Bên hồ Ngưng Bích, bầu trời đêm xanh lam
trong suốt, một vầng trăng non thấp thoáng mơ hồ. Từ thật xa, Nguyễn
Nhược Nhược đã trông thấy thân ảnh của Lý Hơi. Hắn mặc một bộ trường sam màu trắng bạc, đứng yên bên bờ hồ như tượng ngọc. Hắn đã đợi ở đây bao
lâu rồi? Thân hình kia khắc sâu vào bóng đêm âm trầm, nửa minh bạch nửa
ám muội, cảm giác như đây chính là mộng cảnh trần gian. Nguyễn Nhược
Nhược nhất thời không nỡ kinh động đến hắn, nàng ngắm nhìn một hồi lâu
mới lên tiếng gọi, “Lý Hơi”.
Thanh âm cực thấp, lời nói vô cùng nhẹ
nhàng, phảng phất như chân hạc chạm xuống mặt nước, không khí nửa điểm
cũng không rung động. Nhưng Lý Hơi lại nghe thấy rất rõ. Hắn xoay người, nhìn chính xác phương hướng Nguyễn Nhược Nhược đang đứng. Trong bóng
tối, nụ cười của hắn lóe lên như tia lửa ấm áp.
Ba bước làm thành hai bước, Lý Hơi tiến
đến đây, sóng mắt ôn nhu như mặt hồ Ngưng Bích, “Diêu Kế Tông nói là
ngươi muốn tìm ta. Là…nhớ ta sao?”
Nguyễn Nhược Nhược ngẩn ra, Diêu Kế Tông
còn chưa nói nguyên nhân nàng đến tìm hắn sao? Tỉnh thần lại, nàng chỉ
mỉm cười, “Đúng rồi, ta muốn gặp ngươi, một ngày không gặp tựa như cách
biệt ba thu”.
Lý Hơi cười như một đóa hoa khai nở đến cực hạn.
“Ta cũng muốn gặp ngươi, cả ngày đều nghĩ đến ngươi”, thanh âm của Lý Hơi êm đềm du dương, “Sáng sớm lúc ta ra
cửa, nghĩ đến ngươi hẳn còn đang ngủ; khi mặt trời lên cao ba sào, ta
không biết hoa hồng đã chuyển đến tay ngươi chưa; lúc cùng phụ thân làm
việc ở lễ bộ, ta nghĩ không biết hiện giờ ngươi đang làm gì; đến giữa
trưa, ta nghĩ chắc hẳn ngươi đang dùng bữa, không biết trong số món ta
đang ăn có món nào ngươi thích hay không…Đúng rồi, ngươi thích món ăn gì nhất? Sau này ta sẽ cho người mang đến.”
Nguyễn Nhược Nhược thẫn thờ ngây dại,
nhưng điều tâm niệm trong tim hắn…tất cả đều vì nàng. Nàng quả là may
mắn! Tình yêu này…một đời người có thể gặp được bao nhiêu lần? Một tình
yêu thuần khiết không nhiễm tạp chất!
“Lý Hơi, chỉ cần là ngươi mang đến, món gì ta cũng thích”, nàng mỉm cười nói.
“Ta đây mang đá tảng đến, ngươi có ăn không?”, Lý Hơi tối nay ở trước mặt nàng buông lỏng, lại còn vừa cười vừa nói.
“Ăn, chỉ cần chạm vào được là ta ăn”, Nguyễn Nhược Nhược cũng cười nói.
Những lời đối đáp của tình nhân, hơn phân nữa đều là nói nhảm, nhưng tất thảy đều ngọt ngào như mật ong.
Hai người sóng vai ngồi xuống bên bờ hồ.
Trời đêm yên tĩnh, ngàn sao lấp lánh, từng bụi trúc lay động mỗi khi có
cơn gió nhẹ thoảng qua. Quanh cảnh đêm hè đẹp là vậy, nhưng tình yêu lại càng đẹp hơn.
Lý Hơi nhỏ giọng hỏi, “Chúng ta mỗi tối đều đến đây, có được không?”
“Được chứ!”, Nguyễn Nhược Nhược cam tâm tình nguyện, “Chỉ cần ngươi đến đây, ta cũng sẽ theo đến đây”.
“Ngươi trốn ra có dễ dàng không? Nguyễn lão gia và Nguyễn phu nhân thì sao?”
“Trên có chính sách, dưới có đối sách.
Cuối cùng ta vẫn có thể lén lút chạy ra, nếu không thể từ cửa sau ra
ngoài thì ta lại trèo tường vậy.”
“Vậy thì mỗi đêm vào giờ hợi, ta sẽ ra
cửa sau Nguyễn phủ đón ngươi, đến giờ tý sẽ mang ngươi trở về”, giọng
điệu của Lý Hơi không phải hỏi ý kiến, mà là quyết định.
Nguyễn Nhược Nhược không cự tuyệt, nàng
thích hắn thỉnh thoảng lộ ra vẻ bá đạo như vậy. Hơn nữa, cảm giác hẹn hò và được người yêu đưa đi đón về chính là đặc quyền của phụ nữ. “Được,
không thấy không về”, nàng suy nghĩ một chút rồi lại bổ sung thêm,
“nhưng nếu mưa to gió lớn thì không cần đến”.
Lý Hơi không đồng ý, “Mưa to gió lớn thì
ta đánh xe ngựa tới, chúng ta có thể ngồi trong xe ngựa nói chuyện mà”.
Ôi tình yêu! Mỗi phút mỗi giây gặp mặt nhau đều được trân trọng, không
chịu bỏ qua.
“Lý Hơi, ngươi đừng trẻ con như vậy chứ!”, Nguyễn Nhược Nhược nhịn không được liền bật cười.
“Ta nhất định mỗi ngày đều phải trông
thấy ngươi. Một ngày không thấy tựa như cách biệt ba năm”, đôi mắt Lý
Hơi say đắm nhìn Nguyễn Nhược Nhược, tựa như ngọn lửa trong đêm, tựa như trăng sao trên trời. Hương hoa phảng phất đâu đây, Nguyễn Nhược Nhược
loạn ý tình mê.
“Lý Hơi…”, Nguyễn Nhược Nhược cảm động gọi tên hắn.
“Ta thật sự rất rất rất thích ngươi, cho
tới bây giờ ta chưa từng thích qua một người nào như vậy. Ta thật muốn
đem ngươi biến thành búp bê để có thể đặt vào trong ngực áo, bất cứ khi
nào nhớ ngươi đều có thể lôi ra ngắm nhìn”, Lý Hơi thì thầm vào tai phải của Nguyễn Nhược Nhược, thanh âm gần trong gang tấc, hơi thở mơ hồ mang theo hương rượu thơm. Nguyễn Nhược Nhược đột nhiên tỉnh thần, đang còn
thắc mắc tại sao đêm nay hắn lại buông lỏng như vậy, nói năng vô kỵ!
“Lý Hơi, ngươi uống rượu hả?”, Nguyễn Nhược Nhược ngoài ý muốn nói hơi lớn tiếng.
“Ta không có say”, hài tử Lý Hơi kiên quyết kháng nghị, “Ta không phải đang nói những lời say”
“Ta biết ta biết”, Nguyễn Nhược Nhược
trấn an hắn, “Ngươi chẳng qua chỉ uống một ít, cũng không có say”, nàng
biết hắn không say, nhiều lắm là đầu óc có phần lâng lâng một chút.
Lý Hơi chăm chú nhìn nàng, vừa nhìn vừa
thẩm định xem những lời nàng nói là thật hay không thật. Nguyễn Nhược
Nhược giờ phút này mới nhìn thấy vẻ mặt của hắn khi có rượu, ánh mắt như nước xao động, hàm chứa nhu tình, ẩn lộ men say, nàng bất giác mỉm
cười. Đôi mắt hằng ngày anh khí bừng bừng này, lúc cười lên thật có nét
quyến rũ nha! Nàng xúc động từ đáy lòng…nữ tính mềm mại…yêu thương và
đau đớn đang xen, nàng nhịn không được, thật muốn cưng chìu hắn mà!
Yên lặng. Thời gian tựa hồ có chút gì đó
không đúng, phảng phất như đã vì Lý Hơi mà dừng lại một khắc. Ánh sáng
nơi hắn len lỏi sâu vào tâm khảm của Nguyễn Nhược Nhược rồi đâm chồi,
nảy lộc…Tình yêu này…đến một lúc nào đó có thể mãn thành một thân bồ đào xinh đẹp, khai hoa kết trái, hưởng thụ cả đời?
Nguyễn Nhược Nhược nhịn không được liền đưa tay chạm vào nụ cười của hắn, “Lý Hơi, ngươi cười lên thật đáng yêu”.
Lý Hơi nhẹ nhàng giữ lại bàn tay ngọc
đang đặt lên môi, chậm chạp đem bàn tay kéo xuống ngực mình. Trong nháy
mắt, gương mặt tuấn tú rơi xuống môi nàng. Gió đêm dẫn dắt hương hoa
triền miên say đắm, lặng lẽ bao bọc hai người bọn họ vào lòng.
Lý Hơi không hiểu mình đang làm gì, chẳng qua là theo bản năng áp sát vào môi Nguyễn Nhược Nhược, đưa lưỡi chạm
nhẹ vào nàng. Bờ môi hắn ấm ấp, ôn nhu, phảng phất như mưa xuân không
tiếng động ôm lấy nàng. Hắn nắm chặt nàng trong vòng tay đã có phần ẩm
ướt, sự khẩn trương kích động có thể cảm nhận được. Nụ hôn như đóa hoa
hồng mềm mại, dây dưa mãi không chịu tách ra. Như thế ngượng ngùng, như
thế cương quyết, vừa ôn nhu, vừa nhiệt liệt dâng trào.
Nguyễn Nhược Nhược có thể đón nhận. Chỉ
là Lý Hơi mới đầu thiếu kinh nghiệm, nụ hôn non nớt êm đềm như cánh hoa
tươi tắn, nàng có thể cảm nhận được nhịp tim kia đang đập cuồng loạn, vô thanh vô tức, yêu mến và mừng rỡ. Đây là cảm thụ của hắn và cũng là cảm thụ của nàng. Hạnh phúc lên đến tột cùng…
Bên hồ Ngưng Bích, không khí vẫn thuần
liệt say đắm như rượu, làm người ta lâng lâng như kẻ say. Lý Hơi say,
Nguyễn Nhược Nhược cũng say…Không phải là say rượu, tình yêu so với rượu còn nồng nàn hơn nhiều.
Cuộc đời quá ngắn, tình yêu thật đẹp. Cõi lòng thành thật, nàng may mắn gặp được lẽ nào lại buông tay?
Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Nhược Nhược tỉnh lại, cảm thấy ánh mặt trời huy hoàng rực rỡ hơn, cây cối xanh tươi muôn phần…tóm lại tất cả đều hoàn hảo, thiên địa vạn vật nhất loạt đổi mới.
Hạnh Nhi thấy vẻ mặt nàng rạng rỡ, không
khỏi tò mò, “Tiểu thư, hôm qua người trở lại, dường như tâm tình vẫn
không thay đổi đến tận bây giờ?”
Nguyễn Nhược Nhược mỉm cười ngọt ngào,
“Muốn biết? Ta không nói cho ngươi biết. Hạnh Nhi, có một việc ta muốn
nói với ngươi, sau này mỗi đêm vào giờ hợi ta đều đi ra ngòai, đến giờ
tý mới có thể trở về. Ngươi thay ta trông phòng, nếu phụ mẫu đến thì nói với họ ta đang ngủ.”
“Mỗi đêm khuya đều đi ra ngoài? Vạn nhất một ngày nào đó lão gia phu nhân phát hiện thì sao?” Hạnh Nhi giật mình.
“Phát hiện hay không phát hiện để sau, trước mắt ngươi cứ thay ta che giấu đi!”
“Tiểu thư, người mỗi đêm đều ra ngoài làm gì a?” Hạnh Nhi sực nhớ.
Nguyễn Nhược Nhược do dự một chút, nghĩ
thầm sau này còn phải nhờ Hạnh Nhi ứng phó, hay là…cứ để cho nàng biết
một phần sự thật, “Hạnh Nhi, ta ra ngoài hẹn gặp tình lang”.
Hạnh Nhi một lần nữa giật mình, “Tiểu
thư, người…người hẹn với ai nha? Diêu công tử đúng không?” Không trách
người đầu tiên nàng ta nghĩ đến là Diêu Kế Tông, quả thật dạo gần đây
hắn thường xuyên lui tới Nguyễn phủ.
Nguyễn Nhược Nhược suy nghĩ một chút,
cũng không phủ nhận, chẳng qua là cười trừ. Hạnh Nhi hai mắt trợn tròn,
“Tiểu thư, nếu sớm biết vậy thì người thành thân với Diêu nhị thiếu gia
có phải tốt không, cũng không cần tự vẫn”.
Còn có vụ này nữa! Nguyễn Nhược Nhược dở
khóc dở cười, “Chuyện lúc trước đừng nhắc tới nữa, chuyện sau này còn
phải nhờ Hạnh Nhi cô nương giúp đỡ nhiều a!”
“Chỉ là…”, Hạnh Nhi có chút chần chờ,
“Tiểu thư, nếu người thật sự thấy Diêu nhị thiếu gia tốt, tại sao không
bảo hắn đến cầu hôn một lần nữa. Quanh minh chính đại làm phu thê, không cần khổ sở nửa đêm lén lút ra ngoài gặp gỡ”.
Nha đầu kia thật là nói nhiều a, Nguyễn
Nhược Nhược nhất thời chẳng biết phải nói với nàng ta thế nào. Lúc này
Nguyễn Nhược Phượng bước vào, nước mắt dư âm, “Tam muội, ngươi theo ta
đến phủ của biểu ca nha!”
Nguyễn Nhược Nhược nghe vậy liền ngẩn ra, lại nhìn Nguyễn Nhược Phượng bộ dáng thê thảm, trong lòng bỗng cảm thấy thương hại, “Được rồi, đi thôi”.
Theo Nguyễn Nhược Phượng lên xe ngựa,
Nguyễn Nhược Nhược mới nhớ ra tối hôm qua nàng “đểnh đoảng” thế nào. Vốn là tìm Lý Hơi hỏi thăm chuyện của Ngọc Liên Thành cùng công chúa kia,
kết quả chẳng được gì hết, chỉ mãi lo triền miên rồi lại triền miên với
Lý Hơi…Nhưng mà, nói gì thì nói, tối qua thật là đẹp a! Nguyễn Nhược
Nhược không tựa chủ được, bờ môi thoáng mỉm cười.
“Biểu ca thành hôn, ngươi nửa điểm cũng
không cảm thấy khổ sở sao?”, Nguyễn Nhược Phượng liếc mắt trông thấy
nàng cười nên không thể không hỏi.
Nguyễn Nhược Nhược vội vàng thu lại thần
hồn nói, “Hắn muốn thành hôn, ta sẽ không khổ sở. Nếu như hắn không được hạnh phúc, ta mới khổ sở.”
“Hắn và nữ nhân khác thành thân, ngươi
cũng không khổ sở? Ngươi chưa từng yêu biểu ca, đúng không?” Nguyễn
Nhược Phượng kinh ngạc hỏi, nàng trước giờ vẫn đinh ninh Nguyễn Nhược
Nhược yêu biểu ca.
“Ta thích hắn, nhưng cái gọi là “yêu
thích” của ta và ngươi không giống nhau. Ta không muốn chiếm hữu hắn,
vậy nên khi hắn cùng nữ nhân khác thành thân, ta cũng không cảm thấy đau khổ. Chỉ cần hắn được hạnh phúc là tốt rồi.”
Nguyễn Nhược Phượng nghe được liền ngơ ngẩn, một lúc lâu sau cũng không nói lời nào.
Tại Ngọc phủ, vẫn là tràng diện khách
khứa đến chúc mừng ồn ào náo nhiệt. Ngọc Liên Thành cũng không ra gặp
khách nói chuyện, để mặc Ngọc lão gia và Ngọc phu nhân tiếp đón. Hai vị
Nguyễn tiểu thân là thân cận, sau khi thông báo liền được trực tiếp dẫn
vào bên trong. Ngọc Liên Thành ở thư phòng nhìn thấy các nàng.
Nguyễn Nhược Phượng vừa nhìn thấy Ngọc
Liên Thành liền bật khóc, một chữ cũng không nói nên lời, cứ khóc khóc
và khóc. Tình yêu đầu tiên của thiếu nữa, chưa bắt đầu đã kết thúc, trừ
đi nước mắt còn có thể dùng cách gì để biểu đạt cõi lòng thống khổ? Vậy
nên Nguyễn Nhược Nhược cũng không khuyên nhủ nàng, cứ để cho nàng khóc,
khóc lớn một hồi có thể cảm thấy thoải mái hơn một chút. Ngọc Liên Thành cũng không nói gì, lặng lặng chờ đợi, hắn có thể nói gì được bây giờ?
Trong khoảng khắc, ba người không nói câu gì.
Rốt cục Nguyễn Nhược Phượng cũng cảm thấy đã khóc đủ rồi, nàng gạt nước mắt, đôi mắt sưng đỏ nhìn Ngọc Liên Thành nói, “Biểu ca, cho đến bây giờ ta đều mong chờ được gả cho ngươi. Nhưng hiện tại…ngươi muốn kết hôn cùng công chúa nương nương. Ta…cũng không
còn gì nữa”, Những lời nói này đã dẫn nàng vào sâu tận đáy lòng mình.
“Bất quá…cũng không sao, biểu ca, chỉ cần ngươi có thể hạnh phúc là được rồi. Chúc ngươi cùng công chúa bạc đầu
giai lão, ân ái vạn năm”, nói xong câu chúc phúc, trong mắt Nguyễn Nhược Phượng lại ngấn lệ. Lời cần nói đã nói, Nguyễn Nhược Phượng chạy ào ra
khỏi phòng.
“Nhị tỷ…” Nguyễn Nhược Nhược đuổi theo ra ngoài, ngẫm lại có lẽ mình không cần đuổi theo nữa, xem ra nàng ta đã
suy nghĩ cẩn thận rồi, không cần lo nàng sẽ làm điều dại dột. Chỉ là…vẫn còn chuyện của Ngọc Liên Thành, nàng vội vàng quay trở lại thư phòng.