Tĩnh An vương gia trở về phủ khá muộn,
vừa vào đến cửa đã trông thấy vương phi đang vội vã bước đến nghênh đón. Nàng báo tin tốt, nói rằng Hơi Nhi đã suy nghĩ thông suốt, không còn hồ đồ tự làm khổ mình nữa. Vương gia nghe được những lời này liền trầm
ngâm một lát, chân mày chau lại, trực giác linh cảm có điều khác thường. Thời điểm Công chúa cùng Phò mã đến thăm, phản ứng của hắn vẫn còn kịch liệt như vậy, tại sao lại bất ngờ nghĩ thông suốt? Ngẫm kỹ lại một lần
nữa, những lời hắn nói với mẫu thân dường như chỉ đề cập đến cảm giác áy náy…Vương gia đột nhiên đứng dậy nói, “Đến Lưu Tiên Cư”.
Vương phi đang hào hứng nói chuyện bỗng
nhận thấy sắc mặt vương gia thay đổi, hoàn toàn không có lấy nửa điểm
vui mừng, ngược lại còn chau mày bước nhanh ra ngoài. Nàng mặc dù không
rõ đã xảy ra chuyện gì nhưng cũng vội vàng theo sát phía sau. Kết quả,
lúc hai người đến được Lưu Tiên Cư liền trông thấy cảnh Lý Hơi bay lên
không. Vương phi lo lắng, vừa khóc vừa ngã xuống đất, “Hơi Nhi, thảo nào ngươi cứ một mực xin lỗi mẫu thân, thì ra ngươi đã chuẩn bị bỏ trốn,
ngươi muốn mẫu thân tức chết mới vừa lòng sao?”
Tĩnh An vương gia cố trấn an vương phi,
tự mình phóng lên một con khoái mã, dẫn theo gia tướng đuổi theo. Vương
gia giơ cao ngọn đuốc trong tay, chỉ về hướng khinh khí cầu đang bay
trên không, miệng quát to, “Đuổi theo ngọn lửa trên kia, người nào đuổi
kịp nó sẽ thưởng một trăm lượng bạc”. Vương gia đã tuyên bố sẽ ban
thưởng, tiếng người tiếng ngựa càng lúc càng dồn dập. Nửa đêm trên đường Trường An rất tĩnh mịch, một đội nhân mã phóng nhanh như bay, đá xanh
trên đường bị vó ngựa dẫm đạp phát ra chuỗi âm thanh giòn vang.
Trên khinh khí cầu, Lý Hơi đã trèo được
vào bên trong. Hắn vừa đặt chân xuống liền tiến thẳng đến ôm chặt Nguyễn Nhược Nhược. Nàng cũng ôm cứng lấy hắn, hai người xiết chặt nhau tựa
như cốt nhục tương liên, không thể tách rời.
“Ta nói hai người các ngươi nha, đừng có
âu yếm thân mật sớm như vậy có được không, bên dưới còn có truy binh a!” Diêu Kế Tông vừa nói vừa nhìn xuống mặt đất bên dưới, khoái mã cùng vô
số ngọn đuốc sáng rực nối thành một đoàn phía sau, hắn không thể không
nhíu mày lo lắng. Nếu bọn họ sống chết đuổi theo thì thật phiền toái.
Khinh khí cầu mặc dù đã được hắn cải tiến, có thể mang được một lúc ba
người, nhưng tốc độ theo đó cũng giảm bớt. Huống chi trọng lượng đã lên
đến cực hàn, lại không thể mang quá nhiều củi khô nên thời gian bay có
hạn. Nếu bọn họ rơi xuống lúc Tĩnh An vương gia đuổi kịp thì chẳng phải
thất bại rồi sao? Không hề chần chừ, hắn đem toàn bộ củi khô còn lại bỏ
hết vào hỏa bồn, có thể mượn sức gió mà bay nhanh, càng nhanh càng tốt.
“Gió a! Thổi mạnh lên đi!”, sau khi
Nguyễn Nhược Nhược liếc nhìn truy binh dưới đất, nàng liền hướng thẳng
lên bầu trời hô to. Đúng nha, giờ phút này nếu gió mạnh hơn một chút thì bọn họ có thể bay được xa hơn, khả năng đào thoát cũng lớn hơn. Dường
như phong thần đã đáp ứng lời khẩn cầu của nàng, gió bỗng trở nên mạnh
hơn, khinh khí cầu mượn sức gió xẹt ngang bầu trời như sao băng. Ba
người vừa thấy khinh khí cầu lao đi với tốc độ khủng khiếp như vậy liền
ngồi thụp xuống, vừa mừng vừa sợ. Bốn phía là bầu trời đêm âm u, cảm xúc nhất thời dâng trào, Diêu Kế Tông cười nói, “Nguyễn Nhược Nhược, ngươi
thật lợi hại nha, còn có thể hô phong hoán vũ!”
Nguyễn Nhược Nhược đột nhiên cao hứng
ngâm thơ, “Ngã thị Thanh Đô sơn thuỷ lang, thiên giao phân phó dữ sơ
cuồng. Tăng phê cấp vũ chi phong khoán, luỹ thượng lưu vân tá nguyệt
chương. Thi vạn thủ, tửu thiên thương, cơ tằng trứ trước nhãn khán Hầu
vương. Ngọc lâu kim khuyết dung quy khứ, thả tháp mai hoa tuý Lạc
Dương”.
“Thơ hay”, Lý Hơi nghe được liền tán thưởng, “Nhược Nhược, ngươi đúng là tài nữ!”.
Nguyễn Nhược Nhược không dám đạo thơ nên
vội vàng đính chính, “Không phải thơ ta làm a, đấy là tác phẩm của một
thi nhân đời Tống, ta chẳng qua đột nhiên nghĩ tới nên buộc miệng ngâm.
Lý Hơi, sau khi chúng ta rời Trường An, chi bằng đến Lạc Dương đi! Gần
đến mùa đông rồi, chúng ta đến đó thử xem có đúng là hoa mai Lạc Dương
làm say lòng người? Được không?”
Lý Hơi dĩ nhiên không phản đối, Diêu Kế
Tông nghe được cũng kích động, “Ta cũng muốn đi, chi bằng ba chúng ta
cùng đến Lạc Dương nha!”
“Ba chúng ta?”, Nguyễn Nhược Nhược bật
cười tinh quái, “Ngươi muốn làm kì đà hả?”. Lý Hơi mặc dù nghe không
hiểu nhưng ý tứ thì có thể dễ dàng đoán ra, tóm lại nàng muốn ám chỉ
Diêu Kế Tông…dư thừa! Lý Hơi cũng tán thành ý kiến này nên quay đầu nhìn Diêu Kế Tông cười nói, “Diêu Kế Tông, mặc dù chúng ta rất cảm tạ ngươi
đã ra tay cứu giúp, nhưng…cái này…hay là ngươi giúp đến đây thôi!”
Diêu Kế Tông khinh thường nói, “Ăn cháo đá bát, ăn ốc bỏ vỏ, hai người các ngươi đúng là không có lương tâm”.
Mặc kệ hắn, Lý Hơi và Nguyễn Nhược Nhược
rúc đầu vào nhau cười khúc khích. Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong
mắt đối phương có thể nhìn thấy hình bóng của chính bản thân mình.
Hỏa lực dần yếu đi, khinh khí cầu bắt đầu chậm rãi đáp xuống. Diêu Kế Tông quan sát vị trí của họ lúc này. Mượn
ánh trăng, có thể nhận ra bọn họ đang đáp xuống một khu rừng vắng vẻ. Xa xa nhìn lại, đoàn kỵ mã cùng ánh đuốc vẫn đang hướng thẳng đến nơi này.
“Lý Hơi, phụ thân của ngươi thật bất khuất nha! Nhìn đi, vẫn còn đuổi theo kìa”, Diêu Kế Tông lắc đầu thở dài nói.
Nguyễn Nhược Nhược và Lý Hơi cố gắng đặt
vấn đề “mật ngọt” sang một bên, song song hướng đầu nhìn lại, “Thật là
cố chấp! Lý Hơi, hai phụ tử ngươi rốt cuộc đều cứng đầu như nhau”,
Nguyễn Nhược Nhược cũng thở dài nói.
Lý Hơi không nói lời nào, chẳng qua là cau mày như có điều suy nghĩ.
“Cứ như vậy thì thật phiền toái, khinh
khí cầu sắp phải hạ xuống rồi. Ngươi nhìn bọn họ phi như gió đằng kia
kìa, chắc chắn đã nhận ra khinh khí cầu bay chậm lại nên muốn thừa dịp
truy đuổi đến cùng”, Diêu Kế Tông có chút gấp gáp, đến tận đây mà còn bị tóm trở về, thật không cam tâm a!
“Yên tâm, bọn họ muốn đuổi tới nơi này
cũng tốn không ít thời gian, chưa chắc có thể bắt kịp chúng ta. Khinh
khí cầu vừa đáp xuống chúng ta liền chạy nhanh lên, nhất thời tránh được thì cứ tránh”, Nguyễn Nhược Nhược vẫn giữ được bình tĩnh.
Trong khi đang nói chuyện, khinh khí cầu
đã đáp xuống đất. Khinh khí cầu còn chưa chạm đất Lý Hơi đã nhảy xuống
trước, hắn nhanh chóng xoay người ôm Nguyễn Nhược Nhược ra ngoài. Nàng
vừa ôm hắn vừa nhoài người lấy ra một túi vải từ trong khinh khí cầu. Lý Hơi thay nàng cầm túi vải, miệng hỏi, “Đây là cái gì?”
“Chúng ta muốn chạy trốn nên tất nhiên
phải chuẩn bị. Trong này có vài bộ quần áo và kinh phí đi du lịch thế
giới”, Nguyễn Nhược Nhược cười nói.
“Đừng nói nhảm nhiều như vậy, chạy mau
lên!”, Diêu Kế Tông cũng nhảy ra, vừa chỉ về phía trước vừa thúc giục.
Lý Hơi chặn hắn lại, “Không nên đi về phía đó, chúng ta chạy về hướng
ngược lại”.
“Chạy ngược lại? Ngươi sợ chết không đủ
nhanh hả?”, Diêu Kế Tông ngạc nhiên, “Đó là hướng truy binh đuổi tới,
ngươi muốn bị tóm lại sao?”
Nguyễn Nhược Nhược cũng ngạc nhiên, Lý
Hơi giải thích, “Phụ thân ta sắp đuổi kịp đến đây, khinh khí cầu lại đáp xuống nơi này nên chắc chắn người lấy nơi này làm trọng điểm mà cho
quân mã truy lùng bốn phía. Bọn họ người đông thế mạnh, lại có khoái mã
hỗ trợ nên chúng ta dù cố chạy cũng khó thoát. Chi bằng chúng ta lui về
sau, sẽ không ai nghĩ tới điểm này”.
Nguyễn Nhược Nhược nghe được ánh mắt liền sáng ngời, “Đúng nha! Đây chính là một chiêu “xuất kỳ bất ý”. Con người thường suy nghĩ theo quán tính, bọn họ chắc chắn sẽ nghĩ chúng ta đang
liều mạng chạy thẳng về phía trước, nhưng thực tế chúng ta lại quay
ngược trở lại Trường An. Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất”.
Diêu Kế Tông chợt hiểu ra, “Lý Hơi, ngươi đúng là hữu dũng hữu mưu nha! Được rồi, chúng ta cùng nhau rút lui. Như vậy cũng tốt, các ngươi không đến Lạc Dương mà ở lại Trường An, chúng
ta còn có thể thường xuyên tới lui được!”
“Lạc Dương nhất định phải đi, chẳng qua
là tình hình trước mắt không cho phép, chúng ta cần phải né tránh một
thời gian. Chờ cho sóng yên gió lặng, ta và Lý Hơi sẽ chu du thế giới.
Lý Hơi, quyết định nha, điểm đến đầu tiên sẽ là Lạc Dương”.
Lý Hơi ôm eo nàng cười nói, “Ngươi muốn
đi đến nơi nào thì chúng ta sẽ đến nơi đó, tùy ý ngươi. Chẳng qua là
hiện tại chúng ta nên…chạy thật nhanh a, trốn thoát truy binh quan trọng hơn”.
Ba người nương theo bóng đêm liều mạng
chạy theo hướng ngược lại. Địch ngoài sáng, bọn họ trong tối, từ xa đã
nhìn thấy truy binh đốt đuốc liên tục phóng tới, bọn họ im lặng ẩn nấp
trong rừng. Chờ sau khi đoàn nhân mã đã đi qua, bọn họ một lần nữa vội
vàng chạy tiếp. Bình minh lên, ba người đã đến được ngoại thành Trường
An, mà Tĩnh An vương gia cùng đoàn thị vệ vẫn lục soát tại địa điểm
khinh khí cầu đáp xuống suốt đêm.
Thái dương đã xuất hiện ở đằng đông, tia
nắng yếu ớt xuyên qua không khí báo hiệu một ngày mới lại bắt đầu. Nơi
này cảnh quang tươi đẹp, có sơn có thủy, hạt sương trong vắt như tuyết
vẫn còn đọng lại trên bụi cỏ ven đường. Không khí trong lành, mát mẻ,
thế giới phảng phất tươi đẹp như mộng, bọn họ đang từng bước dạo quanh
giấc mộng an lành. Nguyễn Nhược Nhược nhìn ngắm quang cảnh thôn trấn mùa thu đẹp như một bức tranh, hồng thụ đã bắt đầu rụng lá, nàng không nhịn được thở dài nói, “Thật là đẹp, tựa như một bức tranh sơn thủy hữu
tình. Lý Hơi, chúng ta đừng trở về thành Trường An nữa, chi bằng ở lại
nơi này ẩn cư một thời gian!”
Lý Hơi gật đầu, “Cũng tốt, ở Trường An
thành nhiều người nhiều tai mắt, bị nhận diện cũng rất phiền toái. Chúng ta ẩn cư ở nơi hoang dã mỹ lệ này, ta cũng thích an tĩnh”.
Diêu Kế Tông nghe được liền nhớ tới, “Nếu các ngươi muốn chọn nơi này ẩn cư thì vừa đúng lúc Diêu phủ có một tiểu viện ở gần đây. Bất quá, phòng ốc cũng không tốt lắm nha!”
“Phòng ốc gì? Có thể trú lại không?”, Nguyễn Nhược Nhược vội hỏi.
“Người ở không thành vấn đề”, Diêu Kế
Tông đáp, “Dưới chân núi có vườn tược của Diêu gia, hằng năm Diêu lão
gia đều cắt cử gia nhân đến đấy thu hoạch nên phải có chỗ để mọi người
nghỉ ngơi. Hiện tại không phải thời điểm thu hoạch nên tiểu viện cũng
không người sử dụng, mặc dù chỉ có một gian phòng nhưng các ngươi có thể đến đó sống chung một thời gian”.
Nghe được câu cuối cùng, gương mặt Lý Hơi có chút ửng hồng, Nguyễn Nhược Nhược lại không để ý đến điểm này, nàng
vội vàng nói với Diêu Kế Tông, “mau mau mau, mau dẫn chúng ta đến đó
đi”.
Vì vậy Diêu Kế Tông dẫn bọn họ đi dọc
theo đường núi, sau khi băng qua một khoảng rừng thưa liền trông thấy
một vùng sơn thủy u tĩnh, giữa bốn bề cây cối xanh tươi mọc lên một tiểu viện vách trúc lợp cỏ xinh xắn đáng yêu. Nguyễn Nhược Nhược vừa nhìn
thấy đã thích thú vô cùng.
“Thanh sơn chính bổ tường đầu khuyết, lục thụ thiên nghi ốc giác già. Một tiểu viện như vậy lại ở giữa nơi thanh
tĩnh thế này thật là…tuyệt vời a!”, Nàng tung tăng chạy đến, Diêu Kế
Tông cũng bước theo để…mở cửa. Lại nói loại khóa này dùng để phòng quân
tử chứ không phòng tiểu nhân, chỉ cần vặn nhẹ một cái đã mở ra. Nguyễn
Nhược Nhược vui vẻ nhìn quanh một lượt, bày trí trong phòng quả thật rất đơn giản, một bộ bàn ghế mộc thô sơ, ngoài phòng còn có vài khóm cúc
vừa chớm nở. Nàng càng nhìn càng thích, “Lý Hơi, nơi này được không?”.
Lý Hơi mỉm cười, nhìn tiểu viện một lượt
rồi gật đầu đồng ý. Diêu Kế Tông cười nói, “Để Tiểu vương gia ngồi mát
ăn bát vàng phải trú lại một nơi đạm bạc như vậy, thật là ủy khuất ngươi rồi!”
“Không ủy khuất. Nếu ta muốn ngồi mát ăn
bát vàng thì chắc chắn sẽ không lao tâm khổ tứ bỏ trốn khỏi vương phủ
chạy đến đây. Tiểu viện này so với Lưu Tiên Cư mặc dù kém hơn, nhưng ta
không quan tâm”.
“Chúng ta ẩn cư ở đây một thời gian đi!”, Nguyễn Nhược Nhược đưa ra quyết định cuối cùng.
“Được rồi, các ngươi ở đây, ta trở về
thành Trường An thăm dò tin tức, có gì mới sẽ lập tức đến báo cho các
ngươi”, Diêu Kế Tông nói.
“Khoan đã, nhờ ngươi chú ý động tĩnh bên
Nguyễn phủ, ta sợ bọn họ vì ta mà rước họa”, Nguyễn Nhược Nhược đặc biệt lưu tâm vấn đề này.
“Biết rồi, dưới chân núi có một thôn nhỏ, trong thôn có họp chợ, nếu các ngươi thiếu món gì thì có thể ghé xuống
đó mà mua. Nguyễn Nhược Nhược, Lý Hơi, các ngươi hành động nên cẩn thận
một chút. Ta cáo từ trước”. Diêu Kế Tông từ giã hai người bọn họ rồi trở về Diêu phủ.
Nguyễn Nhược Nhược nhìn Lý Hơi cười nói, “Lý Hơi, chúng ta sẽ phải sống ở đây một thời gian rồi!”.
Lý Hơi không nói lời nào, hắn chỉ đứng đó nhìn nàng say đắm, từ tâm đến mắt đều cười thành một đóa hoa.