Mùa thu dịu
dàng đã qua, mùa đông băng hàn lại đến. Tiết trời dần dần thay đổi. Gió
lạnh theo gió phiêu phiêu, những bông tuyết trắng xóa đầu tiên nhẹ nhàng rắc xuống cõi hồng trần.
Tâm trạng
Nguyễn Nhược Nhược cùng khí trời giống nhau. Nàng cả ngày oan thán,
hướng nguyệt sầu thu, trong hốc mắt đôi khi lại ngập tràn dòng lệ. Mất
đi Lý Hơi, trái tim nàng trở nên trống trải như hoang mạc thê lương. Có
thể đem hai chữ “tĩnh mịch” và “lạnh lùng” để khắc họa rõ ràng tâm trạng của nàng trong những ngày này.
Diêu Kế Tông mỗi ngày đều chạy đến Nguyễn phủ, mỗi khi thấy không có việc gì liền mở miệng trêu chọc để nàng, “Đừng buồn bực nữa, ngươi ngoác miệng cười một tiếng cho ta xem!”
“Đừng làm phiền ta nữa, mặc kệ ta đi”, Nguyễn Nhược Nhược thậm chí không thèm nhấc mi mắt lên.
“Ngươi đây
là làm sao, cứ như một người khác vậy. Ngươi bình thường không có ngồi
một chỗ than ngắn thở dài nha! Mau mau trở lại Nguyễn Nhược Nhược trước
kia đi”.
“Nguyễn Nhược Nhược trước kia đã chết, đã bị tình yêu giết chết rồi”.
Diêu Kế Tông thở dài nói, “Con người quả nhiên không nên yêu, chạm đến hai chữ “tình yêu” cả người liền thay đổi, tựa như hai người vậy. Sớm biết sẽ có ngày hôm nay, ta ban đầu không nên thúc đẩy hai ngươi. Chỉ tại ta không
lường trước hậu quả lại nghiêm trọng như vậy, trực tiếp biến ngươi thành một kẻ hồn phách tán loạn”, Diêu Kế Tông có phần hối hận.
“Dù hồn
phách tán loạn nhưng ta cũng đã nếm trải hương vị tình yêu, ta không hối hận. Nếu hối hận thì đã không phải là tình yêu. Dù rất thương tâm,
nhưng chỉ cần trải qua một lần, ta tuyệt đối không nửa lời oán trách”.
“Trong tiểu
thuyết hay phim ảnh, Lọ Lem sau khi gặp gỡ bạch mã hoàng tử liền dẫn đến một kết thúc có hậu, họ sẽ sống bên nhau đến trọn đời. Tại sao trên
thực tế hoàn toàn không giống như vậy!? Quả là dối người mà!”, Diêu Kế
Tông lắc đầu nói.
“Bởi vì cuộc sống thực tế không tốt đẹp như vậy, rất nhiều nguyện vọng không thể trở thành hiện thực nên người ta mới phải tạo ra một thế giới chỉ có trong
hư ảo, nơi mà mọi kết thúc sẽ vô cùng viên mãn. Thật ra, đây chỉ là một
cách để loài người tự an ủi, tự đắp thêm một chút hy vọng vào cuộc sống
của mình, chờ mong một ngày nào đó niềm hạnh phúc chỉ có trong mơ ấy sẽ
trở thành hiện thực. Một kết cuộc viên mãn như vậy ta không chiếm được,
nhưng Lý Hơi đã buông tay tất cả để yêu ta, có được tình yêu của hắn…ta
biết mình đã rất may mắn. Ở thế kỷ hai mươi mốt, dù là nằm mơ cũng không dám nghĩ sẽ có một nam nhân yêu ta như thế”.
“Một nam
nhân có tình cảm thuần khiết như Lý Hơi ở thế kỷ hai mươi mốt quả thật
hiếm thấy, có thể liệt vào nhóm động vật quý hiếm cần được bảo vệ!”,
Diêu Kế tông cười nói.
“Hắn thuần
khiết là do hoàn cảnh đặc thù của hắn tạo thành. Hắn từ nhỏ đã được cha
mẹ dụng tâm bồi dưỡng, rời xa thanh sắc, không tiếp cận “hoa thiên tửu
địa”. Hơn nữa bản thân hắn cũng không thích thân cận nữ sắc, tự nhiên
tình cảm sẽ như “hồn kim phác ngọc”, hữu xạ tự nhiên hương, hoàn toàn
không nhiễm thế tục. Người như hắn, đừng nói là thế kỷ hai mươi mốt,
đến cả đại Đường này cũng hiếm thấy nha. Ta thật may mắn, xuyên qua ngàn năm lại có được một người yêu như vậy”.
“Đúng nha,
vận mệnh của ngươi thật tốt. Chúng ta đồng thời xuyên qua ngàn năm,
ngươi thì yêu đương oanh oanh liệt liệt, còn ta thì cô đơn một người một bóng. Ngươi thu gom được cả xe hoa hồng, còn ta ngay cả một cọng cỏ
cũng chẳng ai thèm tặng”, Diêu Kế Tông cúi đầu, tâm trạng ủ rũ.
Nguyễn Nhược Nhược ôm một bụng buồn bực cũng bị hắn làm phì cười, “Ngươi còn muốn
yêu đương? Đây chưa hẳn là chuyện tốt, phía trước có vết xe đổ của ta
chứng giám”.
“Chính vì
nhìn thấy vết xe phía trước của ngươi nên ta mới càng khao khát được
yêu. Trong nụ cười mang theo lệ, trong ngọt ngào có ba phần cay đắng hai phần xót xa. Tình yêu của hai ngươi tựa như một vở kịch vui buồn đang
xen, ta bất quá chỉ là một vị khách, một vai phụ trong đó, bản thân ta
cũng muốn một lúc nào đó được làm nhân vật chính nha!”, Diêu Kế Tông nói thản nhiên.
“Hy vọng vở kịch đó của ngươi sẽ không đau khổ như chuyện tình của chúng ta”, Nguyễn Nhược Nhược thật lòng nói.
Diêu Kế Tông nhìn Nguyễn Nhược Nhược mi sơn thúy hạ, oản ngọc hương tiêu, bộ dạng
tiều tụy bởi nội tâm đau khổ mà để lộ ra ngoài. Hắn nhịn không được liền thở dài nói, “Nhìn ngươi thế này…ta nói ngươi rất bình tĩnh hay là rất
hồ đồ đây? Nói ngươi hồ đồ, thật ra ngươi lại rất bình tĩnh. Nhưng nếu
ngươi biết rõ mình và Lý Hơi sẽ không thành, vậy tại sao lại còn tương
tư? Không phải ta vô tâm, nhưng ta thành thật khuyên ngươi nên buông tay đi, phải vì mình mà sống thật tốt”.
“Người thông minh đôi khi cũng sẽ làm ra vài chuyện ngốc ngếch, ta và Lý Hơi yêu
nhau chính là một trong số những chuyện ngốc ngếch đó, có thể nói ta tự
mình đi tìm phiền não. Nhưng ta chưa từng được hạnh phúc vui vẻ như vậy. Quên Lý Hơi…ta làm sao có thể quên hắn? Ta thậm chí vĩnh viễn sẽ không
thể quên hắn”.
Diêu Kế Tông nhảy dựng lên, “Ngươi nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ cuộc sống sau này
của ngươi chỉ vì một người mà tiều tụy? Chỉ là yêu một người thôi, ngươi không nên vứt bỏ cả đời mình!”
“Năm ta mười lăm tuổi tập chạy xe đạp, không cẩn thận nên bị ngã, đầu gối bị thủy
tinh đâm vào thấu đến tận xương, đau đến không hít thở nổi”, Nguyễn
Nhược Nhược đột ngột chuyển đề tài sang chuyện ngày xưa, “Vết thương rất sâu, phải trải qua một thời gian mới khỏi hẳn nhưng lưu lại một vết
sẹo, thậm chí đến tận bây giờ khi ta dùng ta xoa lên vết sẹo đó vẫn còn
thấy đau. Lý Hơi, hắn giống như một vết sẹo trên trái tim ta. Ta vĩnh
viễn sẽ không bao giờ quên hắn, mặc dù những kí ức về hắn sẽ làm ta đau
đớn. Thất tình không phải ngày tận thế, chẳng qua là…trước mắt vô luận
thế nào ta cũng không thể tỉnh lại được nữa”, Nguyễn Nhược Nhược vỗ vỗ
ngực mình nói, “Nơi này vừa bị một vết thương đẫm máu, xin cho ta thêm
một thời gian nữa để nó từ từ khép lại”.
Nhìn nàng
như vậy, Diêu Kế Tông liền an ủi, “Ngươi không cần thương tâm như vậy,
có những chuyện…đến phút cuối cùng vẫn còn đường sống”.
Nguyễn Nhược Nhược nhìn hắn cười khổ, “Ngươi đừng nói lời thừa, nhìn đi, làm gì có một ngày “phong hồi lộ chuyển” nữa mà mong”.
Hai người
đang nói chuyện thì Nguyễn Nhược Phượng tiến vào, vừa nhìn thấy Diêu Kế
Tông nàng liền lập tức cười nói, “A, Diêu nhị thiếu gia, ngươi lại tới
tìm Tam muội sao?”
Diêu Kế Tông vội vàng đứng dậy chào hỏi, “Nhị tiểu thư, mời ngồi”
“Đây là nhà ta nha, sao lại làm phiền ngươi mời ta ngồi?”, Nguyễn Nhược Phượng giễu cợt hắn, “Đúng là ngược đời mà!”
Diêu Kế Tông ngẩn ra, sau đó mới vừa cười vừa nói, “Ai cũng nói vậy, ta không câu nệ nhà ta nhà ngươi, tất cả đều giống nhau”.
Nguyễn Nhược Phượng càng cười ra tiếng, “Nhanh nhẹn vậy sao, còn xem nhà ta thành
nhà của ngươi, chưa gì đã vội vàng muốn đem Tam muội của ta quá môn rồi
sao? Việc gì phải khổ sở mỗi ngày chạy đến đây, chi bằng nhà ta gả Tam
muội cho ngươi một lần cho xong”
Hiểu lầm a!
Nguyễn Nhược Nhược vội vàng đính chính, “Nhị tỷ, ngươi đừng nói lung
tung, ta cùng Diêu công tử chẳng qua chỉ là bằng hữu”.
“Đúng đúng đúng đúng, chẳng qua chỉ là bằng hữu, chỉ là bằng hữu”, Diêu Kế Tông gật đầu như giã tỏi.
Nguyễn Nhược Phượng đem ánh mắt nghi ngờ đánh giá bọn họ một phen. “Chẳng qua chỉ là bằng hữu? Vậy ai đã làm cho Tam muội mỗi ngày đều than ngắn thở dài?”
Chuyện này
làm sao có thể giải thích rõ ràng! Gương mặt Nguyễn Nhược Nhược chỉ vừa
mới giãn ra được một lát, nay lại bị chuyện thương tâm làm xúc động, cúi đầu không nói lời nào. Diêu Kế Tông vội vàng nói lảng sang chuyện khác, “Nhị tiểu thư, hôm nay ngươi lại mặc áo váy màu đỏ sao, nếu lấy tuyết
trắng ngoài kia làm nền thì trông ngươi thật giống một đóa hồng mai khoe sắc nha! Xinh đẹp, quá xinh đẹp!”
“Thật sao!”, Nguyễn Nhược Phượng được hắn tán tụng liền cao hứng, đem áo váy trên
người chỉnh trang lại một lần, “Ta thích nhất áo váy màu đỏ, tiếp đến là màu tím. Ngươi nói ta mặc váy màu đỏ đẹp hay màu tím đẹp?”
Diêu Kế Tông không chút nghĩ ngợi liền nói, “Đều đẹp đều đẹp, bất quá ta cho rằng ngươi gầy một chút nữa thì còn đẹp hơn”.
Nguyễn Nhược Phượng trợn tròn mắt, “Đây là ý gì? Ngươi dám chê ta béo?”
Diêu Kế Tông vừa nói liền biết không ổn, vội vàng tìm đường tẩu thoát, “Ta còn có chuyện quan trọng, cáo từ”
Nguyễn Nhược Phượng không cam lòng liền ầm ầm đuổi theo, “Ngươi đứng lại nói rõ ràng cho ta, dám nói ta béo…”
Hai người
một trước một sau chạy đi mất, phía xa xa còn nghe thanh âm tru tréo của Nguyễn Nhược Phượng, Nguyễn Nhược Nhược chỉ lắc đầu mỉm cười. Nhưng nụ
cười giống như một đóa hoa vừa hé mở, rất nhanh biến mất. Nàng nhìn bông tuyết bay đầy bên ngoài cửa sổ, từng bông tuyết tựa như đang thấm sâu
vào lòng nàng, trái tim không còn ấm áp nữa mà rét lạnh như tuyết. Nàng
nhớ Lý Hơi…hắn bây giờ thế nào?
Hạnh Nhi đẩy cửa bước vào, nhìn Nguyễn Nhược Nhược nói, “Nhị tiểu thư, người ăn chút điểm tâm đi”. Nguyễn Nhược Nhược lắc đầu, cái gì cũng ăn không vô.
Giờ phút này Lý Hơi đang đứng dưới trời tuyết…múa kiếm!
Khu vườn sau Hạo Nhiên Quán tuyết bay bay như từng đàn bướm trắng. Trên nhánh mai,
dưới gốc đào thụ, tuyết đọng đầy như những khóm mây.
Một thanh
tuyết kiếm, vừa hẹp vừa dài. Một đường vung lên, kiếm khí như sương, ẩn
tàng tiếng sấm. Lý Hơi múa kiếm trong tiết trời ngập tràn gió tuyết,
thân ảnh càng lúc càng mờ nhạt, kiếm thế càng lúc càng nhanh, tuyết rơi
như mưa, nhân tâm mờ mịt. Hắn không phải múa kiếm mà là mượn kiếm để
phát tiết tâm trạng bị dồn nén trong lòng. Tuyết lạnh hữu tình, hàn khí
thê lương.
Vương phi
đứng nhìn trước cửa sổ đã một lúc lâu. Nàng vừa thỉnh an hoàng hậu trở
về, Phẩm Hương đang hầu hạ nàng cởi bỏ cung phục. Trong phòng đốt hỏa
lò, hơi ấm chan hòa như ngày xuân. Vương phi nhìn con trai đang múa kiếm dưới trời tuyết, thân hình mạnh mẽ như ưng, thế kiếm lay động như xà
nhưng mi mắt lại hàm ẩn sự mệt mỏi. Hắn hiển nhiên vẫn còn khổ sở. Tâm
trạng vương phi nặng nề, nàng nhịn không được liền thở dài.
“Thỉnh an
vương gia”, nghe được thanh âm vô cùng cung kính của Phẩm Hương, lúc này vương phi mới nhận ra Tĩnh An vương gia đã bước vào phòng.
“Hoàng hậu
nương nương tuyên ngươi đến cũng là vì chuyện hôn sự của Lý Hơi?”, sau
khi cho Phẩm Hương lui ra, Tĩnh An vương gia liền lên tiếng hỏi vương
phi.
“Đúng vậy,
Hoàng hậu nương nương đã tuyển chọn được một vài đại gia khuê nữ, bọn họ người nào cũng hoàn hảo nên nhất thời không biết chọn người nào. Vậy
nên nương nương cho gọi ta, nàng nói dù sao Lý Hơi cũng là con trai ta
nên để ta chọn thái tử phi cho hắn”.
“Những khuê nữ được hoàng hậu nương nương lựa chọn dĩ nhiên đều có phẩm cách tốt, cuối cùng ngươi chọn ai?”
“Trong số khuê nữ được chọn có Lô gia tiểu thư Lô U tố, ta khá thích nàng nên đã quyết định chọn nàng”.
Tĩnh An
vương gia gật đầu đồng ý, “Vị tiểu thư Lô gia này quả thật đoan trang
nhàn nhã, thông thư đạt lý. Nếu chọn làm thế tử phi cho Hơi Nhi quả thật môn đăng hộ đối”.
“Chỉ
là…trong lòng Hơi Nhi chỉ có Nguyễn gia cô nương kia! Ta sợ hắn…”, Vương phi thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ, nét mặt hiện lên vẻ lo lắng.
“Không muốn
cũng phải muốn”, sắc mặt Tĩnh An vương gia trầm xuống, “Một khi đã chọn
được người thì mấy ngày nữa Hoàng Thượng sẽ tứ hôn, hắn…tốt nhất đừng
sinh sự nữa.”
Vương phi
muốn nói lại thôi, vẻ âu lo trên mặt càng lúc càng sâu. Tĩnh An vương
gia quay đầu nhìn thân ảnh mập mờ trong tuyết, sau một hồi sắc mặt liền
hòa hoãn, “Đứa nhỏ này, trước giờ không gần nữ sắc, lần này vì một nữ
nhân mà kiên quyết đến mức này có thể thấy hắn đã động tâm. Nguyễn cô
nương kia mặc dù chúng ta không thích nhưng nếu hắn thật sự yêu nàng thì cứ nói hắn biết…ta đồng ý để nàng vào phủ làm trắc phi”.
Tĩnh An
vương phi biết một khi vương gia nói ra những lời này chứng tỏ hắn đã
chịu lùi một bước. Tuy nhiên, Lý Hơi chỉ muốn cưới nàng làm chính thê,
không phải làm thiếp, nếu không thì chuyện cũng đã không đến mức này.
Sau khi hắn trở lại vương phủ, tâm trạng buồn bực, cả ngày nói không
được hai chữ. Cơm nước cũng không màng, mắt thấy hắn mỗi ngày lại càng
gầy gò đi khiến vương phi thật bất an. Nếu có thể để tùy ý hắn, kẻ làm
mẫu thân như vương phi sớm đã đầu hàng. Tuy nhiên hôn sự của hắn vốn
không thuộc quyền định đoạt của hắn, thậm chí vương gia cùng vương phi
cũng không có quyền. Hoàng Thượng tứ hôn, bình thường đây chính là hoàng ân vô cùng hãnh diện. Nhưng giờ phút này mỗi lần nghĩ đến thánh chỉ ban hôn kia vương phi liền cảm thấy run sợ. Nàng sợ đạo thánh chỉ này đối
với đứa con si tình của mình sẽ trở thành một đạo bùa đòi mạng…
Giờ phút
này, thân ảnh Lý Hơi ngoài vườn đã ngừng lại, trường kiếm trong tay lẳng lặng để ngang trước ngực, ánh mắt hắn đăm đăm nhìn vào lưỡi kiếm. Tuyết rơi dày, lưỡi kiếm hàn lạnh lóe sáng, quang ảnh dễ khiến lòng người run sợ. Trong lòng vương phi phát lãnh, nàng đột ngột chạy ào ra khỏi
phòng, cố gắng thay đổi thanh âm lẫn trấn định mình, “Hơi Nhi, bên ngoài tuyết lớn như vậy…ngươi đừng múa kiếm nữa. Mau cùng mẫu thân trở về
phòng đi”. Nàng vừa nói vừa đoạt lại thanh kiếm từ trên tay hắn, mũi
kiếm sắc nhọn, vừa âm hàn tuyệt mỹ lại vừa nguy hiểm tuyệt mạng.
Lý Hơi để
mặc mẫu thân đoạt kiếm trên tay mình, cũng không nói một lời. Nhưng lúc
vương phi kéo hắn vào phòng, hắn vô thành vô tức tránh xa. Đôi mày kiếm
khẽ chau lại, cơ hồ như đang giẫm chân lên một bụi gai vô hình, hắn lạnh lùng tựa như cơn mưa tuyết giăng đầy trời. Hắn bước thẳng vào nội thất, đóng sập cửa phòng, cũng là khép lại cõi lòng. Thậm chí cách cả một
cánh cửa phòng như thế nhưng ưu thương khắc sâu vào lòng hắn lại đâm
thấu vào trái tim của vương phi. Nàng hướng mắt nhìn ra ngoài vườn, thân ảnh con trai đã không còn, nhưng những bông tuyết trắng xóa vẫn còn
rơi…