|Chương 7|
Sao Hỏa va vào địa cầu, khủng bố Bin Laden … Tất cả mọi từ ngữ trên đời này đều không đủ để hình dung sự kích động của ta lúc đó.
Nếu đổi lại là một kẻ nhát gan chắc đã sùi bọt mép mà chết từ sớm rồi. Nhưng Mã Tiểu Đông này chuyện gì cũng từng gặp qua, có bị trời đánh cũng coi nhạt như nước lã, ta nghe xong câu kia, cùng lắm, cùng lắm cũng chỉ đơ mất có sáu giây thôi.
Chuyện ta làm sau sáu giây đó là chuyện mà bất cứ người bình thường nào cũng sẽ làm. Vọt tới trước mặt người nọ, túm lấy vạt ảo để ngỏ trước ngực, kéo xuống. Phẳng lì, là con trai !
Ta nhìn hắn, hắn nhìn ta. Ta nói, “Huynh đệ, ngươi là Nhược Thủy ?”. Hắn nhoẻn miệng cười với ta, ta nhe răng cười với hắn, sau đó đưa tay sờ sờ cái gối ngọc trên giường, dùng hết sức phang vào đầu một cái.
Thế giới lại tối đen, cảm giác phiêu phiêu đãng đãng cũng giống y hệt. Núi vẫn là ngọn núi kia, cầu vẫn là chiếc cầu kia, lão tổ trưởng vẫn là lão tổ trưởng kia.
“Ta nói tiểu huynh đệ, cậu còn muốn thế nào nữa ?”
“Muốn thế nào á !”, ta lại túm lấy cổ áo ông chú, “Muốn tìm ông tính sổ ! Ta muốn đổi hàng ! Lão già lừa đảo ! Tiểu vương gia là tên đồng tính luyến ái thích bao trai đúng không ?”
Ông chú co rúm lại cười gượng gạo : “Chỉ là chút bệnh vặt vãnh thôi mà, làm gì có ai thập toàn thập mỹ đâu.”
“Chút bệnh vặt vãnh ? Ta lúc trước bảo với lão là muốn có thật nhiều gái đẹp, bây giờ lão lại cho ta chơi trò đồng tính luyến ái ! Mẹ nó ta mặc kệ, lão tự đi mà giải quyết, một lần nữa tìm cái bình thường cho ta !”
Nét mặt già nua của lão tổ trưởng chuyển từ xanh sang đỏ, chuyển từ đỏ sang trắng. “Cho nên mới bảo, tiểu huynh đệ, không phải cậu nghĩ không thông, mà là nghĩ chưa tới.”
Nghĩ chưa tới ? Ta cười lạnh : “Cái trò này còn chỗ nào ta nghĩ chưa tới nữa sao ?”
“Ai ai, đừng nóng mà.” Ông chú tổ trưởng vỗ vai, kéo ta đến đầu cầu ngồi xổm xuống, “Người trẻ tuổi thường ít khi nhìn ra được mấu chốt của vấn đề. Để ta phân tích cho cậu nghe. Ta hỏi cậu, cậu bây giờ biến thành ai ? Sài Dung. Sài Dung là ai ? Là tiểu vương gia. Đại Hưng vương triều ngoài hoàng đế ra còn có ai lớn hơn tiểu vương gia không ? Không có. Tiểu vương gia kia quả thật là một tên đoạn tụ,nói không phải gạt cậu, kỳ thật hắn là tự mình hại mình. Cậu .. cậu .. cậu đừng vội kích động, cứ nghe ta nói đã ! Tiểu vương gia là đoạn tụ. Ai biến hắn thành đoạn tụ ? Không ai cả. Hắn đoạn tụ là bởi vì hắn thích đoạn tụ, vấn đề chính là ở đấy.”
Nhảm ! Ta vỗ đùi, “Tiểu vương gia thích đoạn tụ thì liên quan gì ở đây ?”
Ông chú lại vỗ vai ta : “Người anh em, cậu là đoạn tụ sao ?”
Ta đứng bật dậy, “Lão tử đoạn cái tổ tông nhà ông !”
Tổ trưởng lại ấn ta ngồi xổm xuống đầu cầu : “Thế là xong, vấn đề đã được giải quyết.”
Ta nheo mắt, “Giải quyết thế nào ?”
Tổ trưởng lắc đầu : “Cậu vẫn chưa hiểu à ? Không oán trời, không oán đất, chẳng ai bắt buộc hắn. Hắn thích đoạn tụ thì đoạn tụ. Bây giờ cậu là tiểu vương gia, trừ hoàng đế ra cậu là lớn nhất. Cậu không thích đoạn tụ thì không đoạn tụ, chẳng ai cấm được cậu. Ta nói có đúng không ?”
Ta cân nhắc một hồi, nghe cũng hơi có lý. Lão tổ trưởng ở bên tai ta té nước theo mưa : “Một Thái vương phủ có đến hai mươi nam sủng. Năm đó Sài Dung cùng lắm cũng chỉ mất công nói một câu. Giờ cậu muốn bỏ đi chẳng phải cũng chỉ cần nói một câu thôi sao ? Cậu muốn gì, chỉ cần không phải là vị trí cùng với lão bà của hoàng đế ra, chẳng phải cũng chỉ cần nói một câu là được ? Quyền lực khó có được a, tiểu huynh đệ !”
“Tổ trưởng.” Ta gật gù. “Nhân tài !”
Tổ trưởng mừng rỡ, kéo ta đứng dậy : “Thế còn do dự cái gì, mau về đi. Đỡ phải náo động vì bò trong quan tài ra.”
Ta chậm rãi nói: “Từ từ đã.”
Tổ trưởng thành khẩn trợn tròn mắt : “Còn nghi vấn gì nữa sao ?”
“Ta muốn làm cho rõ, Sài Dung cả đời đã phạm vào những chuyện gì.”
Ông chú tổ trưởng chật vật lo lắng suy nghĩ, cho ta xem tiểu sử hai mươi năm của tiểu vương gia. Nói đơn giản chính là nguyên một quá trình phấn đấu không ngừng để cướp đoạt nam sắc. Một tuổi cai sữa, hai tuổi biết nói, mười ba tuổi bắt đầu đoạn tụ, một lèo đến hai mươi mốt tuổi, cướp được tổng cộng mười chín nam sủng. Sau lưng mỗi người đều là một câu chuyện đẫm máu. Hơn nữa càng đoạn càng quá đáng, vì muốn kiếm cho chẵn hai mươi người mà cuối cùng đoạn đến cả triều đình tân bảng thám hoa lang. Cưỡng bức lợi dụ không thành, thừa dịp thám hoa lang hồi gia liền mạnh tay bắt về vương phủ. Kết quả bị thám hoa lang bóp cổ chết trên giường.
Mẹ nó, tên nhóc này bị bóp cổ chết, đúng là dễ dàng cho hắn quá !
“Cậu đã hoàn hồn rồi thì tích chút âm đức đi, tiểu huynh đệ.” Lão khoa trưởng cho ta một câu tổng kết.
Tiểu vương gia là con cưng của thái hậu, cũng rất được hoàng đế yêu thương. Sau khi tiểu vương gia bị bóp cổ chết, hoàng đế hạ lệnh mười chín nam sủng toàn bộ tuẫn táng, thám hoa lang lăng trì xử tử. Lão tử vừa hoàn hồn, cái mạng của mười chín nam sủng được bảo vệ, thám hoa lang cũng bị giam trong tử lao chờ xử lý.
“Cho nên tiểu huynh đệ, hết thảy đều là nhân quả đã định.” Tổ trưởng bắt đầu phát huy từ nền móng vững chãi của lời tổng kết. “Trước kia cậu sống hơn hai mươi năm, có nỗi khát vọng buồn bực khó giải nào không ?”
Ta cúi đầu suy tư, lúc mười tám tuổi đã biết rõ mình đời này chỉ có thể làm một con người bình thường, lý tưởng khát vọng chỉ còn là một ý niệm trong đầu, từ nay về sau mỗi lần thấy buồn thì nhớ lại cho đã ghiền.
“Bây giờ khác rồi, cuộc đời của cậu bắt đầu một lần nữa. Ở chỗ này, cậu có thể vạch ra một kế hoạch, mở ra một chân trời mới !”
Mọi thứ trước mắt ta dần dần trống trải. Bây giờ ta có tiền có thế, biển rộng trời cao.
“Đàn ông, có hùng tâm, có bá nghiệp, có khát vọng, có phấn đấu mới là đàn ông ! Tiểu huynh đệ, cậu nhất định phải cố gắng mà coi trọng cơ hội này, vì mọi người tạo phúc, vì mình mà mở ra một tương lai tươi sáng quang vinh !”
Ta đứng trên cầu Nại Hà , nhìn thế giới chúng sinh, nhiệt huyết sôi trào.
Dũng cảm đưa ra lời thề : Từ hôm nay trở đi, để cho thiên hạ biết, tân tiểu vương gia Sài Dung, là một anh hùng đỉnh thiên lập địa !
Ta hướng tổ trưởng ôm quyền : “Ta về đây.”
Tổ trưởng lại ý vị thâm trường vỗ vai ta : “Thanh niên, ta tiễn cậu một đoạn đường. Mau về đi ! Vong Tình còn chờ ta hỗ trợ.”
“Vong Tình ?” Tên này phong nhã dữ dội, “Nam hay nữ ?”
“Đương nhiên là nữ.” Lão tổ trưởng lộ ra nụ cười mỉm chi ngọt lịm, “ Là darling của ta. Mọi người lên cầu Nại Hà phải uống một của Vong Tình một chén Vong tình thủy, cậu chưa nghe nói à ?”
“Vong tình thủy ? Không phải Mạnh bà thang sao ?”
Mặt tổ trưởng giật giật hai cái : “Đó là tên cũ, gọi nàng là bà nghe già quá nên sửa lại.”
Hết chương 7
===============
Gửi thapnhanthapsac : Từ lúc mình bắt đầu edit cho đến bây giờ, bạn là người đầu tiên cùng mình tranh luận về nội dung truyện, (không biết mình dùng từ “tranh luận” có đúng không nhỉ :”>), mình thực sự rất rất vui.
Mình nghĩ, trước một cậu truyện, mỗi người sẽ có một cách nhìn khác nhau, không ai giống ai. Với [Hựu nhất xuân ] cũng vậy. Mình đồng ý với bạn rằng tình cảm của Tô Diễn Chi dành cho Mã Tiểu Đông là nghĩa, là tình tri kỉ, không phải thứ tình yêu nóng bỏng bồng bột của tuổi thanh xuân, nhưng dưới cách nhìn của mình, nó vẫn là tình yêu, là thứ tình yêu sâu sắc, trầm lắng, dịu dàng và rất trưởng thành.
Với tiểu hàu gia, mình nghĩ bạn có cảm giác giống như Duy Nhất bởi vì Duy Nhất bạn ấy cũng là tiểu hầu gia và luôn nghĩ rằng Ngụy Vô Song ở bên cạnh mình là vì thương hại, không phải tình yêu chăng ?
Còn có một nhân vật nữa, là Nhược Thủy, là nhân vật mình thích nhất X”D
Uhm ! Mình sẽ cố gắng làm thật tốt, thật tốt để bạn có thể thấy được cách nhìn của mình, thấy được tình yêu các anh ấy dành cho nhau, mình tin rằng, nó không phải chỉ là tình nghĩa thôi đâu.
Vì vậy. Hãy tiếp tục góp ý thật thẳng thắn với mình nghen. Cảm ơn bạn rất nhiều.
Cuối cùng, xin lỗi mọi người vì đã lảm nhảm
Họa Lam
Dude beta lần này mệt chết bỏ
chu mỏ đầy mất mãn