Tĩnh An vương phủ.
Tiểu vương gia Lý Hơi sau khi tắm rửa,
thay quần áo cũng đã dùng xong bữa tối. Vương gia, Vương phi cùng một số nhân vật đến thăm dần dần tản đi, riêng Vương phi trước khi rời khỏi đã liên tục nhắc nhở hắn nên nghỉ ngơi sớm một chút. Thật ra ban ngày quá
mệt mỏi nên hắn cung mong muốn nhanh chóng lên giường ngủ một giấc. Đột
nhiên Tần Mại ở bên ngoài gõ cửa: “Tiểu vương gia.”
“Vào đi.”
Tần Mại tiến vào, cầm trong tay một bọc đồ. “Tiểu vương gia, cái này…rơi trong xe ngựa, có phải là của ngài không?”
Lý Hơi ngẩng đầu nhìn lại, ngây ngốc một chút rồi nói, “Để đó đi.”
Cũng không nói phải hay không phải, chỉ
bảo hắn để đó, điều này có điểm nằm ngoài suy nghĩ của Tần Mại. Nhưng
hắn dĩ nhiên cũng không nhiều lời, đem bọc đồ để lên bàn tròn rồi khom
người lui ra ngoài.
Lý Hơi bước đến, mở bọc đồ ra liền thấy
bên trong chứa rất nhiều lá xanh, lại thêm một đống quả đỏ tươi tựa hồng châu. Nhìn hồi lâu, hắn đưa tay lấy một trái bỏ vào miệng, nhất thời
một hương vị ngọt ngào ngập tràn bốn phía…
“Ăn đi ăn đi, mùi vị thật ngon. Là thực phẩm xanh thuần thiên nhiên không bị ô nhiễm, rất nhiều chất dinh dưỡng.”
“Lý Hơi, những trái cây này tất cả là dâu tây thượng phẩm ta đã tinh tế tuyển chọn, cố ý giữ lại cho ngươi ăn.
Ngươi nếm thử đi.”
“Nè, mớ dâu tây này của ta không có vấn
đề, ngươi ăn một chút đi, coi như ta năn nỉ ngươi vậy. Mới vừa rồi ngươi ói hết, bây giờ bụng trống trơn, không ăn một chút thì chúng ta làm sao có thể lên đường? Nếu ngượi kiệt sức ngã xuống, ta không vác ngươi nổi
đâu.”
Bên tai hắn văng vẳng thanh âm của Nguyễn Nhược Nhược, nữ nhân đã chọc giận hắn đến độ không thể tức giận hơn
nữa. Nhưng…hắn không thể không thừa nhận, nàng ta tương đối đặc biệt hơn những nữ nhân khác. Giống như…nếu là những nữ nhân yếu đuối khác gặp
hiểm cảnh nặng nề như vậy thì sắc mặt đã sớm tái xanh mà khóc thành
sông. Nàng ta lúc ở trong xe ngựa mặc dù có hơi thất sắc một chút, nhưng sau khi rơi xuống vách đá liền tỉnh táo lại, đem ba phần tinh thần trấn an hắn, chỉ ra việc cần thiết là phải rời khỏi rừng rậm. Sau đó, nàng
đã thành công mang hắn từ chốn thâm u ra tới bìa rừng. Do một chút sơ ý
khiến hắn ăn nhầm quả độc nhưng công bằng mà nói…nếu không phải nàng tìm được thứ…dâu tây có thể ăn được này thì hắn cũng không được no bụng để
có sức đi xa như vậy. Nếu chẳng may bị vùi lấp ở đâu đó trong rừng rậm
ra không được thì người vương phủ cũng không thể nhanh chóng tìm thấy,
lúc đó hậu quả…thật khó lường. Nguyễn Nhược Nhược này…mặc dù ngày thường thanh tú yểu điệu nhưng đến cùng thì nửa điểm nhu nhược cũng không có,
phải gọi là mạnh mẽ như một gốc cây bồ thảo…
Không phải mình muốn sớm lên gường nghỉ
ngơi sao, trầm tư một hồi Lý Hơi bỗng nhiên sực nhớ, cớ gì lại ngồi ngây ngốc ở chỗ này suy nghĩ đến nữ nhân Nguyễn Nhược Nhược đó. Mặc dù không nhận ra nhưng trong lòng hắn đã phát sinh vài phần tâm tình không được
tự nhiên. Chính phần tâm tình không được tự nhiên này khiến hắn nhớ lại
sai lầm buổi trưa, cái phương thức… “hôn môi cứu người”, lại còn ở trước mặt Nguyễn Nhược Nhược lộ ra thái độ lúng túng. Hắn nhất thời tâm tư
phát loạn, lúng túng rối rít, rối rít lúng túng, trên mặt lại bắt đầu
nóng lên…Hắn vội vàng thổi tắt nến. Trong bóng tối, hắn có thể dễ dàng
che giấu những tâm tư không muốn để lộ ra ngoài.
***
Ngọc Liên Thành quả nhiên nói được là làm được, kỳ hạn mười ngày vừa đến liền “giao hàng”. Nguyễn Nhược Nhược cầm một xấp dày những tờ giấy chép tay “Nữ Giới”, tâm tình không cần phải
nói.
Sau khi tiện tay lật xem mấy tờ, Nguyễn
Nhược Nhược than thở không dứt. “Biểu ca, chữ viết tay của ngươi…đường
nét rõ ràng, vuông vắn, tay ra tay, chân ra chân! Thật là…!”
Không phải vì Ngọc Liên Thành đã giúp đỡ
mình mà vội vàng khách sáo mấy câu, những lời này nàng thật sự chân
thành thốt ra thành lời. Mặc dù Nguyễn Nhược Nhược không am hiểu thư
pháp, chữ xấu hay đẹp nàng cũng không biết thưởng thức. Tuy nhiên, chữ
viết của Ngọc Liên Thành đường nét thanh kỳ, bút họa tú nhuận, đúng là
chữ đẹp!
“Tay ra tay, chân ra chân?” Ngọc Liên
Thành nhịn không được mắc cười, “Tam biểu muội, ta được nghe người khác
khen ngợi cũng nhiều, chỉ là chưa từng nghe qua lời khen nào thú vị như
vậy nha.”
Nguyễn Nhược Nhược biết mình nhất thời quên béng mà nói lung tung, nàng âm thầm le lưỡi không nói thêm gì nữa.
“Đây là ta bắt chước chữ viết của ngươi
trước đây mà chép lại. Nếu muốn thay ngươi chép phạt rồi nộp cho di phụ, dĩ nhiên phải làm cho giống. Nếu không di phụ nhìn chữ của ta, lại so
sánh với chữ trước đây của ngươi nhất định sẽ phát hiện được vụ nhờ vả
này, như vậy chẳng phải là lãng phí công sức sao?” Ngọc Liên Thành cười
nói. Quả nhiên tâm tư kín đáo, Nguyễn Nhược Nhược không thể không bội
phục hắn.
Điều đáng ca ngợi chính là hắn “giao hàng không công” cho nàng xong liền đứng lên cáo từ, cũng không nói những
câu đại loại như “Biểu muội, ta đây chép phạt giúp ngươi, ngươi phải cám ơn ta thế nào đây?”. Điều này làm cho Nguyễn Nhược Nhược hơi ngại,
“Biểu ca, ta còn muốn lưu ngươi lại uống chén trà? Ngươi đã muốn đi rồi
sao!”
Nụ cười của Ngọc Liên Thành đẹp tựa như
trăng non, “Trà của biểu muội ngày khác ta uống cũng được.” Hắn xoay
người tiêu sái rời đi, trường sam nhẹ phất như cánh chim tung bay.
Nguyễn Nhược Nhược đưa mắt nhìn hắn rời
đi, trong lòng đột nhiên có cảm giác mất mát…Chỉ là…đúng vào lúc nàng
đang tựa cửa ngây ngốc như vậy thì trước mắt một hồng ảnh nhoáng lên…là
Nguyễn Nhược Phượng.
Phục hồi tinh thần lại, Nguyễn Nhược
Nhược thầm nghĩ nàng ta đến đây nhất định có điều bất thiện. Nàng tỉnh
táo lại, đem tinh thần tiến vào trạng thái chuẩn bị tác chiến.
Nguyễn Nhược Phượng tự bước vào phòng,
liếc mắt nhìn thấy xấp giấy chép tay “Nữ Giới” đặt trên bàn. Nàng ta đưa tay lật một hồi, nụ cười trên môi càng lúc càng lạnh, cơ hồ có thể đóng thành băng. Nguyễn Nhược Nhược sợ nàng ta nổi giận phát hỏa rồi đem mớ
giấy này xé thành từng mảnh nhỏ, nếu thế thì nàng sẽ cực kỳ thê thảm.
Nguyễn Nhược Nhược nhanh chóng ôm đống giấy đi, cẩn thận cất vào ngăn kệ cho an tâm.
Nguyễn Nhược Phượng cũng không ngăn trở,
chẳng qua là mắt lạnh nhìn nàng. Một hồi sau đột nhiên khóc òa, vẻ mặt
từ băng hóa thành nước. “Tại sao, tại sao Liên Thành biểu ca lại đột
nhiên đối xử tốt với ngươi như vậy?”
Nguyễn Nhược Nhược thiết tưởng nàng ta sẽ phản ứng như bình thường, tỷ như giận dữ lôi đình, tỷ như mở miệng mắng to…chỉ là không ngờ tới điểm này. Nguyễn Nhược Phượng thường ngày như
hổ mẹ, luôn làm người khác rơi nước mắt, bây giờ lại đứng đây khóc oa
oa? Sửng sốt một hồi, Nguyễn Nhược Nhược mới trấn tỉnh, miệng nói: “Nhị
tỷ, ngươi…ngươi đừng khóc, bị người khác nghe được còn tưởng là ta khi
dễ ngươi.”
“Chính là ngươi khi dễ ta, chính là ngươi khi dễ ta.” Nguyễn Nhược Phượng càng khóc rống lên, “Ngươi nói đi,
ngươi đã dùng mưu kế gì để mê hoặc biểu ca, để hắn đối với ngươi tốt như vậy. Ngươi…hồ ly tinh!” Câu nói cuối cùng ngữ khí khẳng định như đinh
chém sắt, trực tiếp định tội Nguyễn Nhược Nhược.
Thật là quá oan uổng, nàng tại sao lại
biến thành hồ ly tinh? Hết thảy đều là Ngọc Liên Thành tự nguyện sẽ đối
với nàng tốt, nàng có cần dùng đến mưu kế quái quỷ nào đâu. Có một loại
nữ nhân như thế này đây, một khi chuyện tình cảm của mình phát sinh vấn
đề, trước nhất không tự tìm hiểu nguyên nhân từ chính bản thân mình, sau lại không chịu tìm hiểu từ nam nhân mình yêu thương, mặt khác lại nhận
định nữ nhân khác là xấu xa, là hồ ly tinh chuyên dùng bàn môn tả đạo dụ dỗ chiếm đoạt nam nhân của nàng ta. Nguyễn Nhược Phượng chính là điển
hình.
“Nhị tỷ” Nguyễn Nhược Nhược lên tiếng,
“Tại sao ta lại biến thành hồ ly tinh? Ngươi không nên mở miệng hồ đồ
loạn định tội danh cho ta có được hay không? Biểu ca tại sao đối với ta
tốt, vấn đề này ngươi phải đi hỏi hắn chứ ta biết phải trả lời ngươi thế nào!”
“Ngươi cho rằng ta có thể hỏi sao? Lần
kia các ngươi từ Tê Hà Sơn trở về ta đã hỏi rồi, hắn nói…hắn nói…hắn nói hắn muốn đối xử tốt với ngươi, còn nói ta nếu cứ làm khó ngươi chính là làm khó hắn, hắn cũng sẽ không quan tâm đến ta nữa.” Nguyễn Nhược
Phượng càng nói càng thương tâm, đôi môi hé ra nụ cười vô cùng nặng nề.
Nguyễn Nhược Nhược ngơ ngẩn, khó trách từ sau chuyện đó Nguyễn Nhược Phượng không còn tìm đến nàng gây sự, hóa ra là Ngọc Liên Thành âm thầm che chở nàng. Thật may mắn, nữ tử trong
Trường An thành này nhất mực xem trọng lời của Ngọc Liên Thành, chính vì vậy mà nàng mới an bình một chút. Chẳng qua là, Nguyễn Nhược Nhược cảm
thấy phiền lòng, nhận ân này cũng giống như vay tiền, lãi suất cực kỳ
cao, đến lúc thanh toán cả vốn lẫn lãi thì e là nàng táng gia bại sản
cũng không trả nổi.
“Ta vốn còn chưa tin biểu ca thật sự đối
với ngươi tốt, bất quá chỉ xem ngươi như một tiểu nha đầu mang ra ngoài
chơi một chút cũng không sao. Không nghĩ tới hắn lại thay ngươi chép
phạt sáu trăm lần “Nữ Giới”. Biểu ca ghét nhất là sao chép sách, cũng
không thích viết chữ nhỏ, hắn nói loại chữ này chỉ dành cho nữ tử khuê
các, quá mức câu nệ, quả thật không thích hợp cho nam nhi. Hắn vốn thích lối viết chữ linh động tiêu sái, phóng khoáng không ràng buộc. Vậy
mà…hắn lại vì người tình nguyện dùng thứ chữ mà hắn ghét sao chép sáu
trăm lần “Nữ Giới”. Nguyễn Nhược Nhược ngươi…ngươi thật là yêu nữ mê
hoặc.”
Nguyễn Nhược Nhược không biết phải nói gì mới đúng. Nguyễn Nhược Nhược hao tốn biết bao tâm tư cũng không được
Ngọc Liên Thành đáp lại, còn nàng đối với hắn hoàn toàn không để tâm câu dẫn, vậy mà hắn là hết lần này đến lần khác đợi chờ nàng.
Thế sự đều như thế, càng trông mong nhiều thì lại càng thất vọng, thứ bản thân mình khó cầu thì đối với người
khác dễ như trở bàn tay.
Nguyễn Nhược Phượng vẫn không chịu buông
tha, cứ đứng đó mà khóc oa oa. Nguyễn Nhược Nhược nhịn không được, đành
kiếm lời khuyên.
“Nhị tỷ, ngươi đừng khóc, ngươi khóc có
ích lợi gì? Ngươi ăn cơm gạo của cha mẹ, mặc xiêm y cha mẹ cho, tại sao
lại đứng ở chỗ này vì một nam nhân mà khóc như khóc tang, chuyện này nói thế nào cũng không được! Hơn nữa, biểu ca không đối xử tốt với ngươi
thì đã sao, hắn có gì đặc biệt chứ? Trên đời này cũng không phải chỉ có
hắn một là nam nhân, nếu không phải Trương Tam thì Lý Tứ, chắc chắn sẽ
có nam nhân yêu ngươi.” Nguyễn Nhược Nhược loạn thất bát tao, mở miệng
khổ sở khuyên nhủ.
“Ta không cần nam nhân khác, ta chỉ thích một mình biểu ca.” Nguyễn Nhược Phượng vẫn ngoan cố.
“Ngươi không nên vì một thân cây buông
tha cho cả rừng rậm! Biểu ca mặc dù tốt, nhưng nam nhân tốt trong thiên
hạ vẫn còn nhiều, ngươi từ từ chọn, không khéo còn tìm được người tốt
còn hơn hắn nữa kìa.” Nguyễn Nhược Nhược mặc dù biết rõ trong thiên hạ
người có thể thắng được Ngọc Liên Thành đích thị chọn không ra mấy
người, nhưng vẫn là muốn dùng chuyện không nói có, trước tiên dụ dỗ
Nguyễn Nhược Phường ngừng khóc rồi hẳn hay.
Mà Nguyễn Nhược Nhược cũng không dễ lừa
gạt: “Không có, không có ai có thể hơn được biểu ca. Bây giờ ở trong mắt ta, không ai là có khả năng đó.”
Bệnh nặng cần thuốc mạnh, nếu nàng ta cứ
như vậy chấp mê không tỉnh, Nguyễn Nhược Nhược đành phải đánh ra chiêu
cuối cùng, “Đúng, biểu ca ngàn vạn lần đều tốt, nhưng trong lòng hắn căn bản không chứa ngươi, đối với ngươi không tốt. Ngươi cần hắn làm cái gì đây?”
Nguyễn Nhược Phượng đang khóc liền ngừng
lại một chút, một hồi sau lại khóc òa lên, lần này còn dữ dội hơn hơn
lần trước, hiển nhiên đã bị nàng thọc vào chỗ đau.
Quả thật, điều kiện đầu tiên không phải
là tài đức phẩm mạo, điều cần thiết chính là hắn đối với ngươi tốt. Hắn
anh tuấn tiêu sái, học phú hơn người, nhà hắn tài vạn không kể hết, lại
còn trẻ tuổi… Hắn cái gì cũng tốt, duy chỉ đối với ngươi không tốt.
Ngươi còn cần hắn làm gì? Chẳng lẽ muốn biến hắn thành bức họa treo lên
tường để thưởng thức?
Nguyễn Nhược Phượng không phải là không
nghĩ tới điểm này, nhưng là không chịu thừa nhận, luôn bảo dưỡng một
phần si tâm, hy vọng có một ngày thành công đem điều “không tốt” này trở thành “tốt”. Một hy vọng hư vô mờ ảo, nếu nàng ta chịu hiểu thì mọi thứ sẽ sáng tỏ như ánh mặt trời buổi sớm mai, tâm tư u khuất cũng sẽ dễ
dàng tản đi. Nhưng nàng lại cố đem ác lưu giữ trong lòng, “Ta cần biểu
ca, ta chỉ cần Liên Thành biểu ca, thiếu hắn ta sống không nổi.”
Lời này của nàng ta Nguyễn Nhược Nhược
nghe được thật sự rất khó chịu, tại sao cứ phải như vậy, yêu không được
một nam nhân sẽ muốn chết muốn sống. Thật là nhu nhược! Một nữ nhân nếu
như không hiểu được thế nào là yêu thì làm sao nhận được tình yêu đích
thật từ người khác. Oán không được Ngọc Liên Thành thì đem nàng ra đổ
tội.
“Nhị tỷ, ta cuối cùng khuyên ngươi một
câu, thứ của ngươi thì chính là của ngươi, không phải là của ngươi thì
vĩnh viễn sẽ không thuộc về ngươi, ngươi có gào khóc cũng vô ích. Hơn
nữa, khóc có gì tốt? Thế giới ngày lại qua ngày, mặt trời mọc hướng đông rồi lặn hướng tây, ai có thể sống mãi? Tình cảm chẳng qua là một phần
của cuộc sống, không phải là toàn bộ cuộc sống. Ngươi không nên vì một
phần cuộc sống mà trả giá toàn bộ cuộc sống.” Nguyễn Nhược Nhược vô cùng đau đớn.
Nguyễn Nhược Phượng cứ tiếp tục khóc,
hiển nhiên nửa lời cũng không nghe lọt. Thôi tùy nàng ta khóc, những lời đã khuyên thì cũng đã khuyên rồi, sự thật rõ ràng trước mắt, nếu Nguyễn Nhược Phượng còn muốn chấp mê không tỉnh thì đó là nàng ta tự chuốc
khổ. Nguyễn Nhược Nhược thở dài.