Hựu Nhất Xuân | Có Một Mùa Xuân Như Thế

Chương 62: Chương 62




Duyên phận thứ này, nếu không phải thấy tận mắt ngươi sẽ không tin. Lãnh thổ tứ phương Hoa Anh Hùng lại một mực đi đến Bắc Cương, tướng quân Bắc Cương bốn năm người nhưng Hoa Anh Hùng một mực nương nhờ Phù Khanh Thư.

Buổi trưa khai tiệc ăn cơm ta hỏi Hoa Anh Hùng, “Sao lại muốn đi tòng quân”. Hoa Anh Hùng nói: “Sư phụ nói học nhất nghệ chi trường chung quy phải có đất dụng võ, ta nghe nói Tôn tướng quân làm thủ hạ dưới tay Phù Tướng quân, liền đến Bắc Cương tòng quân.”

Nhất nghệ chi trường: thành thạo một nghề.

A? Nghe khẩu khí đứa nhỏ này là hướng về Tôn Phi Hổ. Hoa Anh Hùng chưa từng gặp Tôn Phi Hổ, sao có thể hướng hắn mà tòng quân?

Diễn Chi lại cười nói: “Ngươi không nên vì bốn chữ Phi Thiên Biên Bức này mà cùng Tôn tướng quân phân cao thấp”.

Hoa Anh Hùng thoải mái ưng thuận một tiếng, “Sư phụ suốt ngày đều khen phò mã gia Tôn tướng quân Phi Thiên Biên Bức đại hiệp là anh hùng, ta muốn xem đến tột cùng hào kiệt là thế nào.”

Ta thử nhìn Diễn Chi một chút rồi nhìn Kỳ Tuyên một chút, rót cho Hoa Anh Hùng một chén đầy: “Rất tốt, chính là phải có chí khí như vậy! Tôn Phi Hổ lúc còn độ tuổi ngươi vẫn đang làm thị vệ ở hoàng cung, về điểm này ngươi có ưu thế hơn hắn”.

A Di Đà Phật, lão Tôn, huynh đệ xin lỗi. Ai bảo người trong thiên hạ đều nhận định ngươi là Phi Thiên Biên Bức. Tự nhiên được cái danh hời dù sao phải có chút hi sinh.

Nghĩ lại lão Tôn cũng không dễ dàng gì, công chúa không phải người tầm thường. Năm trước lần đó vừa điều khiển Bắc Cương, hoàng thượng khai ân đề bạt lão Tôn đến dưới trướng Phù Khanh Thư làm phó tướng, lúc chiếu chỉ xuống thì công chúa vừa sinh xong một tiểu thiên kim, nhìn thấy chiếu chỉ liền đại phát một trường tính khí, vào cung tìm hoàng đế lý luận: “Cho Nhị hoàng huynh làm Phó tướng thì cũng tốt thôi. Nhưng luận võ nghệ, bàn về can đảm, bàn về tài học, luận công tích, Phi Hổ có chỗ nào không sánh được với cái gối thêu hoa kia, dựa vào cái gì phải làm Phó tướng của hắn? !”

Hoàng đế nói: “Giải thích rối rắm. Ngoại trừ điểm công lao, ngươi cho rằng trẫm lấy chỗ nào so sánh Phù Khanh Thư với Tôn Phi Hổ? Lấy chồng ở nhà an phận thủ thường tuân điểm phụ đức, ngươi nghĩ xem người như ngươi sao có thể gả được cơ chứ!”

Lấy chồng thì phải có đức hạnh và phẩm chất của người đã có chồng.

Công chúa phẫn nộ về nhà, hoàng thượng để Ninh vương cố ý đem đoạn đối thoại này thuật lại cho ta nghe. Lão tử khôn khéo, lúc đó đã đi biển giải nhiệt mang theo vò rượu ngon ngầm muốn tránh xa phiền phức.

Hoa Anh Hùng nghe ta khích lệ xong ý tứ lại không được tốt, cúi đầu và hai ngụm cơm, mới chậm chạp nói: “Chỉ là binh thư ta xem không nhiều, Tô đại ca nếu rảnh có thể dạy ta một chút hay không?”

Ta nhìn nhìn Diễn Chi, Diễn Chi nói: “Ta chỉ từng xem qua mấy quyển sách chữ còn chữ mất, ngược lại thư phòng có mấy quyển binh thư, đệ cứ cầm đến xem. Nếu có câu nào không rõ, ta cố gắng cũng có thể dạy được”. Diễn Chi và Hoa Anh Hùng nói chuyện, bên trong hòa khí lộ ra phần yêu mến, như đối đãi với ấu đệ, đứa nhỏ này cũng coi như hắn một tay dạy dỗ nên người.

Ăn xong cơm, sắp xếp phòng ngủ để Hoa Anh Hùng nghỉ ngơi. Hoa Anh Hùng xuất ngoại mấy năm nay trở về còn có chút bỡ ngỡ, đùn đẩy nói không cần, ở trong trại lính có chỗ nghỉ tạm rồi. Bị ta kiên quyết giữ lại.

Sau khi giữ lại, ở còn chưa đầy ba ngày.

Tối hôm đó, Ta ôm Kỳ Tuyên về phòng ngủ. Chân Kỳ Tuyên trước đây bị nhiễm hàn, đến khi trời lạnh sẽ thường ê ẩm, Hồ đại phu nói đã nhiều năm nên không trị tận gốc được, hết cuối thu là bắt đầu sang đông, ta ôm hắn cả ngày tới tới lui lui. Ở trong đình Bắc viện gặp Hoa Anh Hùng trên hành lang uốn khúc, tại nơi giao nhau giữa thư phòng với phòng ngủ. Hoa Anh Hùng đôi mắt như khi còn bé lanh lợi đảo một hồi, kìm lại được một câu chào hỏi vương gia, mọi người giả vờ không thấy lướt thoáng qua nhau.

Sáng hôm sau, ta ở thư phòng cũng Diễn Chi xem sổ sách. Lúc Diễn Chi uống trà bên mép dính phải phiến lá, ta tiện tay thay hắn gạt đi, mắt đối nhau, không nhịn được cũng thuận tay kéo hắn lại, tiện miệng dán luôn vào, thừa dịp lửa còn đang nóng cứ thuận tay mà làm, cửa phòng bỗng cọt kẹt một tiếng, cuốn sách cũ trong tay Hoa Anh Hùng rớt bịch xuống đất. Cửa mở gió khẽ thoáng qua.

Lại một ngày sáng sớm, ta an toàn ngồi trên chái nhà, xoay người nhìn lại trông thấy Hoa Anh Hùng đôi mắt tròn xoe bên cạnh hòn giả sơn………Bốn con mắt nhìn nhau, ngưng đọng chừng nửa phút. Buổi sáng, Diễn Chi nói cho ta biết, Hoa Anh Hùng phải về quân doanh rồi.

Trong lòng ta chung quy cũng áy náy, buổi chiều chạy sang phủ tướng quân uống hai chén trà. Phù Khanh Thư nói: “Thảo nào ta nghe ba chữ Hoa Anh Hùng có chút quen tai, hóa ra là hài tử năm đó ngươi đưa đi học võ. Tư chất của nó vượt lên trên Tôn Phi Hổ, niên kỷ khinh khinh vượt khó, mới mười bảy mười tám tuổi đã là Hiệu úy”. Phù Khanh Thư nghênh ngang nói ra bốn chữ niên kỷ khinh khinh, ta không nén được vui mừng: “Tướng quân ngươi chưa đến hai mươi đã là đại tướng quân rồi”. Phù KhanhThư kiêng kị người nào đề cập đến tuổi tác của hắn, quay đầu lại nói: “Chỉ là võ công của nó cần chú trọng rèn luyện, hôm qua ta mang ngươi qua đây nó đi theo phía sau muốn xuất thủ, ta điểm huyệt nó hai canh giờ, để cho nó hiểu được chút giáo huấn”.

Niên kỷ khinh khinh: tuổi còn nhỏ, non nớt.

Khi ta gặp lại Hoa Anh Hùng đã hơn nửa năm sau. Bắc Cương quân sự khẩn cấp, Phù Khanh Thư phụng chỉ khởi hành tiếp viện, Tôn Phi Hổ dẫn binh nửa đêm đi thiêu kho lương thảo của binh địch, trong vùng mai phục, Phù Khanh Thư dẫn mấy ngàn kỵ binh tập kích thành công cứu trở về. Hoa Anh Hùng ở nơi đó một trượng đâm chết một địch tướng, giết xong quay còn quay lại đốt kho lương thảo, lập công trạng đầu tiên. Mấy trận chiến sau đó tích lũy được không ít công lao, thăng lên làm người tiên phong (người dẫn đầu).

Sau khi thắng trận trở về, Hoa Anh Hùng kìm nén hơn nửa năm, rốt cục cũng trong một ngày trời trưa nắng ấm, tại sân Thái vương phủ mà nói ra: “Tương lai của ta nhất định phải lập được công huân, làm đến đại tướng quân giống như Phù tướng quân vậy. Phù tướng quân……Bùi công tử………” Kìm nén đến độ đỏ cả mặt, chằm chằm nhìn thẳng vào ta: “Tô đại ca, Tô công tử là người tốt, ngươi từ đầu chỉ nên đợi một người tốt như huynh ấy thôi”. Hai câu không đầu không đuôi, nói xong liền đi.

Ta không rõ ràng lắm lời này là có ý gì. Lúc đó không rảnh mà nghĩ.

Phù Khanh Thư sau khi hồi kinh, thăng lên nhất phẩm. Mấy năm qua đánh trận chiến đấu, lúc ta ôm lấy khuôn mặt mệt mỏi bơ phờ vào ngực cũng không tưởng tượng ra nổi dáng vẻ hắn trên chiến trường, vẫn luôn cảm thấy hắn là Phù Tiểu Hầu khinh sam quý khí. Phù Khanh Thư nghỉ lại nhà không đến ba tháng, lại phụng chỉ tái xuất chinh. Vẫn như cũ phó tướng là Tôn Phi Hổ, Hoa Anh Hùng làm tiên phong. Đến năm sau xuân về hoa nở mới trở về.

Mặc y phục đắt tiền, ý là người có khí chất cao quý, sang trọng.

Sau đó lại qua bốn năm. Kỳ Tuyên ngã bệnh. Đại phu nói thân thể Kỳ Tuyên từng nhiễm hàn, có bệnh khó chữa, phải tĩnh dưỡng. Lúc đó đang bắt đầu mùa đông, khi mặt trời ấm áp giữa trưa trong trẻo ta đem áo lông cáo quấn chặt hắn ôm ra bên ngoài tắm nắng. Năm ấy mùa đông nhiều ngày trời ấm, một noãn tháp đặt trong đình, ta mỗi ngày đều ôm hắn tới đó ngồi. Phần lớn thời gian hắn đều ngủ. Liên tiếp ngủ mấy ngày. Khi ngủ có nói mơ, kêu tên một người Sài Nhất. Ta cũng không biết Sài Nhất nào, tiểu vương gia huynh đệ mấy người chúng ta không ai được gọi bằng danh tự này. Hắn gọi ta liền đáp lại, gọi một tiếng đáp một tiếng. Đáp lại liền nghe lời vô cùng, tựa ở trước ngực ta ngủ cũng rất ngay ngắn, cho uống thuốc liền uống thuốc, cho ăn canh liền ăn canh.

Ai đọc phiên ngoại Hồi ba từ sẽ biết, Sài Nhất ở đây là Sài Di đó, chữ Di với chữ Nhất đều đọc là yi.

Một ngày sắp đến tháng chạp, ta lại ôm hắn đi tắm nắng, lúc đó hắn năm ngày đều ngủ không mở mắt. Ta ân cần cùng hắn nói chuyện, đang nói tới sang năm sẽ ăn sủi cảo nhân gì, hắn mơ mơ hồ hồ lại gọi một tiếng Sài Nhất. Ta quấn hắn kín lại một chút, năm lấy tay, cúi đầu đáp một tiếng. Lông mi khép chặt lay động, dần dần mở ra, hai mắt dài hẹp nhưng bên trong là sóng nước tháng ba trong veo: “Ngươi là Mã Tiểu Đông”. Ta cúi xuống hai mắt hắn hôn một cái: “Ta là Mã Tiểu Đông. Kỳ Tuyên của ta khôn khéo kỹ càng, cái gì cũng không lừa được ngươi.  Chờ đến tối, ta cùng ngươi uống Hoa Quế tửu”.

Hai mắt liễm diễm cong lên, vùi vào ***g ngực ta, cũng không còn mở ra nữa. (là đi rồi đó )

Sau đó ta với Diễn Chi ở cùng nhau, lại qua năm năm. Hoàng Hà lũ lụt sinh ra bệnh dịch, ta phụng chỉ cứu trợ thiên tai, Diễn Chi đi cùng ta, để Lư Đình từ Giang Nam vận chuyển nghìn thạch mễ lương, tự mình đến dịch khu phát thóc. Kết quả chứng minh, vi khuẩn thời cổ đại cũng truyền nhiễm, lão tử cùng Diễn Chi một đôi tới đó nhiễm bệnh hết cả hai. Từ tai khu (khu có tai họa) trở về kinh thành, trên xe lắc lư xóc nảy, hắn khá hơn một chút ta lại lây cho hắn một chút, ta tốt hơn bao nhiêu hắn lại nhiễm cho ta bấy nhiêu. Cả hai cùng nhau lặp lại như vậy hết ngày này qua ngày khác. Cuối cùng, ta nhìn Hồ đại phu dẫn đầu đoàn chữa bệnh mà nói: “Ngươi đem bản vương cùng Tô Diễn Chi đặt lên cùng một giường, để chúng ta yên tĩnh nói chuyện chút”.

Thạch (đơn vị dung tích khoảng 100 lít).

Đầu chụm lại một chỗ, ta đối Diễn Chi thở dài cảm khái vô hạn: “Đợi chút, phải dặn dò Tiểu Thuận một tiếng, ta chuyến này tuyệt không làm xác chết vùng dậy nữa. Miễn cho hắn chôn, mùi khó ngửi lắm”.

Tô Diễn Chi cười cười, tựa đầu trên bả vai ta.

Ta lại nói: “Ngươi nói xem chúng ta lần này, ai đi trước ai đi sau?” Diễn Chi nói: “Không biết nữa”. Ta nói: “Ngươi lúc đầu nói ở lại là đợi đem xác tiểu vương gia thiêu lên cùng với nhị ca ngươi chôn xuống cùng lúc. Bây giờ ngươi làm ăn lỗ vốn, ta thì làm ăn được lời, lời được ngươi cả đời này luôn”.

Cánh tay thử động, cái thân xác mang bệnh không chịu nghe lời sai bảo, ôm người cũng ôm không chặt.

Diễn Chi lại cười khẽ một tiếng, “Cũng được, nhưng ta còn phải suy nghĩ, có nên đem tro sau khi thiêu phân làm hai nửa không, một nửa đựng vào cái lọ chôn xuống, rồi đem cái thang trong hậu viện đốt đi, nửa kia thì chôn vào bên trong vò rượu ấy.”

Gió vừa lúc mát lành, trăng vừa lúc sáng rõ.

Cuối cùng ta nghe thấy Diễn Chi nhẹ nhàng nói: “Ta vốn cho rằng ngươi giống như Sài Dung. Rốt cuộc ngươi vẫn không phải là Sài Dung.”

Nói cho cùng lão tử không phải Sài Dung, đương nhiên sẽ không làm ra mấy chuyện giống Sài Dung từng làm. Năm đó khi xuân về hoa nở, Hoa Anh Hùng và Tôn tướng quân quỳ trong sân vương phủ, ta phảng phất nhớ lại Hoa Anh Hùng đã nói: “Vương gia, ngươi mở quan tài nhìn thử đi”. Có gì hay mà nhìn, cái xác đó, cũng có phải hắn đâu. Đống đất dựng tấm bia càng không phải.

Nhà hàng xóm đèn sáng trưng một vùng cũng được, tiếng khóc vang ầm ĩ cũng được, có điều đều chỉ là một hồi xuân quang một hồi mộng đẹp. Khiêng cái thang cách chái nhà từng ngày từng ngày chờ đợi, một ngày nào đó ắt sẽ đợi được thôi.

Nhưng Phù Khanh Thư của ta ở Bắc Cương, lúc nào mới có thể trở về đây?

Cầu Nại Hà đã đi mấy chuyến rồi, lần này so với dĩ vãng không giống. Quang minh chính đại về chầu tổ tiên, đương nhiên là được đi quan đạo, hơn nữa các loại thủ tục đều đầy đủ hết. Đây là hai tên quỷ sai dẫn ta đi trên cầu Nại Hà nói.

Hai tên quỷ sai và khoa trưởng là bạn bè cũ, mọi người chính là người quen cả, nhiều người quen, công việc càng dễ xử lý. Xem tướng tá ta nhờ vào quan hệ mà giữ lấy một cái thai tốt cho kiếp sau cũng không khó lắm.

Ta hướng về quỷ sai hỏi thăm: “Người vừa nằm cùng ta trên giường kia, chúng ta gần như là tắt thở cùng thời điểm. Sao ta không nhìn thấy hắn?” Qủy sai nói: “Người kia từng đọc qua kinh Phật nên có Phật duyên, người như vậy sẽ do Dẫn Hồn Sứ trực tiếp đưa đến Địa Tàng Điện, thuộc về con đường của Địa Tàng Vương Bồ Tát. Người như huynh đệ ngươi thì quy về cho Diêm Vương chúng ta quản”.

Thì ra là không chung đường, ta quay đầu lại nhìn, quỷ sai vỗ vỗ bả vai ta: “Huynh đệ, hít khí chính là duyên tản đi. Nghĩ thoáng một chút, đợi uống xong Mạnh Bà Thang ai còn nhận ra ai nữa. Nếu có duyên phận đời sau sẽ gặp nhau, nhưng cũng lại không nhận ra nhau. Làm người mà, không phải là không có chuyện như vậy. Huynh đệ ngươi nói muốn một cái thai tốt, tốt thế nào mới được đây?”

Theo mình là sống trên đời thì duyên phận cũng sẽ có ngày tan mất.

Ta hướng về cầu Nại Hà mà đi, thế nào là thai tốt, gia đình trung lưu, an ổn một đời, một lão bà ôn nhu, như vậy là nhiều lắm rồi.

Khoa trưởng nói: “Tiểu huynh đệ, hay là ngươi nhận hàng, thực tại. Người trên thế gian, để tâm vào chuyện vụn vặt thì nhiều, nghĩ thông thì ít”.

Ta đi tới đầu cầu Nại Hà, đứng lại vài giây, lại tiếp tục bước về phía trước.

Khoa trưởng nói không đúng, nhân sinh nếu nhìn đến cuối cùng, ai cũng sẽ là kết quả này, cho nên người trên thế gian, cam chịu số phận thì nhiều, nghĩ thông lại càng nhiều nữa. Tỉ như ta rõ ràng lên cầu Nại Hà, ai có thể nhận ra lão tử, mấy trăm mấy ngàn năm sau đó, ai lại nhận ra ai?

Khoa trưởng nói: “Nhưng cũng có người cá biệt nhìn không thông, làm quỷ hồn tử trận có công lao, chúng ta cũng không thể làm gì. Hắn không muốn đầu thai, tùy hắn đứng trên cầu Nại Hà mười năm, hắn nếu có đồng ý đứng một trăm năm, cũng chỉ có thể để hắn đứng”.

Bên thạch lan phía trước có người đứng ngăn lại. Ta ngẩng đầu nhìn.

Đôi mắt như minh châu trực định trên mặt ta: “Mã Tiểu Đông”.

Ta đột nhiên nghĩ, chuyện của rất nhiều năm sau, kỳ thực căn bản không nên đề cập tới.

Rượu uống đến một nửa là lúc thống khoái nhất, muốn say vẫn không say, hứng trí tại rượu, một chén này uống xong còn có nhiều chén khác chờ uống tiếp. Muốn nói ra một câu chuyện cũng nên tìm đoạn thích hợp để dừng.

Như vậy dừng lại tới đoạn này thôi, khi Phù Khanh Thư còn đang ở kinh thành đóng giữ, Nhân vương đúng lúc đang bị Thái phi Thái hậu ép nạp chính phi, trốn đến Thái vương phủ ta lánh nạn, người trong vương phủ vì hầu hạ hắn mà mang tới cỡ chục con gà nhảy tưng tưng loạn xà ngầu xung quanh. Nhân vương mỗi ngày cùng Kỳ Tuyên uống trà nói chuyện, uống đến mức trong lòng lão tử vô cùng khó chịu, nhân sơ hở mà đem hắn tống sang Ninh vương phủ. Ta cả ngày ở nhà có hầu bao làm vương gia nhàn tản, cho nên sinh ra suy tư đến mức đóng cửa bàn chuyện cấp bách. Thái vương quý phủ trên dưới suốt ngày chỉ biết ăn không kiếm ra lợi nhuận, cũng không thể ngồi đợi đến khi nhà cửa trống hoác được. Vì vậy mới cùng Diễn Chi Kỳ Tuyên thương nghị con đường kiếm ra tiền.

Kỳ Tuyên nói: “Quan viên hoàng thân không thể tư doanh buôn bán, nếu có người phạm vào sẽ theo pháp luật xử phạt. Ngươi vẫn là nên thành thực ở trong vương phủ mà làm vương gia đoan chính đi”. Quay đầu tạt cho ta một chậu nước lạnh.

Diễn Chi nói: “Huống hồ, buôn bán kinh doanh quan trọng nhất chính là con mắt xem sổ sách. Sản nghiệp địa tô dưới danh vương gia, chỉ cần có thể đem sổ sách ra xem hiểu, vương gia ngươi việc này cũng coi như là căn bản làm được đi”.

Hai gậy đập cho ta mê man, lão tử tâm còn chưa chết, buổi tối ngày nào đó thừa dịp lúc Phù Khanh Thư rơi vào trạng thái mơ hồ, mặt dày vay tiền hắn. Phù Khanh Thư nặng trĩu buồn ngủ gối đầu lên cánh tay ta hỏi: “Ngươi vay tiền sao?”

Ta nói: “Để xem có thể dùng làm tiền vốn kiếm lợi nhuận không, trợ giúp quý phủ chi tiêu ý mà”.

Phù Khanh Thư nhất thời tinh thần phấn chấn lên, phản khách vi chủ, đem đầu của ta đặt trên cánh tay, thấp giọng nói: “Ngươi nếu như không có tiền cứ đến quý phủ ta ở, ta nuôi ngươi”. Một câu nói làm lão tử đang rầu rĩ giật mình một cái, phát tài đại kế cũng bay tuốt luốt đến Trảo Oa Quốc rồi.

Phản khách vi chủ: Đảo thế từ bị động sang chủ động.

Trảo Oa Quốc là đảo Java ở Indonesia.

Cắt tại khúc này, vừa hay.

Người trên thạch kiều chắp tay đứng, tinh thần phấn chấn, dáng dấp vẫn y như cũ nụ cười tương phùng trong màn pháo hoa ở kinh thành năm đó: “Ngươi chính là lên cầu Nại Hà, ta vẫn còn nhận ra ngươi”.

Mười năm hai tháng lẻ bốn ngày, thời gian nhanh như búng ngón tay. Ta từ khi hoàn hồn cho tới giờ mười sáu mười bảy năm, cũng chỉ đứng đây nhìn vào bên trong.

Mà nhiều năm về trước, trăng tròn vành vạnh còn hoa đương thì. Phát tài đại kế vừa mới tiêu tán, đã cùng Phù Khanh Thư phụng mệnh hoàng thượng đi dọc biên giới Đông Hải tuần tra. Thuê một con thuyền xuống biển ngao du. Có ta, có Diễn Chi, có Kỳ Tuyên, Phù Khanh Thư cũng có mặt. Mang theo một hai bình mỹ tửu, ba bốn món đồ nhắm rượu. Biển trời mênh mông rộng lớn, bao la một màu. Lúc đó, ngày cũng như dài ra. Qua ngày hôm nay, còn có ngày mai qua năm nay, còn năm sau nữa. Xuân đi hạ đến, thu hết đông sang, qua đông vẫn có thể trông thấy sang năm xuân tới, hoa đào nở khắp cùng cải dầu vàng.

Nhưng những gì vui vẻ nhất vẫn không qua đi, trọn vẹn nhất cũng không qua đi.

Lảm nhảm: Tới đây là hoàn chính văn rồi ^^ ! Hồi trước chờ mòn mỏi bộ này ra chương mới, không ngờ có ngày tự mình hoàn sung sướng gì đâu ta ơi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.