Nguyễn Nhược Nhược khóc suốt đoạn đường
đến Hoa Nguyệt Lâu. Thủy Băng Thanh, không, là Lưu Đức Hoa, ngươi tại
sao…tại sao lại nhảy lầu a? Không phải ngươi đã đáp ứng ta không tự vẫn
rồi sao? Không phải ngươi nói chúng ta là chiến hữu trên cùng chiến hào, cùng tiến cùng lùi sao? Bây giờ ngươi tốt rồi, tự vẫn xong bỏ lại ta
một thân một mình ở nơi Đại Đường này cô đơn tĩch mịch! Ngay từ đầu nếu
không có ngươi thì ta sẽ không thấy cô đơn, hôm nay quen có ngươi rồi
lại tìm không thấy ngươi, ta phải làm sao đây? Sau này còn ai bám theo
ta đi bơi lội a! Còn ai tới để ta cắn lỗ tai nói thì thầm a! Ngươi là
người không có lương tâm, bỏ ta lại một mình a!
A Phúc ở một bên khéo léo giải thích
nguyên nhân nhảy lầu, “Nghe nói nàng phải phụng bồi rượu cho một vị lão
gia họ Nghô. Lão họ Ngô này đối với Thủy cô nương luôn động tay động
chân, ban đầu Thủy cô nương chịu nhịn, nhưng càng uống càng say, hắn
mượn cớ say rượu làm loạn, bắt Thủy cô nương phải “hôn rượu” cho hắn…”
“Hôn rượu là cái gì?” Nguyễn Nhược Nhược mặc dù hu hu oa oa vẫn không nhịn được hỏi một câu.
“Chính là…” A Phúc chần chừ một chút,
hiển nhiên là lời bất hảo, hắn suy nghĩ hồi lâu mới nói, “Chính là dùng
môi chạm môi phục rượu”.
Thì ra là như vậy, Nguyễn Nhược Nhược không khỏi vừa hận vừa mắng: “Một gã xấu xa…”
“Thủy cô nương tự nhiên là không chịu cho nên Ngô lão gia liền dùng sức mạnh. Một mặt ôm chặt Thủy cô nương không chịu buông, một mặt chết sống muốn hôn môi nàng. Thủy cô nương không
chịu đựng được, vậy nên…mở cửa sổ gieo mình xuống. Đúng lúc đó…”
“Ngươi đừng nói…” Nguyễn Nhược Nhược oa một tiếng khóc lớn lên, “Ta không nghe, ta không nghe nữa…”
Cứ như vậy nàng khóc đến Hoa Nguyệt Lâu,
ba bước thành hai bước chạy ào vào gian phòng của Thủy Băng Thanh. Liếc
mắt đã nhìn thấy Nguyễn Nhược Long ngồi bên gường, trên gường là Thủy
Băng Thanh hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trông rất sống động tựa như đang ngủ say, phảng phất giống nàng công chúa trong truyện cổ tích chỉ cần
một nụ hôn là có thể thức tỉnh giấc ngủ nàng. Nguyễn Nhược Nhược vừa
nghĩ tới hắn…sẽ không mở mắt nữa, nhịn không được lê tới khóc lớn lên,
“Thủy Băng Thanh, ngươi tại sao lại như thế a!”
“Sụyt”, Nguyễn Nhược Long vội vàng giơ
ngón trỏ lên môi, mặt mỉm cười nói, “Tam muội, đừng khóc, Băng Thanh
nàng vừa mới ngủ say, không nên đánh thức nàng.”
Nguyễn Nhược Long bộ dáng ngây ngơ làm
Nguyễn Nhược Nhược cả kinh, muốn khóc cũng không khóc được. Nàng thất
thanh kêu: “Đại ca, ngươi không nên như vậy, ngươi đừng hù dọa ta…”
“Ta sao lại dọa ngươi, ta bất quá bảo ngươi thấp giọng để không đánh thức Băng Thanh thôi mà.”
Nguyễn Nhược Nhược dậm chân không dứt,
“Đại ca, ta biết ngươi không nỡ xa Thủy Băng Thanh, nhưng nàng…Nàng đã
không còn ở đây, ngươi như thế này chẳng qua tự làm khổ mình thôi. Tỉnh
lại tỉnh lại, đối mặt thực tế đi! Đại ca”, Nguyễn Nhược Nhược từng chữ
nhỏ máu cầu khẩn Nguyễn Nhược Long.
“Ngươi nói lung tung gì đó nha! Cái gì mà nàng đã không còn ở đây?” Nguyễn Nhược Long mắt trợn to, “Băng Thanh
mặc dù nhảy lầu nhưng cũng không có gì đáng ngại, chỉ bất tỉnh một lúc
đã tỉnh lại, hơn nữa khi ta chạy tới…nàng đã nhận ra ta, nằm trong lòng
ta khóc một hồi lâu, thần trí ngày xưa đã khôi phục lại như cũ. Quả thực là trong họa được phúc nha!” Nguyễn Nhược Long vẻ mặt vui mừng hoan hỉ.
A! Nàng ta có thể nhận ra Nguyễn Nhược
Long? Đây chẳng phải là…chủ thể trở về sao! Vậy còn Lưu Đức Hoa? Lưu Đức Hoa ở đâu? Nguyên bản Thủy Băng Thanh trở lại, vậy chẳng lẽ hồn phách
đạo bản đã biến mất?
Nguyễn Nhược Nhược nhất thời tâm loạn như ma, không có tâm tình lưu lại nơi này nữa, “Băng Thanh không có việc
gì…ta đây đi trước, đại ca ngươi ở đây nơi này phụng bồi nàng…”
Nguyễn Nhược Long cũng không quay đầu lại trả lời, ánh mắt ôn nhu vô hạn ngắm nhìn người đang ngủ say trên gường, cũng không giữ khách.
Nguyễn Nhược Nhược lau khô nước mắt ràn
rụa, mang theo trăm mối suy tư không giải thích được từ Hoa Nguyệt Lâu
đi ra. Liếc mắt thấy A Phúc đang đứng ở cửa sau, nàng phẫn nộ bước tới
hỏi, “A Phúc, tại sao ngươi ăn nói lung tung, Thủy Băng Thanh cô nương
rõ ràng không có việc gì, ngươi nói như thế nào lại thành nàng ta nhảy
lầu đã chết hả?”
A Phúc ủy khuất, “Tam tiểu thư, ta nói Thủy Băng Thanh cô nương nhảy lầu chết bao giờ chứ?”
“Ngươi rõ ràng nói…ngươi nói nàng mở cửa sổ gieo mình xuống. Đúng lúc đó…”
A Phúc nói nhanh, “Đúng lúc đó đã đè chết một người đi đường”.
“Cái gì?”, Nguyễn Nhược Nhược nhảy dựng lên, “Đè chết một người đi đường?”
“Đúng nha! Có thể trời cao sắp đặt trùng
hợp, lúc Thủy cô nương nhảy xuống lầu thì ngã vào một người đi đường,
kết quả thân thể Thủy cô nương không có gì đáng ngại, nhưng người xui
xẻo kia thì mất mạng. Người nhà hắn khóc rống một hồi đã mang xác hắn
trở về”.
A! Nguyễn Nhược Nhược hít một hơi, hồi
lâu cũng không thở ra. Sau một hồi nàng liền xác định được ý nghĩ trong
đầu, gấp gáp hỏi tới, “A Phúc, người đi đường kia nhà ở đâu?”
“Tam tiểu thư, Thủy cô nương đè chết hắn, chỉ sợ người nhà của hắn không chịu từ bỏ ý đồ gây phiền toái. Đại
thiếu gia tâm trí toàn bộ đặt trên người Thủy cô nương, nhất thời không
phân minh rõ ràng với gia đình người ta ban nãy. Chúng ta nhanh nhanh
tìm biện pháp đi trấn an nhà người ta, thừa dịp vẫn còn sớm mà…”
“Tại sao ngươi nói nhảm nhiều vậy?”
Nguyễn Nhược Nhược không có tâm tư nghe hắn nói lao nhao liền hét lớn
một tiếng cắt đứt lời hắn, “Ta hỏi nhà người kia ở đâu, còn không mau
nói ra cho ta!”
A Phúc bị nàng quát lớn một câu, một hồi cũng nói không ra lời.
“Van cầu ngươi A Phúc”, Nguyễn Nhược Nhược hạ thấp giọng, “Mau nói cho ta biết đi.”
A Phúc lúc này mới định thần nói ra một
câu nói: “Tam tiểu thư, người kia chính là người đã bị cự tuyệt hôn
ước, Diêu gia Nhị thiếu gia!”
Nguyễn Nhược Nhược nghe được thân thể bất chợt mềm nhũng, cơ hồ đứng cũng không vững, may mà A Phúc một bên nhanh đỡ lấy nàng, “Tam tiểu thư, người không sao chứ?”
Lão thiên a! Diêu-Kế-Tông?! Không thể
nào…Lưu Đức Hoa, ngươi…lẽ nào là…? Nguyễn Nhược Nhược hít một hồi lãnh
khí, một lúc sau mới hoàn hồn lại, nàng nghiến răng nói, “A Phúc, đi
trước dẫn đường, chúng ta đến Diêu gia xem động tĩnh.”
“Tam tiểu thư, đúng là nên đi nhìn động
tĩnh một chút. Lần trước cầu hôn bị cự tuyệt, Diêu gia cũng đã giữ một
bụng tức. Lần này nếu biết là nữ tử Đại thiếu gia yêu mến đè chết lão
Nhị nhà họ…chỉ sợ họ không chịu từ bỏ ý đồ. Chúng ta đến xem động tĩnh
bên kia để suy nghĩ đối sách kịp thời.”
Hắn nhanh nhanh chạy phía trước dẫn
đường, Nguyễn Nhược Nhược tâm thần bấn loạn chạy theo phía sau. Mới đến
đầu đường Diêu gia đã thấy một đám người rỗi rảnh tới xem náo nhiệt xúm
lại trước một cánh cổng lớn, không cần phải nói, đây nhất định là Diêu
gia. Vậy nên nàng cất bước đi vào, mới đi được hai bước, đột nhiên một
đám người như bị ma đuổi hướng ra ngoài vừa chạy vừa hò hét loạn lên.
“Xác chết ngồi dậy, xác chết ngồi dậy a ~!!!!”
“Quỷ quỷ quỷ a~!!! Chạy nhanh lên oa ~!!”
Nguyễn Nhược Nhược lập tức hiểu đã xảy ra chuyện gì, nàng chạy ngược lại hướng đám người kia, tựa như thuyền phu
chèo ngược dòng mà gian nan di chuyển về phía trước. A Phúc ở phía sau
kéo nàng lại, gương mặt trắng như tuyết, “Tam tiểu thư, hình như…hình có quỷ a, hay là…đừng đi…” Thanh âm ngắc ngứ không trôi.
“Ngươi đứng ở đây chờ ta được rồi, ta
nhất định phải vào trong nhìn một cái.” Mặc dù trong lòng Nguyễn Nhược
Nhược đã nắm chắc chính phần mười, nhưng nàng muốn xác định hoàn toàn để có thể an tâm một chút.
A Phúc quả thật không dám theo vào nữa.
Vì vậy Nguyễn Nhược Nhược một mình hướng đám người tiếp tục chạy đi, chỉ là còn chưa kịp đến thì đại môn Diêu phủ đã đóng chặt lại, có thể nghe
thấy bên trong lao xao ồn ào không ngừng, có khóc có cười, bi hỉ đủ loại thanh âm không rõ ràng vang tới. Nàng đập cửa một hồi lâu vẫn không có
ai đến trả lời, hiển nhiên họ cho nàng là người ngoài tò mò tới xem
chuyện ly kỳ cổ quái nên chặn không cho vào.
Nguyễn Nhược Nhược lẩn quẩn bên ngoài một hồi lâu, không vào được cửa mà cũng không muốn rời đi. Suy nghĩ một
chút, đột nhiên trong đầu lóe ra một kế, nàng cất giọng hát vọng vào.
Cho ta một chén vong tình thủy, để một đêm ra đi không cần đổ lệ, để tất cả tấm lòng theo gió cuốn bay xa…
Buông rơi tình yêu…thiên thu không trở lại.
Cho ta một chén vong tình thủy, đến lượt ta không còn bi thương, coi như ta uống rượu say, coi như ta tan nát cõi lòng…
Hát hồi lâu không có lời đáp lại, đợi một hồi từ bên trong thoát ra được một thanh âm giữa những tiếng lao xao ồn ào. Một thanh âm vô cùng nhẹ nhàng, tinh tế, làm cho Nguyễn Nhược Nhược rạng rỡ như hoa. Thanh âm kia hát theo một câu: sẽ không nhìn thấy ta rơi lệ.
Phảng phất giống như hai đảng viên dưới
địa đạo truyền “ám hiệu” cho nhau. Tin chắc giờ đây Lưu Đức Hoa đã thành Diêu Kế Tông, Nguyễn Nhược Nhược thở ra một hơi, hai chân mềm nhũng tựa vào tường từ từ ngồi bệch xuống đất. A Phúc kiên trì đứng bên ngoài,
nhác thấy bộ dáng không khí lực của Tam tiểu thư liền chạy đến. Hắn vừa
dìu nàng lên vừa đưa cả hai chạy ra ngoài cửa, “Ta đã nói gì, Tam tiểu
thư không nên đi vào đây. Chỗ này quỷ khí sâm lâm, nhanh nhanh lên,
chúng ta nhanh nhanh rời khỏi nơi này.”
Diêu gia Nhị công tử Diêu Kế Tông đi
ngang qua Hoa Nguyệt Lâu xui xẻo bị Thủy Băng Thanh nhảy lầu làm cho ô
hô ai tai. Những chẳng ai ngờ mang xác hắn về nhà nửa canh giờ sau liền
sống dậy. Một thân từ từ ngồi dậy trên gường, dọa người ngoài kinh hãi
nhưng làm người trong nhà kinh hỉ không nói nên lời. Diêu phu nhân ôm
chặt đứa con sống lại, khóc đến ngất đi: “Con của ta! Ta còn tưởng kẻ
đầu bạc phải tiễn kẻ đầu xanh! Bồ Tát phù hộ, ngươi đại nạn không chết
ngày sau nhất định sẽ hồng phúc vô cùng a!”
Hắn sống lại so với Diêu Kế Tông lúc
trước thì khéo léo tinh tế hơn nhiều, hướng người gọi là “mẫu thân” nói: “Mẫu thân, tại sao lại khiến người làm kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh
được, ta còn phải phụng dưỡng người đến một trăm tám mươi tuổi nữa là…”
Lời nói ngọt như mật, Diêu Phu Nhân phá ra cười, vỗ mặt hắn thôi chưa đủ còn nắm chặt tay hắn không rời.
Tin tức kia lập tức truyền khắp Trường An thành, người người đều nói đây là tổ tiên Diêu gia tích đức để lại cho
tử tôn đời sau, duy chỉ Ngọc Liên Thanh sau khi nghe nói liền rơi vào
trầm tư.