Diêu Kế Tông hẳn là từ trong nhã phòng
(phòng VIP) ăn uống no say đi ra, đem theo tám chính phần hơi rượu, hai
phần thanh tĩnh còn lại là để giúp hắn lảo đảo bước ra ngoài. Cũng không hiểu tại sao đôi mắt men say mông lung kia lại nhận ra Nguyễn Nhược
Nhược rồi lao đến dây dưa không dứt. Nguyễn Nhược Nhược nhức đầu vạn
phần, Diêu Kế Tông vốn thành phần bất hảo, uống rượu vào càng khó dứt
ra, tại sao lại để hắn bắt gặp mình chứ? Nếu bảo đây là duyên phận thì
mười phần mười là nghiệt duyên rồi.
Diêu Kế Tông say ngà ngà nhìn lướt qua
mặt của Nguyễn Nhược Nhược liền trông thấy Lý Hơi ngồi một bên, hắn nhất thời say đắm, thần sắc mê mê. “A…vị tiểu ca này lớn lên thật là anh
tuấn a! Mi thanh mục tú…da thịt mềm mại…để ca ca đây cưng chìu một chút! Ca ca nhất định thương ngươi.” Vừa nói vừa đưa tay heo mò tới, Lý Hơi
không chút phòng bị hắn đưa tay khinh bạc chạm vào cằm mình.
Nguyễn Nhược Nhược đầu tiên là cả kinh,
trợn mắt hốc mồm, sau khi lấy lại tinh thần liền nhanh nhanh đưa tay che miệng lại, sợ bản thân không cẩn thận mà ha hả cười phá ra ngoài. Làm
sao nàng không biết trong lòng Diêu Kế Tông có “nổi khổ” để hắn giữa ban ngày ban mặt đùa giỡn “nam tử nhà lành”, mà không cẩn thận thế nào lại
đùa giỡn trên đầu của Lý Hơi.
Lý Hơi bị hắn khinh bạc, mới đầu hoàn
toàn kinh ngạc, sau đó rất nhanh có phản ứng, gương mặt cứng lại như
ngọc thạch, vừa thẹn, vừa tức, vừa hận, vừa giận…Hắn bật dậy đá ghế sang một bên, quyền nhanh như gió, ầm một tiếng đem Diêu Kế Tông nện xuống
mặt đất. Hắn bị ngã xuống, bàn ghế trong quán đỗ vỡ tứ tung. Diêu Kế
Tông bị đánh đương nhiên không để yên, lập tức đứng lên tuyên bố sẽ hảo
hảo thu thập Lý Hơi. Phía sau hắn hai tên gia đinh Tiểu Tam và Tiểu Tứ
vừa nhìn thấy chủ tử bị đánh liền nhào lên hỗ trợ. Lý Hơi mà sợ bọn họ?
Hắn đang bừng bừng tức giận, tới một người đánh một người, tới hai người đánh hai người, lấy một địch ba cũng không rơi xuống thế hạ phong.
Bốn người như hổ báo quần ẩu một hồi, chỉ khổ chủ quán. Bọn họ bốn người ở bên trong đánh không nương tay, thực
khách rối rít lao ra cửa mà chạy. Quyền cước không có mắt a! Tốt nhất
tránh xa để khỏi thụ thương. Đương nhiên là chạy thật nhanh, còn có thể
danh chính ngôn thuận mà ăn quỵt. Quán ăn phi thường náo nhiệt, chén bát và quyền cước cùng bay, sàn nhà la liệt (vật dụng chén bát cùng thức
ăn). Chủ quán thì khỏi nhắc tới, hắn lòng đau như cắt, nhìn họ đánh nhau cũng không dám tiến lên ngăn cản, chỉ sợ bị trúng thương, vậy nên chỉ
đành trốn ở phía sau quầy mà la lên: “Đừng đánh nữa, van cầu các người
đừng đánh nữa, đây là cửa hàng của ta a!” Trả lời hắn là một cái dĩa bay xẹt qua, hắn may mắn thụp xuống né được trong tích tắc. Kết quả cái đĩa bị ném vào tường vỡ tan nát.
Nguyễn Nhược Nhược rất thức thời, biết
tình huống này nàng vô phương giúp đỡ cũng như không thể “ra trận giết
địch” nên từ sớm đã phóng ra ngoài, nói là tránh cho Lý Hơi thêm loạn.
Cách một cánh cửa, nàng đứng bên ngoài vui vẻ xem động tĩnh, vừa nhìn
vừa cười, cơ hồ như đứng dậy cũng không nổi. Trừ nàng ra, bên ngoài vẫn
còn một đám thực khách gan to lưu lại xem “Toàn vũ hành” trình diễn trực tiếp. Cứ như vậy người phía sau cũng vọt tới thêm để xem náo nhiệt, bọn họ tự nhiên không nhìn thấy được tràng diện đặc sắc bên trong, có người nhiều chuyện hét lên: “Ai đó bên trong nói xem tình hình thế nào rồi?”
Nguyễn Nhược Nhược đứng chỗ tốt nhất, lập tức bắt đầu “bình luận” trực tiếp hiện trường: “Ban đầu là quyền cước
đánh nhau ở gần cửa tiệm, một bên là bạch y công tử, một bên là lam y
công tử mang theo hai gia đinh.” Nàng mặc dù trăm vội trăm vàng nhưng
vẫn không quên đem thân phận của Lý Hơi giấu biệt đi, không để lộ ra
ngoài. Nếu không để người Trường An thành biết Tĩnh An vương thế tử bị
nam nhân đùa giỡn, e là cả thành sẽ cười suốt ba ngày ba đêm.
“Trước mắt cục diện một chọi ba, song
phương choảng nhau khó phân thắng bại, bây giờ xuất thủ chính là gia
đinh A, hắn cố gắng đánh lén đối phương, dùng ghế định đập vào gáy của
bạch y công tử, nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, bạch y công tử phản ứng nhanh nhẹn né đi, toàn thân bay tới đạp một cước…wow, cú đá nghiêng người thật đẹp nha, đá trúng bàn tay cầm ghế của têb gia đinh…A, kết
quả…tay hắn mềm nhũng, cái ghế rơi trở xuống đập vào đầu hắn…lăn quay
hôn mê rồi!!!”.
Nguyễn Nhược Nhược mi phi sắc vũ đứng ra
giải thích, những người đứng nghe phía sau đều ha ha cười lớn, một bên
cười một bên reo lên: “Tiếp tục tiếp tục, vị tiểu ca này xin tiếp tục
nói đi.”
“Bạch y công tử hiển nhiên võ nghệ cao
cường, vừa thủ vừa công, lấy một chọi hai càng dễ dàng, bây giờ hắn vừa
tung ra một quyền tuyệt mỹ, wow! Trúng ngay giữa cằm của lam y công tử,
đáng thương lam y công tử trên mặt bị u lên một cục, tình thế trước mắt
xem ra…lam y công tử không ổn nha! Hắn bị bạch y công tử nện ba bốn đòn, bị động ăn đánh a…đã không thể tấn công, chỉ có thể phòng thủ. Bất quá, hắn ương ngạnh phòng thủ, tinh thần chống cự rất đáng để chúng ta khâm
phục nha, mọi người cho một tràng vỗ tay khích lệ đi.”
Nguyễn Nhược Nhược vừa nói vừa dẫn đầu vỗ tay, những người đứng nghe thập phần vui vẻ mà hùa theo, tiếng vỗ tay
như sấm vang dậy một góc đường. Diêu Kế Tông mềm oặt, một mình chống đỡ
không nổi bị đánh thành cái đầu heo bò lăn ra đất. Lúc này Lý Hơi thu
dọn chiến trường sạch sẽ, đem tên Tiểu Tứ đá một cước bay ra ngoài, đập
lên cửa một phát rồi té trở lại mặt đất, miệng không ngừng rên la đau
đớn. Chủ tớ ba người đều ngã, toàn bộ chấm dứt.
Nguyễn Nhược Nhược kích động la lên, “Bây giờ tràng diện kịch liệt đánh nhau đã kết thúc, bạch y công tử đánh
thật đẹp, giành được thắng lợi cuối cùng, Yeh, Vạn tuế! Bạch y công tử
vạn tuế!”
Nguyễn Nhược Nhược nhất thời quên béng,
vẫy tay hô to “Vạn tuế”, nhưng lần này người nghe không hùa theo nàng,
không người nào la mà cũng không ai dám la. Đại Đường khai nguyên hai
chữ “vạn tuế” này không phải ai cũng có thể tùy tiện la lên được. Đó là
hoàng đế mua bản quyền nha, còn ai dám dùng? Không cần xét xử, trực tiếp hạ phán quyết. Mà phán quyết vô cùng dọa người…tựa như nửa đêm canh ba
đem can phạm bị gán tội mưu nghịch ra chém đầu.
Cho nên Lý Hơi vừa nghe nàng la như vậy
liền vội vàng từ trong quán nhảy ra, tóm lấy tay nàng bỏ chạy. Chạy một
hơi qua mấy con đường, đem đám đông náo nhiệt bỏ lại phía sau, lúc này
hắn mới dừng lại giáo huấn nàng: “Ngươi tại sao lại không cẩn thận, hai
chữ “vạn tuế” có thể tùy tiện la loạn như vậy sao? Nếu xảy ra chuyện gì, đừng nói một mình ngươi bị xử tội, đến cả ta cũng bị phiền tóai.”
“Xin lỗi xin lỗi, sau này không dám nữa.
Sau này ta nhất định cẩn thận nói năng, ngươi ngàn vạn lần tha thứ cho
ta.” Nguyễn Nhược Nhược biết sai, vội vàng biểu thị thái độ nhận lỗi.
Lý Hơi làm gì thật tâm trách nàng, thấy
bộ dáng nàng như vậy lập tức tâm tư mềm nhũn. “Ta bất quá chỉ nhắc nhở
ngươi một câu, có đâu trách cứ ngươi.” Đột nhiên lại nhớ ra, “Mới vừa
rồi ngươi ở ngoài quán nói gì với những người phía sau vậy? Nói đến mi
phi sắc vũ!”
“Ngươi cũng chú ý sao? Ngươi lúc ấy cục
diện một chọi ba như vậy còn có thể “mắt xem bốn đường, tai nghe bát
phương” mà theo dõi động tĩnh bên ngoài a, ngươi thật là lợi hại nha!
Cao thủ chân chính trong số cao thủ.” Nguyễn Nhược Nhược lộ ra bộ dáng
vô cùng khâm phục.
Lý Hơi cũng không biết chuyện gì đã xảy
ra, rõ ràng có ba địch nhân vây bên cạnh vẫn vội vàng vừa đánh vừa chú ý xem Nguyễn Nhược Nhược đang làm cái gì ngoài kia. Bị nàng nói như thế,
hắn không khỏi có chút nóng vội. Nhất thời không ý tứ nhìn lại nàng, rồi lại vội vàng ngẩng đầu lên, giả vờ nhìn về phía con gà đang bới đất
đằng kia.
“Ê, ngươi đừng cử động”, Nguyễn Nhược
Nhược ngẩng đầu lên rồi bất ngờ nói lên một câu như vậy. Lý Hơi chẳng
biết duyên cớ gì nhưng cũng rất nghe lời, đứng yên không nhúc nhích. Lại thấy Nguyễn Nhược Nhược lấy trong tay áo ra một chiếc khăn tay, tinh tế lau cái gì đó trên mặt hắn. Cử chỉ thân mật như vậy khiến tâm trí Lý
Hơi nhất thời kinh hoàng, từ cổ đến trán từ từ đỏ bừng lên.
Đối với Nguyễn Nhược Nhược mà nói thì đây là một động tác vô cùng bình thường. Nhưng sau khi chà lau mấy cái,
thấy mặt Lý Hơi đỏ bừng bừng liền hiểu hắn đang xấu hổ, nàng không khỏi
âm thầm mắc cười, cái tên Tiểu vương gia này sao lại xấu hổ một cách kỳ
quái như thế! Đừng nói hắn hoàn toàn không biết gì về chuyện nam nữ nha, tại sao thoạt nhìn cứ giống như một mảnh thủy tinh tinh khiết vậy, hoàn toàn không rành chuyện “khanh khanh ta ta”! Tiếp xúc thân cận với người khác phái lại liền có phản ứng ngượng ngùng như vậy sao! Nguyễn Nhược
Nhược mỉm cười thu tay về, đem khăn tay đưa cho hắn nói, “Nè, một mình
ngươi lau cũng được. Ta còn lau nữa, e rằng mặt của ngươi cũng sẽ bén
lửa luôn”.
Lý Hơi càng ngượng ngùng hơn, tiếp nhận
khăn tay rồi chà sát lung tung cứ như thể muốn tẩy luôn màu hồng trên
mặt. Nguyễn Nhược Nhược không thể không nhắc nhở hắn, “Ngươi lau ở đâu
vậy? Cái cằm kìa.”
“Cằm ta làm sao?” Lý Hơi không rõ hỏi
lại, vẻ mặt ngượng ngùng mờ mịt quả thật rất đáng yêu. Nguyễn Nhược
Nhược cơ hồ muốn giống như Diêu Kế Tông mà đem tay sờ lên mặt hắn một
cái. Bất quá cũng không phải vì tâm ý xấu xa như Diêu Kế Tông, mà thuần
túy chỉ muốn trêu chọc hắn. Quen biết càng lâu thì ý thức đối với Lý Hơi cao cao tại thượng này càng lúc càng nhạt đi. Quả thật…gương mặt xấu hổ ngượng ngùng này…vô cùng đáng yêu mà, Nguyễn Nhược Nhược thở dài kiềm
chế tâm tình.
“Diêu Kế Tông nhất định là đã uống rượu ở thanh lâu nên ngón tay đã dính son phấn của các tỷ tỷ muội muội nơi ấy, hắn mới vừa rồi sờ cằm ngươi nên mới dây phấn vào.” Nguyễn Nhược Nhược
cười nói.
Gương mặt tuấn tú của Lý Hơi từ đỏ bừng
chuyển sang trắng bệch, hắn tức giận hung hăng dùng lực đem khăn tay chà chà trên mặt mình.
“ê ê ê” Nguyễn Nhược Nhược vội vàng ngăn
hắn lại, “Ngươi lau như vậy, lau đến lần thứ mười là lôi da ra luôn đó.” Vừa nói vừa đoạt lại chiếc khăn tay, “Hay là để ta lau cho.”
Lý Hơi vì vậy đứng yên không nhúc nhích
để cho Nguyễn Nhược Nhược thay hắn lau mặt. Nàng khéo léo cử động thân
thể, đem cằm hắn lau sạch sẽ. Hắn đứng một bên ngửi thấy mùi hương trên
cơ thể nàng, không nhịn được liền…hồn siêu phách tán.
Nguyễn Nhược Nhược không chú ý, còn tưởng hắn đang khó chịu chuyện ban nãy nên vừa lau vừa “khai đạo” cho hắn,
“Ngươi đừng nghĩ đến chuyện đó nữa, cũng đừng bực mình. Người bực mình
phải là ta đây nè.”
“Tại sao phải là ngươi?” Lý Hơi cực kỳ kỳ quái.
Nguyễn Nhược Nhược bộ dáng vô cùng chán
nản, “Ta là nữ nhân, ngươi là nam tử, cái tên Diêu Kế Tông kia không đùa bỡn ta mà lại đi đùa bỡn ngươi. Quả thực đại sỉ nhục ta a! Chẳng lẽ ta
thiếu hấp dẫn đến vậy sao? Ta làm nữ nhân quá thất bại mà, haiz, ta cơ
hồ xấu hổ muốn chết!”
Lý Hơi nghe được dở khóc dở cười. “Nói
lung tung gì đó, ngươi chẳng lẽ còn bực mình vì không bị đùa giỡn? Nhất
là bị cái tên…ác tâm cực kỳ này…” Vừa nghĩ tới Diêu Kế Tông dám chạm vào mình, thật hận không đem tay hắn chặt xuống mới phải.
Nghe khẩu khí tức giận như vậy, Nguyễn
Nhược Nhược hiểu rõ tâm tư của hắn, “Được rồi được rồi, mặc dù Diêu Kế
Tông làm vậy thật đáng ghê tởm, nhưng ngươi cũng đã giáo huấn hắn rồi.
Ta đoán chừng ít nhất ba tháng nữa hắn tuyệt đối không dám loạn động tay heo.” Vừa nói vừa nhịn không được mà phá ra cười, cười tên Diêu Kế Tông hôm nay bị ăn đòn thê thảm.
“Ngươi vẫn còn…cười ta.” Lý Hơi nhỏ giọng ai oán.
“Ta đâu có cười ngươi! Ta là cười tên
Diêu Kế Tông kia, coi như hắn xui xẻo lại động đến một người võ công
siêu cấp như ngươi. Kết quả tháp bị ngã xuống, cơ hồ suýt đè chết hắn”.
Nguyễn Nhược Nhược ngẫm lại tràng hỗn
chiến mới vừa rồi, nhịn không được cười khanh khách như chim bồ câu. Lý
Hơi nhìn nàng cười, quả là một nụ cười tự nhiên sảng khoái, hoàn toàn
bất đồng với kiểu cười vô cùng ôn uyển đè nén của những tiểu thư khuê
các mà hắn biết. Họ làm sao có thể như nàng, cười đến bừng bừng. Nhất
thời hắn cảm thấy những nữ nhân trước đây hoàn toàn giả dối, không giống như Nguyễn Nhược Nhược là một người có máu có thịt sống sờ sờ ở đây.