Lúc này, từ thật xa thanh âm của Thủy Băng Thanh truyền tới, “Không cần tìm, ta không có việc gì.”
Nguyễn Nhược Nhược mừng rỡ, không thèm để ý đến Lý Hơi mà quay đầu theo tiếng bơi đi. Một thân y phục trắng trong nước gợn phiêu phiêu tựa như mây trắng lửng lơ. Lý Hơi thấy nàng bơi
ra, trong lòng nổi lên một trận buồn bã mất mát, vội vàng nói với Tần
Mại, “Mau bơi theo hướng Nguyễn Tam tiểu thư.”
Kỹ thuật bơi lội của Nguyễn Nhược Nhược
quả thật không tệ, so sánh với tốc độ bơi thuyền của Tần Mại còn nhanh
hơn, trong thoáng chốc đã đến được bên cạnh Thủy Băng Thanh mà trách,
“Ngươi tại sao một hồi lâu cũng không lên tiếng? Ta còn tưởng ngươi lặn
lâu quá mà chết ngộp dưới nước rồi!”
“Đừng nói nữa, ta lặn hồi lâu liền trồi
lên thở, bỗng nhiên thấy trên mặt hồ bất chợt có thuyền, còn có hai
người. Ta nào dám lộ diện, nhanh nhanh tránh xa ra. Ngươi không phải nói chỗ này không có người lui tới sao? Giờ sao lại xuất hiện người?”
“Lão huynh, ta cũng muốn tìm một nơi
“ngàn sơn chim bay tuyệt, vạn kính nhân tung diệt” đó chứ, nhưng chạy
tới nào tìm kiếm đây? Cái Ngưng Bích hồ này cũng đã vắng vẻ lắm rồi,
hiện tại chỉ có một chiếc thuyền hai người, chưa phải một đám người tới
vây xem, ngươi cũng nên vì thế mà cầu thần bái phật mà tạ ơn đi, tại sao ngươi không nhìn lại bộ dáng mình chứ?” Nguyễn Nhược Nhược vừa nói vừa
dùng ánh mắt chỉ cho hắn thấy một bộ y phục hoàn toàn trong suốt trong
nước.
Bị nàng nhắc tới, Thủy Băng Thanh mới kịp nhận ra “hiện trạng” của mình. Đúng lúc đó Tần Mại đem thuyền xẹt tới,
Lý Hơi đứng ở đầu thuyền liếc mắt nhìn thấy Thủy Băng Thanh dưới nước
gần như không mặc gì liền kinh hãi, vội vàng nhanh chóng xoay người sang chỗ khác. “Nàng tại sao…” Những lời phía sau để dang dở.
“Ngươi tại sao cũng tới đây?” Nguyễn
Nhược Nhược vội vàng che chắn phía trước Thủy Băng Thanh, “Ngươi đừng
nhìn? Cái gì cũng không được nhìn?”
Lý Hơi vẫn nói không ra lời, quẫn bách cực kỳ ra lệnh cho Tần Mại, “Mau đưa thuyền ra xa một chút.”
Nhìn bọn họ đem thuyền ly khai, Thủy Băng Thanh ai oán không ngớt. “Còn muốn thống thống khoái khoái bơi lội, giờ thì tốt rồi, Tiểu vương gia ở đây thì bơi cái gì nữa?”
“Hắn tới đây cũng không trách được, ta
vừa mới nhớ ra Tĩnh An vương phủ nằm ở phía tây hoàng thành, chỉ không
biết có phải hắn mỗi đêm đều tới đây chèo thuyền thổi tiêu hay không
thôi.”
“Đêm tối đen, hắn tới đây thổi tiêu làm cái quái gì? Thổi cho ai nghe, cho trăng sáng nghe chắc.” Thủy Băng Thanh quạu quọ.
“Ngươi đây chẳng lẽ không biết thú vui
thổi tiêu dưới trăng sao, có câu “Bạch trú văn kỳ thanh, nguyệt hạ thính tiêu thanh”, nói đúng ra chính là chúng ta làm phiền nhã hứng của người khác nha.”
“Được được, nói trước nói sau cũng là lỗi của chúng ta. Thật tốt rồi, chúng ta đây đem nguyên cái hồ này tặng cho hắn luôn.”
“Đừng nha, khó lắm mới đi ra được một
chuyến, cứ như vậy trở về ngươi cam tâm sao? Ngươi cam tâm ta cũng không cam tâm. Ngươi muốn đi thì cứ đi, ta ở đây bơi thêm một lát nữa.”
Vốn là Thủy Băng Thanh tính tình nhất
thời nóng nảy, chứ hắn đời nào muốn bỏ đi nên nói vội: “Chúng ta là
chiến hữu cùng chung một chiến hào, đương nhiên cũng tiến cùng lùi.
Ngươi không đi ta cũng không đi, tiếp tục bơi lội tranh tài đi. Bất quá, cái tên Tiểu vương gia kia, liệu hắn có thể tránh xa thêm một tí nữa
hay không?”
“Để ta qua nói thử với hắn xem sao, dù sao đây cũng không phải hồ của chúng ta.” Nguyễn Nhược Nhược vừa nói vừa bơi đi.
“Lý Hơi” Nàng lại một lần nữa bám vào mạn thuyền, cất giọng kêu. Trên thuyền Lý Hơi vì ban nãy có chút ái ngại nữ nhân kia nên khi biết chắc mặt nước gợn bên dưới chỉ có một mình nàng
mới hoàn toàn xoay người lại. Hắn không tự kìm hãm được mà ngồi xuống
nhìn say đắm gương mặt xinh đẹp, nụ cười thuần khiết và đôi mắt trong
sáng như thủy tinh, “Chuyện gì vậy?”
“Cái…kia…Phiền ngươi đem thuyền bơi ra xa thêm một chút có được không” Y phục của Thủy Băng Thanh bị nước thấm
vào nên hoàn toàn trong suốt, thật sự không thể trước mặt người khác…bơi lội.”
Không nghĩ nàng tới đây để yêu cầu như
thế, Lý Hơi ngây ngốc, trong lòng bất giác có chút không vui. Hắn từ
trước đến giờ làm gì gặp phải chuyện như vậy? Chẳng qua là không thể
phát tác, chỉ có thể buồn bực đáp ứng nàng một tiếng. “Được rồi.”
“Cám ơn ngươi” Nguyễn Nhược Nhược mừng
rỡ. Vì vui sướng nên không để ý được Lý Hơi đang không vui, hơn nữa
Nguyễn Nhược Nhược cũng không mấy chú ý đến tâm tư của hắn, cứ thể bơi
lại chỗ Thủy Băng Thanh đằng kia. Hắn cũng đành phải ra lệnh cho Tần Mại đem thuyền theo hướng ngược lại mà bơi tránh ra xa.
Thật xa đằng kia, Lý Hơi nhìn hai thiếu
nữ trong hồ nghịch nước. Thân ảnh các nàng ẩn hiện bềnh bồng giữa mênh
mông sóng nước, phản phất như thủy cùng ngư thân mật dung hòa chung một
chỗ. Bên dưới mặt hồ lặng như gương tung tóe từng đợt bọt nước trắng xóa ánh sao, lại còn kèm theo tiếng cười cười nói nói của các nàng thi nhau vang lên từng thanh từng thanh một, tất cả….tựa như tiên nữ vui chơi
giữa chốn phàm trần.
Lý Hơi thật xa nhìn các nàng, ánh mắt
truy đuổi thân ảnh màu trắng ẩn hiện trong làn nước, tựa như đang ngắm
nhìn một đóa thủy tiên. Nhìn không rõ lắm, rồi lại bị cảm giác mờ mờ ẩn
hiện hấp dẫn, chỉ thấy tâm trí mờ hồ không tự chủ được.
Cách xa như vậy nhưng Thủy Băng Thanh
cũng có thể cảm giác được ánh mắt của Lý Hơi như con bướm đuổi theo lại
đây, các nàng người trước người sau lưu luyến vũ động không ngớt. Cuối
cùng không thể không hỏi Nguyễn Nhược Nhược, “Cái tên Tiểu vương gia kia có phải là xem thường chúng ta không? Nghĩ thừa dịp trăng mờ đen tối mà đùa giỡn dân nữ?”
“Ngươi nói vớ vẩn gì đó! Lý Hơi không
phải loại người như vậy. Mới vừa rồi nhìn thấy áo ngươi trong suốt, hắn
vội vàng xoay đầu lại. Một nam tử ưa xấu hổ thẹn thùng như vậy, ngươi
còn muốn bảo hắn đến đùa giỡn dân nữ? I phục You rồi đó.”
“Vậy tại sao hắn vẫn cứ nhìn chằm chằm
chúng ta như vậy?” Thủy Băng Thanh không giải thích được, liền nghĩ ra
một lý do, “A, chẳng lẽ là hắn đối với ngươi…vừa thấy đã yêu?”
“Ngươi thôi đi!” Nguyễn Nhược Nhược mắc
cười, “Ta cùng hắn làm gì có chuyện vừa thấy đã yêu? Gặp cũng đã gặp năm sáu bảy tám lần, có yêu thì đã yêu từ đầu rồi, còn đợi tới lúc này
sao.”
“Tại sao không thể? Có lẽ những lần gặp
mặt trước đây không cảm giác, tối nay đột nhiên phát giác ngươi mạnh
khỏe tựa như long nữ xuất cung, xinh đẹp thiên tiên nên bị ái tình giáng cho một phát” Thủy Băng Thanh vừa nói vừa cười lên.
“Không bao giờ. Ngươi đó, thừa dịp còn một chút thời gian mà bơi cho đã đi, sau đó lên bờ trở về.”
Nhắc đến phải đi về, Thủy Băng Thanh
không có tinh thần mà than thở, “Haiz! Thật không muốn trở về cái
chỗ…quỷ quái kia!” Sóng mắt vừa chuyển, nàng bỗng nhiên nhìn chằm chằm
Lý Hơi đằng xa, “Ngươi nói, cái…tên Tiểu vương gia này có thể giúp ta
chuộc thân không?”
Nguyễn Nhược Nhược ngẩn ra, bất chợt cũng hướng Lý Hơi ngắm một hồi, “Đúng nha, hắn là có quyền thế, chính là
hoàng tộc đó. Nếu như hắn chịu thay ngươi ra mặt vài câu chắc hẳn sẽ tốt hơn nhiều.”
“Ngươi tại sao không sớm nghĩ tới!” Thủy
Băng Thanh sẳn giọng, “Có sẵn một Tiểu vương gia bên cạnh mà không dùng, lại khắp nơi đoán mò đủ thứ biện pháp.”
“Ngươi biết cái gì? Lý Hơi không phải là
người dễ nói chuyện, hơn nữa ta cùng hắn…cũng không có giao tình tốt đẹp gì…Lần trước gặp rủi ro trong rừng rậm, ta nhất thời sơ sót làm hắn ngộ thực dâu độc, thiếu chút nữa hại chết hắn. Ta chọc hắn tức giận như
vậy…giờ lại bảo ta mở miệng cầu xin hắn, ngươi nghĩ chuyện này có thể
không?” Nguyễn Nhược Nhược giải thích.
“Là vậy sao?!” Thủy Băng Thanh bán tín bán nghi, “Những mà thoạt nhìn qua…ta thấy hắn đối với ngươi dường như không tệ lắm nha!”
Nghe hắn nhắc tới Nguyễn Nhược Nhược mới
phát giác tối nay bộ dáng của Lý Hơi dường như có chút khác biệt, bảo
hắn tránh ra hắn liền làm theo. Suy nghĩ một chút…có lẽ là ngày đó ở
vương phủ nàng “giáo dục” hắn một phen đã có tác dụng cũng không biết
chừng.
“Nếu không, hay là ngươi tìm thời cơ hội
cùng hắn nói chuyện của ta. Còn nước còn tát, ta cũng không hy vọng đến
cái kia…” Thủy Băng Thanh làm ra bộ dáng khẩn cầu, hắn thật sự đã nghĩ
cách chạy trốn khỏi Hoa Nguyệt Lâu muốn điên lên rồi.
“Được rồi!” Nguyễn Nhược Nhược mở miệng
đáp ứng, “Ta sẽ sớm đến tìm hắn rồi cùng hắn giao hảo một chút, tìm cách nhờ hắn giúp ngươi ra mặt.”
“Một lời đã định, ta chờ tin tức tốt của ngươi a!”
Hai người bơi đã lâu, cũng đã đến lúc
phải trở về. Vì vậy Thủy Băng Thanh ly khai thuyền nhỏ leo lên bờ,
Nguyễn Nhược Nhược cũng phải bơi tới chỗ Lý Hơi để…chào tạm biệt.
“Lý Hơi, chúng ta trở về”
“Muốn trở về?” Lý Hơi chỉ cảm thấy thời
gian trôi nhanh như thiểm điện, chợt lóe lên rồi biến mất. “Các ngươi
không…bơi lội một chút nữa sao?”
“Không được, chúng ta phải trở về rồi.”
“Ta đây dùng xe ngựa tiễn các ngươi về,
đêm gần canh ba vắng vẻ không bóng người, để hai nữ nhân các ngươi trở
về thật không tốt.” Lý Hơi tự động xin làm “hộ hoa sứ giả”.
Nguyễn Nhược Nhược cười, “Vậy đi, xin cảm ơn trước” Nàng hào phóng đón nhận giúp đỡ.
Vì vậy nên hai người lên xe ngựa của Lý
Hơi, Tần Mại bên ngoài đánh xe, bên trong ba người ngồi đối diện. Bộ áo
váy ướt mèm của Thủy Băng Thanh đã vắt thật khô, cuối cùng cũng không lộ ra chút…trong suốt nào. Chẳng qua là một thân thể tuyệt đẹp như vậy,
lại mờ mờ ảo ảo nên càng mê mị. Lý Hơi có vẻ rất không được tự nhiên,
hết sức nghiêng người không nhìn hắn. Thủy Băng Thanh mặc dù nghe Nguyễn Nhược Nhược nói qua hắn ở phương diện này rất xấu hổ ngượng ngùng,
nhưng tận mắt nhìn thấy quả là so với nghe chân thật hơn nhiều. Hắn
không khỏi âm thầm lấy làm ký quái: tên Tiểu vương gia này, quả thật
không giống những để tử khinh bạc phù lãng ở Hoa Nguyệt Lâu a! Có thật
là thanh hoa cao khiết?
Xe ngựa từ phía tây hoàng thành hướng ra
ngoài nên đến Nguyễn phủ trước, vì vậy Nguyễn Nhược Nhược là người đầu
tiên xuống xe. “Lý hơi, cám ơn ngươi, làm phiền người một lần nữa đưa
Thủy Băng Thanh đến Hoa Nguyệt Lâu rồi.”
Lý Hơi không nghĩ là Nguyễn phủ ở gần còn Hoa Nguyệt Lâu ở xa, cho nên khi Nguyễn Nhược Nhược xuống xe hắn còn
chưa kịp chuẩn bị. Nàng vừa đi, để lại cho hắn một nữ tử thanh lâu áo
váy cao áo thấp để lộ những đường cong. Một mình bị vây trong một xe,
hắn nhất thời khó chịu cực kỳ.
Thủy Băng Thanh tinh mắt, vừa thấy bộ
dáng thập phần lúng túng này liền nhịn không được trêu chọc hắn, cho nên mới ỏng ỏng ẹo ẹo nói: “Tiểu vương gia, đa tạ ngươi đã tiễn ta trở về.” Vừa nói một bên đem bàn tay chạm nhẹ vào tay trái của hắn.
Lý Hơi nhất thời như bị điện giật, đôi
tay giấu biến ra sau lưng. Sắc mặt không phải đỏ hồng mà là trắng bệch,
vẻ mặt cố gắng đè nén tức giận: “Cô nương xin tự trọng.”
Gặp phản ứng kịch liệt như thế, Thúy Băng Thanh thiếu chút nữa đã phá ra cười, nhưng vừa nhìn thấy hắn sắc mặt
rét lạnh như băng, ngưng trọng như sắt, có một loại khí thế bức người,
tựa như thái sơn áp đỉnh mà đến. Hắn nhất thời không dám càn rỡ nữa,
biết điều một chút mà đoan trang ngồi im, không dám nói lộn xộn nửa lời.
Chẳng qua là Lý Hơi cũng không chịu cùng
hắn đi cùng xe. Quát Tần Mại ngừng xe, hắn nhảy xuống rồi vội vã phân
phó một tiếng, “Ngươi đưa Thủy cô nương trở về Hoa Nguyệt Lâu đi.”
“Tiểu vương gia, vậy ngài…” Tần Mại hiển nhiên không yên lòng nửa đêm canh ba để hắn một mình ném trên đường.
“Ta sẽ từ từ đi trở về vương phủ.” Lý Hơi vừa dứt lời đã vung tay bỏ đi, Tần Mại chỉ đành phải lĩnh mệnh đánh xe
ngựa hướng Hoa Nguyệt Lâu đi.
Trong xe Thủy Băng Thanh tự biết mình đã
gây họa, hối hận không thốt nên lời. Mới vừa rồi còn muốn để Nguyễn
Nhược Nhược ra mặt tìm hắn hỗ trợ chuộc thân, giờ đây lại còn đắc tội
hắn, liệu hắn có muốn giúp đỡ một nữ tử thanh lâu “phóng đãng” như vậy
không chứ? Lần này hắn ảo não thật không thể diễn tả nổi.
Lý Hơi một mình nửa đêm trên đường Trường An vừa đi vừa chùi chùi bàn tay trái bị Thủy Băng Thanh chạm vào, phảng phất như muốn vứt luôn cánh tay này đi.
Thuở nhỏ hắn đã như thế, không thích bị
đụng chạm, không thích cùng nữ nhân đến quá gần. Trong nhà hắn người hầu hạ cũng chỉ là tiểu tử sai vặt, không dùng đến nha hoàn. Tĩnh An vương
cũng có nhận ra điểm này, chỉ là hắn cũng không hy vọng nhi tử mình trở
thành một khuyển mã ham sắc nên rất hài lòng. Như thế hơn mười năm, hắn
đối với nữ nhân hoàn toàn không có bất cứ kinh nghiệm gì, chuyện nam nữ
càng thuần khiết như tờ giấy trắng. Những nam tử đồng dạng bối cảnh thân phận như hắn rất ít, đừng nói từ sớm đã trộm thử chuyện mây mưa, hiện
giờ không ít người đã tam thê tứ thiếp.
Nguyễn Nhược Nhược ở bờ sông làm ra
chuyện kinh hãi “hôn môi cứu người” mà cứu sống hắn, sau khi biết được
hắn không nhịn được khó chịu cực kì, mặt nóng rần lên. Lấy cớ điều dưỡng thân thể, mấy ngày liền đóng cửa không ra, cũng không thấy tiếp khách.
Sau khi cùng Nguyễn Nhược Nhược lạc vào thâm cốc, vì cứu người hắn bất
đắc dĩ mang theo vài phần run sợ cúi xuống chạm vào môi nàng, tim đập
tựa như sắp sửa vỡ tung lồng ngực. Còn tưởng rằng đây là phản ứng duy
nhất khi cùng nữ nhân thân cận: đỏ mặt như phát hỏa, tim đập trống
trận…Lại không ngờ tới, ban nãy bị ngọc thủ của Thủy Băng Thanh phớt qua một cái, loại…cảm giác này giống như bị một con độc xà trườn lên da,
chán ghét cực kỳ nên phải hất ra. Thì ra là…không phải đối với nữ nhân
nào cũng giống nhau. Chỉ mỗi…trong đầu của hắn không tự chủ được hiện
lên một nhân ảnh đẹp như hoa thủy tiên…Hắn nhịn không được thở hắt một
hơi, mình thế này là…tại sao? Ban đêm…lẽ nào vì thế mà tâm không tĩnh,
tư cũng không tĩnh?
Nhưng thật ra, còn có một loại tình cảm
giống như hương lò, một chút rồi thêm một chút, từ từ ấm áp cho đến sôi
trào, trong lúc bất tri bất giác hương thơm đã tràn ra bốn phía.
Tâm tình Lý Hơi lúc này chính là một cái hương lò, chẳng qua là chính hắn cũng không hiểu.