Hựu Nhất Xuân | Có Một Mùa Xuân Như Thế

Chương 23: Chương 23




|Chương 23|

Ta nghe thấy giọng nói kia, “Hử ?” một tiếng. Quay đầu, kẻ cầm kiếm cũng sửng sốt ngẩn người. Ta gượng cười với khuôn mặt bị khăn che một nửa, “Thật có duyên. Ta nói nha Phù tiểu hầu gia, ngươi nửa đêm xách kiếm đến Thái vương phủ có chuyện gì vậy ?”

Phù Khanh Thư đương nhiên hỏi: “Mã công tử, sao ngươi lại ở Thái vương phủ ?” Ta nghe thấy câu này, tâm cũng chùng xuống một nửa. Xem ra Phù tiểu hầu gia vẫn chưa biết, Thái vương hôm nay biểu muội hắn ném trúng chính là lão tử. “Việc này nói ra rất dài, một lời khó nói hết. Vậy, Phù công tử, có thể buông kiếm trước rồi từ từ nói không ?”

Phù Khanh Thư lắc tay một cái, trường kiếm xoay về sau lưng, động tác gọn gàng lưu loát. Ai yo, thật không ngờ đứa nhỏ này cũng là người luyện võ. Ta thử hỏi, “Phù công tử, người trèo tường vào sao ?” Phù Khanh Thư cam chịu. Ta hỏi lại, “Ngươi tới tìm tiểu vương gia ?” Phù Khanh Thư lại cam chịu. Ta nhìn mũi kiếm dưới ánh trăng, hàn quang sáng như tuyết, lại cười gượng, “Phù công tử, ngươi suy tính cho kỹ. Sài Dung là tiểu vương gia, ngươi giết hắn chẳng thay đổi được gì, biểu muội ngươi cũng phải thủ tiết.”

Phù Khanh Thư cười lạnh, “Ai nói ta muốn giết hắn. Chỉ cần khiến hắn không thể cưới biểu muội ta là được.” Ta sờ sờ mũi, “Hoàng đế đã hạ thánh chỉ, ngươi có lấy kiếm ép hắn từ hôn chỉ sợ cũng vô dụng thôi. Có biện pháp nào khả thi hơn không ?”

Phù Khanh Thư giơ kiếm nhoáng lên một cái, hai măt lóe lên, “Ta thiến hắn.”

Ta giật mình, Phù tiểu hầu gia quả là độc, so ra thông minh hơn Uông thám hoa nhiều, trực tiếp giải quyết chỗ mấu chốt của vấn đề, hơn nữa đảm bảo tiểu vương gia có miệng cũng khó trả lời, không thể truy cứu, quả là thượng sách. Ta lau lau mồ hôi lạnh, “Ta vừa tới, cũng không biết Sài Dung ở phòng nào. Ngươi thong thả tìm đi, ta không tiễn.” Vừa định xoay người , thân kiếm chói lọi lại kề lên cổ, Phù Khanh Thư nhu hòa nói, “Mã công tử, đắc tội. Trong viện ngươi quen thuộc hơn ta , phiền ngươi dẫn đường.”

Ta bị Phù Khanh Thư kèm hai bên đành phải đi phía trước, trên hành lang bảy rẽ tám quẹo, hi vọng có thể làm Phù đại hiệp rồi tinh lên. Phù Khanh Thư cũng không rảnh rỗi. Vòng vo hơn nửa canh giờ, đoán ra ý đồ của ta, liền bức tiến vào nguyệt môn, đá văng cửa một căn phòng, đem mũi kiếm kề sát lên cổ ta: “Không được lớn tiếng, nói ! Sài Dung ở đâu ?!” Hai chân ta muốn nhũn ra, nhìn chằm chằm vào cái đầu vừa thò ra khỏi ổ chăn, Bùi công tử a nghe nói Sài Dung trước kia sủng ái ngươi nhất, huynh đệ cũng đối xử với ngươi không tệ, trăm ngàn lần đừng bán đứng ta nha !

Bùi Kỳ Tuyên còn ngái ngủ nhìn ta, lại nhìn nhìn Phù tiểu hầu gia, đưa tay chỉ chỉ sang bên trái. Anh em tốt ! Xứng đáng là tri kỷ !

Phù Khanh Thư kéo theo ta một mạch đá văng căn cửa phòng bên trái, rất có phát hiện mà hừ một tiếng. Tô Diễn Chi đang cầm tay dạy Hoa Anh Hùng tập viết. Từ lúc thanh kiếm của Phù Khanh Thư rời khỏi cổ ta, ta đã đoán ra hắn muốn gây phiền toái cho Tô Diễn Chi. Dựa vào thanh danh của tiểu vương gia, mỗi tối trong phòng nhất định phải có một nam sủng. Tiểu vương gia lại không thể là một đứa nhỏ, nhất định chỉ có thể là người kia. Quả nhiên, Phù Khanh Thư giơ kiếm, lập tức chỉ vào Tô Diễn Chi, “Ngươi chính là Sài Dung ?”

Ta đứng cạnh cửa, rất hi vọng Tô Diễn Chi lắc đầu, Hoa Anh Hùng bị dọa đơ ra, há miệng muốn nói gì, lại bị Tô Diễn Chi đảo mắt cho ngậm lại. Tô công tử cũng không thèm liếc ta một cái, chỉ im lặng không nói gì.

Phù Khanh Thư cười lạnh, ”Vậy đúng là các hạ rồi.”  Trường kiếm nhoáng lên một cái, ta vội bước lên, “Chậm đã, không phải hắn !” Mẹ nó, để người khác gánh trách nhiệm thay thì còn gọi là đàn ông nữa sao, hôm nay lão tử chấp tất !

Phù Khanh Thư nheo mắt lại, “Ngươi nói cái gì ?” Ta chắn trước mặt Tô Diễn Chi cùng Hoa Anh Hùng, ưỡn ngực, “Được rồi, nói thật cho ngươi, ta mới…..”

“Đừng làm người khác bị thương,” Lời thoại của ta bị một giọng nói lười biếng cắt ngang, Bùi Kỳ Tuyên đứng tựa ở của phòng, biếng nhác nheo đôi mắt hẹp dài, “Vị công tử này tìm bổn vương có việc gì thế ?”

Phù Khanh Thư nhíu mày, suy nghĩ một chút, kiếm lại kề lên cổ ta. “Nói ! Người nào là Sài Dung ?!” Bùi Kỳ Tuyên hơi nhướn đuôi lông mày, “Vị công tử này công phu thật đẹp, không bằng bỏ khăn che mặt cho bổn vương nhìn một cái, xem tướng mạo của ngươi có đẹp như công phu không ?”

, họ Bùi đầu óc bị nước vô rồi, muốn chết a !

Mũi kiếm của Phù Khanh Thư chĩa sang hướng khác, ta lại ưỡn ngực, “Hắn nói bậy, ta mới là… “ Bùi Kỳ Tuyên lại chẹt ngang, phất phất vạt ảo ngủ , thanh âm miễng cưỡng trầm thấp, “Mỹ nhân, ngươi hôm nay đến tìm bổn vương, chẳng lẽ là để giãi bày tương tư sao ?”

Nửa mặt lộ ra của Phù Khanh Thư nhất thời xanh mét, ta toàn thân nổi da gà. Mẹ nó, đến làm anh hùng hảo hán cũng không có cơ hội để lão tử phát huy nữa ! Thoáng thấy kiếm của tiểu hầu gia vung lên, Bùi Kỳ Tuyên không thèm tránh, ta lao tới trước, thét lớn một tiếng dừng tay, bắt lấy thân kiếm, cuối cùng cũng thành công nói hết câu: “Ta là Sài Dung !”

Phù Khanh Thư bất động, mắt nhìn thẳng. Quả nhiên vẫn là lão tử lên tiếng có hiệu quả chấn động hơn. “Ngươi là Sài Dung ?!” Ta ngẩng đầu ưỡn ngực, “Không sai !” Gì chứ, cứ như lão tử thừa nhận mình là Đảng viên nằm vùng không bằng.

Mắt ta chính nghĩa sáng ngời nhìn thẳng vào Phù Khanh Thư, “Bằng không đến hoàng cung thỉnh thái hậu tới đây, cho bà tự nhận mặt con mình. Lão tử trước không cải danh sau không đổi họ, ai làm nấy chịu, ngươi muốn giết thì cứ tìm ta !” Ta càng nói càng hùng hồn, đổi đề tài, “Có điều dù sao cũng là người quen, đầu có thể chặt, những chỗ khác thì miễn.”

Phù Khanh Thư bất động, cuối cùng ta tổng kết, “Chặt đầu thì cùng lắm mười tám, hai mươi năm sau lại là hảo hán !” Vì sao lại tổng kết một câu thế này, ta cũng không rõ lắm.

Ta rất chân thành đứng yên chờ tiểu hầu gia tới chém. Mẹ nó, nói lên cầu Nại Hà, đứa nào rõ hơn ta chứ ?

Một lúc, lại một lúc lâu. Ánh mắt Phù Khanh Thư lóe lên, thanh kiếm từ trong tay ta rút ra, quay đầu bỏ đi.

Ta thấy Phù đại hiệp đi rồi, giống như pháo đài đang vút lên hừng hực khí thế đột nhiên đình công, tâm hết sức tiếc hận cùng không cam lòng. “Ta nói nha Phù công tử, ngươi không thay biểu muội ngươi giải quyết ta, ngày mai hoàng đế hạ thánh chỉ, phật tổ Như lai cũng không cứu được. Ngươi nghĩ kỹ đi.”

Phù Khanh Thư quay đầu, ánh mắt sắc như dao đâm ta một nhát, biến mất trong bóng đêm mờ mịt. ta sờ sờ mũi, thật là !

Ngón tay đưa lên mũi đột nhiên mang theo mùi tanh tanh, ta vừa thấy tay phải bị rạch hai đường sau hoắm, huyết nhục mơ hồ, tay đầy máu. Số dạo này đúng là hay gặp máu. Anh hùng thật không dễ làm.

Bùi công tử xé một mảnh vạt áo, thay ta giữ miệng vết thương. Tô công tử sai Hoa Anh Hùng hô đại phu đến. Lão râu dê hai mắt lờ đờ, thấy vết thương của ta, tinh thần đại chấn, “Thiên tuế, ngài sao lại bị thế này ?”

Ta nói, “Không cần hỏi nhiều, bị chém.” Lão râu dê nhìn trái nhìn phải, ngậm miệng. Lấy một lọ thuốc bột đổ vào miệng vết thương. Dùng vải bông băng lại. Lấy ra một tờ giấy, rồng bay phượng múa kê đơn, rời đi.

Phải đi đều đi rồi, ở lại cũng không ổn lắm. Hoa Anh Hùng nước mắt lưng tròng chằm chằm nhìn ta, Tô Diễn Chi có thâm ý khác nhìn ta, chết người ở chỗ Bùi Kỳ Tuyên, ánh mắt kia, nhìn đến tiểu tâm can ta đạp thình thịch, Quan Âm tỷ tỷ, đừng nói Bùi công tử “cảm “ta rồi nhá !

Ta hắng giọng, “Chút nhạc đệm thôi mà, mọi người đi ngủ đi, ha ha, ngủ thôi.”

Sở trường của Hoa Anh Hùng là nghe lời, nói đi ngủ là đi ngủ, tuy rằng nhìn ta như rất muốn nói gì đó, nhưng lại thôi. Bùi công tử đảo mắt qua mặt ta,“Ta đây cáo lui, đêm khuya rất lạnh, vương gia chú ý giữ mình.” Ta khẽ rùng mình.

Trong phòng chỉ còn lại ta và Tô Diễn Chi. Tô Diễn Chi bỗng nhiên cười cười, “Vị công tử vừa rồi, là tiểu hầu gia của An Quốc hầu. Công tử biết y sao ?”

Ta khâm phục nhìn sang Tô Diễn Chi, quả nhiên là người thông minh ! “Không tính là quen, trên đường gặp qua vài lần. Tô công tử, nửa đêm rồi, ngươi cũng nên đi ngủ thôi.”

Tô Diễn Chi lại cười: ” Đây là phòng ngủ của ta, Mã công tử muốn ta phải đi đâu ?”

Sáng sớm hôm sau, ta rửa mặt xong, đang định ăn sáng. Trung thúc đích thân dẫn theo một người đến.

Người nọ rất có tác phong của người hầu, đi đến trước mặt ta trịnh trọng quỳ xuống, trình cho ta một phong thiếp mời.

Bài thiếp nền đỏ mạ vàng, bên trong có mấy hàng chữ đen, ta đoán bừa cũng biết mấu chốt nằm ở câu cuối cùng: “Mộc Hương cung nghênh Thái vương gia tới hàn xá tiểu tự Thận Sơ cẩn trình”

Hết chương 23

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.