơn, đuổi theo phía
sau ta hát ca. Nói là nhìn tâm tình ta không tốt, muốn cho ta vui vẻ trở lại. Phiền toái càng nhiều hơn!”
Nguyễn Nhược Nhược sửng sốt. Suy nghĩ một chút hiểu ra, Ngọc Liên Thành ôn lương như ngọc, nét mặt cố nhiên có
thể làm cho người cảm giác được mộc xuân phong cảm. Nhưng nếu thay đổi
thành gương mặt lạnh lùng u buồn, chỉ sợ càng làm cho đám nữ nhân điên
cuồng hơn, khơi dậy ở mẫu tính thiêng liêng muốn bảo vệ của họ. Quả thật là…nan giải. Trách tới trách lui, cuối cùng chỉ có thể trách chính hắn
quá mức xinh đẹp thôi.
“Phiền phức của ngươi ta đầu hàng rồi. Dù sao Nhị tỷ cũng giao cho ngươi đi đàm phán cầu hòa, đừng làm ta bị liên lụy. Ta phải về phòng nghỉ ngơi đây, Hạnh Nhi, chúng ta đi.” Nguyễn
Nhược Nhược không hề dây dưa, quyết định rút lui.
Hạnh Nhi cũng không trả lời nàng, Nguyễn
Nhược Nhược kỳ quái quay đầu nhìn lại. Hạnh Nhi ánh mắt chảy xuôi ở nụ
cười nơi khóe miệng của Ngọc Liên Thành, hồn phách bị trôi đi đâu mất.
Không cần phải nói, chính là bị nụ cười của Ngọc Liên Thành thôi miên.
Nguyễn Nhược Nhược vốn định mở miệng giễu cợt nàng, những lại nghĩ chính mình cũng từng y chang như thế. Chẳng qua là so sánh với Hạnh Nhi có
thể ngoan cường đối kháng lâu một hơn chút thôi. Vì vậy nàng cũng không
nói gì, đến kéo Hạnh Nhi đi. Đi nhanh lên, đi nhanh lên, đi được càng xa càng tốt, cái tên Ngọc Liên Thành…không giữ khoảng cách với hắn đúng là muốn tìm chết mà.
***
Cũng không biết Ngọc Liên Thành dùng
chiêu thức gì hạ gục Nguyễn Nhược Phượng. Kể từ sau ngày gặp nhau, nàng
ta chưa hề đến tìm Nguyễn Nhược Nhược khai chiến, chẳng qua là mi ngang
mắt dọc nhìn nhau khó chịu. Bất quá Nguyễn Nhược Nhược không sao cả, chỉ cần nàng ta không đến om sòm bên tai là được, sắc mặt khó coi nửa điểm
cũng chẳng coi ra gì, cúi đầu giả bộ không nhìn thấy là được.
Nguyễn Nhược Nhược luôn biết cách làm hài lòng chính mình, hiểu được chỉ cần mình tâm tình thoải mái thì mọi sự
việc chung quanh đều tốt đẹp hơn. Một cuộc sống vui sướng hay là không
sung sướng chẳng qua đều do tâm thái định đoạt. Tâm thái của Nguyễn
Nhược Nhược rất tốt, nàng tránh xa đủ loại tâm tình ảm đạm ưu thương, vì chính mình tìm vui vẻ hạnh phúc.
Bất quá trước mắt còn có một chuyện phiền toái, tình hình của Thủy Băng Thanh rốt cuộc phải vượt qua thế nào đây? Biện pháp chu toàn đến bây vẫn chưa nghĩ ra được. Suy nghĩ một chút,
Nguyễn Nhược Nhược liền thay nam trang, quyết định đến Hoa Nguyệt lâu
một chuyến. Nếu như Thủy Băng Thanh không tìm được cách, xem ra phải
dùng tới…”biện pháp mà không phải là biện pháp” kia thôi. Nếu để cho
Nguyễn Nhược Long biết nàng đem biện pháp như vậy ra bàn tính với Thủy
Băng Thanh, làm cho “nữ nhân” yêu mến của hắn tự bạo hành thì không biết liệu hắn có “xử” nàng không nữa?
Hạnh Nhi không yên lòng, “Tiểu thư, hay là người chờ Đại thiếu gia dẫn ra ngoài đi. Ta thật sự…”
“Ngươi lo lắng cái gì nha! Ta cũng không
phải lần đầu tiên đến Hoa Nguyệt lâu, đường đi ta rất quen thuộc, nhắm
mắt cũng tới được. Yên tâm đi, trước bữa cơm trưa ta nhất định sẽ trở
về.”
Nói là làm, Nguyễn Nhược Nhược một mình
hành động. Nàng một mình đứng trên đầu tường ở Trường thành, đem cổ
thành thu vào trong mắt.
Thành Trường An sông ngòi dày đặc, là
trung tâm văn hóa chính trị kinh tế của cả nước. Nó không chỉ có tường
thành cao lớn, hùng vĩ mà đường xá cũng rộng rãi, phố phường chỉnh tề,
cung điện hoàng uyển xinh đẹp, tông miếu tự viện quy mô, hào hoa kiến
trúc. Dân số Trường An lúc này chỉ hơn trăm vạn nhưng đã là một thành
thị đông đúc tại thời điểm này. Dân cư tại Trường An vô cùng đa dạng,
trừ dân chúng bình thường còn có hoàng tộc, đạt quan quý nhân, binh sĩ,
nô phó tạp dịch, phật đạo tăng ni, dân tộc thiểu số, còn có thương nhân
ngoại quốc, sứ giả, du tăng…Nhân khẩu mặc dù phức tạp nhưng cũng nói lên được sự phồn vinh thịnh vượng của nền kinh tế lúc này.
Các cửa hàng tại Trường An ngoại trừ do
chính thương nhân trong thành mở ra, còn có cửa hàng của người Ba Tư,
Tây Vực, Đột Quyết, quả là sầm uất! Trước cổng thành một hàng dài thương nhân chờ đưa lương mã, mao bì, chim quý thú lạ, châu báu, hương liệu,
dược liệu, dụng cụ thủy tinh…từ Tây Vực chờ đưa vào Trường An. Trong khi đó, lá trà, thuốc men, hàng thủ công…từ Trường An cũng đang chờ để bán
ra tây phương. Thị trường phồn vinh quả thực khiến người ta sợ hãi.
Đời Đường là một triều đại hưng thịnh
trong lịch sử năm ngàn năm của Trung Hoa, hiện nay những con đường buôn
bán tấp nập thế này đều gọi là con đường thương mại. Đối với thành cổ
Trường An, trung tâm chính trị văn hóa của Đại Đường Thịnh Thế này, có
thể tại đây sống một khoảng thời gian xem như Nguyễn Nhược Nhược không
uống phí chuyến này. Nếu như có thể trở lại thế kỷ hai mươi mốt, đem
chuyện này ra nói lại thì không biết bọn họ có đem nàng đưa đến bệnh
viện tâm thần để chẩn đoán bệnh không nữa!
Phong cảnh trong Trường An thành cũng
tương đối khá. Hai bên đường cái trong Trường An thành có nhiều cây cối
vì cư dân thích trồng cây trước cửa. Mỗi dịp xuân đến, màu xanh cây lá
xum xuê, cả thành Trường An lung linh trong bầu không khí ấm áp. Trường
An mặc dù nhân khẩu đông đúc, buôn bán sầm uất nhưng không khí trong
lành, khiết tịnh so với thành phố ô nhiễm ở thời hiện đại còn tốt hơn
gấp trăm lần.
Nguyễn Nhược Nhược đi tới ngã tư đường thành Trường An trong tâm trạng vô cùng khoái trá, hướng thẳng Hoa Nguyệt lâu mà tiến.