Một buổi chiều mùa hè, Diêu Kế Tông chạy tới điểm hẹn “sau khi hoàng hôn”…
“Nguyễn Nhược Nhược, đi thôi, chúng ta đi bơi lội đi!”
“Được đó, đến đâu bơi lội đây?” Nguyễn Nhược Nhược hăng hái bừng bừng.
“Ngưng Bích hồ đi!” Diêu Kế Tông nói xong chợt nhớ nhớ ra một chuyện, lưỡng lự hỏi, “Còn có chỗ nào…thích hợp hơn không?”
Nguyễn Nhược Nhược suy nghĩ một chút,
“Đừng đến Ngưng Bích hồ, không khéo lại gặp Lý Hơi nữa. Ta cùng Thủy
Băng Thanh bơi lội một chỗ không sao, nhưng nếu bị hắn bắt gặp ta đi
chung với Diêu Kế Tông thì thảm à. Ta sợ hắn sẽ đem tội gian phu dâm phụ chụp lên đầu chúng ta a!”
Ở Đại Đường này, việc nam nữ giữa đêm đi bơi lội với nhau đúng là…quá mức kinh thế hãi tục.
“Sẽ không trùng hợp vậy đâu, bây giờ đang lúc hoàng hôn, hắn nếu ra ngoài thổi tiêu thì cũng phải chờ đến khi
“trăng lên cao khỏi đầu” nha! Là ngươi nói đó thôi, tiêu phải thổi dưới
trăng mới hòa quyện tâm ý. Nhanh lên một chút, thừa dịp còn thời gian
chúng ta đi bơi mấy vòng, chờ khi trời tối liền rút lui tránh đụng đầu
hắn.”
Diêu Kế Tông năn nỉ ỉ ôi, Nguyễn Nhược
Nhược đành phải mang theo y phục bơi lội của nàng rồi theo hắn đi ra
cửa. Ở đại môn, hai người gặp Nguyễn phu nhân cùng Nguyễn Nhược Phượng
đang trợn to đôi mắt nhìn mình.
Trông thấy Nguyễn Nhược Nhược sóng vai đi bên cạnh Diêu Kế Tông, Nguyễn phu nhân ngắc ngứ hồi lâu mới nói được,
“Đây…cái này…Tam nha đầu tại sao lại cùng họ Diêu ra ra vào vào?”
Nguyễn Nhược Phượng so với mẫu thân nàng
còn giật mình hơn, “Nguyễn Nhược Nhược làm cái quỷ gì vậy? Ban đầu một
hai tự vẫn không chịu thành thân, bây giờ tốt rồi, cùng ra cùng vào.”
***
Đến được Ngưng Bích hồ, Nguyễn Nhược
Nhược vươn mắt nhìn ra xa, vừa nhìn thấy liền dậm chân nói: “Ta đã nói
mà, ta đã nói mà, ta đã nói đừng tới chỗ này mà. Ngươi nhìn đi, Lý Hơi
đang ở đằng kia kìa!”
“A! Lúc này là lúc nào a, hắn ra đây là
gì chứ?” Diêu Kế Tông bực mình, sau đó liền nhìn kỹ, “Ê, không phải đi
một mình đâu. Ngươi mau nhìn, trong khoang thuyền còn có một lục y nữ tử đang đi ra kìa.”
Cơn tức giận của Diêu Kế Tông biến mất,
thay vào đó là lòng hiếu kỳ. Hắn nhanh tay kéo Nguyễn Nhược Nhược lặng
lẽ “mai phục” gần bờ hồ, cả hai chui vào một bụi rậm rồi nghe ngóng.
Nhìn hồi lâu, Diêu Kế Tông mở miệng khen: “Wow, một mỹ nhân cổ đại thật
xinh đẹp, tiểu tử Lý Hơi này diễm phúc không cạn nha!”
Hắn đột nhiên phát hiện Nguyễn Nhược
Nhược ngồi một bên từ đầu đến cuối không đáp lời nên hướng mắt liếc
nhìn, phát hiện nàng đang nhìn chằm chằm nữ tử trên thuyền, trên mặt có
điểm ngoài ý muốn. Diêu Kế Tông bật thốt lên: “Ngươi làm sao vậy?” Vừa
hỏi xong liền phá ra cười, “Có phải…thấy người tỏ tình với mình nhanh
như thế đã có nữ tử khác nên ngươi cảm thấy khó chịu?”
“Đúng”, Nguyễn Nhược Nhược nói thẳng,
“Thấy nam nhân từng nói yêu mình quay đầu cùng nữ nhân khác “ước hẹn
hoàng hôn” nên ta có chỗ không vừa lòng”.
“Chậc chậc chậc”, Diêu Kế Tông tắc lưỡi chườn ra bộ dáng xem thường, “Nữ nhân thích hư vinh mà”.
Nguyễn Nhược Nhược phản bác nói, “Là con người thì ai chẳng thích hư vinh, đâu phải chỉ mỗi nữ nhân.”
Diêu Kế Tông biết nàng nói có đạo lý, cho nên cũng không muốn tranh luận thêm. Cả hai im lặng nhìn động tĩnh trên thuyền.
“Tốt rồi, ngươi ta ở đằng kia tình thương mến thương, ngươi ở đây ngó trái ngó phải canh giữ làm gì, đi thôi!”
Nguyễn Nhược Nhược kéo hắn rời đi.
“Ấy đừng chớ, đừng đừng, để ta xem cổ
nhân tỏ tình ra sao.” Diêu Kế Tông một mặt ẩn núp kéo tay Nguyễn Nhược
Nhược lại, một mặt rướn cổ lên nhìn. “Ngươi mau nhìn, nữ tử cổ đại đang
bê một thanh cầm đi ra kìa. Wow, Lý Hơi cũng rút ra một thanh tiêu! Ra
là cầm tiêu hợp tấu nha, tốt quá, tấu một khúc “tiếu ngạo giang hồ” đi.”
Nguyễn Nhược Nhược cười không nổi, “Ngươi tưởng hai người bọn họ là Lệnh Hồ Xung và Nhậm Doanh Doanh hả? Còn muốn tấu khúc Tiếu Ngạo Giang Hồ?”
Trong khi bọn họ đang nói chuyền thì
tiếng tiêu tiếng đàn đã dằng dặc tấu vang. Tiếng tiêu lạnh lùng u xa,
tiếng đàn du dương réo rắt, thanh âm hòa quyện nương theo dòng nước lại
càng khiến lòng người mênh mang khó tả. Trong lúc nhất thời Diêu Kế Tông cũng không nói gì nữa, hai người tĩnh tâm một lòng nghe tấu khúc.
Khúc tấu chấm dứt, dư âm vẫn còn đọng lại trong lòng. Diêu Kế Tông nhìn hai người kia, không nhịn được thở dài
nói: “Hợp tác hoàn hảo, xem ra Lý Hơi quả nhiên tìm được đối tượng thích hợp của hắn rồi.”
“Lục y nữ tử này đoan trang xinh đẹp, cử
chỉ nhàn nhã. Nhìn qua liền biết ngay là đại gia khuê tú, nếu Lý Hơi
chọn thế tử phi thì nàng quả thật là người phù hợp. Con dâu hoàng thất
phải như vậy, vừa hiểu quy củ vừa tuân thủ quy củ, mọi việc đều lấy phu
quân làm trọng”.
“Chỉ là…Lý Hơi có yêu nàng ta không? Giữa bọn họ có tồn tại tại tình yêu hay không?” Diêu Kế Tông mắt lạnh bàng
quan, hướng thái độ nhàn nhạt thường ôn của Lý Hơi mà hỏi. Hắn hoàn toàn không giống như lần trước khi ôm Nguyễn Nhược Nhược lên ngựa, lúc
đó…quả thật là dung nham núi lửa phun trào.
“Bọn họ không cần tình yêu, hôn nhân chính trị còn đòi hỏi tình yêu làm gì? Tất cả đều không ngoài quan hệ lợi dụng nhau thôi.”
“Hôn nhân chính trị?” Diêu Kế Tông ngây thơ hỏi.
“Hoàng thất hôn nhân có bao giờ không
phải là hôn nhân chính trị? Hoàng tử và Hoàng nữ hơn phân nửa là gả cho
tôn tử trọng thần trong triều. Cường cường liên thủ, đảm bảo giang sơn
lâu dài mà.”
Diêu Kế Tông im lặng hồi lâu, “Vậy Lý Hơi chẳng phải là rất đáng thương sao, trước kia ta tưởng hắn quá mức lãnh
ngạo, nhưng bây giờ phát hiện hắn thật ra là một còn người đầy nhiệt
tình. Hắn có thể đón nhận an bày như thế sao?”
“Hắn phải đón nhận, đây là số mệnh của
hắn. Bọn họ có trách nhiệm trong người. Thân là hoàng tộc, có đôi khi
cũng không thể hạnh phúc như người bình thường. Chẳng qua là…vật chất có thể hưởng thụ nhưng tinh thần thì từ sớm đã bị trói buộc rồi.”
“Hôn nhân không tình yêu, bọn họ có thể sống đến răng long đầu bạc sao?” Diêu Kế Tông nặng nề hỏi.
“Tại sao lại không thể? Hai người chung
một chỗ, sinh con đẻ cái, tình cảm từ từ vun đắp. Dựa vào thứ tình cảm
này cũng có thể thái bình sống nốt nửa đời còn lại. Lý Hơi có thể đi
theo con đường này cũng giống như bao nhiêu tiền bối của hắn vậy thôi.
Ngươi không cần quan tâm, chúng ta…về đi thôi. Người ta dưới ánh trăng
ngắm cảnh đẹp, chúng ta chui ở bụi rậm này nuôi muỗi a!”
Diêu Kế Tông lắc đầu, chuẩn bị đứng dậy
rời đi, “Lý Hơi thật đáng thương! Khó trách ngươi cũng không dám yêu
hắn, hắn từ sớm đã bị khống chế trong lòng bàn tay người khác rồi. Ngươi theo hắn quả thật cũng không phải chuyện tốt. Đối với vấn đề tình cảm
ngươi thật là sáng mắt a!”
“Dĩ nhiên, ta mà!” Nguyễn Nhược Nhược “đại ngôn bất tàm”, tự dát vàng lên mặt mình.
Diêu Kế Tông nhịn không được mắc cười,
“Khen ngươi một câu, ngươi có cần ngẩng mặt lên trời vậy không?” Hắn vừa nói vừa đập vào vai nàng một cái, nào ngờ Nguyễn Nhược Nhược ngồi quá
lâu, hai chân đã sớm tê cứng, bị hắn không nhẹ không nặng đập một phát
nên chân không chống đỡ được, cả người ngã nhào xuống hồ, bọt nước văng
tung tóe khắp nơi.
Trên thuyền, Lý Hơi sau khi thổi xong
khúc tiêu liền im lặng một hồi lâu, thần tư mờ ảo. Hoàng hôn đã buông
xuống tự khi nào, bầu trời như một dải lụa đen mềm mượt, vầng trăng tròn tỏa sáng lung linh. Đôi mắt dừng trên mặt hồ Ngưng Bích, Lý Hơi không
tự chủ nhớ lại tình hình đêm đó gặp gỡ Nguyễn Nhược Nhược tại nơi này.
Nàng xinh đẹp như một đóa thủy tiên trong nước, bềnh bồng uyển chuyển.
Chính trong lúc ấy, hắn đã nhận ra mình yêu nàng. Vậy mà khi hắn đem
tình yêu đầu tiên ngọt ngào đặt dưới chân nàng lại bị cự tuyệt phũ
phàng…Nghĩ đến đây, bàn tay cầm tiêu nhất thời kìm hãm không được liền
nắm chặc lại, cơ hồ muốn nén chặt nó vào da thịt của mình.
“Tiểu vương gia thổi tiêu thật hay.” Không phát hiện tâm trí Lý Hơi đang xáo động, U Tố mỉm cười nhìn hắn nói.
Cố gắng quên đi nỗi đau trong lòng, Lý Hơi cũng mỉm cười nhìn nàng, “Cầm kỹ của U Tố cô nương cũng tuyệt vang”.
“Tạ Tiểu vương gia khích lệ”, U Tố nhoẻn miệng cười, “Có…có thể…cùng Tiểu vương gia hợp tấu một khúc nữa không?”
“Cũng được!” Lý Hơi cũng muốn kiếm gì đó để phân tán tâm tư của mình, “Tấu khúc gì?”
Mặt U tố nhất thời đỏ ửng như mây chiều,
đôi mắt tình ý lưu chuyển dùng ngữ khí vừa nhẹ nhàng vừa kiên quyết,
“Tiểu vương gia, khúc “Trường tương thủ” có được không?”
Trường tương thủ, nội dung cũng như tên,
là khúc nhạc tình tương tư. Nam nữ đời Đường khi tỏ tình sẽ dùng những
tấu khúc có nội dung như thế này, cũng giống như nam nữ thời hiện đại
gào thét nhưng lời yêu đương như “Ta yêu ngươi, yêu mãi ngươi, tựa như
chuột yêu gạo”. Rốt cuộc xuân tâm đã manh động, đại gia khuê tú Lô U Tố
muốn thông qua tấu khúc “Trường tương thủ” để bày tỏ tình yêu đến nam
nhân trong lòng nàng.
Không phải không thừa nhận, tình yêu của
thiếu nữ thời cổ đại so với thiếu nữ thời hiện quả thật can đảm, dũng
cảm hơn nhiều. Các nàng xem phu quân như ngọc, kim chi ngọc diệp đem
toàn bộ tính mạng đổi lấy. Một khi đã yêu sẽ thờ phụng như thần. Tuy
nhiên không thể lộ liễu nói những lời như “ta đây yêu chàng, muốn gả cho chàng”. Mà thiếu nữ hiện đại khi yêu đều chú ý trước sau, cân nhắc
thiệt hơn: anh ấy là người tốt nhưng gia đình rất phức tạp nha! Tính
cách chưa đủ thành thục ổn định nha! Có cầu tiến không nha…Đây đến tột
cùng là tiến bộ hay lùi bước, là nữ nhân trở nên thông minh hay ngu dốt
hơn, ai có thể trả lời được?
Lý Hơi ngơ ngẩn hồi lâu, mặc dù chuyến
giang du lần này là vương phi sắp xếp, bảo hắn dẫn Lô U Tố đi cùng nhưng công tâm mà nói, hắn cũng muốn thử nghiệm một lần. Nhưng lúc này…Lô U
Tố lớn mật đem tình ý biểu lộ như vậy, hắn nhất thời…
Đang phân vân thì đột nhiên nghe một
thanh âm vang lên từ bờ hồ bên kia, như thể có vật gì đó rất nặng rơi
xuống. Lô U Tố cả kinh, không tự kìm hãm được đem thân thể tới gần Lý
Hơi, “Tiểu vương gia, là vật gì vậy?” Nàng nhẹ nhàng uyển chuyển như một đóa hoa sen trong nước, mười nam tử thấy sẽ có chín người rung động,
muốn đến bảo hộ nàng. Đáng tiếc Lý Hơi hết lần này tới lần khác vội vàng thối lui một bước tránh xa nàng.
Lô U Tố mỉm cười xấu hổ, đầu cúi xuống
tựa như hoa sen khai lạc. Nhìn dung nhan nàng đột nhiên ảm đạm, Lý Hơi
đột nhiên cảm giác không đành lòng. Hắn từng bị người cự tuyệt qua nên
biết rõ tư vị bị cự tuyệt. Tâm trạng của Lô U Tố bây giờ cùng hắn giống
nhau, vì tương tư mà đau khổ?
Cố tình muốn đến an ủi nàng nhưng Lý Hơi
thật sự không có tâm tình. Chính hắn vẫn đang ôm một bụng khổ không thể
giải thoát. Mặt nước vẫn im lìm tĩnh động, tựa như hắn mới vừa rồi chẳng nghe thấy gì cả. Đúng lúc này hắn nghe trên bờ có người cất giọng hô to ba tiếng, đó là ba tiếng khắc sâu vào lòng hắn. Hắn vừa nghe, cả người
liền chấn động.
Diêu Kế Tông mặc dù không cẩn thận đem
Nguyễn Nhược Nhược đẩy ngã xuống hồ, nhưng hắn cũng không khẩn trương.
Kỹ thuật bơi lội của Nguyễn Nhược Nhược hắn hiểu rất rõ. Không cần lo
lắng nàng chết đuối ở chỗ này, không quá ba năm mươi giây, tự nhiên nàng sẽ trồi lên mặt nước. Nhưng tình huống không giống như dự liệu của hắn, sau khi Nguyễn Nhược Nhược rơi xuống nước liền như đá nặng chìm xuống
hồ không thấy tăm hơi đâu. Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện? Ngay lập tức, Diêu Kế Tông liều mạng la lên.
“Nguyễn Nhược Nhược, Nguyễn Nhược Nhược, ngươi đâu rồi? Nguyễn Nhược Nhược!”