|Chương 44 + 45|
Tô công tử gặp ta ở hành lang rẽ trước chính sảnh Tô gia, nhẹ nhàng cười, “Vương gia hôm qua đến hành quán, ngủ có ngon giấc không ?”
Da mặt ta khẽ co giật, nghiến răng, “Ngon.” Khí tụ đan điền, ***g ngực phập phồng, cổ họng nghèn nghẹn, răng nghiến chặt, nói ra nghe phát oải.
Trời đánh đồ tiểu nô tài lắm mồm !
————————-
Ta cùng Lưu tri phủ nói thêm chút chuyện, sau đó cùng Phù Khanh Thư trở về Tô phủ. Vừa vào cửa, Tiểu Toàn đang ngồi trên lương sàng trong phòng khách đã bật dậy, khom người hỏi, “Vương gia tối qua đến hành quán ngủ có ngon không ?”
Ta đáp ngon, tiếp tục đi. Sau lưng nghe Tiểu Toàn lẩm bẩm mấy tiếng, “Trông bộ dáng này xem ra là Tiểu Thuận nói thật rồi.”
Ngày thường Tiểu Thuận Tiểu Toàn nói gì sau lưng ta, ta toàn coi như gió thổi, nhưng riêng hôm nay phải quay lại hỏi cho đến cùng, “Tiểu Thuận nói cái gì ?”
Tiểu Toàn quỳ sụp xuống đất, hai mắt lóe lên như chột dạ, “Tiểu Thuận hôm qua về báo tin, sau đó quay lại hành quán thị hầu vương gia, chưa đến một canh giờ sau lại lộn trở lại, nói là người Lưu tri phủ đã chuẩn bị sẵn trong phòng vương gia hầu hạ so với chúng tiểu nhân còn chu đáo thỏa đáng hơn. Không cần dùng đến hắn.”
Phù Khanh Thư gõ quạt mấy cái vào lòng bàn tay, cười khẩy. Lão tử có thể tưởng tượng ra được cảnh Tiểu Thuận đứng dưới chân tường vênh vênh váo váo đưa chuyện, “Vương gia đang ôm tiểu quan được Lưu tri phủ tặng cho, ở trong phòng vô cùng khoái hoạt !”
Ở trước lương đình đụng mặt Trung thúc, Trung thúc gập thắt lưng, dè dặt nhìn ta hỏi, “Vương gia hôm qua đến hành quán ngủ có ngon không ?”
Ta nói, “Ngon, rất ngon.”
Sau đó, đến hành lang rẽ trước chính sảnh thì gặp Tô công tử. Người khác thì không nói, ngay đến Tô công tử mà cũng hỏi ta một câu như vậy, lão tử thật nhịn hết nổi rồi.
Phù Khanh Thư đứng cạnh ta lại cười khẩy một tiếng.
Ta thanh thanh cổ họng, “Tô công tử, ta có chút chuyện muốn nhờ ngươi hỗ trợ.” Kỳ thật lần nào ta tìm Tô công tử cũng đều có việc nhờ hắn hỗ trợ, nhưng không hiểu sao hôm nay cảm thấy rất khó mở miệng.
Phù tiểu hầu gia bước lên hành lang rẽ về phía phòng mình, ta nói, “Ở đây không tiện mở miệng, ta vừa đi vừa nói.”
Tô công tử dẫn ta đến thư phòng, khép cửa lại. Ta mở miệng, “Kỳ thật cũng không phải chuyện gì lớn, hôm nay Lưu tri phủ dẫn theo Giang viên ngoại, nói muốn xin ta đề tự cho tửu lâu nhà hắn.”
Đây là lý do lần này xuống phía nam ta khăng khăng đòi mang theo Tô Diễn Chi. Tô công tử có thể bắt chước nét chữ của tiểu vương gia. Giống đến mức cả mẹ ruột của tiểu vương gia cũng nhận không ra. Lão tử rời xa Tô công tử, nửa bước cũng khó đi.
Chân mày Tô công tử nhíu chặt, “Ngài đã đồng ý ?”
Ta sờ sờ mũi, “Cũng không hẳn đồng ý. Ta bảo còn phải xem xem có rảnh không, có rảnh mà tâm trạng tốt thì mới viết cho hắn. Ngụ ý trong đó, có gì cần lưu ý không ?”
Tô công tử nói, “Mã công tử thật sắc bén. Giang viên ngoại cùng Lô Đình của Dương Châu hiện là thương hộ lớn nhất Lưỡng Giang. Sau khi gia huynh qua đời, lá trà tiến cống đều được lấy từ Hoàng Sơn của Giang gia. Vườn trà mấy chục mẫu của Tô gia cũng bị hắn thu mua. Vị trí Lưỡng Giang tổng thương xem ra cũng không ngoài tay hai nhà này.”
Ta cười gượng, “Không phải nếu ta đề tự cho hắn thì sẽ thành chỗ dựa giúp hắn thành tổng thương chứ ?”
Tô Diễn Chi nói, “Đúng vậy.”
! Giang viên ngoại này đúng là quá bủn xỉn ! Không phải hôm qua lão tử chỉ ăn có hai bàn đồ ăn ở tửu lâu của ngươi thôi sao ? Hôm nay đã chạy đến mở miệng đòi làm tổng thương ! Đời này làm gì có chuyện tốt như vậy ?!
Tô công tử lại nói, “Cũng may Mã công tử còn chưa đáp ứng, sau này cứ cho qua là được.” Nhìn ta, tính nói gì lại nuốt xuống.
Ta cười khổ, “Tô công tử, nếu ngay cả người cũng không chịu nói thẳng với ta thì Mã Tiểu Đông ta đúng là đến một người để nói chuyện cũng không có nữa.”
Rốt cục Tô công tử nói thẳng, “Lưu tri phủ có tặng thêm gì khác không ?”
Ta nói, “Không có, chỉ có hai bữa cơm ngày hôm qua. Buổi tối nhét vào phòng ta một tiểu quan. Ta muốn đuổi hắn đi, hắn nói nếu ta đuổi hắn đi thì Lưu tri phủ sẽ không tha cho hắn. Ta thấy hắn khóc lóc đáng thương nên cho ngủ lại dưới đất. Coi như làm việc thiện. Hắn ngủ đất ta ngủ giường. Thật.sự.không.làm.gì.hết.” Câu cuối cùng ta đặc biệt nhấn mạnh. Đường đường chính chính, hiên ngang ưỡn ngực.
Tô công tử rốt cục cũng cười được như bình thường, xua tan mây nhìn thấy mặt trời, cảm động nói, “Đành ủy khuất Mã huynh một chút. Những thứ của nha môn nhất định không thể nhận nữa.”
Đành ủy khuất Mã huynh một chút, câu kia làm ta ấm tới tậm tâm can. Đưa tay bắt lấy đầu vai Tô Diễn Chi, “Tô công tử, chỉ cần ngươi tin ta thì dù toàn bộ người đời không tin ta cũng không sao cả !”
Lại gần nhìn ngắm, Tô công tử dung mạo tuấn nhã, khí độ nhã nhặn, khiến ta thoải mái từ đầu đến chân, thấy lòng mình mênh mông nhiệt huyết sôi trào.
Không thể không thừa nhận, tiểu vương gia đoạn tụ, cơ mà đoạn rất có đẳng cấp !
Không biết tiểu vương gia năm đó ôm Tô công tử có phong vị thế nào.
Chút tà niệm xuất hiện hôm ở trên giường làm vài chuyện với Bùi Kỳ Tuyên lại chui vào đầu. Lòng ta căng thẳng, đối diện với đôi mắt của Tô công tử, đột nhiên toàn thân tê rần như điện giật.
Mã bá bá, lão tử thành biến thái thật rồi !
Ta buông bả vai Tô công tử ra, đè nén cảm giác cuộn trào trong bụng, cố gắng bày ra khuôn mặt tươi cười, “Tô công tử, ta tìm Tiểu Thuận dặn chút chuyện. Đi trước.”
Quan âm tỷ tỷ, chúa lòng lành.
Cái tên Tiểu Thuận này, nếu ngươi không muốn tìm hắn thì hắn ở khắp mọi nơi, nếu ngươi muốn tìm hắn, hắn ở thế ngoại đào nguyên. (ý là chả thấy đâu cả)
Ta lo lắng một hồi, Lưu tri phủ là tên cáo già. Kinh nghiệm giang hồ của lão tử không đủ, chỉ sợ tra xét không ra còn bị hắn nắm thóp. Để bảo đảm an toàn thôi tốt nhất cứ ở lại Tô gia. Kiếm Tiểu Thuận bảo đi hành quán báo một tiếng, tìm ba bốn vòng, chả thấy Tiểu Thuận, đến cả Tiểu Toàn cũng không thấy luôn. Đảo qua phòng khách lại gặp ngay Bùi công tử.
Bùi Kỳ Tuyên nheo mắt, ta chờ hắn mở miệng hỏi vương gia hôm qua đến hành quán ngủ có ngon không. Ai ngờ Bùi Kỳ Tuyên mở miệng, ngoài dự kiến của ta, “Tiểu Thuận Tiểu Toàn đang trên đường đi mua cơm trưa.”
Câu trả lời vốn chuẩn bị sẵn sàng lại nghẹn nuốt vào bụng. Bùi Kỳ Tuyên phe phẩy quạt nói tiếp, “Hôm qua Tiểu Toàn mua vịt tam tiên về, hương vị thật không tồi. Ta sai hắn đi mua lần nữa, trưa nay vương gia nếm thử xem.”
Vịt tam tiên hương vị rất đặc biệt, ta ăn đến sung sướng vui mừng, tán thưởng, “Bùi công tử, khẩu vị không tồi.” Tiểu Thuận Tiểu Toàn cũng được khen lây, đến mức khắp mặt phơi phới nắng xuân.
Ăn xong thì mây đen ùn ùn kéo tới, gió lạnh nổi lên. Trời cho cơ hội ngủ ngon. Ta chui đầu vào phòng, ngủ thẳng đến chạng vạng.
Chiểu ngủ quá nhiều đến đêm mất ngủ. Đến lúc trời tối đen, Tiểu Thuận Tiểu Toàn chạy về phòng mình ngủ, ta nằm trong phòng phiền muộn than ngắn thở dài., thừa sống thiếu chết cũng ngủ không nổi. Một tia chớp nhoáng lên kèm theo tiếng sấm rền, một bóng người đẩy cửa phòng ta. Nhờ món vịt tam tiên lúc trưa nên tâm trạng ta không tồi, đốt nến cười cười, “Bùi công tử chưa ngủ sao ?”
Giờ nhớ lại, lão tử đúng là mẹ nó ngu.
Bùi Kỳ Tuyên bước qua cửa phòng, hai tay khoanh trước ngực cười cười, “Vương gia hôm qua đến hành quán ngủ có ngon không ?”
Mưa giông gió giật, sấm chớp ầm ầm.
Quá trình chẳng qua cũng chỉ là một hồi XXX.
Bùi Kỳ Tuyên nhào đến gặm lão tử. Đương nhiên lão tử không định gặm thi với hắn. Bắt đầu dồn ép, đèn cũng bị dồn ép phải tắt, quần áo cũng bị dồn ép rơi rụng. Dồn ép dồn ép một hồi ta phát hiện ra mình đang gặm thi với hắn. Gặm qua gặm lại thành ra khí huyết sôi trào.
Kỹ thuật của Bùi Kỳ Tuyên quả thật không tồi. Sờ đúng chỗ, liếm cũng đúng chỗ. Thân xác của tiểu vương gia ý chí cách mạng lại không ổn định, sờ sờ liếm liếm mấy cái đã phiêu phiêu dục tiên dục tử khiến lão tử khống chế không nổi. Nó không cho lão tử khống chế mà lão tử cũng muốn vựng. Mê man leo lên giường. Sau đó…… Rốt cục quần áo cũng sạch trơn.
Sau đó nữa, ta thừa nhận. Khi Bùi Kỳ Tuyên cào lên lưng ta rên rỉ thở dốc, ta kỳ thực rất thích. Tựa như thuốc phiện. Thích đến không thoát ra được.
Càng bi ai chính là khi Bùi Kỳ Tuyên ghé miệng cắn lên vai lão tử, lão tử cư nhiên lại nghĩ, cảm giác thực không tồi.
=====================
Ta ghé vào giường, hỏi Bùi Kỳ Tuyên, “Ngươi ổn không ?”
Chắc chắn những lời này phun ra từ miệng ta. Hơn nữa còn phun cực kỳ tự nhiên.
Bằng không lão tử có thể nói gì ? Làm cũng làm rồi, ngủ cũng ngủ rồi. Gạo đã thành cơm, vịt đã lên đĩa. Còn trốn tránh hiện thực được sao ?
Bùi công tử nhẹ giọng ân một tiếng, với áo choàng định xuống giường. Ta nói, “Ngươi….. Vẫn nên nghỉ ngơi một chút thì hơn.” Mới vừa rồi lão tử có chút mất hình tượng, đại khái là hơi quá. Bùi Kỳ Tuyên hơi ngả người về phía ta, vươn đầu lưỡi liếm vành tai ta, “Nghỉ nữa trời sẽ sáng mất. Vương gia chiêu người thị tẩm, không phải không cho phép ở lại đến hừng đông sao ?”
Ta cười khổ, “Bùi công tử, người quang minh chính đại không ăn nói vòng vo. Mấy trò hư não đừng chơi.” Ta không lãng tai cũng không đãng trí, vừa rồi ngươi ôm lão tử kêu rõ ba chữ Mã Tiểu Đông, lão tử nghe rõ nhớ rõ. Dùng ngón chân cũng nghĩ ra được, đến cả Phù tiểu hầu gia còn thấy được ta là giả, huống chi Bùi công tử tinh anh như quỷ thần.
Bùi Kỳ Tuyên đặt nửa người lên đầu vai ta, hơi thở nóng bỏng theo từng chữ phả vào tai, “Từ hôm nay gọi là Kỳ Tuyên.”
Ta nổi da gà, nhịn không được run lên, ngụm nước miếng sặc trong cổ họng, bàn tay Bùi Kỳ Tuyên vỗ nhẹ trên lưng ta, thừa cơ ghé cả người vào.
Chờ đến lúc ta mệt mỏi chống mắt dậy thì trời đã sáng rõ, bên ngoài tiếng mưa rơi nặng hạt. Tiểu Thuận bên ngoài gõ cửa mang nước rửa mặt tới. Ta rút cánh tay dưới đầu Bùi Kỳ Tuyên ra, mò quần áo mặc, nghiêm mặt ra mở cửa.
Tiểu Thuận đang bưng chậu nhòm qua khe cửa, tầm mắt liếc đến cái giường, [bang] một tiếng, nguyên cái chậu rơi xuống đất.
Đến mức đấy cơ à ? Miệng ngoác ra như cá chết. Vương gia nhà ngươi không phải lúc nào cũng thế sao ? Ta chắn luôn tầm nhìn phân phó, “Mang thùng nước đến đây cho Bùi công tử tắm rửa, sau đó dọn giường cho sạch sẽ, mang cơm sáng đến đây.”
Tiểu Thuận ngậm miệng, thưa vâng, ngả ngả nghiêng nghiêng bỏ chạy.
Tắm xong ăn xong, Bùi công tử cuối cùng cũng về phòng. Ta ngồi trên chiếc giường mới thu dọn thiền mất nửa giờ, lúc ra khỏi phòng thì đứng trước cửa dưới mái hiên mất mười phút, sau đó đứng dưới mưa, thêm mười phút nữa. Trên trời sấm chớp ầm ầm tia nọ tiếp tia kia, không tia nào đánh xuống đầu ta cả.
Chờ đến lúc hắt xì cái thứ nhất thì ta về phòng. Lần mò trong ngăn tủ lấy một bộ quần áo ra ngoài. Trung thúc phía sau vô hạn đau thương kêu một tiếng vương gia, ta coi như gió thổi. Ta vác chiếc ô bằng giấy dầu lang thang luẩn quẩn vài vòng trên đường. Thấy một cửa hàng sách đang mở cửa, lao đầu vào.
“Công tử.” Nhị chưởng quầy của Thạch Trinh Trai chống khuỷu tay trên quầy sách, tay kia đang vuốt lại mép một cuốn sách màu xanh sậm. “Bản [Diệu Diệu tiểu ni cô] này chính là bản mới nhất về số phận vui buồn đắng cay của các cô nương trên giang hồ. Tranh của Phong Nhã Các Chủ.” Quệt khóe miệng, “Tuyệt đối là chí bảo.”
Ta cầm sách lật vài trang, “Đổi quyển nào toàn tranh đi.”
Nhị chưởng quầy hấp háy mắt, “Công tử, bản này giá trị tuyệt đối ! Tranh là vật chết, trí tưởng tượng mới là vật sống. Xem tranh thì chi bằng xem người thật. Không phải cần dựa theo trí tưởng tượng sao ? Quá rõ ràng thì sẽ vô vị, ảo ảnh mới hữu tình. Hữu tình mới hứng thú. Đạo lý này không phải sao ?”
Ta nói, “Đạo lý không sai, thế nhưng ông đây không biết chữ, tưởng tượng không nổi, chỉ có thể ngắm tranh cho vui thôi.”
Nhị chưởng quầy giật mình lĩnh ngộ, vén mành đi vào buồng trong, một lúc lâu sau mới giấu cái gì vào tay áo mang ra, “Công tử, thứ này ngài sẽ vừa lòng. [Cẩm tú chủ nhân bản đơn], ta thấy ngài đặc biệt, nếu là người khác ta tuyệt đối không lấy ra.” Che miệng ghé vào tai ta hạ giọng, “Gọi là [Cẩm tú chủ nhân], nhưng tên thật là [Phong nguyệt mãn tây lâu]. Quan phủ có ra cáo thị cấm, ngoài chỗ ta ra, nơi khác không tìm được đâu.”
Ta lấy ra một thỏi bạc trong ngực, “Mua.”
Bán nhật yên vũ quá, phong nguyệt mãn tây lâu.
(Mưa bụi rơi nửa ngày, trăng gió ngập lầu tây)
Cổ nhân đúng là phong nhã, cả quyển tranh khiêu *** mà bên ngoài cũng đề mấy câu thơ tô đậm ý cảnh.
Đặt bảo bối thanh lọc tâm linh vào ngực mang về Tô phủ, bình thường trên hành lang Tiểu Thuận, Tiểu Toàn, Tô công tử, Phù Khanh Thư, Mặc Dư chỉ cần ngẩng đầu lên kiểu gì cũng thấy một người, hôm nay đến cả một sợi tóc cũng không có. Chỉ có mỗi Tiểu Thuận đứng run lập cập trước cửa phòng, hỏi ta có ăn cơm không, bị ta vung ra một câu có chuyện nghiêm túc không thể chậm trễ, rồi bị chặn luôn ngoài cửa.
Ta sập cửa, đến bên bàn đối diện cửa sổ, run rẩy lật bìa sách xanh sậm.
Từ đầu đến đuôi, tẻ ngắt.
Cái thứ vớ vẩn này mà cũng bị cấm ? Lão tử từ lúc khai trai đến giờ toàn xem đẳng cấp Âu Mỹ, hàng Hồng Kông ta nhìn còn ngứa mắt huống chi đến mấy cái bức tranh này ? “Dưới mười sáu tuổi xem với sự hướng dẫn của cha mẹ” còn hay hơn thứ này. Ít nhất thấy người ta quay cuồng trên màn ảnh vẫn động được chút chút.
Người anh em, lúc ngươi vẽ nữ nhân cũng nên cho ngực to hơn một chút, thắt lưng mảnh hơn một chút. Đùi so với thắt lưng còn thô hơn, có cùng với vị lão huynh râu dài kia tạo dáng kiểu gì lão tử cũng chỉ có thể chưng ra bộ mặt thương hại được thôi. Vật chất lạc hậu nên tinh thần thiếu thốn, Mã bá bá ngươi là nhân tài. Phải xem mấy thứ này để giải sầu lão tử thà tình nguyện ngủ với Bùi Kỳ Tuyên.
Ta giơ tay hung hăng vả miệng mình. X nó, tưởng vì cái gì mà phải mua đông cung về thanh lọc tâm linh chứ !
Tiểu Thuận ngoài cửa gọ nhẹ vài tiếng, giọng run rẩy, “Vương gia, tiểu nhân mang trà cho ngài.” Ta cầm [Hoa hạ bảo giám] nhét vào ngực, ra mở cửa. Tiểu Thuận mang chén trà đặt trên bàn, “Vương gia, bữa trưa đã bày lên đại sảnh.”
Ở đại sảnh chỉ có Tô công tử cùng Bùi Kỳ Tuyên. Tiểu thư đồng Mặc Dư của Phù Khanh Thư báo lại, “Hôm qua thiếu gia nhà tiểu nhân bị chút phong hàn, đang ở trong phòng nghỉ ngơi.”
Phù tiểu hầu gia bị phong hàn nghe nói là tai nạn lao động. Phù Khanh thư ngồi trên giường cau mày lau nước mũi uống thuốc đông y, ta ngồi trên ghế bên giường cười hỏi, “Phù công tử, đang yên đang lành sao lại bị cảm mạo ?” Phù Khanh Thư bưng chén thuốc nói, “Buổi chiều hôm qua thám tử đại nội báo lại sổ sách của Lưu tri phủ đã điều tra xong. Quả thật sổ sách trong tay Trần sư gia và Lưu tri phủ có một quyển bị giấu đi.” Mặc Dư nói tiếp, “Cho nên tối qua thiếu gia đã lén đến nhà Lưu tri phủ tra xét một vòng, mắc mưa nên bị cảm lạnh.”
Ai nha, Phù tiểu hầu gia cũng thật chuyên nghiệp. Tối qua trời mưa như trút nước, tốt xấu gì cũng đợi mưa tạnh chứ. Ta nói, “Thế mà ta không biết. Bằng không tối hôm qua nhất định theo giúp ngươi.”
Phù Khanh Thư đặt chén thuốc xuống, lấy khăn lau miệng, nhìn lên mặt ta cười cười, “Vương gia hôm qua còn bận tễ nguyệt phong quang, tại hạ sao dám chen ngang phá đám.”
Hết chương 45+ 46
Lương sàng
Vịt tam tiên
——————————-
Hú hú vậy là mọi người đã biết được kết quả rồi nha :”D
Bọn ta sẽ làm một bài tổng kết trao giải, và đang có dự định thay đổi cơ cấu giải thưởng, vậy nên mọi người cứ tiếp tục hi vọng đi nhé X”D
P/S 1 : Chia buồn với các bạn ôm cầu Tiểu hầu gia, mặc dù ta cũng rất muốn em ý lên thớt X”P có lẽ để lần sau thôi X”D
P/S 2 : Có ai muốn cá cược tiếp không :”D