|Chương 16|
Tiểu bằng hữu nghe thấy tên này rất hay, lập tức thẳng lưng, ánh mắt hữu thần, lo lắng cũng bớt : “Vương gia ?!” Xem kìa, tác dụng của cái tên lớn đến cỡ nào. Ta mỉm cười gật đầu, không sai không sai, lập tức lên tinh thần rất nhiều. “Hoa Anh Hùng, ngày mai ta mời một cao thủ đến đây dạy ngươi côn bổng quyền anh. Rèn luyện thân thể cho rắn chắc. Bây giờ ta còn có chuyện cần nói với mọi người, ngươi cứ tìm ghế ngồi đi đã.”
Hoa Anh Hùng giương đôi mắt ngập nước nhìn ta, ngoan ngoãn qua một bên kéo ghế ngồi. Ta khoát tay với mười tám người kia : “Các ngươi cũng ngồi đi.” Bùi Nhược Thủy kéo ghế ngồi xuống. Mười mấy người còn lại nhìn nhau rồi đồng loạt nhìn Tô Diễn Chi. Chờ Tô công tử ngồi xuống mới ngồi.
Ta thanh thanh cổ họng, bắt đầu lên tiếng: “Các …” ai ya, mém chút nữa nói thành [các đồng chí]. Lại ho khan một tiếng : “Các vị, bổn vương hôm nay triệu tập mọi người đến là có chuyện muốn tuyên bố.” Nhìn một đám môi hồng răng trắng, ý thức trách nhiệm của ta đột nhiên thăng hoa.
“Mọi người có lẽ đã nghe nói, bổn vương trải qua kiếp nạn sinh tử này, đã nhận thức được hết những sai lầm mà mình phạm phải trước kia. Sài Dung trước kia, thật sự là tội ác tày trời,tội nghiệt chồng chất, chết chưa hết tội. Cho nên, ta quyết định, từ hôm nay trở đi, thực thi cải cách.”
Trong những người nghe bắt đầu xuất hiện những tiếng xì xầm. Ta đi thẳng vào vấn đề chính: “Trước kia, ta đối với nhóm các ngươi làm chuyện không thể tha thứ. Từ hôm nay trở đi, chư vị đều là người tự do. Muốn bồi thường cái gì cứ việc mở miệng. Muốn rời đi cứ việc rời đi. Vương phủ sẽ không làm khó người nhà của các vị nữa.”
Chính sảnh bỗng nhiên lặng ngắt như tờ. Ta tiếp tục nói : “Nếu cần cái gì, chỉ việc đề xuất, ta sẽ dùng hết năng lực của mình để giúp các vị.”
“Vương gia.” Một giọng nói trôi vào tai, theo dây thần kinh lan thẳng từ đình đầu đến mũi chân. Đôi mắt hẹp dài của Bùi Nhược Thủy xem xét ta, “Có phải, vương gia muốn cho bọn ta xuất phủ ?”
Ta gật đầu : “Giải thích như vậy cũng được.” Ta nhìn trái nhìn phải, phát hiện vẻ mặt của mười mấy người có chút dị thường. Thấy ta muốn thả người nên hưng phấn quá sao ?
Bùi Nhược Thủy không hề lên tiếng, ta đang chuẩn bị nói tiếp, đột nhiên có một người đứng lên : “Vương gia, Thần Phong quá phận, muốn hỏi một câu.” Thần Phong ? Còn có Vãn Phong nữa chứ ! Thủy Phong Liên Ngã Tiểu vương gia văn phẩm thực kém. Để lão tử đặt lại cho vị này một cái tên mới ! Ta nhăn mặt nhíu mày : “Thỉnh giảng.”
Thiếu niên khoác áo choàng xanh, khuôn mặt trắng trẻo nhợt nhạt nghiêm nghị, dường như đã hạ quyết tâm rất lớn, hỏi ta : “Vương gia vừa nói sẽ không làm khó người nhà chúng ta , là thật sao ?”
Quả nhiên là không thể tin vào sự thật quá tốt đẹp này. Ta lộ ra nụ cười mỉm nhân từ như chúa Jesus : “Đương nhiên, lời bổn vương nói nhất ngôn cửu đỉnh tứ mã nan truy ! Ta còn tưởng… “
Thiếu niên đột nhiên hướng đến ta vái chào : “Vương gia đã nói vậy, Thần Phong không còn cầu xin chuyện gì khác nữa, cáo lui trước.” Hử ? Ta còn chưa nói xong ! Ta vừa định há mồm, mười mấy vị công tử còn lại đều đột nhiên đứng dậy vái chào, xoay người, từng người một bỏ đi. Hoa Anh Hùng nhìn ta, lại nhìn những người khác, cũng vội vàng bật dậy khỏi ghế đuổi theo. Ta bị bỏ rơi trong chính sảnh, chả hiểu mô tê gì quay đầu nhìn, người cuối cùng còn ở lại là Tô Diễn Chi : “Thế này là sao ?” Tô công tử thâm ý khó dò nhìn ta, lắc đầu : “Vương gia, nhất thời khó nói rõ được, ta đi trước xem có xảy ra chuyện gì không.”
Ta sờ sờ mũi, chắc ta giải thích không tốt khiến họ nhất thời khó mà chấp nhận được, phải đi về tiêu hóa một chút. Tô công tử nói đi xem có xảy ra chuyện gì không. Gì chứ ! Không lẽ còn có thể vui đến muốn bệnh sao ?
Ta kêu Tiểu Toàn bê một đĩa đậu tằm ngũ vị lên chính sảnh. Còn hai đại kế hoạch nữa chưa tuyên bố … Cũng được, mọi chuyện phải chú ý tiến hành theo chất lượng. Cứ để bọn họ từ từ tiêu hóa hấp thu trước đã, buổi chiều ta nói tiếp. Lão tử uống chút nước cho thông cổ, đúng, Thần Phong kia, đổi thành gì thì nghe hay hơn nhỉ ? Cuồng phong ? Kinh Lôi ? Bá Thiên ?
“Vương gia ———– vương gia ————– không tốt ——– xảy ra chuyện rồi —– “
Ta buông chén trà : “Chuyện gì mà ngươi rống lên thế ?”
Tiểu Thuận té lộn mấy vòng vào trong sảnh, đè ngực thở hồng hộc : “Vương gia, Tô công tử sai tiểu nhân chạy đến thông tri cho ngài, không tốt rồi ! Trong viện trong viện đã xảy ra chuyện ! Bùi công tử nhảy Vọng Tinh hồ, tam công tử tứ công tử uống rượu độc, bát công tử cắt cổ, thập nhất công tử thắt cổ, thập tam công tử thập tứ công tử ….. Tóm lại , tóm lại, ngài mau đến nội viện xem sao đi !”
Hết chương 16
===============
Vâng,” tự tử tam thập lục kế” lần lượt triển khai, cho ảnh mở rộng tầm mắt luôn