Hai người trong nháy mắt rơi xuống làn
nước lạnh như băng. Bọt nước văng tung tóe, liền ngay sau đó trở nên
tĩnh lặng. Nước gợn ôn nhu bao quanh bọn họ nhưng cất giấu nguy hiểm
tiềm tàng. Nguyễn Nhược Nhược không tự chủ được, ở trong nước chìm chìm
nổi nổi, ý thức tản dần đi. Nàng phảng phất trở lại ngày xưa khi còn
nhỏ, rất nhỏ, nằm trong tử cung của mẹ, xung quanh là làn nước ấm áp để
có thể an tâm…an tâm ngủ thiếp đi.
Từ rất sâu trong tiềm thức nàng dần dần
tỉnh dậy, một phần vì cảm giác tiếp xúc vô cùng mềm mại lẫn ấm áp trên
môi mình. Có vật gì đó cứ dính sát vào môi nàng, lại có chút ẩm ướt?
Nguyễn Nhược Nhược nghi ngờ, từ trong mê man chậm rãi mở mắt, liếc nhìn
thấy Lý Hơi —— là Lý Hơi đang cúi xuống ngậm môi của nàng. Răng môi tiếp xúc, thân mật không một khe hở.
“Ngươi làm gì vậy?” Nàng cả kinh, đây
không phải chuyện đùa. Một tiếng đẩy hắn ra, Nguyễn Nhược Nhược ngồi bật dậy, chỉ tay vào hắn thốt lên, “Lý Hơi…Ngươi…Ngươi muốn làm gì? Ngươi
dám phi lễ…?”
Lý Hơi không chuẩn bị trước, lại bị nàng
một tiếng đẩy ra thật xa, rồi cứ như vậy chỉ thẳng vào mũi định tội
danh, gương mặt tuấn tú nhất thời đỏ lên. “Ngươi… ngươi chớ có hồ đồ! Ta là cứu ngươi, ngươi lần trước…không phải cứu sống ta như vậy sao?”
Thì ra là như vậy, Nguyễn Nhược Nhược một hơi xìu xuống, vừa giận buồn cười. “Như vậy là cứu ta đó hả, ta lần
trước cứu ngươi chính là phương pháp hô hấp nhân tạo. Còn ngươi lần này
căn bản là…” Nàng cũng đỏ mặt nói không được nữa.
“Hô hấp nhân tạo? Có ý gì?” Nghe được một từ mới mẻ, Lý Hơi nhịn không được hỏi.
Nguyễn Nhược Nhược mừng rỡ nói sang
chuyện khác. “Đối với những người bị ngộp nước, nguyên do vì thiếu dưỡng khí nên sinh ra hiện tượng hít thở không thông, dẫn đến ngưng hô hấp tự chủ. Lúc này phải dùng phương pháp bị động, dùng miệng đưa khí vào phổi giúp phổi căng lên, cung cấp đầy đủ thể thích để phổi có thể trao đổi
khí, từ đó bắt hấp thu được dưỡng khí. Phưong thức này gọi là hô hấp
nhân tạo.”
Nàng đã một lần đem điều này giải thích
cho Hạnh Nhi nhưng nàng ta không hiểu. Lần này vừa dứt lời, nàng liền
liếc sang Lý Hơi xem hắn rốt cuộc có…hiểu hay không.
Lý Hơi nghe được ngơ ngẩn, chợt mặt mũi
đỏ ửng lên. Xem ra hắn rất thông minh, nghe xong giải thích của Nguyễn
Nhược Nhược liền biết đây chính là một phương pháp cứu người thực sự,
hắn nhận ra mình đã…sai lầm. Nói vậy…hắn căn bản không phải cứu Nguyễn
Nhược Nhược mà là…hôn nàng, cư nhiên chiếm tiện nghi của nàng.
Lý Hơi lúc này trong lòng vô cùng ảo não
rất khó giải thích. Hắn đem Nguyễn Nhược Nhược từ trong nước tha lên bờ, sau đó nhìn thấy nàng vẫn hôn mê bất tỉnh, thử vài loại phương pháp cấp cứu không có tác dụng. Cuối cùng hắn nhớ ra biện pháp ban đầu nàng đã
dùng để cứu hắn. Chẳng qua là biện pháp này…ngay cả khi thân ở một nơi
hoang vắng không có người, hắn cũng phải chần chừ chốc lát. Nam nữ thụ
thụ bất thân a! Nghĩ tới nghĩ lui, thôi thì không nghĩ nhiều như
vậy…trước cứu người quan trọng hơn. Ai biết được, cứu một hồi lâu
nhưng…phương pháp dùng đúng là sai lầm rồi, không phải cứu mà là…Gương
mặt tuấn tú của hắn đỏ lên, hồng còn hơn những cánh hồng hoa đào mà
Nguyễn Nhược Nhược đã hái ở Tê Hà Sơn. Ánh mắt lo lắng như bị ong châm,
phiêu hốt né tránh không dám nhìn thẳng Nguyễn Nhược Nhược nữa.
Trông thấy Lý Hơi xấu hổ ngượng ngùng như thế, so với hắn vừa rồi anh dũng quả cảm chế ngự ngựa quả thật…cứ như
không phải cùng một người. Nguyễn Nhược Nhược ngây ngốc, một phần vì
thấy hắn xấu hổ, một phần vì bản thân cũng không được tự nhiên nên vội
vàng nói sang chuyện khác: “Đi lạc vào rừng thật khó chịu a! Chúng ta đi tìm một chỗ hong khô quần áo đi.”
Vừa nói vừa đứng lên nhìn hoàn cảnh bốn
phía. Thì ra là một thung lũng nhỏ, một bên là sườn núi cao vút, chính
là nơi bọn họ ngã xuống. Cũng may bên dưới là hồ sâu, mặt hồ xanh rêu
một màu như phỉ thúy. Bên kia là rừng cây rậm rạp, chằng chịt khó đi.
Gần hồ nước là một khoảng cỏ xanh mướt, ánh mặt trời từ trên soi xuống
một đường thẳng đứng. Những khóm hoa dại rực rỡ nhìn hoa cả mắt, có gió
nhẹ nhàng thổi vào mặt, mùi hoa cỏ thơm thoang thoảng, phảng phất cảm
giác say sưa như rượu. Nguyễn Nhược Nhược từ trước đến giờ đối với cảnh
đẹp tự nhiên không được chiêm ngưỡng nhiều, nhất thời liền say.
“A, thật là đẹp nha! Cảnh trí đại tự
nhiên quả thực là sản phẩm tuyệt vời của Tạo Hóa. Viên lâm ở Tô Châu
xưng là đẹp nhưng làm sao sánh được với núi thật nước thật ở nơi này,
đây chính là thiên nhiên thuần túy đó nha!” Nguyễn Nhược Nhược một mực
khen ngợi.
Lý Hơi không phải là không kinh ngạc mà
liếc nhìn nàng một cái. Một thân lạc vào rừng hoang âm u, y phục ướt
sũng, không biết sống chết trước mắt thế nào mà nàng ta còn ở đây thưởng thức cảnh đẹp.
“Đi, Lý Hơi, tìm chỗ hong khô quần áo
thôi!” Cũng không quay đầu lại nhìn hắn một cái, Nguyễn Nhược Nhược tự
chạy về phía trước. Lý Hơi do dự một chút cũng theo sau.
Nguyễn Nhược Nhược vừa đi vừa cởi dây
buộc tóc, mái tóc dài đen nhánh xõa trên vai, mềm mại như thủy nguyệt.
Sau đó nàng thản nhiên cởi áo ngoài ra. Lý Hơi đi theo phía sau nàng vội vàng xoay người đi chỗ khác hỏi, “Ngươi làm gì vậy?”
Nguyễn Nhược Nhược ngạc nhiên nói: “Ngươi không định đem mớ y phục tầng tầng lớp lớp này đi hong khô sao, ta dĩ
nhiên muốn đem áo ngoài cởi ra rồi mắc lên cây phơi khô.”
“Chỉ là…một nữ nhi như ngươi tại sao lại có thể ở trước mặt người ngoài tùy tiện cởi áo như vậy chứ?” Lý Hơi giáo huấn nàng.
Nguyễn Nhược Nhược vừa bực mình vừa buồn
cười, vốn là muốn chọc hắn: ôm cũng bị ngươi ôm qua, hôn cũng bị ngươi
hôn qua, ai là người ngoài thì cũng chắc chắn không phải là ngươi rồi.
Nhưng ý nghĩ chỉ ngừng ở đó, loại trêu
chọc này không áp dụng cho hắn được. Hắn vốn là người dễ dàng ngượng
ngùng, nếu nàng còn nói nữa không khéo làm cho gương mặt của hắn đỏ bừng lên rồi nổ tung mất thôi.
Vì vậy Nguyễn Nhược Nhược tìm một bụi rậm mọc cao nửa người ẩn thân trong đó, lại cất giọng nói: “Lý Hơi, ta ở
chỗ này phơi xiêm y. Ngươi cũng tự tìm nơi hong khô đi thôi.”
Lý Hơi dừng một chút mới xoay người lại,
bóng dáng của Nguyễn Nhược Nhược đã không thấy đâu. Cách đó không xa là
váy áo màu xanh của nàng đang treo trên cây dại. Hắn bỏ đi mấy bước về
hướng ngược lại, tìm một bụi rậm trốn vào rồi cởi y phục hong khô.
Ánh nắng gay gắt giữa trưa đem xiêm y của bọn họ nhanh chóng hong khô, sau đó hai người đứng chung một chỗ, không hẹn mà cùng nghĩ đến chuyện đói bụng.
“Đi thôi, chúng ta đi tìm thức ăn.”
Nguyễn Nhược Nhược hướng Lý Hơi nói. Ánh mắt của hắn tràn đầy kinh ngạc, “Ở nơi rừng núi hoang sơ này tìm đâu ra thức ăn?”
Nguyễn Nhược Nhược liếc hắn một cái, nhịn không được cười. “Tiểu vương gia, nếu như ngươi muốn ăn thịt cá thì
đúng là không có. Nhưng nếu chỉ cần no bụng thì có thể tìm ra cái gì đó
để ăn, ngươi chỉ cần đi theo ta là được”.
Phân biệt phương hướng một chút, Nguyễn
Nhược Nhược chỉ tay nói, “Chúng ta đi hướng bên kia, chẳng biết có thể
leo ngược trở lại trên vách núi không. Vừa đi vừa tìm thức ăn, không
được chần chừ nữa.” Trong xe ngựa lao như điên khi nãy, Lý Hơi là sức
mạnh duy nhất có thể dựa vào. Giờ đây, tại chốn sâm lâm hoang dã này, Lý Hơi hoàn toàn không biết đầu đuôi để Nguyễn Nhược Nhược cầm quyền “lãnh đạo”.
Lý Hơi vì vậy đi theo Nguyễn Nhược Nhược
vào đám bụi rậm chằng chịt trong rừng. Đi khỏi không xa, Nguyễn Nhược
Nhược hái một đóa hoa màu hồng trên đường nói, “Lý Hơi, đây là hoa Đỗ
Quyên, có thể ăn được.”
Nhìn Nguyễn Nhược Nhược xé một cánh hoa
cho vào miệng nhai, Lý Hơi vô cùng kinh ngạc. “Mặc dù mùi vị không ngon
lắm, hơi chua, lại đắng đắng. Những bây giờ ta đã đói bụng nên cũng
không tệ. Ngươi có muốn…nếm thử không?”
Mặc dù Nguyễn Nhược Nhược đã ăn trước, lại còn kể ra mùi vị nhưng Lý Hơi từ chối, “Không, ngươi ăn đi.”
Nguyễn Nhược Nhược cười được giống như đã bắt được điểm yếu của hắn, “Lý Hơi, ngươi toàn ngồi mát ăn bát vàng,
đúng là Tiểu vương gia nha, để ngươi ăn những thứ này thật là làm khó
ngươi rồi.”
Bị nàng cứ như vậy cười giễu một tiếng,
Lý Hơi lập tức đưa tay hái một cành hoa, xé bỏ vào miệng nhai. Nguyễn
Nhược Nhược một tay ngăn trở, “Chờ một chút, chờ một chút, ngươi nhìn rõ ràng mới ăn chứ, chỉ có thể ăn cánh hoa, không được ăn nhụy hoa. Ở chỗ
này nếu ngươi bị đau bụng thì cũng không có thái y tới cứu người đâu
nha.”
Lý Hơi đỏ mặt, bực tức xé mấy cánh hoa bỏ vào miệng nhai liền cảm nhận được vị chua, hai chân mày cau lại. Nguyễn Nhược Nhược vừa cười vừa nói: “Ta đã nói cho ngươi biết mùi vị hơi
chua, ngươi lần đầu tiên ăn cũng không nên ăn một mớ như vậy chứ?”
Bị nàng chọc ghẹo thêm một lần nữa, Lý
Hơi giận đến không nói được, vì vậy liền không để ý nàng mà bỏ đi về
phía trước. Nguyễn Nhược Nhược cầm một bó hoa đi theo phía sau hắn, vừa
đi vừa ăn vừa cười. Đi chừng nửa dặm đường, Lý Hơi đột nhiên nghe Nguyễn Nhược Nhược thốt lên, “A, dâu tây, một chùm dâu tây thật to! Lý Hơi
ngươi đừng đi nữa, nhanh đến bên này.”
Hắn vừa quay đầu nhìn đã thấy Nguyễn
Nhược Nhược hướng một bụi cây bên phải chạy đi. Hắn vội vàng theo sau
liền thấy cách đó không xa, giữa một đám cây lá xum xuê có một chùm quả
đỏ tươi. Giống như phát hiện bảo tàng, Nguyễn Nhược Nhược hưng phấn hò
reo: “Quá tuyệt vời quá tuyệt vời, ta từ lâu đã thèm dâu tây, không ngờ
nơi này lại có nhiều như vậy!” Vừa nói vừa vội vã hái một trái bỏ vào
miệng nhai nhai, “Ngon thật, chua chua ngọt ngọt! Lý Hơi, ngươi cũng tới nếm thử đi, tuyệt đối ngon hơn hoa Đỗ Quyên”.
Lý Hơi chần chừ, Nguyễn Nhược Nhược vì
vậy liền hái mấy trái đưa tới cho hắn. “Ăn đi ăn đi, mùi vị thật ngon.
Đây chính là thực phẩm xanh thuần thiên nhiên không bị ô nhiễm, rất
nhiều chất dinh dưỡng.”
Mặc dù không hiểu lắm hai câu sau cùng
của nàng nhưng đại khái Lý Hơi có thể đoán được là nàng đang khen ngợi
thứ trái cây này. Vì vậy hắn nhận lấy, bỏ đại vào miệng. Ừm, mùi vị quả
thật ngon hơn nhiều so với hoa Đỗ Quyên.
“Thế nào, không tệ phải không. Nơi này có rất nhiều, ngươi từ từ hái, muốn ăn bao nhiêu thì hái bấy nhiêu”,
Nguyễn Nhược Nhược như một nhân viên phục vụ nhiệt tình, ân cần chiêu
đãi khách cũ.
Hai người vì vậy vào đấy hái một mớ dâu
tây đã chín. Lý Hơi đang hái thì đột nhiên thụt tay lại, cảm giác giống
như bị điện giật. “Sao vậy sao vậy?” Nguyễn Nhược Nhược dù mê ăn trái
cây nhưng cũng không quên phóng mắt bốn phương tám hướng xem đường.
Lý Hơi không trả lời, chẳng qua là vung
tay một cái. “Bị gai đâm? Ta quên nhắc nhở ngươi, loại dâu tây này cũng
còn gọi là dâu gai vì nó sinh trưởng trong bụi gai rậm, gai đâm rất
nhiều, lúc hái ngươi nhớ phải cẩn thận nha.” Nguyễn Nhược Nhược mới vừa
nhớ ra, vội vàng nhắc nhở hắn.
Hai người vừa vùi đầu hái dâu tây ăn, một lát sau đó Nguyễn Nhược Nhược ngẩng đầu nhìn Lý Hơi, sắc mặt đại biến.
Nàng phóng vọt đến bên cạnh hắn, một tay hất văng thứ trái hắn vừa kê
lên miệng.
“Ngươi làm gì vậy?” Lý Hơi ngạc nhiên hỏi.