Raw của ta không thấy chia chương, ta cũng lười đi mò nên … up cả đôi cho tiện.
|Chương 37 + 38|
Bùi công tử sao lại tới đây ?
Trong xe ngựa đi đầu, Bùi Kỳ Tuyên đưa cây quạt lên che miệng ngáp một cái, “Vương gia vừa đi, Kỳ Tuyên liền cho xe đuổi theo.”
Ta đương nhiên muốn hỏi là vì sao.
Đôi mắt dài nhỏ hơi cong lên, “Vương gia dọc đường có nhớ quên mang theo cái gì không ?” Thò tay vào trong ngực, lấy ra một khối thiết bài bằng bàn tay, đong đưa qua lại.
Ta nâng mí mắt nhìn, thờ ơ, “Mấy thứ này ấy hả….”
Bùi Kỳ Tuyên giơ thiết bài đến trước mặt ta, “Đây không phải vật biểu chứng hoàng thượng ban cho vương gia sao ?” Ta cũng ngáp một cái, “Đúng vậy. Mang theo hay không cũng chả sao. Chỉ sợ giơ ra, không phải đồ giả cũng thành đồ giả.”
Hóa ra Bùi Kỳ Tuyên là vì khối thiết bài này mà lặn lội đến đây, ta cầm trong tay tung qua tung lại. Gì chứ ! Không nhìn còn đỡ bực.
Nói đến trước lúc lão tử khởi hành, cảnh tượng hùng tráng, tiến cung gặp hoàng đế lĩnh vật chứng minh thân phận. Vật chứng minh thân phận này nọ chính là mấy thứ đạo cụ chuẩn bị cho khâm sai đại nhân vi hành. Đến thời hiểm nguy, cầm trong tay giơ lên, lớn bé già trẻ đều phải quỳ sụp xuống, cực kỳ phong độ. Nếu bây giờ Mã vương gia ta đã thành khâm sai, mấy thứ như vậy đương nhiên không thể thiếu.
Hoàng đế nói đương nhiên không thể thiếu phần của ngươi, trẫm đã sai người đặc biệt chế tạo, làm xong nhất định sẽ mang qua.
Lúc ấy ta đã bắt đầu nghi hoặc, rõ ràng thượng phương bảo kiếm ngự tứ kim bài đều có sẵn, mắc gì còn phải cuống cuồng đi làm ?
Mãi đến buổi tối trước khi đi, Nhân vương cùng Khang vương đến làm tiệc tiễn biệt, Khang vương từ trong ống tay áo lấy ra thứ gì đó được bọc trong lụa vàng, đưa cho ta bằng cả hai tay. Nhân vương bên cạnh thuyết minh đầy thấm thía, “Thứ này là do hoàng huynh cho thợ thủ công của hoàng cung làm suốt một đêm mới được, chưa đến thời khắc quan trọng, trăm triệu lần không thể mang ra.”
Ta mở ra tầng tầng lụa vàng bao quanh, chăm chú nhìn, nộ hỏa đại phát. Một khối lệnh bài bằng sắt đen to bằng bàn tay, trên đầu có buộc sợi dây màu đỏ, bên dưới là tua trang trí.
Bên trên khắc hai chữ bự, [Khâm sai]
Bên dưới là ba chữ bự chẳng kém, [Thất vương gia]
Nhân vương nói sợ dây đỏ này dài ngắn rất vừa vặn. Bình thường có thể đeo trên cổ, thời khắc mấu chốt có thể tháo xuống cài ở đai lưng. Kiểu gì cũng rất thích hợp.
XX !
Lão tử nhớ rõ, lúc Nhân vương Khang vương vừa đi, khối thiết bài tệ lậu đó đã bị ta ném vô giả sơn rồi đi ngủ. Kín như vậy mà Bùi Kỳ Tuyên vẫn tìm được ra.
Ta nhịn không được hỏi, “Ngươi làm thế nào mà mang được nó đến đây ?”
Bùi công tử ngáp liên tục nói, “Xe của vương gia đi cũng không nhanh, ta cùng tiểu đồng chọn ra hai con ngựa nhanh nhất vương phủ, vốn định đuổi theo vương gia để đưa thứ này. Ai ngờ vương gia đi đường lớn, còn chúng ta đi đường nhỏ. Ta nghĩ xe của vương gia chắc chắn phải đi qua Hoàng Hà, đơn giản là vượt lên trước mấy ngày, đến bờ bên kia an bài xe ngựa chờ.”
Bùi Kỳ Tuyên thần sắc mệt mỏi, chắc mấy ngày hôm nay đuổi theo nhất định cực kỳ vất vả.
Ta đưa cái đệm cho Bùi công tử dựa vào, “Sao ngươi đoán được hôm nay ta sẽ đến ?”
Bùi Kỳ Tuyên dựa vào thùng xe phẩy quạt, “Hôm qua ta đuổi đến Phụng Dương, dự đoán có lẽ đến trước vương gia một ngày đường. Tạm thời an bài phòng nghỉ, thuê xe ngựa, quả nhiên là đón được.”
Ta thật thấy may mắn, “May mà ngươi tới được bờ bên kia. Bằng không sáu người chúng ta hôm nay đành đi bộ vào thành.” Bùi công tử phẩy quạt nheo mắt cười cười.
Khách *** Bùi Kỳ Tuyên chọn cũng là khách *** lớn nhất Phụng Dương, trưởng quầy tiểu nhị càng thêm ân cần. Phòng hảo hạng được thu xếp xong, uống một chén trà nóng hạ hỏa. Tiểu nhị báo lại, nhã gian ở lầu trước đã chuẩn bị xong rượu và thức ăn.
Phù Khanh Thư nâng chén rượu, cười nói với ta, “Quý phủ của nhân huynh quả nhiên sẵn có Ngọa Long Phượng Sồ.” Bùi Kỳ Tuyên cũng nâng chén rượu, mỉm cười với tiểu hầu gia, “Công tử quá khen, tại hạ không dám nhận.” Phù Khanh Thư buông chén, “Bùi công tử quá khiên nhường, đang tiếc quen biết quá muộn. Ta bất tài, quý phủ cũng không có diệu nhân nào bì được với công tử, đáng tiếc.”
Bùi Kỳ Tuyên khóe mắt cong lên, “Cái này Bùi Kỳ Tuyên lại càng không dám nhận.”
Ta nhìn trái nhìn phải, cười ha ha, “Món gà nướng ớt này ăn quả không tồi.”
Ăn xong cơm, ta gọi Tiểu Thuận tới: “Kêu trù phòng nấu một bát cháo mang lên phòng Tô công tử chưa?”
Tiểu thuận gật đầu, “Vừa mới mang qua, Tô công tử đang ngủ, tiểu nhân đặt cháo trên bàn cho nguội bớt.” Ta xua tay, “Để ta đi xem sao.”
Tô công tử quả nhiên vẫn ở trên giường ngủ rất sâu. Vừa vào khách *** ta đã phân phó ông chủ chuẩn bị nước ấm cho Tô công tử tắm rửa nghỉ ngơi. Tô công tử quả thật cũng đã đến cực hạn, tắm xong vừa ngả đầu xuống giường đã ngủ ngay.
Ta đưa tay sờ bát cháo, độ ấm vừa đủ. Tô Diễn Chi từ sáng đến giờ chưa ăn gì, tốt xấu gì cũng nên gọi dậy ăn chút cháo nóng đi. Ta cúi người đến bên giường, thấy Tô công tử vẫn ngủ rất ngon, do dự một chút. Đang do dự, Tô công tử lại tự mình tỉnh dậy.
Ta bưng bát cháo qua, Tô công tử nhận lấy, uống vào hai ngụm, nói cảm ơn. Ta nói, “Đã một ngày không ăn gì rồi, ngươi nên uống nhiều một chút đi.”
Tô công tử thật hiếm có chân thành cười với ta, sau đó uống hết bát cháo. Ta nhận lấy bát đặt lên bàn, “Ngày mai sẽ gọi người đến thu, đêm nay ta sẽ dặn mọi người không tới đây. Ngươi yên tâm ngủ, ta ra ngoài trước.”
Tô công tử nhìn theo ta ra ngoài, “Buổi tối nhớ nghỉ sớm, đừng quên bôi thuốc.”
Một câu làm lòng ta thực hưởng thụ. Tô công tử không giống người khác. Những lời này không dễ dàng nói ra. Ta cũng lần đầu tiên nghe được.
Nhanh chóng đẩy cửa phòng ngủ, liếc qua Bùi Kỳ Tuyên đang ngồi bên bàn uống trà. Thấy hắn quay đầu lại, ta nhe răng cười cười, “Đi nhầm cửa, ngươi nghỉ ngơi, ta đi ngủ.”
Bùi Kỳ Tuyên đặt chén trà xuống, “Là gian này, không nhầm đâu.”
Ta sờ sờ mũi lại quay vào, “Bùi công tử tìm ta có việc gì ?”
Bùi công tử đứng lên, đi đến trước mặt ta, “Vương gia gần đây thật khách sáo, ngài từ trước đến giờ toàn gọi thẳng tên Kỳ Tuyên.”
Bùi công tử nheo mắt, những lời này dán bên tai ta mà nói ra, lão tử tóc gáy loạn chiến. Ho khan một tiếng, lùi lại phía sau, cười gượng, “Bây giờ đang cải trang, nói chuyện phải đặc biệt cẩn thận.”
Bùi Kỳ Tuyên đôi tròng mắt trong như nước nhìn ta, ánh mắt trong veo lay động. Ta trấn định tâm thần, đang định nói, Bùi Kỳ Tuyên đột nhiên nâng tay chạm lên mặt ta, ngón tay cọ nhẹ bên mắt trái, “Cũng không quá cẩn thận.”
Ta nói, “Không có việc gì, bôi thuốc hai ngày là tốt rồi. Chẳng qua lúc đi tiểu đêm không để ý, đụng vào khung cửa ấy mà.”
Bùi công tử nga một tiếng, “LẠI thế sao?” Cái chữ [lại] kia được phóng đại lên, ngoài tám dặm cũng nghe thấy được.
Ta thật sự có chút không biết làm sao mới tốt đây. Ta sợ nhất là phải đối phó với Bùi công tử. Bùi Kỳ Tuyên thu tay lại, thấy cự ly đến mặt ta càng ngày càng gần, ta nuốt nước miếng, đang nghiên cứu chiến thuật địch tiến ta lui, Bùi Kỳ Tuyên đột nhiên cười, “Cố gắng nghỉ ngơi đi, ta về phòng trước.” Nhẹ tay vuốt lên bờ vai ta rồi đi thẳng.
Một cơn gió nhẹ sượt qua chóp mũi ta mát lạnh.
Vài ngày hành trình kể ra cũng sóng yên biển lặng. Bùi Kỳ Tuyên thi thoảng vì lão tử ăn chút dấm chua. Tác phong thoải mái của Phù tiểu hầu gia so với bình thường cũng có chút giới hạn. Chỉ có Tô công tử tâm tình rõ ràng không tốt lắm, càng đi về phía nam lại càng nói ít hơn.
Đi sáu bảy ngày đường, qua sông Hoài, cuối cùng cũng tới được thành, đến trạm tuần tra Huy Châu.
Tường trắng ngói xám, mái hiên nâu sậm, người ngựa đứng chào đón từ ngoài cổng, tất cả đều mang đậm khí chất cổ trang.
Ta vén mành xe phẩy quạt, lắc đầu tán thưởng, “Quả nhiên là một địa phương tốt.” Bùi Kỳ Tuyên ở phía sau ta nói một câu, “Nói nghe như vương gia lần đầu tiên đến đây vậy.” Ta hít vào một chút. Hiện giờ trước mặt Bùi Kỳ Tuyên không giống như ở trước mặt Tô công tử và Phù Khanh Thư, lúc nào cũng phải kiềm chế một chút.
Tiểu Thuận tử xe ngựa đằng sau nhảy xuống, lén lút thò vào cửa sổ thấp giọng nói với ta, “Thiếu gia, tiểu nhân có chuyện cần nói với ngài.”
Ta dừng xe đi xuống, Tiểu Thuận kéo ta cách xa xe ngựa đến hơn ba thước, ghìm giọng nói, “Vương gia, thỉnh ngài bảo cho biết ở Huy Châu nên nghỉ ngơi ở đâu ?”
Ta nói, “Có gì đâu ? Cứ như mọi khi. Chọn một khách *** lớn, đặt phòng hảo hạng. Thấy là ở.” Chuyện nhỏ như vậy mà cũng đến xin chỉ thị của vương gia ta, đúng là càng ngày càng ngốc.
Tiểu Thuận cúi đầu, “Nô tài biết, nô tài chỉ là không hiểu vương gia tính trụ ở khách *** hay trụ ở nhà Tô công tử. Nên mới qua hỏi một tiếng.”
Ta gấp quạt lại, “Nhà của …. Tô công tử ?”
Tô Diễn Chi,người Huy Châu.
Một câu hiện lên trong đầu ta. Lão tử nghe ngóng kỹ như vậy, cư nhiên từ đầu chí cuối lại không để ý đến, nơi trọng điểm điều tra chính là khu nhà của Tô Diễn Chi !
Tô công tử ngồi trong xe ngựa vẻ mặt không gợn sóng, “Nên đến nhà của tại hạ thì tiện hơn. Có điều hoang phế đã một năm, chỉ sợ hạ nhân không còn lại mấy, sẽ quạnh quẽ một chút.”
Ta không lên tiếng, Bùi Kỳ Tuyên cũng không lên tiếng. Phù Khanh Thư nhướn mi, “Ta cũng không có ý kiến gì. Vậy xin quấy rầy Tô công tử.”
Tô phủ ở thành Đông, Huy Châu. Tiểu Thuận quen đường, chỉ xa phu đi theo lối nhỏ phía trước. Trong thành Huy Châu tường cao ngõ sâu. Rẽ đến bảy tám con phố nhỏ, quẹo vào một con phố dài vắng lặng. Trên đường không một bóng người. Cả con phố đồng loạt đều là tường trắng ngói xám tường viện cao, chỉ có một cánh cổng màu son cao lớn, trên biển khắc hai chữ màu đen, [Tô phủ]
Ta chặc lưỡi nghĩ bụng, nhà của Tô Diễn Chi năm đó quả là xa hoa. Tường viện dài nguyên một dãy phố. Vương Phủ của ta chắc cũng chỉ đến thế mà thôi.
Mọi người xuống xe đều im lặng không nói gì, Tô công tử chậm rãi bước lên bậc thang, Tiểu Thuận theo sau đập cửa vài cái.
Đại môn chậm rãi mở, đằng sau hiện ra một khuôn mặt già nua tang tóc, “Nơi này không có ai……..” Giọng nói lạc đi khi tầm mắt rọi vào Tô công tử, nhất thời khựng lại. Tô Diễn Chi từng bước tiến về phía trước, thanh âm không cao không thấp không nhanh không chậm, “Cao bá, trong nhà lâu nay vẫn ổn chứ ?”
Cao bá run rẩy buông cánh cửa đi tới, nhìn Tô công tử, môi run lên, không nói lời nào.
Ta thờ ơ đứng bên cạnh, cũng như mọi người im lặng không nói gì. Tô công tử từ ba năm trước bị thân huynh đóng gói giao cho tiểu vương gia đến nay, lần đầu tiên về nhà. Tô gia lụi bại cũng đã gần một năm.
Cao bá lão quản gia của Tô gia mang vở tương phùng đầy cảm động trong phim cổ trang ra diễn lại nguyên bộ rồi mới mở cửa cho chúng ta vào. Một thoáng sau khi đóng cửa lại, đôi mắt đẫm lệ của Cao bá chuyển từ Tô công tử sang mặt ta . Đột nhiên cứng đơ như ngũ lôi oánh đính, hô hấp dồn dập đến tái cả mặt, ngón tay run run chỉ, “Ngươi ngươi ngươi……”
Ta ngu mặt chừng một giây. Không phải ta chính là kẻ đã bắt cóc Tô công tử, hủy hoại Tô gia, tội ác tày trời, thiên địch của Tô gia, biến thái tiểu vương gia Sài Dung đó sao ?!
Mắt Cao bá lồi ra như mắt sên nhìn ta chòng chọc, tình lý bên trong chính là ta gieo gió thì phải gặt bão…..
Da mặt ta run lên, nhếch môi cười với Cao bá, “Ha ha, Cao bá, đã lâu không gặp.”
Cao bá hít sâu một cái tựa như đã quyết định âm mưu, chân còn lại của ta bước qua ngưỡng cửa Tô phú, quanh minh chính đại đi vào.
Hết chương 37 + 38
———————-
Ngọa long phượng sồ : chỉ hai vị quân sư đại tài thời Tam quốc phân tranh. Ngọa Long chỉ Khổng Minh, Phượng Sồ chỉ Bàng Thống, ý tiểu hầu gia muốn nói trong phủ Tiểu Mã lắm nhân tài
————————-
Ầy Em thụ cưng của ta xuất mã rồi X”D ta thích Nhược Thủy lắm a X”D Có lần Dạ Du đòi ta xì-poi coi sau khi Nhược Thủy xuất hiện thì ẻm sẽ làm gì ? Thế mà cũng hỏi, người ta là dụ thụ, mà công việc của dụ thụ là gì? Đi dụ công chứ còn làm gì nữa ?
Ta là ta thích dụ thụ lắm á X”D