Hữu Duyên Vô Phận

Chương 7: Chương 7: Cái gọi là thế giới ngầm




Cột: Ta đăng trước một chap ngắn cho đỡ mốc truyện. Nghỉ lễ sẽ đăng thêm chap nữa. Đương nhiên là ngắn như chap này ^^

———————————————————————————————————————-

Thế giới ngầm thực chất chỉ là thế giới của hắc bang. Hay nói cách khác, đó là xã hội đen. Trong tiềm thức những người mà ta tạm gọi họ là người tốt, người lương thiện, xã hội đen chỉ những kẻ làm việc trái với lương tâm, xem mạng người như cỏ rác, vì ân oán cá nhân mà trả thù cả xã hội. Thật xin lỗi, ý nghĩ đó sai lầm rồi. Đã gọi là thế giới ngầm, thì dù muốn dù không cũng chẳng ai có thể nhìn thấu được. Thế giới ngầm chính là một bản sao chép của xã hội, chỉ có điều so với bản gốc, nó tàn nhẫn và độc ác hơn nhiều. Nếu nói xã hội bây giờ cá lớn nuốt cá bé, thị phi trầm bổng thì thế giới ngầm chính là địa ngục trần gian. Là địa ngục đúng nghĩa. Nơi này, người ta không đấu tranh vì tiền, vì quyền mà là vì sinh mệnh của chính mình. Nơi này, chỉ một giây sai lầm cũng có thể phải lấy tính mạng để đổi. Nơi này độc ác tàn khốc, thà nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, thà tự sát còn hơn ngày qua ngày đùa giỡn với tử thần, đem cả đời mình ra đặt cược trước ván bài sinh tử. Độc Cô bang gần 10 năm làm chúa tể thế giới ngầm, không ai là không phục, chưa bao giờ dùng người vô dụng. Ngay cả một người hầu bình thường cũng võ công cao cường, kiếm dao thành thạo, chứ đừng nói là tinh anh trong bang. Bang phái chia ra làm 8 nhánh. Nhánh chủ lực tên gọi Vô diện do Độc Cô trực tiếp cầm đầu, trừ khi bang gặp nguy hiểm, còn lại đều lặng lẽ mượn bóng đêm làm chỗ ẩn nấp. 7 nhánh còn lại là Đao, Nhạc, Dao, Kiếm, Độc, Liên, Ngân. Mỗi nhánh một trọng trách dụng đao, dụng nhạc, dụng dao, dụng kiếm, hạ độc, liên lạc và chi tiêu. Độc Cô bang không ai dùng súng, lí do, có lẽ là một bí mật chưa thể tiết lộ.

Người đời bảo, Độc Cô bang trên dưới đều vô nhân tính. Có sao? Độc Cô bang lẽ nào toàn là hạng người như vậy sao? Trên đời này, chẳng có ai là vô nhân tính cả. Quan trọng, cái thứ được gọi là nhân tính đó, nhiều hay ít, dồi dào hay cạn kiệt mà thôi. Bọn họ máu lạnh không có nghĩa là bọn họ vô nhân tính. Chí ít bọn họ chưa khốn nạn đến mức sẵn sàng giết một đứa trẻ vô tội để cướp của, chí ít bọn họ không tàn nhẫn đến mức giết người chặt xác, chí ít bọn họ không độc ác đến mức moi gan moi ruột của người khác mà mang đi bán kiếm tiền. Bọn họ, so với những con người “lương thiện” như vậy, vẫn còn tốt đẹp nhiều lắm. Chỉ cần còn một hơi thở, bọn họ còn bảo vệ lẫn nhau, hi sinh vì nhau đến cùng, đó chính là điều mà người ngoại bang phục bọn họ nhất, cũng chính là điểm yếu vạn kiếp không đổi của họ. Độc Cô bang trên dưới hận nhất là những kẻ bán đứng bằng hữu, phản bội toàn bang. Kết cục của những kẻ phản bội thường vô cùng bi thảm. Ví như đêm nay, đêm trăng tròn, đêm trăng tròn cuối cùng trong đời Hoắc Phi

(Lời ngoài truyện: Hàn Dạ Nhạc chính là Độc Cô Miêu. Độc Cô Miêu chính là Hàn Dạ Nhạc. Về sau ta sẽ dùng cả 2 tên này cho phù hợp với hoàn cảnh. Về phần người cầm đầu mỗi nhánh của bang, đều lấy Độc Cô+tên nhánh làm tên gọi. Nhiều lúc viết chỉ sợ độc giả không hiểu. Thật khổ mà -_-)

———————————————————————————————-

Lần này, Độc Cô Miêu cùng Độc Cô Dao đảm nhận nhiệm vụ ám sát Hoắc Phi. Độc Cô Dao cùng cô quan hệ phức tạp, kì thực đây là người con gái duy nhất cô có thể hoàn toàn tin tưởng. Mà thôi, chuyện này một lời khó nói hết, sẽ kể sau. Trước mắt, cần phải ám sát thành công Hoắc Phi đã.

Địa điểm ám sát là một căn biệt thự vô cùng sang trọng, ánh đèn rực rỡ tựa cung điện hoàng gia. Không gian vô cùng yên tĩnh. Cô khẽ cười khẩy. Nhìn khung cảnh lộng lẫy này, ai biết được có bao nhiêu cái bẫy chết người đang chờ sãn, ai biết được nơi này máu sắp chảy thành sông?

-Cô xử lí mấy cái đuôi phiền toái, chuyện còn lại tôi tự lo liệu- Giọng cô băng lãnh. Đã quen với ngữ khí lạnh nhạt của cô, Độc Cô Dao chỉ khẽ gật đầu, cùng đồng bọn tiến vào trong. Trước khi rời đi không quên nhắc nhở cô:

-Tiểu Miêu, bảo trọng. Chỉ có một mình, cần giúp đỡ bảo tôi.

Cô cười, như có như không, lặng lẽ nhìn Độc Cô Dao dần khuất. Cô gái này, trái tim tuy mạnh mẽ nhưng thực chất quá đơn thuần!

Cô dùng bí âm gọi Tiểu Hắc, Tiểu Bạch. Lấy đà tung người lên mái nhà, nhẹ nhàng tiếp đất. Trăng lên cao, tròn trịa và đẹp đẽ. Gió thổi nhè nhẹ. Cô lặng nhìn trăng, khẽ ngâm 1 câu thơ

ĐỘC, liên, đao, kiếm, nhạc, dao, ngân

CÔ liêu một kiếp, mạng bất cần

HUYẾT đổ xương tan chi bằng hữu

LÃNH hàn diệt phản, tử bất cưu.

Nguyệt hắc phong cao, thời khắc rốt cuộc đã đến rồi.

—————————————————————————————————————-

Tiểu Bạch chạy đi truyền tin cho Độc Cô Dao. Cô đeo vào cổ Tiểu Hắc một máy giám sát mini, dặn dò cẩn thận:

-Tiểu Hắc. Vào trong thám thính, hủy camera, nhất định không được đánh rắn động cỏ

Tiểu Hắc hiểu ý, thoắt cái đã biến mất. Nhưng, không đánh rắn động cỏ đâu có nghĩa là không giết người. Tốc độ cực nhanh, 1 vết cào nhỏ cũng đủ làm lính gác và người hầu gục xuống. Camera đã bị vô hiệu hóa trong tích tắc. Cô lặng lẽ đáp xuống ban công, từng bước từng bước nhẹ như miêu, không phát ra một chút tiếng động. Hành lang la liệt xác người. Chỉ là, mặt mày họ vẫn tươi tỉnh, hồng hào, tựa như đang ngủ ngon, trên người không 1 vết máu. Tiến tới chỗ một người hầu, cà phê trên tay cô hầu đổ ra ngoài, màu nâu sẫm. Cô lấy tay quệt một ít, đưa lên ngửi, trên môi hiện lên nụ cười rét lạnh.

Hoắc Phi, ngươi nên nói lời từ biệt đi thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.