Nữa đêm giờ hợi, Nguyễn Nhược Nhược mang
theo tâm sự nặng nề đến cửa sau gặp mặt Lý Hơi. Nàng có rất nhiều lời
muốn nói, hơn nữa cũng có rất nhiều chuyện muốn cùng hắn thương lượng.
Chỉ là…người đang chờ ngoài cửa lại là Tần Mại.
“Nguyễn tiểu thư, Tiểu vương gia nhà ta tối nay lại không đến được”, sắc mặt Tần Mại ngưng trọng.
“Tại sao? Hắn tại tiến cung diện thánh?”, Nguyễn Nhược Nhược thất vọng cực kì.
Tần Mại do dự một chút, chi bằng nói thật cho nàng biết, “Tiểu vương gia…sau bữa cơm tối bị Vương gia gọi đến thư phòng, đến giờ vẫn chưa thấy trở ra”.
Nguyễn Nhược Nhược hoảng sợ, sau đó lại
thở dài. Thì ra bên kia đã phân chia chiến tuyến, vương phi chịu trách
nhiệm đối phó nàng, vương gia chịu trách nhiệm giáo huấn Lý Hơi. Nàng đã khiến vương phi nổi giận đùng đùng trở về, phía bên Lý Hơi hỏa lực còn
kinh khủng hơn, không biết hắn có chịu đựng được không?
Không phải Nguyễn Nhược Nhược không có
lòng tin đối với tình cảm của Lý Hơi, chỉ là nàng chợt nhận ra hai người phải đối mặt với bao nhiêu thế lực cản trở. Người trong giang hồ thân
bất do kỷ, lời than vãn này không chỉ đúng với người trên giang hồ mà
còn ứng với toàn thiên hạ. Thế giới của người trưởng thành khác gì chốn
giang hồ đao quang kiếm ảnh, có vài chuyện không phải bản thân muốn là
có thể làm được. Chính áp lực thực thế khiến con người đôi khi không thể làm được điều mình thích.
Đại Đường thịnh thế, Lý tộc hùng mạnh,
phương pháp trị quốc lấy tư tưởng nho gia làm gốc. Đời Đường đề cao đạo
hiếu, Đường Huyền Tông tự mình chép “Hiếu Kinh”. Có thể nói người làm
vua muốn chọn thần tử trước phải chọn người hiếu đạo. Xã hội phân thành
ba mối quan hệ chủ yếu: Quân-phu-phụ. Chỉ cần vi phạm trật tự một trong
ba yếu tố này liền bị phán một câu “Bất trung bất hiếu”. Không nên xem
nhẹ bốn chữ này, xã hội phong kiến cực kì coi trọng “trung hiếu chi
nghĩa”, chữ hiếu đôi khi còn được đặt trên chữ trung, bởi vì một người
bất hiếu nhất định không thể là trung thần. Ngụy Tấn lấy hiếu trị thiên
hạ, tội bất hiếu được đặt ngang với tội danh giết người. Lý Hơi sinh vào đời Đường, một thời đại tuyệt đối không thể làm trái lời phụ mẫu, hắn
có thể chống đỡ được áp lực tựa như “Thái Sơn áp đỉnh” này không?
Tĩnh An vương phủ, thư phòng của Vương gia. Lý Hơi và phụ thân Tĩnh An vương gia đang ngồi đối diện nhau.
Tĩnh An vương vận một bộ tử đoạn liên
bào, gương mặt cương nghị, thân hình cao lớn, khí độ vô cùng hiên ngang. Lý Hơi và phụ thân rất giống nhau, lúc này phụ tử lại cùng ngồi chung
một chỗ càng thấy rõ quan hệ huyết mạch cốt nhục.
“Hơi Nhi, chuyện của ngươi mẫu thân đã
nói với ta rồi. Ngươi hôm nay đã trưởng thành, đã nhận thức chuyện nam
nữ, có thể thân cận với nữ nhân, đây cũng xem là chuyện tự nhiên. Mặc dù mẫu thân ngươi nói nữ nhân kia không tốt, nhưng nếu ngươi thật sự thích nàng, ta có thể chấp nhận cho ngươi cưới nàng”, Tĩnh An vương ngôn ngữ
bình thản, không giống vương phi tuyệt đường bịt lối.
“Chẳng qua hôn sự của ngươi Hoàng Thượng
đã chuẩn bị ban hôn, Người đang lựa chọn nữ nhân thích hợp để làm thế tử phi. Vậy nên nữ nhân ngươi chọn chỉ có thể làm trắc phi. Chờ sau khi
ngươi phụng chỉ thành thân, quá một năm rưỡi ta liền cho phép ngươi cưới Nguyễn cô nương kia vào phủ”. Tĩnh An vương gia không giống vương phi
có mẫu thuân với Nguyễn Nhược Nhược, vương gia có thể chấp nhận nam nhân tam thê tứ thiếp, muốn lấy làm trắc phi thì cứ lấy, cần gì quá cứng
nhắc. Vương gia nghĩ mình sắp xếp như vậy ắt hẳn Lý Hơi sẽ không còn dị
nghị gì.
Lý Hơi ánh mắt ảm đạm, cúi đầu, thanh âm
của hắn cực thấp nhưng hoàn toàn không hoảng sợ, “Phụ thân, ta muốn
chính thức cưới nàng, không muốn rước nàng về làm trắc phi”.
Tĩnh An vương gia vừa nhấc chung trà đưa
lên môi, giờ phút này nghe hắn nói vậy liền đặt trở xuống. Vương gia vẫn nói chuyện bình thản, nhưng thanh âm đã có vài phần uy nghiêm của bậc
phụ thân, “Hơi Nhi, điều phụ thân mới nói ngươi vẫn chưa hiểu sao.
Nguyễn cô nương kia chỉ có thể làm trắc phi. Theo ý tứ của mẫu thân
người thì nàng ta đến trắc phi cũng không có tư cách. Phụ thân đã rộng
lượng với ngươi lắm rồi”.
“Phụ thân, vậy người hãy rộng lượng thêm
một chút, để ta cưới nàng làm vợ đi! Ta chưa bao giờ thích một nữ nhân
nào như nàng, bây giờ và sau này cũng vậy, ta chỉ thích một mình nàng.
Ta chỉ cần có nàng. Nàng là một nửa của ta, không có nàng cuộc sống của
ta sẽ không trọn vẹn. Phụ thân, xem như hài nhi cầu người!”, Lý Hơi
ngẩng đầu, ánh mắt tha thiết khẩn cầu nhìn phụ thân.
Tĩnh An vương gia đối với ánh mắt khẩn
cầu của con trai không những không động tâm, ngược lại đôi mắt càng sắc
bén hơn. Vương gia lạnh lùng nói, “Hơi Nhi, khó trách mẫu thân ngươi lại thất vọng về ngươi. Ngươi nhìn bộ dáng của mình đi, vì một nữ nhân mà
thần hồn điên đảo. Cái gì mà không có nàng thì cuộc sống không trọn vẹn? Ngươi là Tĩnh An vương thế tử, từ nhỏ đã luyện tập võ nghệ, đấy chính
là để ngươi sau này có thể tận lực vì triều đình xã tắc. Đây cũng là
trách nhiệm của tử tôn Lý thị. Ngươi không thể vì một nữ nhân mà chuyện
gì cũng liều mạng”.
“Phụ thân, ta bất quá cũng chỉ muốn thành thân với nữ nhân mình yêu thương. Chuyện này cùng với việc cống hiến
sức lực cho triều đình thật không có quan hệ!”
“Tại sao lại không có quan hệ? Ý tứ của
phụ mẫu hiện tại đều đã nói cho ngươi hiểu, nữ nhân kia chỉ có thể làm
trắc phi, ngươi không nên cố chấp như vậy. Cãi lời phụ mẫu chính là bất
hiếu, “bất hiếu tắc bất nhân, bất nhân tắc bất nghĩa, bất nghĩa tắc bất
trung”, như thế chính là bất trung, bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa, ngươi làm thế nào duy trì được kỷ cương triều đình lấy nhân-nghĩa-trung-hiếu
làm nền tảng?”, Tĩnh An vương gia đã nổi giận, thanh âm có thể nhận ra
sự tàn khốc. Sắc mặt Lý Hơi tựa như tuyết trắng, một hồi lâu sau vẫn
không nói gì.
Tĩnh An vương gia giơ tay nhấc chung trà
uống một ngụm, sắc khí có phần hòa hoãn, “Hơi Nhi, ngươi vẫn còn trẻ,
nhất thời không kiềm chế được cũng khó tránh khỏi. Nhưng ngươi phải biết cân nhắc, ngươi vì một nữ nhân mà nghịch luân lý cương thường có đáng
không? Ngươi là Tĩnh An vương thế tử, chớ quên thân phận của mình”.
Lý Hơi nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác,
trên thư án có đặt một chậu tùng bách. Chiếc bồn nho nhỏ, từng chi từng
cành uốn lượn xum xuê. Thân cây rắn rỏi, phiến lá xanh tươi, đúng là một vật trưng bày rất đẹp. Nhưng vẻ đẹp này chính là do người dùng sức uốn
nắn nên, đó không còn là cảnh trí đẹp tự nhiên nữa. Tùng bách nếu có hồn ắt hẳn không muốn bị người đối đãi như vậy. Lý Hơi nhìn ngắm ngơ ngẩn
một hồi, không khỏi hít vào một hơi thật sâu. Hắn cảm giác mình cũng
giống như tùng bách kia bị vô số luân lý cương thường trói buộc, hắn
không thể chấp nhận bản thân bị câu thúc sắp đặt như vậy nữa. Bởi vì,
ngay vào lúc này đây, hắn nhận ra mình khao khát được tự do biết bao!
“Phụ thân, ta không muốn làm thế tử”, sau khi Lý Hơi im lặng một hồi, hắn xoay đầu nhìn lại phụ thân cất giọng nói.
Chỉ là một câu nói vô cùng nhẹ nhàng
nhưng Tĩnh An vương gia nghe như một tràng sấm sét đánh ngang tai. Vương gia chấn động đứng lên, ngữ khí khó tin đến giật mình, “Hơi Nhi, ngươi
vừa nói cái gì?”
Lý Hơi nói lại từng câu từng chữ vô cùng rõ ràng, “Ta – không – làm – thế …”
Chát! Thanh âm thanh thúy vang dội, một
cái tát cắt đứt lời nói còn dang dở của Lý Hơi. Tĩnh An vương gia sau
khi dằn xuống nỗi khiếp sợ trong lòng liền nổi sóng phong ba. Sau khi
tát con trai một bạt tai, vương gia vung tay hất tất cả bút sách nghiên
mực trên bàn xuống đất, chậu tùng bách rơi vỡ tan nát, trong phòng nhất
thời ngập tràn thanh âm đổ vỡ. Tĩnh An vương gia phẫn nộ, trong đôi mắt
ẩn chứa hai luồng nhiệt hỏa đang thiêu đốt Lý Hơi, “Ngươi…lời như thế mà ngươi cũng nói ra được. Ngươi không muốn làm thế tử? Ngươi muốn làm thì làm, không muốn làm thì không làm sao? Thế tử tương lai sẽ là vương
gia, người kế thừa vương vị, hoàng đế sau khi tuyển chọn sẽ ra thánh chỉ sắc phong. Ngươi không muốn làm thế tử, vậy ngươi đi gặp Hoàng Thượng
xin chỉ từ phong đi!”
Lý Hơi bị phụ thân đánh một bạt tai, trên gương mặt nhanh chóng hiện lên năm dấu tay. Hắn ngẩng đầu nhìn lên,
nhìn vào gương mặt đang nổi giận của phụ thân, hắn cảm thấy kính sợ theo bản năng nhưng vẫn cắn răng tiếp tục kiên trì, “Ta…ngày mai sẽ diện
thánh, cầu xin Hoàng Thượng từ phong”
Tĩnh An vương gia bất quá chỉ tức giận
nói ra, Lý Hơi vô ý đáp lời khiến vương gia nổi trận lôi đình. Vương gia đi vòng qua giá sách, dùng cả tay lẫn chân đánh Lý Hơi một trận,
“Nghiệt chướng! Ngươi…đúng là nghiệt chướng! Còn dám nói bừa muốn diện
thánh xin từ phong, ngươi vong phụ thánh ân như thế, không đợi Hoàng
Thượng trách tội xuống, ta đây…ta đây sẽ trực tiếp đánh chết ngươi, để
ngươi không làm hại cả nhà”.
Lý Hơi không phản kháng, không không tránh né, không kêu đau, hắn để mặc phụ thân tùy ý trút giận.
Cửa thư phòng bị đẩy ra, vương phi vội
vàng chạy vào trong phòng. Vừa lúc nhìn thấy Tĩnh An vương gia một cước
đem Lý Hơi đá ngã trên mặt đất, còn muốn bồi thêm một cước nữa, vương
phi vừa vội vừa đau lập tức xông lên che chở trước mặt con, ngữ khí khẩn cầu, “Vương gia, Hơi Nhi trẻ tuổi không hiểu chuyện, hắn không cố ý
trêu chọc người. Nhưng tại sao người có thể ra tay nặng như vậy, hắn rốt cuộc vẫn là cốt nhục của người mà!”
Bị vương phi cản lại, Tĩnh An vương gia
trấn tĩnh phất tay, “Đứa con này, ngươi đã nghe thấy những lời đại
nghịch bất đạo của hắn chưa? Quả thật không xứng đáng làm cốt nhục của
ta!”
“Hơi Nhi nhất thời hồ đồ, vương gia,
người cũng biết mà!” Vương phi một mặt thay con lên tiếng, một mặt đỡ Lý Hơi lên, đau lòng chạm vào gương mặt sưng tấy của hắn, “Hơi Nhi, mau tạ lỗi với phụ thân đi, nói rằng ngươi sẽ không hồ đồ như vậy nữa”.
“Ta không hồ đồ, ta biết mình đang làm
gì”, Lý Hơi đối diện với ánh mắt nổi giận của phụ thân cũng không thay
đổi tâm ý, “Ta có thể buông tay đối với thân phận thế tử, bởi vì thân
phận này mà ta không được tự do. Từ nhỏ đến tận bây giờ ta toàn vì các
ngài mà sống. Các ngài chỉ quan tâm đem ta dạy bảo thành người thừa kế
vương vị hợp cách, các ngài căn bản không quan tâm bản thân ta muốn gì,
các ngài cũng không hiểu thế nào là tình yêu, tất cả chỉ là quan hệ vì
lợi ích. Nhưng ta hiểu được thế nào là tình yêu, nó khiến ta vui vẻ, nếm trải được hạnh phúc trước nay chưa bao giờ có. Ta không muốn buông tay
đối với loại hạnh phúc này. Ta vui sướng thuần túy là vì chính mình vui
sướng, không can dự gì đến thân phận Tĩnh An vương thế tử, không quan hệ với quyền uy thế lực. Vốn là tình cảm của ta, thê tử của ta, tại sao ta lại không có quyền lựa chọn? Tại sao các ngài luôn muốn bắt ta làm
theo ý các ngài. Tình yêu và trách nhiệm, bản thân ta vốn có thể đảm
đương được, tại sao các ngài lại muốn ép ta chọn một trong hai con
đường? Bảo ta vì quyền cao chức trọng mà sống không vui vẻ, ta cam tâm
tình nguyện buông tha công danh phú quí để chọn nữ nhân ta yêu thương,
bởi vì chỉ cần ở bên cạnh nàng ta liền cảm thấy vui sướng, chính là vui
sướng từ tận đáy lòng.”
Hắn nói một hơi, Tĩnh An vương gia cùng
vương phi đều kinh ngạc. Một hồi sau, Tĩnh An vương gia chỉ tay vào hắn
nói, “Ngươi…ngươi…uổng phí công ta đem hết tâm tư bồi dưỡng ngươi, giờ
ngươi lại vì một nữ nhân mà bỏ bê chí lớn, thân phận thê tử cũng không
làm, rũ trách nhiệm với giang sơn xã tắc, ngươi chỉ lo nhi nữ tình
trường…ngươi…thật khiến ta vô cùng thất vọng”.
“Hơi Nhi, ngươi rốt cuộc muốn thế nào a!
Phụ mẫu đều là vì muốn tốt cho ngươi nên mới nghiêm khắc dạy bảo ngươi.
Chúng ta là vì yêu thương ngươi, tại sao ngươi lại có thể nói lên những
lời oán trách như vậy?”, Vương phi vô cùng chấn động.
“Ta biết phụ mẫu yêu thương ta, nhưng
cách yêu của các ngài là cương ngựa, ta chính là ngựa trong lòng của các ngài, nhất cử nhất động đều tùy các ngài sắp xếp. Nhưng ta cũng có suy
nghĩ và tình cảm của mình, ta không thể để mặc các ngài sắp đặt từng
bước. Cho đến nay, đều là ta thuần phục các ngài. Nhưng hiện tại, đây là hôn sự của ta, các ngài tại sao vẫn cứ thúc ép ràng buộc? Phụ thân, mẫu thân, làm ơn đừng bức ta nữa!”
“Hơi Nhi, ngươi sai lầm rồi, đây không
phải là hôn sự của một mình ngươi, đây chính là hôn sự của hoàng thất.
Ngươi là tôn tử hoàng thất, hôn sự của ngươi sẽ do Hoàng Thường ban
thánh ân, vì ngươi mà tuyển chọn thế tử phi. Dù cho ta và phụ thân ngươi chấp nhận Nguyễn Nhược Nhược kia, Hoàng Thượng cũng sẽ không mang nàng
chỉ hôn cho ngươi, huyết thống cao quý của hoàng thất làm sao có thể để
cho một nữ nhi thương buôn bình thường làm xáo trộn? Ngươi chấp mê không tỉnh chính là bức phụ mẫu, hiểu không?” Tĩnh An vương phi hết mực
khuyên can.
“Mẫu thân của ngươi nói đúng, Hoàng
Thượng ban hôn chính là sủng ái vô thượng. Ngươi chẳng lẽ muốn vì một nữ nhân mà cô phụ thánh ẩn? Lời như thế đừng bao giờ nhắc lại nữa, nữ tử
Nguyễn Nhược Nhược kia lại có thể khiến ngươi thần hồn điên đảo thành
thế này, nhất định không phải loại lương thiện gì. Nữ lưu như thế khó
trách mẫu thân ngươi không hài lòng, ta cũng sẽ không chấp nhận để nàng
ta bước vào phủ, muốn làm trắc phi cũng không được. Hơi Nhi, ta không
cho phép ngươi đi gặp nàng ta nữa. Các ngươi hãy đoạn tuyệt lui tới,
nhất định không được gặp mặt nữa”, Tĩnh An vương gia ngữ điệu nghiêm
túc.
“Phụ thân, không thể, ta không thể không có nàng”, Lý Hơi khẩn trương.
Tĩnh An vương gia không muốn nói chuyện
thêm nữa liền phất tay áo bước ra khỏi cửa, trước khi đi còn lạnh lùng
để lại một câu, “Từ bây giờ, chưa được sự đồng ý của ta thì không cho
phép ngươi bước ra khỏi vương phủ nửa bước”.
“Phụ thân, ta còn công việc ở lễ bộ, người không thể nhốt ta trong phủ”, Lý Hơi vội vàng đuổi theo.
“Công việc ở lễ bộ ta sẽ phân phó người
lo liệu, ngươi hãy ở lại trong phủ, chờ sau khi Hoàng Thượng hạ thánh
chỉ rồi phụng chỉ thành thân, sau đó ngươi đến lễ bộ cũng không muộn”,
Tĩnh An vương gia chuẩn bị giam lỏng hắn.
“Phụ thân, người không thể…”
Không đợi Lý Hơi nói xong, Tĩnh An vương
gia đã đi ra khỏi đình. Hắn nghiêm mặt phân phó gia tướng, “Đưa Tiểu
vương gia trở về Lưu Tiên Cư, phái một đội thị vệ ngày đêm trấn thủ
trước tiền đình, không được sự đồng ý của ta, không cho phép hắn ra
ngoài một bước, cũng không cho phép người bên ngoài tiến vào”.