Hữu Duyên Thiên Niên Lại Tương Hội

Chương 48: Chương 48




Cái gì? Ngọc Liên Thành và Lý Hơi đều tỏ tỉnh với ngươi, mà ngươi lại cự tuyệt toàn bộ?” Diêu Kế Tông từ sáng sớm đã chạy vội đến Diêu phủ ngóng tin tức mới nhất. Nguyễn Nhược Nhược khiến Hạnh Nhi vô cùng kinh ngạc khi đem cái tên “cầu hôn bị cự tuyệt” ngày trước nghênh vào nhà. Hạnh Nhi đem trà đãi khách, rót ba lần thì cả ba lần đều đổ ra ngoài chén.

Đuổi Hạnh Nhi ra ngoài phòng, Nguyễn Nhược Nhược đem chuyện ngày hôm qua thuật lại cho Diêu Kế Tông nghe. Hắn vừa nghe xong liền vỗ ngực dậm chân, uất hận nói: “Cơ hội tốt như vậy tại sao ngươi một người cũng không nắm bắt? Hai người kia, dù ngươi chọn ai cũng tốt. Một người là nam tử độc thân hoàng kim, một người là vương gia hột xoàn, nếu là ta, ta còn hận không thể một lúc quơ cả hai người mới phải. Lý gia và Ngọc gia, ngươi có thể hưởng thụ đồng thời cả vật chất lẫn tinh thần đó nha.”

Nguyễn Nhược Nhược nhìn hắn lắc đầu không ngớt, đem tên thật của hắn ra mà gọi, “Lưu Đức Hoa, ngươi coi như xong rồi, coi như xong rồi! Ta thấy ngươi căn bản không có chút tố chất nào của bà mai hết.”

Diêu Kế Tông bày ra bộ dáng hiên ngang lẫm liệt nói, “Ta đây chỉ muốn tốt cho ngươi mà đứng trên lập trường chiến hữu phân tích. Có nam nhân tốt đến, ngươi nhất định phải mau chóng tóm lấy chứ.”

“Mau chóng tóm lấy?”, Nguyễn Nhược Nhược cười mếu, “Ngươi làm ơn đừng nói cứ như đầu trộm đuôi cướp có được không. Tình cảm nam nữ thiêng liêng, tại sao ra khỏi miệng ngươi liền trở thành như vậy, quả thực khiến ta đây nghe không vô”.

“Nói thật đi, tại sao ngươi lại cự tuyệt? Bọn họ có chỗ nào không tốt?” Diêu Kế Tông tò mò cực kỳ.

Nguyễn Nhược Nhược ngẩng đầu suy nghĩ một chút, vẻ mặt phảng phất chút tiếc nuối, “Công tâm mà nói, thật ra điều kiện của hai người kia đều tương đối khá. Nhưng từ góc độ thực tế mà xét thì đều không phù hợp. Giống như một món ăn không thích hợp với ta vậy, thật không nên động đũa tới. Nếu cứ ngoan cố ăn vào thì ngược lại sẽ không tốt cho sức khỏe.”

Diêu Kế Tông nghe được mắc cười, “Ngươi nói lời này thật truyền cảm nha!”, cười một trận xong, hắn bày ra bộ dáng rửa tai cung kính lắng nghe, “Đến tột cùng chỗ nào không thích hợp? Ta nguyện ý ngồi nghe ngươi giải thích”

“Thật ra, ta đối với Ngọc Liên Thành tương đối có hảo cảm, từ lần đầu tiên nhìn thấy ta đã bị chấn động, hắn thật sự có mị lực làm người khác choáng váng, không tự chủ được mà bị hắn hấp dẫn. Nhưng hay quá hóa dở, mị lực như thế khiến ta hiểu hắn tuyệt đối không thích hợp làm trượng phu. Không phải ta sợ không dám song song đi bên cạnh hắn. Hắn có gương mặt quá mức tuấn tú, là “nữ nhân sát thủ” trời sinh, vì thế sẽ lôi khéo vô số ong bướm bay tới. Nếu ta phó thác cả đời cho hắn, chỉ sợ đổi lấy mỗi ngày lo lắng bất an, môi đêm ngủ không yên. Thôi thôi, tốt nhất là biểu huynh muội đi. Đúng nha! Hắn là anh họ của ta, đây chính là quan hệ cận hôn, ta và hắn không thể phát sinh quan hệ nam nữ, không phải sao?”

Diêu Kế Tông cật lực gật đầu, “Đúng nha! Ngươi không nói ta cũng suýt chút nữa cũng quên, thân tộc thì không thể kết hôn, nếu không thế hệ tương lai tám chín phần sẽ bị khuyết tật.”

Dừng một chút, hắn hỏi tiếp: “Còn…Tiểu vương gia Lý Hơi kia? Ngươi tại sao cũng không cần, trẻ tuổi anh tuấn, thân thủ nhất lưu, nam tử xuất sắc như thế bỏ công tìm kiếm còn không được. Hơn nữa xét về xuất thân bối cảnh, tài hùng thế đại, gả cho Lý thị hoàng tộc bọn họ làm con dâu cũng uy phong nha!”

“Lý Hơi là một nam hài tử đặc biệt đáng yêu, nam nhân xứng đáng hai chữ “nam nhân” mặc dù hết lần này tới lần khác có một số việc xấu hổ ngượng ngùng như nữ tử. Cùng là một người, nhưng phong thái có lúc lại giống như hai người hoàn toàn khác nhau, cương nhu hài hòa. Không ngại nói cho ngươi biết, thật ra ta vô cùng thích nam nhân có thể hài hòa hai tính chất cương và nhu, xét về điểm này mà nói, Lý Hơi quả thật vô cùng phù hợp. Chỉ tiếc là…”

“Tiếc cái gì?” Diêu Kế Tông hỏi tới.

“Tiếc là hắn sinh ở Lý thị vương triều, gia đình bối cảnh như vậy, người bình thường quả thật ăn không tiêu.”

“Cái gì mà ăn không tiêu? Biết bao nữ tử muốn được gả vào gia đình giàu có như vậy, có phúc hưởng mà ngươi cũng không biết!” Diêu Kế Tông vẫn chưa hiểu Nguyễn Nhược suy nghĩ điều gì.

“Hưởng thụ và quyền lợi đi cùng với nghĩa vụ đó lão huynh! Ngươi tưởng phúc khí có thể hưởng không hả? Ngươi vừa bị bọn họ quản lý vừa bó tay bó chân, cá tính hoàn toàn bị triệt tiêu, toàn bộ đều cuộc sống đều nằm trong tay bọn họ. Lúc ban đầu có thể không tệ lắm, ăn ngon mặc đẹp ở nhà cao cửa rộng. Nhưng con người đâu phải chỉ cần đời sống vật chất, tinh thần cũng vô cùng quan trọng. Đến một lúc nào đó ngươi sẽ muốn đem đời sống tinh thần nâng lên cùng cấp độ với đời sống vật chất, để có thể hưởng thụ một cách trọn vẹn. Nhưng có khả năng không? Hoàng tộc nhiều quy củ quản thúc nghiêm ngặt, giống như một cái bao thật lớn đem người ta nhét vào bên trong, mỗi cử động nhấc tay nhấc chân đều bị kiềm chế. Tính cách của ta như thế này làm sao chịu đựng được?”

“Nói cũng có đạo lý nha! Chỉ là, không phải có rất nhiều nữ hài tử hướng tới đời sống vật chất ưu đãi như vậy mà tình nguyện buông tha đời sống tinh thần đó sao? Ngươi tại sao lại không như vậy? Đừng nói với ta ngươi xem tiền tài như cỏ rác nha!”

“Làm gì có! Lời cao thượng như vậy ta nói không ra đâu, ta chính là phàm nhân nha!” Nguyễn Nhược Nhược đầu tiên là cười, sau đó nghiêm nét mặt nói, “Tiền tài…cho tới bây giờ không có nó ta sống không nổi, nói thẳng một câu, ta thích tiền. Cũng giống như bao nhiêu người khác, ta muốn có tiền càng nhiều càng tốt. Có tiền, ta có thể tạo dựng một cuộc sống thoải mái hơn, ngày qua ngày an nhàn tự tại, không cần phải bươn chải trong một cuộc sống quá kham khổ. Chẳng qua là ta mặc dù thích tiền, nhưng không thích vì nó mà bỏ qua tất cả. Nói cách khác, ta chưa tới mức phải vì nó mà buông lơi toàn bộ những thứ khác.”

“Tiền tài không nặng không nhẹ, ngươi muốn nói vậy sao?” Diêu Kế Tông nghe không hiểu lắm.

“Tất nhiên, một người mà cuộc sống không được thành công lắm sẽ rất xem trọng tiền bạc. Chẳng hạn gặp phải tình trạng khẩn cấp phải cần đến tiền để giải quyết, lúc đó không thể không xem trọng nó rồi.”

Nguyễn Nhược Nhược nói xong thấy Diêu Kế Tông lộ ra bộ dáng không hiểu rõ lắm liền lấy ví dụ chứng minh. “Giả sử ta bây giờ là Cô bé lọ lem nha, một cô bé lọ lem đang bị mẹ kế ngược đãi. Lúc này có một hoàng tử đến đây nói yêu ta, ta cũng sẽ không chút do dự mang giày thủy tinh vào rồi theo hắn leo lên xe ngựa dát vàng. Ta mặc kệ tình yêu của hoàng tử có phải là nhất thời ý loạn tình mê hay không, điều này không quan trọng. Đến cả những việc phát sinh sau này cũng không để vào mắt, như là quan hệ trong hoàng cung có phức tạp hay không, các thành viên trong hoàng tộc đối xử với nhau như thế nào…Điều quan trọng chính là ta có thể thoát khỏi cuộc sống kham khổ trước mắt. Vậy nên ta nguyện ý phóng lao theo lao, nhảy vào vận mệnh của mình, tùy cơ ứng biến. Ngay cả thua, ta cũng cam tâm tình nguyện đánh rồi mới thua.”

“Nhưng cuộc sống hiện tại của ta không tệ nha! Là Nguyễn gia Tam tiểu thư, ta có cây to bóng mát che chở. Ta ăn sung mặc sướng, có lẽ so sánh với vương phủ chưa bằng, nhưng ta chấp nhận ở bậc dưới chứ không thèm vài phần hơn thua đó, cũng không muốn hy sinh tự do của chính mình. Ta đối với cuộc sống hiện giờ vô cùng thõa mãn, không cần phải rước lo lắng vào mình. Vào vương phủ có cái gì tốt? Vương phi bất quá chỉ là hư danh, huống chi ta còn không được làm vương phi, nếu muốn đi theo Lý Hơi thì chỉ có thể làm trắc phi. Ta cũng là một người, tại sao phải chấp nhận cho hắn lấy thêm lão bà? Mỗi đêm khuya chong đèn cô đơn trong phòng ai biết, chờ đến phiên mình thì hắn mới tới ngủ với ta! Thảm quá nha! Nếu ta cần một nam nhân, ta sẽ phải thâu tóm toàn bộ. Ta sẽ không trở thành một giai đoạn trong cuộc đời người khác, ta sẽ đóng vai chính và diễn từ đầu cho đến cuối bộ phim.”

Diêu Kế Tông nghe đến nhập thần, nhịn không được khen: “Nguyễn Nhược Nhược, ngươi thật sự là nữ nhân lý trí đầu tiên mà ta đến bây giờ mới thấy nha, nhìn vấn đề thấu triệt, tư tưởng chủ quyền, một chút cũng không dối trá, đúng là chân thật đáng yêu.”

“Thật sự ta đối với ngươi nói nhiều cũng vậy, hai chúng ta cùng xuyên qua ngàn năm đi đến Đại Đường này, dù ngươi không phải thân nhân nhưng ta cũng xem ngươi như người nhà, có cái gì cũng sẽ nói hết ra.”

“Nếu ta đây tỏ tình với ngươi, mà ngươi lại không chấp nhận hai tên kia, chi bằng để ta làm “hộ hoa sứ giả” cho, thấy được không?” Diêu Kế Tông nửa đùa nửa thật nói.

“Ngươi!” Nguyễn Nhược Nhược mắc cười, “Quan hệ của chúng ta là chiến hữu vô cùng thuần khiết, ta cũng không muốn để nó pha lẫn tập chất.”

“Làm chiến hữu vô cùng thuần khiết cũng được chứ sao, có cái gì không thể? Nói không chừng sau này chúng ta không thể trở lại thế kỷ hai mươi mốt, khi đó chỉ còn hai chúng ta sống nương tựa lẫn nhau. Ngươi bây giờ không chấp nhận ra, đến lúc đó đừng có hối hận a”.

“Không nên tiến triển thêm. Lưu huynh đệ, ta có thể ở trước mặt ngươi nói tự nhiên như vậy, không chút nào che giấu chính là vì ta hoàn toàn xem ngươi là huynh đệ. Nếu như ta đối với ngươi có tình cảm, ta còn dám nói lung tung như vậy không? Ta sẽ lo lắng lúc nào nói sai trước mặt ngươi, cố gắng giữ hình tượng tốt trước mặt ngươi…Chi bằng như bây giờ, ta và ngươi ở trước mặt nhau muốn nói gì thì nói, hoàn toàn không cấm kỵ hay giả vờ. Chúng ta đều giống nhau, xem đối phương như huynh đệ tỷ muội mà đối đãi, nói như ban nãy, chính là “không phải thân nhân thắng tựa thân nhân.”

Diêu Kế Tông xúc động hồi lâu mới mạnh mẽ gật đầu. “Đúng nha, nhờ ngươi nói ta mới hiểu được, đúng là như vậy. Xem ra chúng ta chỉ có thể tiếp tục giữ vững quan hệ cách mệnh hữu nghị mà thôi.”

“Ta bây giờ chỉ còn một người bằng hữu là ngươi, hai người kia ta đều đắc tội rồi. Ngọc Liên Thành có thể không sao, nhưng ta đoán chừng Lý Hơi đang hận ta đến tận xương. Ta biết hắn trước giờ chưa bao giờ ăn gậy, mà ta đã quất hắn một gậy, không biết tới bao giờ mới có thể trở lại như trước.” Nguyễn Nhược Nhược cười khổ.

***

Tĩnh An vương phủ.

Tại Lưu Tiên Cư, Lý Hơi giam mình trong phòng khóa kín, Vương phi đứng bên ngoài đập cửa, ôn nhu gọi: “Hơi Nhi, ngươi mở cửa đi, là mẫu thân a!”

Trong phòng một hồi không có ai đáp. Tần Mại đứng phía sau Vương phi thấp giọng nói: “Tiểu vương gia cả ngày không chịu mở cửa, không ăn không uống. Bữa sáng cũng còn nguyên, một chút cũng không đụng tới. Vương phi người mau tìm biện pháp đi!”

Vương phi vừa tức vừa vội. Ngày hôm qua đang trên đường đi Lâm Viên, Lý Hơi đột nhiên thúc ngựa rời đi, Vương phi liền sai bọn thị vệ đuổi theo. Thứ nhất vì xuất phát chậm hơn, sau là vì tuấn mã của Lý Hơi là ngựa tốt nên bọn họ có đuổi thế nào cũng không kịp. Cuối cùng đành phải thấp thỏm bất an quay về phủ, vừa đợi vừa chờ, cuối cùng một hồi lâu sau Lý Hơi mới trở về. Vừa nhìn mặt con, Vương phi vô cùng sửng sốt, khuôn mặt vốn dĩ như ánh sáng mặt trời rực rỡ giờ phút này u ám như nhật thực, nàng nhịn không được cuống quít hỏi: “Hơi Nhi, ngươi làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?”

Lý Hơi im lìm thẫn thờ, một lời cũng không chịu nói, một mạch trở về phòng, đóng cửa, ai gọi cũng không mở. Vương phi lo lắng, rồi lại biết đối với đứa con này không nên dùng biện pháp mạnh. Nàng biết tâm tình của hắn hiện tại rất tệ, không muốn làm cho hắn quá nóng nảy nên đành phải tạm thời để hắn một mình an tĩnh. Nào ngờ từ ngày hôm qua cho tới hôm nay, hắn không chịu ra khỏi phòng, cũng không chịu ăn uống khiến nàng hoảng sợ, nàng nhịn không được vừa đập cửa vừa gọi: “Hơi Nhi, mẫu thân van cầu ngươi, mau mở cửa ra! Hài tử này, tại sao lại tự nhiên không hiểu chuyện như vậy chứ, ngươi muốn chọc giận mẫu thân đúng không?”

Gọi hoài vẫn không mở cửa, Vương phi chỉ còn cách tung đòn sát thủ, “Hơi Nhi, nếu ngươi không mở cửa ra thì ta chỉ còn cách nói cho phụ thân ngươi biết, để người đến đây hỏi cho ra lẽ.”

Tĩnh An vương uy nghiêm, đối với con cái luôn trông nom giáo dục cực nghiêm, Lý Hơi rất kính sợ phụ thân. Lời vừa nói ra, quả nhiên hiệu quả, cửa phòng rốt cuộc cũng đã mở ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.