Thất hoàng
tử Lý Mân đi đi lại lại trên con đường dẫn tới Nguyễn phủ đã khá lâu
nhưng vẫn không thấy Nguyễn Nhược Nhược xuất hiện. Sau khi phân phó
người đi nghe ngóng, hắn dò được tin tức “Tam tiểu thư lưu lại một phong thư, tự mình rời phủ”.
Trưc giác
mách bảo Lý Mân rằng chuyện này cùng với việc “cáo bệnh nghỉ dưỡng” của
Lý Hơi dường như có quan hệ. Một người bỏ nhà đi, một người không công
khai lộ diện, hai người này…chẳng lẽ cùng nhau bỏ trốn? Lý Mân mặc dù
chỉ mới phỏng đoán nhưng trong lòng không khỏi chấn động.
Nguyễn Nhược Nhược bỏ lại tất cả để đi theo Lý Hơi, chuyện này có thể lý giải được.
Nhưng Lý Hơi là Tĩnh An vương thế tử, người thừa kế vương vị trong tương lai, nếu hắn bỏ trốn nhất định sẽ phát sinh vấn đề lớn. Công danh phú
quí có thể gác qua một bên, mấu chốt chính là hắn còn có trách nhiệm
trên người, không phải muốn bỏ là bỏ được, đừng nói Tĩnh An vương gia
không đáp ứng, đến cả Hoàng Thượng cũng sẽ không bằng lòng.
Lại nói, nếu hai người bọn họ muốn thành thân mà một người trong đó đã được xác định là người thừa kế thì…cuộc hôn nhân này cũng tựa như một loại “bàn môn
tà đạo”, không hợp môn quy. Không cần biết ngươi muốn thế nào, mệnh lệnh cấp trên buộc phải tuân theo. Cũng giống như xã hội đen, không đi vào
nó sẽ không biết được bản chất của nó đen tối đến thế nào, nhưng một khi đã bước vào rồi sẽ không thể dễ dàng dứt bỏ được. Quả thật đáng thương, quả thật đáng buồn, “Đáng thương sinh tại đế vương gia”, những chữ này
mấy ai hiểu thấu được tất cả đắng cay chua xót bên trong nó.
Lý Mân vì
muốn chứng thật suy đoán của mình nên cũng lấy lý do thăm bệnh đi đến
Tĩnh An vương phủ. Vương gia cùng vương phi tiếp đón hắn rất ân cần lễ
nghĩa, nhưng bọn họ sống chết không chịu để hắn gặp Lý Hơi “đang bệnh
nằm trên gường”. Trong lòng Lý Mân đã sáng tỏ.
Từ Tĩnh An
vương phủ đi ra, Lý Mân suy nghĩ một chút rồi đến thẳng phủ Phò mã.
Dương công chúa và Ngọc Liên Thành đều đang ở trong phủ, hai người được
báo tin hắn đến thăm quả thật có chút bất ngờ.
“Thất hoàng huynh, sáng nay còn gặp ngươi trong cung sao bây giờ lại đến phủ thăm ta?” Dương công chúa mỉm cười hỏi.
Lý Mân cũng mỉm cười, “Ta cũng không phải là đến thăm hoàng muội, ta tới tìm Phò mã”.
Ngọc Liên Thành ngẩn ra, muốn gặp hắn? Dương công chúa nghe thấy liền biết chuyện, nàng cười nói, “Xem ra ta phải lánh đi rồi?”
“Vậy cũng
không cần thiết, không phải chuyện bí mật gì. Ta bất quá chỉ muốn hỏi
Phò Mã một vấn đề thôi”, Lý Mân vừa nói vừa nghiêng đầu hướng nhìn Ngọc
Liên Thành hỏi, “Phò Mã, ta nói hình như Tam biểu muội của ngươi…mất
tích rồi, chuyện này có đúng không?”
Không nghĩ
tới Lý Mân là vì chuyện này mà đến, trong lòng Ngọc Liên Thành chấn
động, Dương công chúa nghe được mặt cũng biến sắc, nhìn hắn hỏi, “Là cô
nương tên gọi Nguyễn Nhược Nhược, nữ nhi của di mụ sao? Tại sao…”, nàng
muốn nói gì lại thôi, mắt liếc nhìn Ngọc Liên Thành.
Lý Mân quan
sát một chút liền nhìn ra bọn họ là hai người “biết chuyện”. Lại nói
người thông minh không nói bóng gió, “Nàng và Lý Hơi cùng nhau bỏ
trốn?”.
“Cái gì? Bọn họ bỏ trốn?”, Dương công chúa vô cùng kinh ngạc, một hồi sau liền thất
thanh nói, “Chuyện này không ổn! Lý Hơi là thế tử, không thể so sánh với bình dân bá tánh nói đi là đi được. Phải nhanh chóng mang bọn họ trở
về, chuyện này nếu làm lớn sẽ không thể thu xếp được nữa”.
Dương công chúa nóng nảy nhìn Ngọc Liên Thành hỏi, “Phò Mã, ngươi biết bọn họ ở đâu không? Nhanh nhanh khuyên bọn họ trở về đi”.
Ngọc Liên
Thành chậm rãi nói, “Ta không biết bọn họ đang ở nơi nào, nhưng ta biết
có khuyên cũng vô dụng. Một khi vương gia và vương phi còn phất cờ phản
đối thì bọn họ chắc chắn sẽ không chịu quay về”.
Lý Mân
nghiêm mặt nói, “Tuy là nói như thế nhưng nếu cứ để vậy thì hậu quả sẽ
khó lường. Chi bằng ngươi đi tìm bọn họ, khuyên bọn họ trở về mới đúng”.
“Đúng nha, việc này có thể giấu diếm nhất thời nhưng một khi bị phát hiện thì…không tốt”, Dương công chúa đồng ý.
Ngọc Liên Thành và Lý Mân không nói gì nữa. Không khí bất giác rơi vào yên lặng nặng nề.
***
Cuộc sống của Nguyễn Nhược Nhược và Lý Hơi tại chốn sơn dã điền trang này có thể gọi là “như ý”.
Nơi này sơn
cảnh tĩnh lặng êm đềm, một ngày dài tựa một năm. Hai người bọn họ cùng
thế nhân ngăn cách, phảng phất như thiên tiên vui chơi sơn thủy, trên có trời, dưới có đất, giữa không có âu lo.
Nguyễn Nhược Nhược mỗi lần đi theo Lý Hơi ra ngoài liền bỏ mặc hắn đốn củi, bản thân mình đi loanh quanh bên cạnh hái hoa, nhặt quả dại. Trời càng vào thu
thì hoa càng ít, nàng hái một bó hoa cúc dại thật to cắm đầy khung cửa
sổ trong phòng. Cánh hoa nhẹ nhàng lay động trong gió, trông thật giống
một tấm rèm hoa.
Có một ngày
hai người đi ngang qua một mảnh đất được khai hoang trồng khoai trong
núi. Nguyễn Nhược Nhược không đành lòng bỏ qua, nàng vói lên nói nhỏ vào tai Lý Hơi, “Ta muốn làm chuyện xấu”.
Lý Hơi nghe được liền ngẩn ra, “Ngươi muốn…làm chuyện xấu? Chuyện xấu gì?”
Sau khi nhìn quanh một lượt, Nguyễn Nhược Nhược xác định ở đây không có người mới
chỉ chỉ vào khoảnh đất trồng khoai lang nói, “Ta muốn trộm vài củ khoai
về nướng ăn”.
Lý Hơi nhìn ngó một hồi bỗng mở miệng hỏi, “Khoai này không phải mọc hoang sao? Không lẽ lại có người trồng…”
Nguyễn Nhược Nhược cười ngặt ngẽo, “Tiểu vương gia, ngươi thật là sinh trong nhung
lụa nha, khoai lang ở đâu mọc hoang để ngươi đến đào a!”
Lý Hơi xấu hổ mỉm cười, không để ý bản thân mình cũng hăng hái không thua kém nàng, “Được rồi, ta đi trộm, ngươi canh chừng đi!”
Chiến dịch
trộm khoai bắt đầu, Nguyễn Nhược Nhược “yểm trợ” để Lý Hơi “xung phong”
lên “tiền tuyến”. Hắn lén lén lút lút, đào đào bới bới. Cũng may không
người nào ở quanh đây, đất đai lại khá tơi xốp nên chẳng bao lâu sau hai người đã ôm một đống khoai rồi nhanh chóng…chạy biến.
Sau khi chạy được một đoạn khá xa, hai người bọn họ đến một khoảng rừng phong, lá
phong đỏ rực rơi dày trên mặt đất. Gom lại một đống lá khô, hai ngươi
ung dung ngồi nướng khoai. Nguyễn Nhược Nhược cười nói, “Người ta đốt
phong diệp nấu rượu, chúng ta đốt phong diệp nướng khoai, dù sao cũng
rất phong nhã!”.
Lý Hơi không chịu, “Cũng không hẳn, nấu rượu đã là phong nhã, nướng khoai cũng rất
phong nhã, chẳng qua là đều dùng phong diệp mà thôi”
“Nói rất chuẩn”, Nguyễn Nhược Nhược vỗ vai hắn nói, “Hai người chúng ta đúng là rất phong nhã”.
Lý Hơi bật cười, “Chỉ là hai tên trộm vô cùng phong nhã mà thôi”.
Nguyễn Nhược Nhược cũng nhịn không được liền cười khanh khách, tiếng cười hai người
vang dội trong núi, kích động chim tước hùa theo hót rộn lên.
Xuống núi về nhà, trong nhà lại có khách. Diêu Kế Tông không xin phép đã tự vào, hắn ngồi chiễm chệ trong nhà gọt bưởi ăn. Gặp hai người bọn họ vừa về đến,
hắn vội vàng chạy ra mở cửa, “Về rồi về rồi, vô đây ăn bưởi”.
Nguyễn Nhược Nhược cười nói, “Ngươi là khách, bọn ta mới là chủ nha”.
Diêu Kế Tông không đồng ý, “Cái gì khách với chủ, vốn là nhà của ta nha, ta ăn bưởi trong nhà ta không được sao?”
Nguyễn Nhược Nhược lúc này sực nhớ ra mình mới là khách, sống ở đây mấy ngày tựa như trong mộng, chẳng thể phân biệt được bản thân hiện tại là ai. Lý Hơi
bước vào liền vội vàng tiến đến hỏi, “Tình hình trong thành Trường An
thế nào? Phụ thân ta…bọn họ còn truy tìm khắp nơi không?”
“Bên đó
không có động tĩnh gì, thậm chí chuyện hai ngươi bỏ trốn cũng được giấu
kín, chỉ bảo là ngươi ở nhà dưỡng bệnh. Xem ra cha của ngươi có điều
kiêng kỵ, không muốn đem chuyện này nháo nhào để mọi người biết. Bọn họ
cũng không đến Nguyễn phủ gây phiền toái. Nhưng mà…Nguyễn Nhược Nhược,
pa pa đời Đường của ngươi chạy đến tìm ta a!”
“Phụ thân
này của ta cũng không tệ, mặc dù bình thường không quan ta nhưng thời
khắc mấu chốt chính là “cốt nhục liên tâm” a! Người mẹ kia của ta…nhất
định đã khóc hết nước mắt”, Nguyễn Nhược Nhược thở dài nói.
Lý Hơi nghe
được cũng ngơ ngẩn, “Mẫu thân của ta… nhất định cũng rất thương tâm”,
Nguyễn Nhược Nhược nhìn hắn một chút, nàng chồm qua nắm tay hắn, im lặng an ủi. Lý Hơi quay sang nhìn nàng, hắn mỉm cười.
“Làm ơn đi,
có bằng hữu từ phương xa tới, các ngươi tạm thời đừng khanh khanh ta ta
có được không, cũng nên chào hỏi ta một tiếng chứ!”, Diêu Kế Tông làm ra vẻ bất mãn nói.
“Diêu nhị
công tử, ta mời ngươi một chén trà hoa cúc nha!”, Nguyễn Nhược Nhược ân
cần đãi khách, bưng đến một chén nước trà. Đóa hoa cúc trong chén nổi
lên trên, những cánh hoa vàng tươi thắm trông thật đẹp mắt. Diêu Kế Tông uống một ngụm, tấm tắc khen, “Ừm, có cả trà hoa cúc thơm như vậy, cuộc
sống mấy ngày nay các ngươi xem ra cũng rất tốt”.
“Bình thường thôi, làm phiền ngươi chiếu cố rồi”, Nguyễn Nhược Nhược cười đắc ý, Lý
Hơi cũng mỉm cười tỏ vẻ bọn họ rất yêu thích cuộc sống thế ngoại đào
nguyên này.
“Chẳng qua là…chỗ này cũng không nên ở lâu. Các ngươi nên sớm tính toán bước kế tiếp đi”.
Nguyễn Nhược Nhược nhìn sang Lý Hơi, hắn suy nghĩ một chút rồi thận trọng nói, “Lánh mặt ở nơi này một thời gian thì không sao nhưng nếu muốn phụ thân không phát hiện được thì chỉ còn cách rời khỏi thành Trường An. Nơi này dù
sao cũng là kinh thành thuộc phạm vi quyền lực của phụ thân, người có
thể nhận ra ta cũng khá nhiều, tốt hơn nên trốn xa một chút. Sau khi rời khỏi đây, ta và Nguyễn Nhược Nhược sẽ tìm một nơi khác để trú thân. Ta
thích những ngày tháng như thế này, hái hoa đốn củi, du sơn ngoạn thủy
tìm vui thú chốn điền viên”.
Nguyễn Nhược Nhược gật đầu đồng ý, “Đúng vậy, Lý Hơi, sau này bất kể chúng ta lưu
lạc đến đâu cũng sẽ ẩn dật ở nơi u cốc thanh sơn, cuộc sống càng đơn
giản càng thoải mái, càng thuần túy thì lại càng vui sướng”.
“Các ngươi
quả thật thích hợp với một cuộc sống thế ngoại đào viên! Đáng thương cho ta chỉ là một kẻ phàm trần mắt thịt, một cô linh vật vờ sống tại thành
Trường An này”, Diêu Kế Tông cúi đầu, tâm trạng ủ rũ.
“Bấy kể
chúng ta đi đến nơi nào cũng sẽ liên lạc với ngươi, ngươi dù sao cũng có tiền lại có thời gian, khi nào rãnh rỗi thì đến thăm bọn ta là được”,
Nguyễn Nhược Nhược an ủi hắn.
Diêu Kế Tông cười cười, “Ta thật không nỡ rời xa hai người các ngươi, nhất là ngươi, Tô San…chiến hữu của ta”.
Nguyễn Nhược Nhược cũng vậy, nàng cũng không đành chia xa “đồng bào” duy nhất của
mình tại đời Đường này. Tuy nhiên, thời thế bắt buộc, nàng không thể
không làm vậy, “Lưu Đức Hoa, ta cũng không nỡ xa ngươi a!”. Lời nói xong hai mắt đã đỏ hồng lên, nàng không nói thêm gì nữa mà nắm chặt tay Diêu Kế Tông, hốc mắt rưng rưng.
Nếu là bình
thường gặp cảnh này Lý Hơi nhất định đã nổi ghen, nhưng giờ phút này hắn rất thông cảm. Hắn biết tình nghĩa giữa bọn họ vốn không thể dùng quan
niệm bình thường để so sánh, giờ phút này nói lời ly biệt dĩ nhiên sẽ
rất đau lòng. Chính bản thân hắn khi bỏ nhà đi cũng đã nếm qua cảm giác
này. Vậy nên hắn mở cửa phòng, nhẹ nhàng ly khai để bọn họ nói chuyện tự nhiên.
Thế
nhưng…cửa vừa mở ra, Lý Hơi bất giác sững sờ. Biệt viện bên ngoài đã bị
thị vệ vương phủ vây kín, một người đứng sừng sững giữa sân, chính là
phụ thân của hắn, Tĩnh An Vương.