Hữu Phỉ

Chương 46: Chương 46: Thanh Long




Chu Phỉ không né không tránh nhìn lại ánh mắt người thanh niên kia, mặt không cảm xúc, nhai kẹo.

Dáng vẻ thanh niên trên ngựa có thể nói là thanh tú, chỉ là mặt quá nhỏ dài, chân mày mảnh thành một đường, hầu như quét vào thái dương, nhìn vô cùng âm nhu, cằm hơi nhọn, môi mỏng, thêm vào đó là đôi mắt tựa mang theo chất độc, nhìn ai cũng giống như có mối hận giết cha cướp vợ với người ta, là “thiên đình bất bão mãn, địa các bất phương viên” (1) điển hình, ngoại hình tựa như chiếu theo hình mẫu “cay nghiệt bạc bẽo” trong sách tướng dân gian mà phát triển.

(1) Chế từ câu “thiên đình bão mãn, địa các phương viên”, là câu nói về tướng tá con người, nghĩa là ‘đỉnh trán và cằm đầy đặn phúc hậu’, còn anh này thì ngược lại.

Người thanh niên kia phách lối quát mắng:

- Thứ lo chuyện bao đồng ở đâu ra?

Chu Phỉ vốn định đáp trả một câu “Ta tưởng là yêu nghiệt phương nào, hóa ra là chuột thành tinh”, kết quả lời đến bên mép lại không nói ra được___tên Tạ Doãn kia không biết mua thứ kẹo gì mà làm dính chặt răng nàng rồi.

Chu Phỉ vừa gặp chuyện bất bình rút đũa tương trợ, thực không tiện móc kẹo ra trước mặt mọi người, đành phải âm u lườm Tạ Doãn, cao thâm khó dò bưng chén trà bên cạnh lên súc miệng.

Tạ Doãn không hiểu gì cả, còn tưởng nàng sau khi trải qua kiếp nạn sinh tử thì chững chạc lên không ít, trong lòng than thở: “Bao nhiêu người già bảy tám mươi tuổi cũng không quản được miệng mình, nàng còn nhỏ tuổi mà có thể nhịn được miệng lưỡi, thực không dễ dàng.”

Tạ Doãn hiểu lầm Chu Phỉ sâu sắc, cười híp mắt chắp tay nói với xuống dưới lầu:

- Vị huynh đài này phong thái bất phàm, một tay “Tứ Minh Tiên” xuất thần nhập hóa, hà tất chấp nhặt với một tiểu hài tử mắt lé chặn đường?

Lời vừa nói ra, không ít người trong khách điếm sắc mặt không bình thường, không lo xem náo nhiệt nữa mà thi nhau lặng lẽ lùi đi.

Chu Phỉ chẳng hiểu mô tê gì, thấy Tạ Doãn mắt thì nhìn dưới lầu nhưng ngón tay thấm nước viết lên bàn hai chữ “Thanh Long”. Nàng ngẩn người_____trong sơn cốc, lúc tình cờ gặp Thẩm Thiên Khu, nàng từng nghe ông nói rằng trên núi Hoạt Nhân Tử Nhân có bốn kẻ đầu lĩnh, chia nhau lấy “tứ tượng” làm tên mình, Mộc Tiểu Kiều chính là “Chu Tước”.

Người thanh niên dưới lầu hẳn không phải “Thanh Long chúa”, bằng không sẽ không bị một chiếc đũa của nàng đánh rớt roi, nhưng thấy dáng vẻ kiêu ngạo của hắn ta thì chắc cũng là người có địa vị dưới trướng Thanh Long.

Thanh niên trên ngựa cau mày, vừa định mở miệng thì người đi cùng bên cạnh đã chậm rãi duỗi ra một bàn tay ngăn lại.

Người kia từ từ gỡ đấu lạp trên đầu xuống, lộ ra khuôn mặt già nua, đôi mắt đục ngầu quét qua Chu Phỉ một vòng, rơi vào Tạ Doãn, khàn khàn cất tiếng:

- Thiếu gia nhà ta tính tình không tốt, đi đường vội vã, đã đắc tội nhiều, xin nhận lỗi với chư vị.

Người thanh niên kia ở bên cạnh dường như không vui, cụp mặt, nheo mắt nhìn ông lão, cười lạnh.

Chưởng quỹ khách điếm Tam Xuân vội ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài, hai tay xách tiểu nhị dưới đất lên, vái thật sâu nói:

- Không dám không dám, cản đường của tôn giá, đúng là có lỗi.

Một lão tùy tùng, một chưởng quỹ mập, khách sáo qua khách sáo lại, một người trên ngựa, một người dưới đất, “xin lỗi” lẫn nhau nửa ngày, mãi đến khi ngựa của người thanh niên không kiên nhẫn phì mũi, người thanh niên lạnh lùng nói:

- Hai vị lạy xong chưa?

Chưởng quỹ vội mang người làm của mình tránh đường, nói:

- Mời ngài.

Thanh niên không thèm nhìn ông, trở mình xuống ngựa, tùy tiện vứt dây cương, ông lão phía sau dùng hai tay bắt được, như một gia bộc tận trung chức trách.

Thanh niên không coi ai ra gì đi vào khách điếm, đầu tiên chỉ vào Chu Phỉ ở lầu hai nói:

- Ta trước giờ luôn khoan dung với nữ nhân, xem như ngươi tốt số, đối với chuyện lần này, ngươi xuống đây dập đầu với ta một cái, ta sẽ không so đo với ngươi nữa.

Vẻ mặt Chu Phỉ kinh ngạc, có chút không hiểu, khó khăn lắm mới nuốt cục kẹo kia xuống, vội hỏi Tạ Doãn:

- Ngươi nhìn rõ chứ? Hồi nãy là ta đánh hắn hay hắn đánh ta?

Vết nước hai chữ “Thanh Long” vẽ trên bàn chưa khô, chỉ còn thưa thớt vài nét, hợp thành chữ “nguyệt vưu” (2), thấy nàng chỉ dăm ba câu là có vẻ muốn đánh nhau, Tạ công tử thầm nghĩ: “Vừa muốn nói đã trầm ổn hơn không ít, haiz, đúng là khen không nổi.”

(2) Chữ “Thanh Long” (青龙) bị mất khúc trên, thành chữ “nguyệt vưu” (月尤), không có nghĩa gì.

Tức thì hắn cũng đành ngậm miệng không nói, dành thời gian cào hết mì còn lại vào bụng, chuẩn bị xả thân bất cứ lúc nào… la cố lên trợ uy cho quân tử.

Thanh niên mặt trắng tức giận mày dựng thẳng, vênh mặt hất hàm nói với ông lão bên cạnh:

- Bắt nha đầu thối kia lại cho ta!

Ông lão chần chừ.

Thanh niên mặt trắng nhảy chân nói:

- Ông đi hay không đi?

Ông lão thở dài, từ từ rút đoản kiếm ra khỏi tay áo____đoản kiếm bình thường hoặc nhẹ hoặc linh hoạt là sở thích của thích khách nhưng đoản kiếm trên tay ông có chuôi kiếm vô cùng dày nặng, người có tay nhỏ sợ là không nắm hết một vòng, mặt trên khắc mấy con bàn long sống động, đuôi bám vào chuôi kiếm, há mồm như muốn cắn người.

Ánh mắt Tạ Doãn quét qua, đột nhiên nói:

- Công phu trên tay lão Cửu Long thiên hạ vô song, từ bao giờ lại phải vâng vâng dạ dạ với một hậu bối thế?

Ông lão lắc đầu nói:

- Chủ thượng có lệnh, không thể trái, vị công tử này, cô nương, đắc tội.

Lời chưa dứt, ông lão vọt lên từ đất bằng, nháy mắt đã tới lầu hai, đoản kiếm ra khỏi vỏ kêu như rồng ngâm, nhắm thẳng vào Chu Phỉ, ông lão này tuyệt đối không tốt lành gì, câu trước còn nói rất khách sáo mà ngay sau đó đoản kiếm trong tay đã như rắn độc rời hang, căn bản không cho người ta cơ hội phản ứng.

Nếu là Chu Phỉ của mấy tháng trước gặp ông có lẽ vừa gặp mặt đã bối rối.

Nhưng sau khi được thấy Chu Tước chúa, Bắc Đẩu thậm chí là Khô Vinh thủ, Chu Phỉ tựa như một cái cây bị vô số tuyệt đại cao thủ kéo nảy mầm, sớm đã khác xa nha đầu nhà quê không rành thế sự ở 48 trại kia, nàng không thèm trốn, vẫn ngồi nguyên trên băng ghế dài như cũ, giơ ngang đao chống lại đoản kiếm, duỗi chân đá Tạ Doãn và cả cái ghế đối diện ra xa hơn hai thước, đỡ bị hắn làm vướng víu, liền sau đó cổ tay nàng xoay nhẹ, trường đao xẹt qua sáng loáng, dán vào khuỷu tay ông lão, từ dưới xốc lên.

Tạ Doãn thong thả ngồi trên ghế ngoài mấy trượng, dứt khoát co chân lên, miệng vẫn không chịu yên:

- Để ý càn khôn trong chuôi kiếm ông ta.

Vừa nói xong, cổ tay “lão Cửu Long” “ầm” một tiếng, vặn ra một góc độ rất dọa người, tiếng “chíu chíu” từ miệng rồng há to vút qua, hai miệng rồng trên chuôi kiếm chợt bắn ra mũi tên nhỏ dài cỡ bàn tay, một cái bắn về phía Chu Phỉ, một cái bắn về phía miệng lừa họ Tạ.

Tạ Doãn vừa thấy, lão già chết tiệt này thật bá đạo, ngay cả người xem náo nhiệt cũng đánh, hắn dịch về bên cạnh nửa thước, hiểm hóc tránh được mũi tên ngắn kia nhưng ghế dựa mất thăng bằng, hắn trực tiếp ngồi luôn dưới đất.

Tạ Doãn cũng không tức giận, dứt khoát co hai cái chân dài không chỗ để, khoanh chân ngồi dưới đất, lảm nhảm nói:

- Lão nhân gia à, phàm chuyện gì quá cũng hết, duyên phận đương nhiên đã hết lâu rồi, ngài không khuyên nhủ người nhà, ngược lại buông xuôi bỏ mặc, nối giáo cho giặc, thực là phong độ cao nhân sai lầm.

Chu Phỉ nhún mũi chân phóng lên bàn, mũi tên nhỏ xẹt qua đế giày nàng ghim vào bàn, một mũi chưa tính, chỉ nghe “chíu chíu” mấy tiếng, mũi tên ngắn liên tiếp lao ra.

Phù du trận có thể kéo khắp thiên địa, cũng có thể di chuyển trong một tấc vuông, thân pháp Chu Phỉ khiến người ta nhìn hoa cả mắt, cả lầu hai bỗng chốc chẳng còn ai.

Lúc này bỗng dưng có người cất giọng nói:

- Dừng tay!

Lão Cửu Long nghe người này lên tiếng, sắc mặt phút chốc thay đổi, không để ý tới Chu Phỉ nữa, ngay cả cầu thang cũng chưa kịp xuống, hai chân giẫm một cái, dùng chiêu “Thiên Cân Trụy” có tính phá hoại cực mạnh, trực tiếp giẫm vỡ gỗ lầu hai, rơi xuống lầu một, chắn trước mặt tên tiểu bạch kiểm kia.

Chu Phỉ thầm nghĩ: “Ngươi kêu ta dừng là ta dừng à, ngươi là cái thá gì?”

Nàng tức khắc muốn đuổi theo nhưng bị Tạ Doãn không biết bò dậy từ khi nào kéo lại:

- Anh hùng đợi đã, cho người ta nói hai câu với.

Một hán tử 36 37 tuổi chậm rãi từ sau bếp đi ra, người đó cao gầy, đeo tạp dề, dưới hai khuỷu tay xỏ vào hai bao tay dính dầu mỡ, là trang phục đầu bếp. Mặt và tay lộ ra ngoài của hắn rất sạch sẽ, không biết tại sao, cả người có vẻ vô cùng chán nản uể oải, không chút tinh thần.

Tạ Doãn nhỏ giọng nói:

- Hóa ra tương này không phải do bà chủ làm.

Chu Phỉ tra đao vào vỏ ngay trước miệng hắn, ý bảo hắn câm miệng.

Đầu bếp kia khom người thi lễ nói với chưởng quỹ:

- Xin lỗi chưởng quỹ, rước lấy phiền phức cho ngài rồi.

Chưởng quỹ xua xua bàn tay vừa trắng vừa mập, muốn nói gì đó nhưng chỉ thở dài.

Đầu bếp từ từ cuốn bao tay trên hai cánh tay xuống để một bên, ngước mắt nhìn tiểu bạch kiểm được lão Cửu Long bảo vệ phía sau, nói:

- A Bái, oan có đầu nợ có chủ, đừng liên lụy người không liên quan.

Tiểu bạch kiểm tên “A Bái” kia nghe xong, ngoài cười trong không cười nói:

- Tốt, nói vậy là ngươi ra trả nợ?

Đầu bếp nhìn hắn đầy thâm ý:

- Ngươi nói đi.

Tiểu bạch kiểm cười nói:

- Chuyện này dễ thôi, ta không cần mạng ngươi, trước tiên ngươi chặt cánh tay phải của mình trước mặt ta, sau đó lại tự đoạn kinh mạch, quỳ dưới đất dập đầu 80 cái với ta, để ta đâm ngươi ba đao sáu lỗ, ân oán trước kia của chúng ta xem như chấm dứt!

Hắn nói đến đây, bên ngoài khách điếm Tam Xuân chợt xuất hiện một đám đông, trên tay áo người nào cũng thêu một con ác long há mồm muốn cắn người, đôi mắt to trắng dã trợn trừng nhìn chằm chằm.

Những người khác trong khách điếm thấy người tới không tốt thì thi nhau lùi vào trong góc, chừa ra một khoảng trống ở giữa.

Chu Phỉ từ khi thấy hành động của Mộc Tiểu Kiều, thực sự không có ấn tượng tốt gì với “núi Hoạt Nhân Tử Nhân”, nàng cảm thấy tên tiểu bạch kiểm này không chỉ dọc đường hại người mà còn vô cùng đáng ghét, ngay cả tư thế thở cũng rất khiến người ta muốn đánh.

Lý đại đương gia từng nói, cầm đao không dám rút, không bằng đưa cho người ta xắt dưa___huống hồ lão Cửu Long này vừa nãy chẳng phân thị phi đã động thủ, không tính là không dính líu với nàng.

Chu Phỉ dạo này tâm trạng tích tụ, dứt khoát tung người nhảy xuống lầu, hướng trường đao xuống đất.

Đầu bếp rũ mi mắt, đi về trước một bước, tiểu bạch kiểm kia lập tức lùi một bước, thấy thế, đầu bếp nở nụ cười, dừng bước, nhẹ giọng nói:

- Vậy cũng không sao, ta và ngươi quay về, muốn giết muốn róc tùy ngươi, đừng quấy rầy người ta.

Chưởng quỹ chợt nói:

- Khoan, khoan động thủ, chư vị đại gia, làm ơn, ngài xem, tiểu điếm của tôi chỉ có một đầu bếp, ngài đưa đi rồi thì tôi đi đâu tìm một người nữa đây?

Ông vừa nói vừa tiến lên chắp tay trước mặt tiểu bạch kiểm.

Tiểu bạch kiểm cười lạnh, đưa tay về phía ngực ông:

- Ta quản ngươi…

Một ngón tay Chu Phỉ cắm trên vỏ đao, đang định ra tay thì thấy chưởng quỹ mặt tròn đưa tay kéo, đẩy cánh tay tiểu bạch kiểm đi chỗ khác, tiểu bạch kiểm giống như bị thứ gì đó hút vậy, lảo đảo mấy bước về phía trước, phút chốc đã bị người ta khống chế.

Chưởng quỹ chụp nửa cánh tay hắn, không biết dùng thủ pháp gì mà tiểu bạch kiểm đau đến mức đầu đầy mồ hôi lạnh, nhưng hắn ta vẫn bướng bỉnh, sau một tiếng rên thì cắn răng không lên tiếng nữa.

Chu Phỉ không ngờ còn có loại biến cố này, nàng rụt tay lại, chếch vỏ đao lên “cạch” một tiếng thu đao về.

Tạ Doãn từ tốn nói bên tai nàng:

- Cái nơi quỷ quái không ai quản dưới chân Hành Sơn này, yêu ma gì cũng có, cô tưởng chỉ dẻo mồm là có thể sống sao? Cô có thấy đôi tay của chưởng quỹ không?

Chu Phỉ lắc đầu.

Tạ Doãn thấy mắt nàng mở vừa tròn vừa lớn, hàng mi nhỏ nơi đuôi mắt hơi vểnh, vô cùng đáng yêu, trái tim bỉ ổi lại rục rà rục rịch, cố ý đùa nàng, nói rất không đứng đắn:

- Nói câu êm tai đi, ta sẽ cho cô biết.

Chu Phỉ:

- …

Nàng nhấc chuôi đao gõ vào dưới sườn Tạ Doãn:

- Có nói không?

Tạ Doãn bị nàng gõ khom eo, suýt cắn lưỡi, thấy nàng như cười như không lườm mình thì vội nói:

- Nói nói nói, anh hùng xin tiết kiệm sức___khách điếm này không lớn mà khách lại đông, theo lẽ thường thì luôn là chưởng quỹ làm tiểu nhị, người làm làm việc nặng nhưng cô nhìn chưởng quỹ kia xem, nhiều lần tự mình làm các việc nặng như đóng cửa quét tước lau bàn, người làm việc nặng thì đương nhiên lòng bàn tay sẽ bị chai nhưng cô không thấy đôi tay kia quá nhỏ sao?

Chu Phỉ đúng là chưa từng để ý, nghe vậy sững sờ, bèn nhìn kỹ lại, thấy đôi tay của chưởng quỹ trắng trẻo như mỡ dê, làn da còn mịn hơn cả Ngô Sở Sở, khi túm cổ tiểu bạch kiểm thì trên mu bàn tay ngay cả gân xanh cũng không thấy, ông vẫn không nóng không lạnh cười nói:

- Cảm phiền, cảm phiền, chư vị chắn cửa khiến ta đây sáng sớm không thể làm ăn, xin các đại gia thông cảm cho tiểu nhân, xin lạy tạ.

Ông nói, hơi khom người xuống, gương mặt của tiểu bạch kiểm hơi vặn vẹo, đỏ tím theo động tác của ông, đầu bếp lộ vẻ không đành, tiến lên một bước, định nói gì đó thì lại nhớ chưởng quỹ là ra mặt cho mình nên đành nuốt vào.

Ánh mắt lão Cửu Long nhấp nháy chốc lát, ông lấy trong ngực ra một lá cờ nhỏ, giơ tay cắm lên cửa.

Tạ Doãn lẩm bẩm:

- Đại sự không hay rồi.

Chu Phỉ chưa kịp hỏi thì thấy lão Cửu Long đột nhiên ra tay, một phát túm lấy một thương nhân đến ở trọ đang ngồi trong góc, mấy hộ vệ áp tải theo bên cạnh thương nhân sững sờ, không ai phản ứng kịp, trơ mắt nhìn ông xách chủ nhân nhà mình như xách một con gà con bèn thi nhau cầm lấy binh khí nhưng không ai dám ra tay trước.

Sắc mặt đầu bếp trầm xuống, nói:

- Các người làm gì thế?

Lão Cửu Long vẻ mặt bất đắc dĩ, than thở:

- Chưởng quỹ chân nhân bất lộ tướng, vừa ra tay là bắt thiếu chủ nhà ta, lão hủ bó tay hết cách, không cứu được người về, nếu có yêu cầu, chưởng quỹ chắc chắn sẽ đưa ra yêu cầu mà lão hủ không làm chủ được, hoặc là “bảo vệ bất lực” hoặc là “làm việc bất lợi”, một trong hai cái, tội danh của lão hủ chắc chắn sẽ có, với tính khí của chủ thượng nhà ta, cái mạng già này đương nhiên không giữ được, vậy chưởng quỹ chính là kẻ thù giết lão hủ, một lão phế vật như ta, chuyện khác không làm được, đành phải báo thù cho mình trước, chư vị bỏ tiền ở trọ chính là cùng kinh doanh với kẻ thù ta, như vậy tính vào tội liên đới cũng không có gì không thỏa đáng.

Lời ông còn chưa dứt, hai tay đã đột nhiên phát lực, thương nhân qua đường xui xẻo kia không kịp kêu một tiếng đã ngoẹo đầu tắt thở.

Lão Cửu Long vứt thi thể:

- Cờ Thanh Long ở cửa, nơi này chỉ được vào không được ra, chỉ giữ người chết không giữ người sống, các ngươi còn chờ cái gì?

Đám đông ngoài khách điếm nghe vậy lập tức vọt vào, bao vây cả chưởng quỹ và khách trọ trong cái khách điếm nho nhỏ này.

Chu Phỉ:

- …

Ở khách điếm cũng có thể bị tội liên đới, móa nó nàng trêu ai chọc ai thế này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.