Lý Hơi đánh xe ngựa chạy ra ngoại thành.
Nơi này vắng vẻ, xung quanh chỉ có cỏ khô, cây cối xa gần tàn úa điêu
linh hơn phân nữa. Tiết trời cuối thu, trong gió đã cảm nhận được hàn
khí.
Cho xe ngựa dừng lại, Lý Hơi vào trong xe liền phát hiện Nguyễn Nhược Nhược đã ngủ thiếp trên ghế đệm tự lúc nào. Nàng một phần vì say rượu, một phần vì xe ngựa chuyển động đều đều nên
đã ngủ gục đi. Lý Hơi vội vàng cởi áo khoác ngoài đắp lên người nàng,
cửa sổ cũng đóng lại sợ nàng cảm nhiễm phong hàn. Sau đó, hắn ngồi xuống bên cạnh lẳng lặng nhìn nàng, trong đôi mắt tràn đầy yêu thương.
Phủ phò mã.
Ngọc Liên Thành ngồi trước cửa sổ thư
phòng, hoa cúc ngoài vườn đang vào độ khai nở. Một ngọn gió thu từ ngoài cửa sổ thổi vào mang theo giá lạnh cùng hương hoa, căn phòng trong phút chốc tràn ngập hương hoa. Hắn không nhận ra Dương công chúa đã nhẹ
nhàng đi đến trước cửa. Cước bộ nàng chậm rãi, chần chừ một chút mới lên tiếng, “Phò mã”.
Tựa như từ trong mộng bừng tỉnh, Ngọc Liên Thành đứng dậy đáp, “Công chúa”.
“Đầu tháng mười là thọ thần của nhạc mẫu, ta đang chuẩn bị lễ vật nhưng không biết có thuận tâm ý của người hay
không, ngươi có thể thay ta nhìn qua một chút?”
Ngọc Liên Thành ngây ngốc, “Công chúa có lòng như vậy mẫu thân chắc sẽ rất vui mừng, lễ vật không quan trọng như vậy”.
“Tuy nói như vậy nhưng đây là lần đầu
tiên ta tham dự thọ thần của người kể từ khi bước qua cửa Ngọc phủ, ta
dĩ nhiên phải lưu tâm một chút. Ta muốn dâng lễ vật có thể vừa ý lão
nhân gia”
“Vậy…ta thay mẫu thân đa tạ nàng”
Công chúa cười một tiếng, “Lễ vật ở chỗ
này, ngươi xem đi. Nếu có chỗ nào nhạc mẫu không thích thì cứ nói, ta sẽ gạt qua. Hoặc thứ nhạc mẫu thích không có ở đây thì cũng nói ta biết,
ta sẽ cho người chuẩn bị”.
Ngọc Liên Thành tiếp nhận xấp lụa hồng
trên tay công chúa, yên lặng xem xét một lượt. Chất lượng rất tốt, có
thể thấy người lựa chọn đã phí tâm tư như thế nào, hắn mở miệng nói,
“Rất tốt, làm phiền công chúa rồi”.
“Không có gì, ta dù sao cũng rất nhàn
rỗi, kiếm việc gì đó để làm cũng tốt”, Dương công chúa vô tình nói ra
nhưng lại khiến tâm tư của Ngọc Liên chùng xuống. Không phải hắn không
thừa nhận, quả thật, hắn đối với vị công chúa này rất lạnh nhạt. Tuy
nhiên, mặc dù hắn thờ ơ lãnh đạm thế nào, nàng cũng không tức giận hay
tỏ thái độ. Ngày ấy bị nàng bắt gặp bản thân cùng Nguyễn Nhược Nhược ở
cùng một chỗ, dù sắc mặt nàng có thay đổi nhưng rất nhanh trấn tĩnh lại, không những lúc ấy giải vây cho hắn mà sau khi hồi phủ cũng chưa từng
nhắc lại, xem hết thảy mọi việc như chưa từng xảy ra. Đổi lại là một
người khác ắt đã làm khó hắn. Đường đường là kim chi ngọc diệp của hoàng thất lại nhẫn nhịn với hắn như vậy…Ngọc Liên Thành thật cảm thấy có lỗi với nàng.
Con người đều là như thế sao? Trước mặt
người mình yêu thì ôn nhu nhưng lại đối với người yêu mình lạnh lùng.
Cũng đồng thời là một trái tim, nhưng hoàn toàn đặt vào tay kẻ khác.
***
Khi Nguyễn Nhược Nhược tỉnh lại, đầu óc
vẫn còn choáng váng. Hai mắt mơ mơ màng màng mở lên liền trông thấy
gương mặt của Lý Hơi gần trong gang tấc, hắn đang ngắm nhìn nàng. Nguyễn Nhược Nhược ngồi bật dậy, cơn tức giận trong lòng cũng theo đó bùng
phát trở lại, nàng chỉ vào hắn cay cú nói, “Lý Hơi, người thật quá đáng
mà…”
“Ta quá đáng sao, chính là ngươi, mới vừa rồi lại…lại hôn Diêu Kế Tông”, Lý Hơi dù không muốn giận nhưng cũng
không nhịn được. Nguyễn Nhược Nhược ngẩn ra, nhớ lại mình lúc say rượu
hình như đã thất thố, “Ta…lúc đó…uống rượu say, không tính”.
Lý Hơi cầm bàn tay nàng, ôn nhu dụ dỗ,
“Được rồi được rồi, ta biết ngươi uống rượu say, đừng náo loạn nữa.
Ngươi ngủ nãy giờ cũng lâu rồi, cũng nên tỉnh dậy đi!”
Nguyễn Nhược Nhược vẫn chưa chịu từ bỏ ý
đồ, nghiến răng nói, “Hừ, ta và Ngọc Liên Thành bất quá ngồi cùng một
chiếc xe ngựa, tay cũng không đụng một cái. Ngươi thì tốt rồi, dám cùng
nữ nhân kia vừa ôm vừa hôn. Rõ ràng muốn chọc tức ta mà!”
“Tại sao ta lại muốn chọc tức ngươi, ta
không biết ngươi ở trên tửu lâu đối diện nha! Hơn nữa, ta vừa ôm vừa hôn nàng ta khi nào chứ?”, Lý Hơi đỏ mặt biện hộ, “Nàng suýt ngã, ta đây
chỉ thuận tay đỡ nàng mà thôi. Cái…kia…cái kia…là nàng không cẩn thận
chạm vào mặt ta, không phải là ta hôn nàng a!”
Nguyễn Nhược Nhược chen ngang, “Ta mặc
kệ, dù sao ngươi cũng để nàng ta chạm vào. Ta nhìn thấy trong lòng rất
khó chịu, khó chịu tới cực điểm”, Dù sao gió cũng đã nổi lên, phong độ
cũng đã đánh mất, nàng đem hai chữ “lý trí” ném đi đâu mất, hiện giờ chỉ muốn trách cứ Lý Hơi không chịu “thủ thân như ngọc”.
Lý Hơi hồi lâu cũng không nói gì, Nguyễn
Nhược Nhược cảm thấy kỳ quái không thể không quay đầu nhìn lại, nàng
phát hiện hắn đang mím môi cười trộm, “Ngươi cười cái gì? Ta tức giận mà ngươi vẫn còn cười được?”
Lý Hơi cười cười, kéo nàng vào lòng nói,
“Đến tận lúc này toàn là ngươi nói ta hẹp hòi, hôm nay rốt cục cũng đến
phiên ngươi hẹp hòi rồi. Bây giờ ngươi đã hiểu lúc ta nhìn thấy người
cùng nam tử khác ở chung một chỗ liền cảm thấy không thoải mái đến chừng nào rồi, phải không?”
Nguyễn Nhược Nhược đâu chỉ hiểu thôi, quả thật là quá hiểu đi chứ, cái này chính là tự thân trải nghiệm a! Thì ra nam nữ khi yêu nhau sẽ không muốn để ngoài tiếp cận đối tượng của mình. Mặc dù biết họ không có quan hệ, nhưng cũng giống như cát bay vào mắt,
đúng là khó chịu không cách nào đè nén được.
Nhưng nàng suy nghĩ một hồi cũng cảm thấy không cam lòng, “Trong lòng ngươi cảm thấy không thoải mái liền cố tình tới phá ta. Ngươi cố ý nửa đêm không đến, hôm nay còn cũng nữ nhân khác đi mua son phấn. Lý Hơi, đây là ngươi cố tình để ta nhìn thấy có đúng
không?”
“Làm gì có! Tối hôm qua ta bị phụ thân
gọi đến, bảo phải cùng người tiến cung diện thánh, thật sự không cách
nào tới được. Hôm nay là mẫu thân ta nhờ Lô gia tiểu thư đến Ngưng Hương Đường mua phấn, nói là ở đó có tây dương phấn gì gì đó hiện đang rất
được nữ giới quí tộc hoan nghênh. Hoàng hậu nương nương cũng muốn xem
thử đó là cái gì, vậy nên mẫu thân nhờ Lô U Tố đi mua, ta phụng bồi nàng mua rồi thuận đường mang vào cung”, Lý Hơi nói tới đây liền vỗ vào đầu
một cái, “Tiêu rồi, ta đã quên bén chuyện này”.
“Có sao không? Cấp trên có trách tội
ngươi không?”, Nguyễn Nhược Nhược nghe được cũng khẩn trương, không lẽ
mình đã làm liên lụy đến hắn?
“Cũng không sao, nếu hôm nay không mang
đến thì ngày mai mẫu thân cũng vào cung, thuận tiện dâng Hoàng hậu nương nương luôn cũng được. Bất quá, hiện tại mẫu thân đã phát hiện ta thời
gian qua không nghe theo lời người, vẫn cùng ngươi lui tới”.
“Biết thì cho biết luôn, dù sao cũng đã
đến lúc để họ biết chuyện chúng ta. Thời gian tìm hiểu của ngươi đã kết
thúc, ta đang tính sẽ chuyển sang giai đoạn tiếp theo”, Nguyễn Nhược
Nhược nhìn hắn cười. Trải qua chuyện này nàng đã rõ ràng một chuyện,
nàng chắc chắn không thể để mất Lý Hơi.
Lý Hơi mừng rỡ, “Có thể chuyển giai đoạn
rồi sao, thật tốt quá! Nhược Nhược, mấy ngày nay ta vẫn gạt bọn họ, giấu giấu diếm diếm với ta thật cực khổ a. Ta đã sớm không muốn lén lén lút
lút như thế này, ta muốn nói cho bọn họ biết ta muốn thành thân với
ngươi. Ngoài ngươi ra, ai ta cũng không cần”.
Nguyễn Nhược Nhược đăm đăm nhìn hắn, đôi
mắt tràn đầy vui sướng, chỉ là vẫn còn chút sầu lo, “Lý Hơi, ta chỉ sợ
chuyện này không dễ dàng như vậy, xem ra chúng ta phải đánh một trận
trường kỳ kháng chiến!”
“Vậy thì đánh đi, trận chiến này ta đã
chuẩn bị rất lâu rồi, ta nhất định sẽ chiến thắng. Bởi vì nếu thua ta
chắc chắn sẽ không sống nổi. Ngươi là nửa phần linh hồn mà các vị thần
đã cắt ra từ ta, không có ngươi, cuộc sống của ta sẽ không trọn vẹn”,
ánh mắt của Lý Hơi vô cùng ôn nhu kiên định.
Nguyễn Nhược Nhược nhìn hắn mỉm cười, “Lý Hơi, ta sẽ cùng ngươi sóng vai tác chiến”, Nàng vừa nói vừa tiến sát
vào lồng ngực ấm áp của Lý Hơi. Hắn càng ôm chặt nàng vào lòng. Bên
ngoài xe ngựa, gió thu rét lạnh tiêu điều, nhưng bên trong xe là tiết
trời mùa xuân vô cùng ấm áp.
***
Lúc Lý Hơi trở lại vương phủ, vương phi sắc mặt ngưng lãnh ngồi ở Lưu Tiên Cư chờ đợi hắn.
“Hơi Nhi, ngươi thật khiến mẫu thân thất
vọng. Đường đường tướng quốc thiên kim lại bị ngươi ném trên đường,
ngang nhiên ôm Nguyễn gia cô nương kia lên xe chạy đi. Ngươi là Tĩnh An
vương thế tử, hành vi lời nói phải có chuẩn mực, ngươi xem ngươi đã làm
gì hả?”
Lý Hơi hạ thấp đầu nói, “Mẫu thân, thật xin lỗi, ta thật sự không còn cách nào khác”.
Vương phi cứng người, “Không còn cách nào khác? Ngươi cứ như vậy để Nguyễn gia cô nương kia mê hoặc sao? Ta còn
tưởng sau khi khuyên nhủ ngươi thì cuối cùng ngươi đã bỏ đi phần tâm tư
này, hóa ra vẫn âm thầm cùng nàng ta lui tới. Hơi Nhi, mẫu thân đã nói
thế nào, nàng ta không thích hợp với ngươi. Gia cảnh, dung mạo, tính
tình…có thứ gì có thể so sánh với thiên kim Thừa tướng phủ? Một nữ nhân
không có khí chất lễ độ như vậy, ngươi lại sao cứ chấp mê không tỉnh?”
“Mẫu thân, người nói ta hồ đồ, nhưng ta
lại hiểu mình rất rõ. Người chọn con dâu chỉ xem trọng gia cảnh ,dung
mạo, tính tình. Nhưng bản thân ta chọn thê tử, ta không quan tâm đến
những thứ này. Ta chỉ cần nữ nhân khiến mình động tâm. Trong mắt người,
có lẽ nàng không tốt, nhưng trong mắt ta nàng tốt đẹp ngàn vạn lần, nữ
nhân trên đời này không ai có thể so sánh với nàng”, Lý Hơi vô cùng
nghiêm túc nói tiếp, “Mẫu thân, ta muốn thành thân với nàng”.
“Cái gì? Thành thân với nàng?”, Vương phi nổi giận, “Tuyệt đối không được, nàng không xứng với ngươi. Một nha đầu không lễ nghĩa làm thế nào có thể gả vào vương phủ làm thế tử phi? Nàng có đảm đương được trách nhiệm không? Hơi Nhi, ngươi đừng bao giờ nhắc
lại lời này nữa”.
“Mẫu thân, người không nên nhắc đến hai
chữ “trách nhiệm”. Ta đã bị hai chữ này trấn áp quá lâu rồi. Ta rước
nàng qua cửa, tuyệt nhiên sẽ không trói buộc nàng bất cứ điều gì, tất cả trách nhiệm ta sẽ tự mình gánh vác, ta chỉ cần nàng ở lại bên cạnh để
có thể nhìn thấy nàng bất cứ lúc nào, như vậy là đủ rồi”.
“Ngươi gánh vác?”, Vương phi không giận
ngược lại còn cười, “Ngươi làm sao thay nàng gánh vác tất cả chuyện lớn
nhỏ trong Lý vương phủ? Hơi Nhi, khẩu khí của ngươi dùng không đúng chỗ
rồi!”
“Việc này không phải đã có mẫu thân trông nom đó sao?” Lý Hơi nói.
“Ta có thể thay các ngươi trông nom cả đời không? Sớm hay muộn cũng sẽ tới phiên thế tử phi của ngươi quán xuyến”.
“Cũng không cần thiết, phi tử của Trữ An
vương gia đang bị bệnh nằm trên gường, chuyện lớn nhỏ trong phủ hết thảy đều cắt cử tâm phúc và quản gia làm thay, mà tất cả công việc đều được
xử lý thõa đáng”.
Vương phi càng nghe càng kinh hãi, hắn có thể ứng đối lưu loát thế này hiển nhiên đã chuẩn bị từ trước. Xem ra ý
niệm này không phải là nhất thời, nếu không nói từ sớm đã lên kế hoạch.
Nàng không khỏi phát sinh tia giận, hài tử này mọi khi rất ngoan ngoãn
nghe lời, làm việc rất có cân nhắc, chưa từng khiến nàng lo lắng bao
giờ. Không nghĩ tới, hài tử càng làm cho người ta yên tâm bao nhiêu thì
đến lúc sinh sự lại càng khó ứng phó bấy nhiêu. Vương phi đem tất cả tâm trạng không vui đổ lên đầu Nguyễn Nhược Nhược, thanh âm lạnh lùng, “Hơi Nhi, mẫu thân không nói nhiều, tóm lại chuyện này tuyệt đối không được. Thừa dịp vẫn còn sớm hay mau giết chết tâm tư này đi!”
“Mẫu thân…”, Lý Hơi còn muốn nói điều gì
nhưng vương phi đã xoay người bỏ đi. Lý Hơi đuổi theo mấy bước, lại thấy thái độ của mẫu thân như vậy liền biết có nói nữa cũng không được gì.
Vì vậy, hắn nhìn theo bóng lưng nàng rồi cất giọng hô, “Mẫu thân, tâm
này tuyệt đối sẽ không chết, ta nhất định phải lấy Nguyễn Nhược Nhược
làm thê tử”.
Cước bộ của vương phi dừng lại một chút rồi lại bước nhanh hơn, tâm ý có chút loạn.