Có vài vấn đề trong lúc nhất thời nghĩ
không ra, nhưng không có nghĩa là vĩnh viễn nghĩ không ra. Ban đêm trước khi đi ngủ, Lý Hơi đột nhiên nghĩ thông suốt câu nói kia của Diêu Kế
Tông có điểm nào không đúng.
“Ê, ngươi nhìn cái gì vậy! Đều là nam nhân nha, không có gì để ngươi nhìn đâu. Ngươi đừng nhìn có được hay không?”
Đây căn bản không thể là lời nói của Diêu Kế Tông được. Lý Hơi nhớ rõ lúc Diêu Kế Tông ở quán ăn lộ ra vẻ háo
sắc, còn to gan đưa bàn tay ghê tởm kia chạm vào mình. Nhưng…Diêu Kế
Tông trên thuyền kia thì khác, hắn nói nam nhân với nam nhân giống nhau, không có gì để nhìn ngắm. Có thể trong lúc bất chợt nên hắn không nghĩ
thấu vấn đề này! Chỉ là, dù có suy nghĩ bao nhiêu lần, Lý Hơi vẫn khó
chịu không tìm ra mấu chốt vấn đề nằm ở đâu. Tại sao cùng một người lại
có biến chuyển to lớn như thế?
Hơn nữa, lúc hắn và Nguyễn Nhược Nhược
song song nhảy xuống nước rời đi, tư thế uyển chuyển như du long kia…Lý
Hơi không tự chủ nhớ lại cảnh đêm đó ở Ngưng Bích hồ, Nguyễn Nhược Nhược cùng Thủy Băng Thanh trong hồ bơi lội. Chẳng lẽ…quá hoang đường rồi,
một là nữ nhân, một là nam nhân, tại sao lại có thể liên tưởng…Lý Hơi cơ hồ hoài nghi mình suy nghĩ quá nhiều nên đầu óc không tỉnh táo. Nhưng
hết lần này đến lần khác, thân ảnh hai người cứ hiện lên trùng lặp trong đầu hắn.
Đêm hôm đó, Lý Hơi ở một bên ngắm nhìn
hai thiếu nữ nghịch nước, hắn đã nhìn rất lâu. Mặc dù ánh mắt hơn phân
nửa thời gian đều hướng về Nguyễn Nhược Nhược, nhưng kỹ xảo bơi lội xuất sắc của Thủy Băng Thanh hắn không phải là không chú ý tới. Mỗi động tác của nàng đều ưu mỹ mạnh mẽ mười phần, có điểm không giống với thiếu nữ
nghịch nước. Giống như…lúc nàng múa tây dương vũ, mềm mại nhưng cũng rất đặc trưng. Hơn nữa, tại sao hôm nay khi nhìn Diêu Kế Tông bơi lội dưới
nước, Lý Hơi cảm thấy có điểm giống nàng ta như đúc. Bản lĩnh này, động
tác này, quả thực rất giống…Giữa bọn họ liệu có quan hệ gì không?
Còn có, tại sao hắn cũng biết hô hấp nhân tạo? “Cả Đại Đường này cũng chỉ có ta và nàng biết”, lời nói này phải hiểu thế nào? Lý Hơi cảm thấy trong lòng phảng phất một tia nghi ngờ vô hình đang lay động…
Ngẫm nghĩ một hồi cũng không tìm ra đầu
mối, Lý Hơi chuẩn bị tắt đèn đi ngủ, không hiểu sao lại tiện tay cầm
quyển “Binh pháp Tôn Tử” lên, quyển sách trượt qua tay rơi xuống. Trong
lúc hắn cúi người nhặt lên, những trang sách đang mở ra chương một “Công chiến kế”, dường như là quỷ thần xui khiến, Lý Hơi liếc mắt nhìn xuống
kế thứ mười bốn…Tá Thi Hoàn Hồn.
Tá Thi Hoàn Hồn…Bốn chữ này phảng phất
như một thanh đao sắc bén chém gọn những hoài nghi trong lòng Lý Hơi.
Sách lại một lần nữa từ trong tay hắn rơi xuống, Lý Hơi kinh ngạc đứng
tại chỗ, từ thân xác đến tâm hồn đều chấn động…
Sáng sớm ngày hôm sau Lý Hơi vội vàng gọi Tần Mại đến, vẻ mặt ngưng trọng phân phó, “Nguyễn Nhược Nhược và Diêu
Kế Tông, đem lai lịch hai người này lập tức tra rõ. Từ nhỏ đến lớn, tính tình như thế nào, gặp gỡ như thế nào, tất cả đều mang về đây cho ta,
càng cẩn thận càng tốt.”
Tần Mại cung kính lĩnh mệnh đi.
***
Hoa viên phía sau Diêu phủ, Diêu Kế Tông
đang đối diện với khinh khí cầu của hắn. Vật này mặc dù có thể bay lên
nhưng nhiên liệu quả thật không đủ, nhiệt khí tỏa ra chẳng bao nhiêu.
Trên không trung không thể kiếm thêm củi, phải như thế nào mới kéo dài
được hỏa lực đây? Diêu Kế Tông nghĩ tới nghĩ lui, nếu đem củi khô ngâm
vào dầu, chỉ cần bắt lửa liền có kể kéo dài hỏa lực thêm một chút. Vì
vậy tối hôm qua trước khi đi ngủ, hắn đã đem một đống củi khô gia công
qua một lần. Kết quả giống như hắn suy nghĩ, Diêu Kế Tông không thể
không cao hứng mà khua tay múa chân. “Yeh! Vạn tuế! Thành công rồi!”
Trong lúc hắn cao hứng lại không lưu ý từ phía sau hoa viên có một người đang lẳng lặng đi tới. Tên gia đinh đi
theo phía sau người nọ vẻ mặt cực kỳ sợ hãi báo lại, “Nhị thiếu gia,
Tĩnh An vương phủ Tiểu vương gia đến thăm.”
Cái gì?! Diêu Kế Tông ngạc nhiên xoay đầu lại, bắt gặp vẻ mặt kì quái của Lý Hơi đang chăm chú nhìn hắn. Hai từ
Diêu Kế Tông vừa buột miệng hoan hô thật sự rất giống với Nguyễn Nhược
Nhược lần đó.
Khách không mời mà đến nha! Bởi vì không
nghĩ là hắn sẽ đến nên Diêu Kế Tông nhất thời chẳng biết phải làm thế
nào. Ngạc nhiên một hồi lâu mới tỉnh lại, Diêu Kế Tông vội vã hướng về
phía tên gia đinh nói, “Nhanh lên, nhanh lên, dâng trà đãi khách”.
Tên gia đinh đi rồi, hắn mới quay đầu
hướng Lý Hơi nói, “Tiểu vương gia, chỗ này đến một băng ghế đãi khách
cũng không có, hay là…ngươi chịu khó đứng đây một chút, chờ ta đem đống
vật dụng này sắp xếp lại rồi mời ngươi vào nhà ngồi.” Hắn thành thật
không chút khách khí, hoàn toàn không lo lắng hoảng sợ như bình dân nhìn thấy hoàng tộc.
Lý Hơi cũng không cho là ngỗ nghịch. Hắn
nhìn đống vật lung tung trên mặt đất một hồi, giọng nói mang vài phần
trầm tư: “Thì ra là cái…có thể bay đúng không, là người làm ra sao?”
“Dĩ nhiên, vật này ngoài ta ra, Đại Đường các ngươi không ai là có thể chế tạo được” Diêu Kế Tông hào khí phừng phừng.
Đại Đường các ngươi? Lý Hơi bắt được dấu
hiệu nhưng mặt ngoài vẫn không để lộ thanh sắc, chỉ nhàn nhạt hỏi, “Vậy
các ngươi từ đâu đến?”
Câu hỏi đặt ra lúc đối phương không đề
phòng chính là kế “Công kỳ bất bị, xuất kỳ bất ý” trong binh pháp, kế
này có thể dễ dàng làm cho đối phương để lộ sơ hở. Quả nhiên Diêu Kế
Tông nhanh chóng tiếp lời: “Ta không phải người đời Đường, ta là khách
từ thế kỷ hai mươi mốt tới…”
Lời còn chưa dứt đã ngừng lại đột ngột.
Diêu Kế Tông tỉnh ngộ, nhất thời không cẩn thận lại bị cái tên Tiểu
vương gia cơ mẫn này nghe được. Tiêu rồi tiêu rồi!
Lý Hơi nhìn chăm chằm vào hắn, ngữ khí
vẫn thản nhiên, “Lời cũng đã nói ra, cần gì che giấu nữa. Nam nhi đại
trượng phu, không nên giấu đầu lộ đuôi như vậy.” Nói thanh thản vậy
nhưng thật ra trong lòng Lý Hơi khẩn trương không kể xiết, bí mật kinh
thiên đã gần ngay trước mắt, chân tướng rốt cuộc như thế nào đây? Phảng
phất giống như tân lang trong đêm động phòng hoa chúc đang hồi hộp nâng
hồng hỉ mạt của tân nương lên, không biết gương mặt của nương tử của
mình sẽ đẹp như Tây Thi hay xấu như Vô Diệm?
Bị hắn đả một kích như vậy, Diêu Kế Tông
ngược lại cảm thấy nóng giận. Hắn đón nhận ánh mắt của Lý Hơi không chút khiếp đảm, “Ngươi là cố ý tới điều tra ta đúng không?”
Lý Hơi tới đây chính là để làm rõ chuyện
này, muốn biết nó đến tột cùng là như thế nào, vậy nên cũng không ngại
ngần giở bài tẩy, hắn thản nhiên cho biết, “Lai lịch của Diêu Kế Tông từ khi ra đời cho đến bây giờ ta đều đã tra qua. Ta biết hắn bị Thủy Băng
Thanh vô ý đè trúng, từng chết đi sống lại, sau đó tính tình liền thay
đổi lớn. Ta hiểu, thật ra không có thay đổi gì cả, đơn giản chính là hồn phách đã dịch thể, đúng không?” Lý Hơi đem toàn bộ suy đoán của mình
nói ra.
Diêu Kế Tông không thể không âm thầm thán phục tên Tiểu vương gia này, có thể đoán trúng mấu chốt vấn đề. Suy
nghĩ một chút, người ta đã tra rõ ràng như vậy thì còn giấu diếm gì nữa, thừa nhận thôi, “Đúng vậy, Diêu Kế Tông bây giờ không phải là Diêu Kế
Tông của lúc trước. Ta đã là một người khác, vậy nên nhưng tội lỗi đùa
giỡn ngươi trước đây đừng ghi tạc lên đầu ta nữa.” Điều nay hắn vẫn canh cánh trong lòng, nhân chuyện này mà nói cho rõ ràng.
Trên mặt Lý Hơi có chút mất tự nhiên, vì muốn che giấu điểm này nên vội hỏi: “Vậy ngươi tên thật là Lưu Đức Hoa?”
“Đúng vậy”.
“Vậy…Nguyễn Nhược Nhược tên thật là gì?”
Lý Hơi chần chừ một lát rồi hỏi thẳng. Câu hỏi khiến Diêu Kế Tông giật
mình nhảy dựng lên. “Ngươi…ngươi tại sao cũng biết nàng không phải là…”
Gia đinh tới dâng trà vừa đúng lúc trông
thấy bộ dáng Nhị thiếu gia há hốc mồm cứng lưỡi nên cũng giật mình. Diêu Kế Tông khoát tay bảo hắn đi nhanh, chờ hắn lui rồi mới mở miệng hỏi,
“Làm sao ngươi biết nàng không phải là Nguyễn Nhược Nhược thật?” Kinh
ngạc không lời nào kể xiết.
“Ta cũng đem lai lịch của nàng cẩn thận
tra xét một lần, phát hiện nàng đã từng tự vẫn, sau khi tỉnh lại thì
tính tình cũng đại biến, so sánh với trước kia như hai người hoàn toàn
khác nhau. Không phải rất dễ dàng đoán ra sao? Ta còn phát hiện lời nói
và cách dùng từ của hai ngươi có một số điểm rất giống nhau.” Lý Hơi
nói.
“Đều bị ngươi nhìn ra a!” Diêu Kế Tông lộ ra bộ dáng bị đánh bại, “Được rồi được rồi, ta đây dứt khoát đem chân
tướng nói hết cho ngươi nghe. Nguyễn Nhược Nhược đem bí mật tiết lộ cho
Ngọc Liên Thành, ta đem bí mật tiết lộ cho ngươi, một chọi một xem như
huề nhau.”
“Cái gì? Ngọc Liên Thành từ sớm đã biết bí mật của các ngươi rồi?” Lý Hơi kinh ngạc vạn phần.
“Dĩ nhiên, nếu hắn không biết thì ta làm sao cho hắn ngồi lên khinh khí cầu”.
Lý Hơi lúc này mới nhớ ra ngày đó thấy
Ngọc Liên Thành và Nguyễn Nhược Nhược cùng nhau bay trên trời, thì ra
hắn đã biết được bí mật này. Lý Hơi nhất thời buồn bực, bí mật như vậy
mà Nguyễn Nhược Nhược lại nói cho Ngọc Liên Thành biết trong khi đối với mình thì giấu giấu diếm diếm. Trong lòng Lý Hơi có phần chua xót.
Vậy nên Diêu Kế Tông đem đầu đuôi câu
chuyện kể cho hắn biết, từ việc gặp tai nạn xe cộ trên đường Trường An
tại Bắc Kinh khiến hồn lìa khỏi xác bay thẳng đến Đại Đường Thịnh Thế
ngàn năm sau, đến lúc hai người gặp lại nhau rồi…Lý Hơi nghe xong vô
cùng kinh ngạc, vừa phục vừa lo.
“Khó trách ngôn hành cử chỉ của các ngươi khác hẳn so với nhân sĩ hiện tại. Ta mới đầu còn tưởng các ngươi chỉ là Tá Thi Hoàn Hồn, cũng không ngờ lại có nhiều chi tiết tư diệu như vậy,
các ngươi hoàn toàn không bị lễ phép giới hạn. Ta thật sự không ngờ các
ngươi lại là từ Trung Quốc ngàn năm sau đến nơi này. Thời gian…có thể
tiến về phía trước, lại có thể quay ngược trở về sau!”. Đây thật sự
không phải là điều cổ nhân có thể dễ dàng dung nạp tức thời, Lý Hơi có
kinh ngạc xúc động thật ra cũng bình thường.
“Đúng nha! Thời đại của chúng ta, tức là
ngàn năm sau, văn minh tiến bộ rất nhiều, mối quan hệ nam nữ cũng không
còn giống như quan niệm hiện giờ của các ngươi. Giống như việc hô hấp
nhân tạo vậy, các ngươi xem chuyện này là kinh thế hãi tục nhưng ở chỗ
chúng ta cũng chỉ đơn thuần là cử chỉ sơ cứu bình thường thôi.”
“Thật không thể tượng tượng nổi.” Lý Hơi lẩm bẩm tự nói.
“Các ngươi dĩ nhiên không thể tưởng tượng nổi rồi, Nguyễn Nhược Nhược ở bờ sông dùng phương pháp này cứu ngươi
suýt chút nữa là bị Nguyễn gia xem như yêu nữ đánh đuổi ra khỏi nhà.”
Nhớ lại chuyện Nguyễn Nhược Nhược dưới
mắt của bao nhiêu người dùng phương pháp cứu người không thể tưởng tượng nổi này để cứu hắn, Lý Hơi vẫn nhịn không được đỏ mặt. Diêu Kế Tông
thấy gương mặt tuấn tú của hắn phiếm hồng liền nhớ lại lúc hắn hãy còn
là Thủy cô nương ngồi trên xe ngựa trêu ghẹo hắn. A…tại sao lúc đó hắn
không đỏ mặt nhỉ? Diêu Kế Tông đem thắc mắc này hỏi ra, mặt Lý Hơi càng
đỏ hơn, một hồi lâu sau hắn mới ấp a ấp úng đáp, “Ta…cũng không biết tại sao, dù sao…chỉ có ở trước mặt Nguyễn Nhược Nhược…mới bị như vậy. Những nữ nhân khác thì không…ta chỉ cảm thấy không thoải mái, cũng không
thể…” Những lời cuối cùng nhỏ như muỗi kêu, Diêu Kế Tông căn bản nghe
không rõ nhưng vẫn có thể đoán ra ý tứ của hắn.
“Ngươi xong rồi nha, ngươi xong rồi nha,
xem ra ngươi yêu Nguyễn Nhược Nhược thê thảm rồi!” Diêu Kế Tông lắc đầu
thở dài không dứt.
Lý hơi cắn chặc hàm răng không nói lời
nào, Diêu Kế Tông nói ra lời này khiến suy nghĩ của hắn rõ ràng hơn.
Nguyễn Nhược Nhược tại Ngưng Bích hồ tựa như phù dung xuất thủy, hình
ảnh này giống như lưỡi dao sắc bén khắc sâu vào tâm trí hắn, từ đó không bao giờ có thể tiêu trừ. Trong mắt hắn chỉ nhìn thấy người này, trong
lòng cũng chỉ tơ tưởng đến người này.
“Nàng rốt cuộc tốt ở chỗ nào? Ngươi nói
hết cho ta nghe xem vì cớ gì mà ngươi bị nàng làm cho thần hồn điên đảo
như vậy?” Lòng hiếu kì của Diêu Kế Tông bắt đầu phát tác.
Lý Hơi trầm ngâm hồi lâu mới chậm rãi nói: “Ta không biết nàng tốt chỗ nào, nhưng ta biết nàng là tốt nhất.”
Câu trả lời vô cùng đơn giản, không có
nửa điểm trau chuốt từ ngữ nhưng Diêu Kế Tông nghe được lại cảm thấy xúc động vạn phần. Có lẽ, chỉ có hận mới tìm được muôn vàn nguyên do, còn
yêu thì lại không giải thích được. Yêu một người chỉ là biết nàng tốt
nhất, như gió xuân ấm áp, như thu nguyệt yêu kiều. Nhìn thấy nàng cười
tựa như được ngắm hoa nở trong một đêm trăng tròn…Nàng cười, đó chính là cảnh đẹp trên thế gian không gì sánh bằng.
Tình yêu là ma thuật biến đá thành vàng a!
Diêu Kế Tông nhịn không được đập một
chưởng lên vai Lý Hơi rồi nói, “Lý Hơi, xem ra ngươi đối với Nguyễn
Nhược Nhược đúng là yêu đến tận xương tủy rồi. Chính vì tấm chân ý này,
ta nhất định sẽ giúp ngươi tay”.
“Ngươi giúp ta thế nào?” Lý hơi ngẩn ngơ ngoài ý muốn.
“Ta đương nhiên là có biện pháp của ta.
Ngươi yên tâm đi, viên ngọc Nguyễn Nhược Nhược này, ta nhất định giúp
ngươi gia công một phen. Ta vốn đang dự tính giúp Ngọc Liên Thành,
nhưng…lấy một nam nhân quá xinh đẹp làm trượng phu thật sự không có được cảm giác an toàn, nếu so sánh với ngươi…ngươi có tiềm năng đào tạo hơn
a! Cố gắng lên, Tiểu Lý đồng chí, ta sẽ giúp ngươi.”
Lý Hơi nghe vậy nhất thời choáng váng.
“Bất quá, lời không tốt nói trước tiên.
Quan hệ giữa ngươi và Nguyễn Nhược Nhược chắc chắn sẽ phát sinh chướng
ngại nặng nề, ngươi thật lòng nói cho ta biết…ngươi có dám chắc sẽ cố
gắng vượt qua mọi trở ngại hay không? Nếu như không thể, lời nói vừa rồi xem như ta chưa nói qua. Ta chỉ muốn Nguyễn Nhược Nhược hưởng thụ tình
yêu ngọt ngào, không dự định khiến nàng vì tình yêu mà tan nát cõi
lòng”.
Lý Hơi ngây ngốc, trầm ngâm một lúc lâu
cũng không nói gì. Tâm tình Diêu Kế Tông dần dần chìm xuống. Tên Tiểu
vương gia này, chẳng lẽ mình đã nhìn lầm hắn? Giống như Nguyễn Nhược
Nhược nói, hắn đã sớm hình thành thói quen bị người khác sắp đặt cuộc
sống, mặc dù tình ý đối với Nguyễn Nhược Nhược là thật, nhưng liệu hắn
có thể vì tình yêu mà dám chống lại áp lực từ gia tộc không? Nhìn hắn
lâu như vậy vẫn im lặng, Diêu Kế Tông cực kỳ thất vọng, đang chuẩn bị
thu hồi lời nói ban nãy của mình thì Lý Hơi chậm rãi mở miệng nói:
“Ta là trưởng nam, từ rất nhỏ đã được sắc phong làm thế tử, là truyền nhân duy nhất của Tĩnh An vương phủ. Phụ
mẫu ta cố gắng đem ta bồi dưỡng thành truyền nhân xuất sắc của hoàng
thất, vậy nên ta phải tiếp thu rất nhiều phương pháp dạy bảo và huấn
luyện nghiêm khắc để trở thành “văn có thể trị quốc an thiên hạ, vũ có
thể an bang vệ quốc”. Lúc nào ta cũng bị nhắc nhở rằng mình là tương lai của Vương gia, rường cột quốc gia, nhất lời nhất ngữ, nhất cử nhất động đều phải cân nhắc đến thân phận, cẩn thận làm việc. Ta không thể tùy ý
quyết định, hết thảy đều là bọn họ sắp xếp…Cho tới nay ta đều tùy bọn họ muốn làm gì thì làm. Những lần này, ta nhất định vì tình cảm của mình
mà đấu tranh.” Lý Hơi nói cực kỳ thận trọng, hoàn toàn đem tâm tư lẫn ý
nghĩ của mình vào từng câu nói. Đột nhiên, trông Lý Hơi dường như trưởng thành hơn rất nhiều.
Diêu Kế Tông không thể không xúc động,
hồi lâu mới nói: “Lý Hơi, coi như ta không nhìn lầm ngươi. Bắt đầu từ
bây giờ, ta sẽ giúp ngươi đánh một trận bảo vệ tình yêu, ta đảm nhiệm
chức Tổng tham mưu trưởng, phò tá ngươi chiến thắng tình yêu.” Diêu Kế
Tông vừa nói vừa ưỡn ngực lên, tựa như tướng quân sắp sửa xung trận.
Ánh mắt Lý Hơi nhất thời sáng rỡ, lấp lánh còn hơn muôn vạn tinh tú trên bầu trời.
Nguyễn Nhược Nhược còn chưa biết quân
đồng minh của mình đã sang phe khác thì lúc này phải bận rộn ứng phó với một vị khách không mời mà đến…mẫu thân của Lý Hơi-Tĩnh An vương phi.