Hữu Phỉ

Chương 113: Chương 113: Độc hơn mãnh hổ




Mộc Tiểu Kiều đâu chịu cho Triệu Minh Sâm thời gian ngây người, hắn hất văng Huyền tiên sinh rồi lập tức cào về phía lưng thiếu niên.

Bạch tiên sinh:

– Điện hạ!

Ông gắng lao tới, liều mạng kéo Triệu Minh Sâm về phía sau.

Cùng lúc đó, một mũi tên dưới nước lại bắn lên một cách hiểm hóc, nhìn như là bắn về phía Mộc Tiểu Kiều giải vây cho Triệu Minh Sâm, nhưng Bạch tiên sinh vừa kéo cậu lại để bảo vệ như thế khiến Triệu Minh Sâm chắn ngay đúng đầu mũi tên nhắm vào Mộc Tiểu Kiều.

Vúttt!

Bạch tiên sinh nghe tiếng vang, muốn quay đầu ứng phó đã không còn kịp nữa.

Phía trước là Mộc Tiểu Kiều hung thần ác sát, phía sau là ám hại không biết từ ai.

Triệu Minh Sâm tuy suốt ngày chen lẫn trên giang hồ nhưng đi đâu cũng có người bảo vệ, chút võ công học được hoàn toàn không có cơ hội thi triển dần dà chẳng khác huơ tay múa chân là mấy, có bao giờ từng trải qua chuyện thế này?

Cậu biết mình nên né tránh, nhưng khi toàn thân bị sát cơ sắc bén bao trùm, cậu nhất thời lại luống cuống tay chân, không thể động đậy, mồ hôi lạnh chảy xuống theo tóc mai.

Mồ hôi ấy chưa rơi xuống vai Triệu Minh Sâm thì một tràng tiếng xích sắt va nhau loảng xoảng truyền vào tai cậu. Cậu chưa kịp ngẩng đầu nhìn kỹ thì bên hông chợt va phải xích sắt kéo căng.

Trường đao ra khỏi vỏ ở cách cậu gần gang tấc, đao phong khơi lên một vị mặn nhàn nhạt đặc thù của sắt lạnh từng liếm máu tươi. Mắt Triệu Minh Sâm mở to, trường đao gọn gàng cắt mũi tên đánh lén kia ra làm hai nửa giữa không trung, cùng lúc đó, một bóng lưng trường sam phóng khoáng chắn trước người cậu, dùng một tay chống lại móng vuốt trí mạng của Mộc Tiểu Kiều.

Mãi đến lúc này, Triệu Minh Sâm mới lảo đảo mấy bước, xích sắt bị ghìm bên hông cậu va vào mông.

Trong chốc lát, cậu đã dạo một vòng bên bờ sinh tử, Triệu Minh Sâm quên mất phong thái của mình, ngơ ngác ngồi xổm dưới đất, nhìn chằm chằm người trước mắt, lẩm bẩm:

– Tam… tam ca?

Tạ Doãn buông thõng tay phải bị khóa khóa Thiên Môn cho Chu Phỉ không gian tự do di chuyển trong khoảng cách một cánh tay, hắn vận khí vào chưởng, Thôi Vân chưởng mang hơi thở lạnh lẽo âm u mạnh mẽ cuốn về phía Mộc Tiểu Kiều.

Vết máu trên tay Mộc Tiểu Kiều lập tức đông ra một lớp vụn băng, trên người hắn vốn đã có vết thương, nhất thời không thể không lùi về sau mấy bước.

Tạ Doãn:

– Đắc tội rồi.

Lúc này, trên mặt nước quanh nhà thủy tạ lộ ra mấy chục đầu mũi tên, bọn Bạch tiên sinh ban nãy cũng từng ẩn nấp trong nước thế mà không biết những người này xuất hiện từ khi nào!

Đuôi mắt Tạ Doãn quét qua, hắn nói nhanh với Chu Phỉ:

– Nam tả nữ hữu, lần này cô đừng có mượn cớ đụng ta để sàm sỡ ta đấy.

Chu Phỉ:

– Xí!

Chữ “xí” của nàng vừa dứt, mấy chục mũi tên trong nước ào ào bay tới, hai người bị dính lấy nhau bởi xích sắt đồng thời ra tay.

Mấy tháng nay Chu Phỉ xuôi nam luôn bắt chước theo Dương Cẩn, đưa đao pháp thiên biến vạn hóa của mình về cội nguồn gốc rễ, tôi luyện lặp đi lặp lại những kỹ năng cơ bản cực kỳ khô khan ngày này qua ngày nọ, nhưng cũng khiến Phá Tuyết đao nhanh đến mức đột phá cực hạn trong quá khứ của nàng. Thân đao và đao phong lên xuống phối hợp, nối tiếp từng đợt, mắt người hầu như không thể nào phân biệt, trường đao nhanh đến một mức độ nhất định sẽ thực như cuồng phong bão tuyết nơi quan ngoại cực bắc, khiến người ta không thể nhìn rõ thứ gì mà bỗng dưng có cảm giác ngột ngạt bạo ngược cuồn cuộn, mũi tên trong nước bắn lên như mưa rơi lên cây chuối, va vào trường đao phát ra âm thanh “cốp cốp”, sau đó ào ào rơi xuống.

Ống tay áo trái của Tạ Doãn bay lên, hệt tiên nhân trong mây trong truyền thuyết “mây trời làm áo, gió làm ngựa” (1), hắn không hề màu mè gì, chỉ chưởng ra một chưởng qua không khí. Thôi Vân chưởng có công lực đánh trâu cách núi, cả mặt nước ầm ầm vang vọng, mũi tên bay vào không trung bỗng chốc như lá rụng mùa thu, gãy cánh tứ tán, một phần thích khách trong nước bị nội lực của hắn trực tiếp đánh ngất, bốc lên chuỗi bong bóng, nổi lềnh bềnh như cá chết.

(1) Nguyên văn “nghê vi y hề phong vi mã”, một câu thơ trong bài “Mộng du Thiên Mụ ngâm lưu biệt” của Lý Bạch.

Một cái khóa Thiên Môn, một đoạn dây khóa, bên trái cực tĩnh gần như ý thiền, bên phải biến hóa khó lường khiến người ta hoa mắt.

Trong nhà thủy tạ nho nhỏ nhất thời lặng phắt như tờ, có thể nghe rõ cả tiếng kim rơi.

Không biết qua bao lâu, Triệu Minh Sâm mới nói với vẻ khó mà tin được:

– Tam ca, huynh…

Ai cũng biết con côi Đoan vương của Ý Đức thái tử là một quái thai, không thành văn không giỏi võ, cả ngày lang thang bên ngoài, thà sống những ngày nghèo khổ túng quẫn đi khắp nơi xin cơm cũng không chịu về Đoan vương phủ làm vương gia cao quý. Kiến Nguyên hoàng đế quanh năm phái người truy đuổi thì hắn chạy, chỉ thỉnh thoảng lễ Tết mới có thể bắt hắn về cung ăn Tết.

Mỗi khi nhắc tới đứa cháu này, trước tiên Triệu Uyên luôn bày tỏ “ước mơ” muốn quẳng gánh trả địa vị của mình, kế đó là vô cùng đau đớn một phen vì đứa cháu quái thai một lời khó nói hết này.

Vậy cao thủ có thể dùng một chiêu bức lui Chu Tước chúa kia là ai?

Nhưng Tạ Doãn không hề nhẹ nhàng thoải mái như vẻ bề ngoài, Chu Tước chúa dẫu sao cũng là cao thủ thành danh, dù bị thương cũng không thể khinh thường. Tạ Doãn hai lần ra tay hầu như đều dùng mười phần công lực, nơi nội tức đi qua cảm giác như có gió tây bắc thấu xương thổi qua kỳ kinh bát mạch, dù hắn không lộ vẻ đau đớn nhưng sắc mặt lại trắng nhợt thêm mấy phần.

– Đừng “huynh ta hắn” nữa.

Tạ Doãn cố nén khát vọng cuộn mình tìm nguồn nhiệt khắp nơi, tóm lấy vai Triệu Minh Sâm, nhét cậu vào lòng Bạch tiên sinh, nói ngắn gọn:

– Đi!

Mộc Tiểu Kiều đứng ngoài mấy bước ôm ngực, nhìn Tạ Doãn với vẻ mặt u ám phức tạp.

Tạ Doãn chắp tay với hắn:

– Mời Chu Tước chúa.

Mộc Tiểu Kiều biết mình không phải đối thủ của Tạ Doãn, chưa kể bên cạnh Tạ Doãn còn có một thanh Vọng Xuân Sơn chưa quay về vỏ, tuy Mộc Tiểu Kiều điên, lại thích đồng quy vu tận, nhưng không hề thích tự rước lấy nhục, thấy đại thế đã mất thì không động thủ nữa.

Tạ Doãn không có ý làm khó hắn, khách sáo gật đầu với hắn rồi kéo khóa Thiên Môn, dắt Chu Phỉ rời đi.

Hai người mới đi được vài bước, Mộc Tiểu Kiều chợt lên tiếng phía sau:

– Là Phá Tuyết đao của Lý Chủy ư?

Chu Phỉ không nhịn được quay đầu nhìn hắn.

Lần đầu tiên nàng thấy Mộc Tiểu Kiều là cách xa một sơn cốc, nhìn hắn ra tay với đám Thẩm Thiên Khu và Đồng Khai Dương, cho rằng Chu Tước chúa trong truyền thuyết đã có thể đứng vào hàng “yêu ma quỷ quái”, không phải con người.

Bây giờ, cuối cùng nàng cũng đã nhìn rõ đại ma đầu núi Hoạt Nhân Tử Nhân, phát hiện thân hình hắn cũng xấp xỉ Tạ Doãn, chỉ là một nam tử bình thường hơi gầy, dựa vào một cây cột dính máu bắn tung tóe trong nhà thủy tạ, sắc mặt trắng bệch, toàn thân nhuốm màu mệt mỏi khó tả.

Chu Phỉ không có lời gì hay để nói với đại ma đầu đầy hung danh bên ngoài này, chỉ nói:

– Không sai.

Rồi nàng nhanh chân bước theo Tạ Doãn.

Triệu Minh Sâm được đám thị vệ vây quanh đi phía trước như gặp đại địch, Tạ Doãn cách cậu xa mấy trượng nhưng không hề lập tức đuổi theo.

Hắn do dự, khẽ giải thích với Chu Phỉ:

– Ta xếp thứ ba trong thế hệ bọn ta, năm mười ba tuổi được tiểu thúc đón về Kim Lăng. Sau khi rời cố đô, ta luôn ở trong sư môn, hoàn toàn không hợp với tường cao ngói trổ chốn thành cung. Minh Sâm đang tuổi hiếu kỳ dính người, không hiểu sao lại đặc biệt dính ta, cứ gọi ta “tam ca” miết, ban ngày đi đâu cũng theo ta, tối cũng ăn vạ không chịu rời ta. Một đứa trẻ choai choai như ta mà phải dỗ thằng nhóc đuổi không đi đó, mới đầu thấy rất phiền, nhưng trong cung quá tịch mịch, tới tới lui lui rồi cũng thành quen. Bây giờ nó lớn, tâm tư cũng nhiều, có chút… Ta thấy nó gặp nạn, nhưng vẫn kìm lòng không đặng mà nhọc tâm nhiều.

Tạ Doãn cực ít nhắc đến chuyện Triệu gia, lần này thao thao bất tuyệt là điều hiếm thấy. Vì Chu Phỉ không những không ngốc mà còn rất thông minh, nghe đoạn đối thoại giữa hắn và Ngô Sở Sở thì đương nhiên hiểu Triệu Minh Sâm chính là kẻ đầu sỏ gây nên tình thế hỗn loạn trước mắt này. Tiểu tử thông minh quá lại bị thông minh hại, không cẩn thận cuốn cả bản thân vào, đúng là chết cũng đáng.

Nhưng lần này nàng bị liên lụy, ra tay bảo vệ kẻ cầm đầu bất chấp nguy hiểm chưa biết rõ, về tình về lý, Tạ Doãn đều không thể im lặng.

Nhưng Chu Phỉ không phản ứng gì với hắn, chỉ gật đầu tỏ ý đã nghe, đáp:

– Ừ.

Tạ Doãn ngớ người, không hiểu nàng “ừ” là ý gì.

Chu Phỉ nói:

– Hắn là cái thứ gì không liên quan đến ta. Ngươi muốn cứu hắn, ta muốn giúp ngươi mà thôi. Sao ngươi lắm lời thế?

Tạ Doãn quay đầu nhìn nàng, cuống họng khẽ nhúc nhích, rất muốn nói một câu “đa tạ”, lại cảm thấy hai chữ này nói từ miệng mình quá không chân thực, đành nuốt nguyên vẹn nó vào lòng, để nó đông trong Thấu Cốt Thanh lạnh lẽo thành một hộp băng hoa (2) tinh tế, cung phụng trên cao.

(2) Băng hoa: thực vật như rau, củ… nhúng vào nước để tạo một lớp băng mỏng bao bên ngoài.

Hai người nhanh chóng đuổi kịp đám Triệu Minh Sâm.

Triệu Minh Sâm lúc này đã hoàn hồn, Sở Thiên Quyền đến với khí thế hùng hổ là kẻ địch ngoài sáng, còn người sau đó hô đánh hô giết Bắc Đẩu mới là kẻ địch chí mạng của cậu.

Lần này cậu phí công bố trí một màn to, tốn rất nhiều tâm tư, không chỉ làm áo cưới cho người khác mà suýt hại luôn cả bản thân.

Trong lòng Triệu Minh Sâm như có một ngọn lửa lớn cháy hừng hực, thiêu đến mức cậu không rảnh nghĩ xem Tạ Doãn vốn nổi danh phế vật rốt cuộc bị gì “nhập”, giọng cậu nặng nề hỏi:

– Rốt cuộc là ai to gan đến thế, chẳng phải muốn thanh lý cả bổn vương hay sao?

Các thị vệ đều không dám hé răng, Huyền tiên sinh còn chạy được là tốt lắm rồi, chỉ có Bạch tiên sinh nhỏ giọng khuyên bảo vài câu vô dụng kiểu “quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ, điện hạ hãy xem lần này như một bài học”.

Nhưng chàng trai 15 16 tuổi bướng bỉnh, há nghe lọt lời khuyên? Người khác càng khuyên, ngược lại cậu càng tức giận, nói lời hung ác:

– Bổn vương mà biết kẻ chủ mưu đứng sau vụ này thì nhất định sẽ đem hắn ra băm…

– Minh Sâm, cẩn thận lời nói.

Tạ Doãn chợt cất tiếng ngắt ngang câu “băm vằm ngàn mảnh” của cậu.

Hắn dừng lại, mặt không biểu cảm nói tiếp:

– Sở Thiên Quyền là người hầu hạ thân cận Tào Trọng Côn trong cung, thân phận địa vị khác với những Bắc Đẩu khác, ông ta là tâm phúc của Tào Trọng Côn, vì sao ngàn dặm xa xôi mạo hiểm đến Vĩnh Châu, khổ tâm vất vả mưu đoạt Thận Độc ấn của Hoắc Liên Đào?

Triệu Minh Sâm nghe mấy câu không ăn nhập này, không khỏi cau mày:

– Tam ca nói những thứ này…

Tạ Doãn không để ý đến cậu, vẫn nói:

– Còn nữa, năm ngoái vì sao Tào Ninh đột nhiên phái binh đến Thục Trung, đệ không nhìn ra đầu mối gì sao? Tào Trọng Côn e là sắp không xong rồi nên mới bỏ mặc con cái tranh quyền đoạt thế, còn phái người đắc lực nhất bên cạnh mình đi truy tìm một truyền thuyết hư vô “Hải Thiên Nhất Sắc”, hòng khiến mình sống lâu trăm tuổi. Mấy ngày nay Chu tiên sinh tọa trấn nơi tiền tuyến nhưng hai bên căn bản không đánh nhau trực diện, chiến cuộc từ đầu tới cuối luôn là gió to mưa nhỏ, vì sao? Vì Thục Trung nghiêm chỉnh mà nói là địa bàn của Bắc triều, Văn tướng quân xuất quân lần này suy cho cùng là vô cớ, hiện nay Tào Ninh kéo đại quân dây dưa án binh bất động ở đó, đang tạo dựng thế lực của mình trong quân, hắn ta không rút quân, cũng không xuất quân. Hắn ta bất động, Chu tiên sinh và Văn tướng quân đều không nhúc nhích được, đệ biết đây lại là vì sao không?



– Vì Bắc triều trước mắt một bên là Tào Ninh cầm binh thận trọng, một bên là thái tử nhiều lần cầu hòa với triều ta, nếu Tào Trọng Côn có gì bất trắc thì Bắc triều hỗn loạn, với bọn thái tử mà nói, động binh là điều không may. Mấy năm gần đây tân chính của triều ta được thúc đẩy rất long đong, hoàng thượng và Chu tiên sinh đã nhổ được bao nhiêu thế lực cũ rắc rối phức tạp? Hiện tại trong triều nhìn như đồng lòng thống nhất nhưng kỳ thực mỗi bước mỗi gian nan, những người đó vì để gọt bớt quân phí, ắt sẽ tìm đủ cách cản trở trận chiến này, chống phá khắp nơi, cứ tiếp tục tranh cãi như thế, triều ta e là sẽ bỏ lỡ thời cơ Bắc phạt.

Vẻ mặt Tạ Doãn không còn nhu hòa như trước nữa, nói một hơi tới đây, ánh mắt hắn như dùi khoét vào Triệu Minh Sâm:

– Trừ phi cho hoàng thượng một lý do không thể không động binh.

Hắn nói đến đây, người nên hiểu đã kịp phản ứng.

Bạch tiên sinh chợt biến sắc, Triệu Minh Sâm cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

Màu máu trên mặt thiếu niên như thủy triều rút đi, cậu mở to mắt, hơi lộ vẻ đáng thương mờ mịt, môi động đậy, không thốt nên lời.

Tạ Doãn không hề cho cậu thời gian tạm nghỉ, nói rõ ràng từng chữ:

– Chẳng hạn như Bắc Đẩu Sở Thiên Quyền dám lén vượt biên cảnh, mưu hại trưởng hoàng tử ở Vĩnh Châu.

Triệu Minh Sâm kinh hoàng nói:

– Không thể nào! Phụ hoàng ta… không, không thể nào!

Chu Phỉ bị ép nghe chuyện phiền lòng chó má của Triệu gia, đành ngậm chặt miệng, vờ như mình không tồn tại, đồng thời trong lòng toát lên chút bi thương khó tả, nghĩ: “Cha rời nhà ngàn dặm, cả ngày ở chung với đám này là để làm gì?”

Lúc này, tựa như chuyên để kiểm nghiệm lời Tạ Doãn nói không sai, đám Triệu Minh Sâm vừa lùi ra sau núi, tiếng còi đòi mạng liền đuổi theo sát nút. Một đội nhân mã thình lình chắn trước mắt, nhìn kỹ hơn, đám người này tuy ai nấy đều lấy vải đen che mặt, mặc trang phục của người giang hồ, nhưng hành động cử chỉ lại chỉnh tề ngay ngắn, kỷ luật nghiêm minh, rõ ràng là người trong quân đội.

Bạch tiên sinh quát:

– Các ngươi thật to gan, có biết…

Người tới căn bản không cho ông cơ hội tự giới thiệu, vừa tới là động thủ, không nói câu nào, truyền lệnh toàn bộ đều bằng còi, tiếng còi chói tai vang khắp nơi, gần thì có người lao tới đánh như bánh xe, xa thì có cung tiễn thủ mai phục, rất có ý tận diệt toàn bộ người nơi đây.

Chu Phỉ giơ ngang đao chặt một mũi tên bắn về hướng Triệu Minh Sâm, nghiêng đầu nhìn thiếu niên tựa như đã trải qua trời long đất lở, hỏi:

– Không biết chút xíu võ công nào à?

Lòng Triệu Minh Sâm đầy phẫn uất không thể phát tiết, giận cá chém thớt phẫn nộ trừng nàng.

Loại nhãi con nghe không hiểu tiếng người lại khó đánh như vầy Chu Phỉ thấy nhiều rồi, Lý Thịnh lúc nhỏ chính là nhân tài trong số đó, nàng không thèm để ý mấy cái nhìn phẫn nộ đấy đâu. Chu Phỉ nghiêng người di chuyển vài bước, dây xích dài của khóa Thiên Môn bỗng chốc quấn quanh người Triệu Minh Sâm, lôi cậu sang bên cạnh mấy bước.

Nàng nói:

– Biết mà còn đứng đực ra đó, muốn chết à?

Triệu Minh Sâm đâu có từng bị nghẹn như vậy bao giờ, lập tức giận sôi lên, trợn mắt căm tức nhìn Chu Phỉ.

Lúc này, một tiếng nổ lớn vang lên kinh thiên động địa, cả mặt đất đều chấn động theo, bụi đá trên núi rơi ào ào, không ít thị vệ bị thương suýt đứng không vững, khói đặc bốc lên từ sơn trang, trong nháy mắt ánh lửa ngút trời.

Không ngờ họ còn chôn sẵn hỏa dược và dầu hỏa!

Quá độc ác rồi!

Tim Chu Phỉ lỡ nhịp, thầm nghĩ: “May mà bảo bọn Dương Cẩn rời đi sớm, bằng không há chẳng phải là chết ở đây sao?”

Lúc này, các thị vệ của Minh Sâm cố mở ra một con đường, người dẫn đầu cao giọng:

– Điện hạ, bên này!

Đám người họ tuy có cao thủ hàng đầu như Tạ Doãn bảo vệ, Chu Phỉ, hai vị tiên sinh Bạch – Huyền và các thị vệ bên cạnh Minh Sâm ai nấy đều võ công không tầm thường nhưng dẫu sao cũng ít người, khi đối mặt với thiên quân vạn mã, dù là cao thủ cũng chỉ có thể tự vệ, bèn không ham chiến, nhanh chóng mở một lỗ hổng nối đuôi nhau ra.

Chạy khỏi đường được mấy dặm, vào trong núi, đột nhiên, Tạ Doãn ngừng bước, quay đầu khoát tay, đám quạ trong rừng kêu ỏm tỏi bay cao lên như chịu kinh hãi, cách đó không xa có tiếng bước chân vọng tới, hướng về phía trước bọn họ.

Tạ Doãn nói, mặt không cảm xúc:

– Ta có linh cảm chẳng lành.

Tạ công tử tự đặt cho mình tên tự là “Mốc Mốc”, viết tiểu khúc tên “Hàn nha thanh”, đủ thấy có duyên phận khắng khít với quạ, há miệng là có hiệu quả xui xẻo tuyệt diệu y như loài chim đen đó, Chu Phỉ chưa kịp hỏi thì thấy một đám áo đen vọt ra khỏi rừng rậm, người theo sau lại là lão thái giám Sở Thiên Quyền!

Vừa thấy mặt nhau, hai bên đều sững sờ, họ lại bị cùng một người qua đường dồn ép lại cùng nhau.

Diễn giải một cách sinh động thế nào là oan gia ngõ hẹp!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.