Hựu Nhất Xuân | Có Một Mùa Xuân Như Thế

Chương 12: Chương 12




|Chương 12|

Nhìn thấy bộ dáng của Uông Thụy, cằm ta rớt bịch xuống đất.

Tuy hiểu rằng hắn đã bị Sài Dung xuống tay thì bộ dáng kiểu gì cũng phải có chút nữ khí. Nhưng lúc gặp trong lao, tạo hình Uông tráng sĩ nghèo túng tù tội đã khắc sâu trong lòng ta. Ta cũng tưởng tượng Uông Thụy hẳn là ngũ quan thanh tú chứ chắc không có khả năng là hán tử cao lớn vĩ ngạn gì. Nhưng cái người trước mắt này

Khuôn mặt trắng như tuyết, đôi mắt đen sóng sánh như thu thủy tóc tai bù xù bị trói gô trên giường, áo chòang trắng càng tôn thêm vẻ gầy yếu mảnh mai. Nương, nương a Trách nào tiểu vương gia to gan lớn mật trên đường cái cường thưởng thám hoa. Cái dạng này ta mà là đoạn tụ thì cũng tuyệt đối không tha. Huynh đệ, đang yên đang lành ngươi cần gì mà lớn lên thành như vậy a !

May mà giọng nói của Uông tráng sĩ còn rất mạnh mẽ : “Sài cẩu ! Kẻ sĩ có thể chết chứ không thể chịu nhục ! Lãng lãng càn khôn, thiên đạo đều có cương thường ! Dâm loạn như ngươi ắt bị trời phạt ! Có giỏi ngươi giết ta đi !”

Ta sờ sờ cằm : “Uông tráng sĩ, có chuyện gì từ từ nói ….”

Uông tráng sĩ hừ mũi : “Người với súc sinh, có gì để nói !”

! Tiểu bạch kiểm quả nhiên là con mọt sạch.

Ta lau ghế rồi ngồi xuống : “Uông tráng sĩ a, bổn vương hôm nay tới để nhận tội với ngươi. Chuyện trước kia là bổn vương không đúng, bổn vương táng tận thiên lương, heo chó không bằng. Bổn vương trải qua sinh tử đại kiếp nạn, cái gì cũng ngộ ra hết. Bổn vương quyết tâm lãng tử hồi đầu, quay đầu là bờ, buông dao giết người, lập địa thành Phật …… Nói túm lại, bổn vương sẽ không làm khó dễ ngươi nữa ”

Uông Thụy ngửa mặt lên cười : “Ha ha, sài lang thiện tố, hổ báo niệm Phật ? Ha ha !”

Ta đem ghế dựa kéo lại gần giường : “Uông huynh, bổn vương hôm này thiệt tình thành ý muốn giải thích với ngươi, hy vọng ngươi có thể tha thứ cho ta. Những chuyện không thoải mái trước kia, mọi người cùng nhau quên đi. Từ hôm nay, bổn vương coi ngươi là bằng hữu.”

Uông tráng sĩ tiếp tục cười man dại : “Quên đi ? Ha ha ha !”

Ta nghĩ vậy cũng đúng thôi. Sài Dung đã làm gì chứ ! Một đại lão gia, bị người ta coi như nữ nhân rồi đè ra làm cái chuyện kia, mặc kệ có toại ý hay không sau này cũng sẽ trở thành một ám ảnh tâm lý tuyệt đối không xóa đi được. Uông Thụy càng cười càng thê lương, ta càng nghe càng khó chịu.

Ta lại nhích ghế vào thêm chút nữa : “Uông, uông công tử. Ta biết, chuyện Sài Dung trước kia làm đáng bị trời đánh. Ta nói cho ngươi, Sài Dung trước kia đã bị ngươi bóp cổ chết rồi. Ngươi đã vì dân trừ hại, cũng đã vì mình mà báo thù. Từ hôm nay trở đi, ngươi hãy xem ta là Sài Dung mới. Ta nam tử hán đại trượng phu. Quá khứ cũng chỉ là quá khứ, sau này ngẩng đầu ưỡn ngực, lại là một hảo hán !”

Uông Thụy dần dần không cười nữa, ngẩng đầu nhìn ta : “Sài cẩu ! Ngươi không phải làm bộ làm tịch. Tính mạng Uông gia cả nhà ở trong tay ngươi, mặc ngươi bài bố. Có giỏi ngươi thả cả nhà ta, muốn giết muốn chém, một mình ta  đến !”

Đầu ta cũng bị Uông tráng sĩ làm cho ong ong, nhất thời căn bản đến nói cũng không nổi. Là anh hùng, không chỉ có trí tuệ, mà càng phải có kiên nhẫn. Ta thở dài đứng dậy, đi đến bên giường. Uông Thụy cười lạnh một tiếng, nhắm mắt lại. Chuẩn bị khẳng khái hi sinh. Ta với qua thân mình của Uông tráng sĩ, Uông Thụy khẽ run lên, nhìn cái bộ dáng mắt nhắm nghiền, răng nghiến chặt của hắn, cảm thấy mình chả khác nào thổ phỉ đang cường bạo dân nữ.

Ta lại thở dài, thành thạo cởi dây thừng trên người Uông tráng sĩ. Uông Thụy vẫn nhắm mắt cắn răng không hề động đậy. Ta bắt đầu bốc hỏa.

Mẹ nó, lão tử nhìn qua giống biến thái lắm sao !

Quăng dây thừng xuống đất, ta xắn xắn tay áo : “Uông công tử, tin hay không tùy ngươi. Lão tử không phải tên tiểu vương gia biến thái Sài Dung, lão tử kiếp này chỉ thích gái đẹp thôi ! Cả nhà ngươi ở trong tay thái hậu, ta không giựt về ngay được. Ngươi chịu khó ở trong này vài ngày, chờ thái hậu thả người nhà ngươi, ta lập tức thả ngươi. Lời lão tử trời đất chứng giám, ngươi muốn tin hay không !”

Ta dõng dạc nói xong, xoay người, ngẩng đầu ưỡn ngực, vô cùng tiêu sái đi ra ngoài.

Rời khỏi sương phòng, bước ra sân, gặp ngay ánh mặt trời rực rỡ. Nắng đầu xuân không nóng không lạnh, rất hợp để đi dạo tắm nắng. Trước mặt có một dãy hành lang gấp khúc, phía cuối là giả sơn. Bước qua giả sơn, cảnh vật trở nên trống trải , trước mắt hiện ra một mặt hồ rộng lớn nước xanh biếc trong veo, sóng sánh ánh mặt trời. Bờ bên kia là một thảm cỏ, trên thảm cỏ có những tảng đá Thái Hồ to nhỏ khác nhau hình thù kỳ dị. Ta không khỏi buông lời cảm thán : “Không biết trước khi trời tối có lần được đường về không !”

“Vương gia ở trong viện nhà mình mà cũng lạc được sao ?”

Ta quay đầu, nhìn người áo xanh từ sau tảng đá lớn đi ra, ha ha cười : “Tô công tử, đã lâu không gặp !”

Hết chương 12

==================

Lam Lam : Đông ca nha ! Đằng nào cũng ôm tiếng xấu rồi, thịt nằm trên đĩa mà không ăn là dại a

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.