Hữu Phong Minh Lang Quyển 1 Phong Khởi Vân Dũng

Chương 10: Chương 10: Ẩ N G I Ả




CHƯƠNG 9: Ẩ N G I Ả

Phương Đình Quân ngoái đầu lại nhìn theo bóng lưng của hắn một lát, buông hơi thở dài. Y nhanh bước trở về phòng mình, chợt thấy năm chén trà trên bàn đã được xếp thành một con chữ. Lập tức y run người lên, nhỏ giọng nhíu mày hỏi: “Sao phải gấp gáp như vậy?” Y có ngờ đâu người bên mình tới tiếp ứng lại ẩn ấp bên trong vương phủ. Tiếng đàn vừa mới thoảng vẳng ra mà người của Truy Phong đã tới rồi, cũng đã truyền đạt lại lệnh thúc giục từ người có cấp bậc cao nhất của tổ chức.

Phương Đình Quân mở cuộn giấy mà A Lý Bất Ca đưa cho y ra, đọc thấy trên giấy viết qua quýt mấy hàng: Nửa đêm canh ba, trong hậu hoa viên, không gặp không về. Phương Đình Quân đọc xong thì dùng ngọn đèn dầu đốt tờ giấy đến trụi hẳn, trong lòng nghĩ ngợi vì sao gã Vương gia này lại muốn gặp mặt mình giữa đêm giữa hôm. Nhưng khi đến giờ, y vẫn theo đúng hẹn mà đi.

Phương Đình Quân thổi tắt đèn đóm, nương theo bóng đêm mà chuồn ra khỏi song cửa. Y phát hiện thấy thị vệ rải khắp nơi theo lối mình đi, canh giữ dày đặc. Tới hậu hoa viên, y thấy A Lý Bất Ca đang ngồi một mình trong đình nghỉ mát. Y ngần ngừ giây lát rồi hiện thân bước về phía đình.

“Ngươi đã tới rồi” A Lý Bất Ca mỉm cười.

Phương Đình Quân cười đáp: “Làm sao ta dám lỡ hẹn với Vương gia?”

“Ngồi đi.” A Lý Bất Ca rót cho y một chén rượu rồi bình thản nói: “Khi ở Đại Hoạch đã vội vàng từ biệt, vẫn nhớ vẫn nghĩ về Đình Quân lắm đấy.”

Phương Đình Quân nhấc chén rượu lên đạm nhiên bảo: “Nửa đêm nửa hôm Vương gia cho gọi Đình Quân đến đây, chắc hẳn không phải là vì ôn lại chuyện cũ.”

“Xem chừng Đình Quân không nhớ đến ta như ta vẫn nhớ đến ngươi rồi.” A Lý Bất Ca nói, rồi ánh mắt hắn phóng ra mặt hồ đen nhung dưới mái đình. “Khinh công của Đình Quân thật sự quá giỏi, từ chỗ ngươi ở cho đến hậu hoa viên, Hốt Tất Liệt an tháp đã cho bày bố tổng cộng mười tám lần canh phòng. Vậy mà không có kẻ nào phát hiện Phương Đình Quân tiến vào vùng cấm này.”

Hắn ta duỗi lưng ra, “Nói tới chuyện này khiến cho người ta thấp thỏm không yên. Ở hậu hoa viên này có một gian phòng.” Hắn cười chỉ tay về một hướng, bảo: “Phải, chính là gian phòng kia đấy. Vua cũ của nước Đại Lý đã dâng lên một phần tấm bản đồ địa thế của Đại Lý, để ta ba hôm sau sẽ đưa về Lợi Châu. Nếu người Hán cũng phái ra được một tên hiệp khách có khinh công giỏi như Phương Đình Quân thì chẳng phải là rất đáng lo âu đó sao?”

Phương Đình Quân chỉ mỉm cười chăm chú nhìn A Lý Bất Ca đang ôn tồn lễ độ. Y nói: “Thì ra Vương gia muốn tham khảo khinh công của Đình Quân.”

Vẻ ưu phiền hiển hiện trên khuôn mặt anh tuấn của A Lý Bất Ca, hắn than thở: “Vân Nam vốn có địa thế rất đỗi phức tạp, không dễ dàng hành quân đi qua vùng này. Nhưng nếu có một phần của tấm địa đồ đó thì Tứ ca của ta nhất định sẽ khuyên đại ca nên tấn công nhà Tống cho kịp thời điểm. Đến lúc đó máu sẽ chảy thành sông, sinh linh đồ thán.

“Vương gia từ bi.” Phương Đình Quân cười nhạt.

A Lý Bất Ca cầm chén rượu đưa lên, nhẹ nhàng nói: “Chí hướng của Tứ ca đối với nhà Tống đã bất di bất dịch, phải đoạt lấy cho bằng được. Ta sợ rằng nước non ngàn dặm đẹp tươi này sẽ trở thành một bãi đất khô cằn.” Chén rượu đã nhấc lên, hắn nhấp môi một hớp. “Anh tài của Tứ ca dù rằng cao ngất ngút trời, nhưng tiếc thay quá ham chém giết. Đình Quân có đồng ý bắt tay cùng ta bảo toàn sự an bình của giang sơn này hay không?”

Phương Đình Quân run lên một cái, thất thanh kêu lên: “Vương gia, vừa nói gì đó?” Y ngoáy ngoáy lỗ tai rồi cười cười, “Gần đây không biết vì sao mà lỗ nhĩ của ta luôn không được thông.”

A Lý Bất Ca cười ha hả mà nói “Nhất định là do Đình Quân mệt mỏi rồi, vậy thì sớm trở về nghỉ ngơi đi.”

Phương Đình Quân mỉm cười đẩy chén rượu đi mà cáo từ. Y còn chưa bước qua khỏi mái đình đã nghe thấy A Lý Bất Ca khẽ cười bồi thêm một câu phía sau lưng: “Đình Quân, lần trước ta có thấy cả một gã hầu da trắng, mắt hí của ngươi, sao hôm nay không gặp nữa?”

Phương Đình Quân nghe thấy thì mắt rắn đanh, y mỉm cười một cái, quay người bỏ đi không hề đáp lại.



Tinh mơ hôm sau, Hốt Tất Liệt sai người đưa tới một lượng các bức tranh chữ xưa, nhạc phổ xưa, trong đó có rất nhiều những tuyệt tác còn chấn động thế gian. Thậm chí, còn có quyển nhạc phổ của bản Tiêu Thiều trong truyền thuyết. Khi Phương Đình Quân trông thấy bản nhạc phổ cũ xưa, sờn mòn đó thì suýt nữa đã lao bổ ra khỏi ghế ngồi. Y không biết được Hốt Tất Liệt đã tìm ở đâu được khúc phổ từ thưở đàn tranh còn ở thời kỳ sơ khai như vậy. Trừ nhạc phổ ra, Hốt Tất Liệt còn sai người mang tới một chiếc đàn thất huyền Tiêu Vĩ. Hốt Tất Liệt cười nhẹ nhàng bảo Phương Đình Quân rằng. “Tần thương âm khúc rất bi thương, không thích hợp cho ngươi đàn.”

Dường như bản thân Hốt Tất Liệt cũng rất sành sõi chuyện cầm kỳ thi họa của người Hán. Hắn cùng Phương Đình Quân đàm luận về các bức tranh vẽ, huyên thuyên rôm rả ra trò. Suốt ngày hắn cùng Phương Đình Quân gảy đàn, vẽ tranh, dường như chẳng có việc gì khác phải làm. Phương Đình Quân hồ như cũng quên hết cả những gì đang ở phía trước, mỗi ngày đều nghiên cứu bản phổ Tiêu Thiều nọ thật kỹ lưỡng. Y đánh đàn, Hốt Tất Liệt mượn một loại nhạc khí khác để hòa tấu, tiếc thay phong cách âm điệu của Tiêu Thiều quá cổ xưa. Nếu phối cùng tiếng tiêu thành ra quá quạnh quẽ, phối với tiếng địch lại lạc lõng đi. Dù Hốt Tất Liệt có dùng loại nhạc khí nào cũng không thể nào xứng được với Tiêu Thiều. Cuối cùng hắn cười khổ mà nói: “Hay là, khúc này nên độc tấu chăng?”

Mắt hắn đã chìm trôi mê mải vào khúc nhạc từ Phương Đình Quân. Thoắt nhiên đưa tay vuốt ve mái tóc của y, hít thật sâu, bảo: “Đình Quân, chúng ta cứ sống thế này thôi, nhé?”

Phương Đình Quân ngừng tay, đứng dậy, lặng lẽ tránh ra khỏi bàn tay của Hốt Tất Liệt. Y đi tới trước bàn rót một chén trà mà nói: “Sao lại không tốt chứ? Ta nguyện được thế này đời đời, kiếp kiếp.”

Hốt Tất Liệt cúi đầu ngẫm nghĩ, lát sau thì cười: “Đời đời, kiếp kiếp thì nhiều quá. Ta chỉ cần cuộc đời này thôi đã tốt lắm rồi.”

Cầm chén trà trong tay, Phương Đình Quân không đáp. Bên tai y lạo xạo tiếng chân bước dần đi xa của Hốt Tất Liệt. Y bước đến bên chiếc đàn tiêu vĩ, dùng một tay gảy lên một từ khúc kỳ lạ không kém, nét mặt không chút xao động.

Đêm đó, Hốt Tất Liệt cùng Phương Đình Quân ăn tối xong, Phương Đình Quân đề nghị muốn đến thăm Tiết Ức Chi một chốt. Hốt Tất Liệt sửng sốt rồi cười: “Tốt lắm.” Từ lúc về tới Đại Lý đến nay, hắn vẫn viện cớ Tiết Ức Chi cần tĩnh dưỡng mà ngăn cản Phương Đình Quân tới thăm. Nhưng mà hôm nay lại thẳng thắn đáp ứng yêu cầu của Phương Đình Quân.

Tiết Ức Chi đang nằm trên giường, dáng vẻ vẫn rất đỗi yếu ớt như vừa qua khỏi cơn bệnh nặng. Mặt mũi hắn tái nhợt, nhưng khi nhìn thấy Phương Đình Quân vui vẻ lắm, muốn gượng dậy lại bị Hốt Tất Liệt đẩy về giường trở lại. “Đình Quân đến chổ đệ đàn mấy khúc nhạc, đệ an tâm nằm trên giường lắng nghe là được rồi.”

Phương Đình Quân mỉm cười, bày đàn ra mà gảy đôi ba khúc. Hắn thấy dung nhan anh tuấn của Tiết Ức Chi khẽ nghiêng qua trước giường, khuôn mặt vì bệnh tật mà tỏ ra mỏi mệt nom có đôi chốc xiêu lòng. Y không khỏi mỉm cười, một khúc nhạc cổ chảy trôi dưới bàn tay.

Hốt Tất Liệt nghe khúc mà nghĩ buồn cười. Đó là khúc “Cỏ dại ngoài đồng” trong phần Trịnh Phong của Kinh Thi:

“Ngoài đồng cỏ mọc lan ra,

Mịt mù sương khói đậm đà rớt rơi.

Đẹp thay bỗng có một người,

Mắt trong mày đẹp, xinh tươi dịu dàng.

Tình cờ ta gặp được nàng,

Thật là thích hợp mơ màng bấy lâu.”Hắn biết tỏng Phương Đình Quân đang có ý ngầm so sánh Tiết Ức Chi với cô gái xinh đẹp nọ, nên muốn đọc hẳn bài thơ kia ra để lật tẩy trò đùa dai của Phương Đình Quân. Nhưng lúc hắn ngước lên bỗng nhiên phát hiện, Phương Đình Quân và Tiết Ức Chi đang nhìn nhau mỉm cười, quả thật đã thấu tâm ý nhau từ sớm. Trong lòng hắn không tránh khỏi một cơn đau nhói.

Sau khi Phương Đình Quân cáo từ ra đi, còn lại hai người bọn họ trầm lặng một hồi lâu. Rồi Hốt Tất Liệt mới mỉm cười: “Thủy chung y không thể nào từ bỏ được đệ.”

“Vương gia, ngài có nghĩ lầm rồi hay không?” Tiết Ức Chi nhắm mắt lại, thở dài.

Hốt Tất Liệt đứng dậy rót một chén trà cho Tiết Ức Chi. “Ức Chi này, ta sợ rằng mình đã đoán đúng rồi. Nếu như thế thật, ta biết phải làm sao với y đây?”

Tiết Ức Chi tỏ vẻ kinh ngạc vô cùng. Hốt Tất Liệt ở trước mặt lúc này đây không phải là người mà hắn quen thuộc. Trên mặt Hốt Tất Liệt là vẻ thấp thỏm không yên, thêm cả sự nghi hoặc cả một chút nỗi khủng hoảng. Hốt Tất Liệt vội vã hít sâu một hơi mới thở hắt ra, nói: “Đêm nay đệ cũng phải tỉnh dậy đi, việc này nên chấm dứt một lần cho xong.” Nói rồi, hắn đẩy cửa bước ra ngoài.

Tiết Ức Chi nhìn đám tua rua treo trên giường, hồi lâu sau một hơi thở loang dài.



Sương đêm lạnh lẽo mịt mù, một bóng đen nháng lên trong hậu hoa viên, bóng dáng của y nháng lên rồi vụt mất quỷ mị như ma. Cánh cửa phía bắc của hậu viên bị đẩy ra chậm chạp. Hắc y nhân nhón bước đi vào phòng trong. Đó là một gian phòng rất lạ lùng, bên trong hoàn toàn trống trải không có bất kỳ thứ gì, mái nhà nhọn hoắt như đâm thẳng lên trời. Hắc y nhân ngắm nghía nóc nhà, rảo bước vài vòng quanh phòng rồi hít sâu một hơi nhảy bật lên. Độ năm trượng đã đáp xuống xà nhà, ánh mắt đảo qua thì phát hiện ra một chiếc hộp bằng gấm. Y cầm lấy chiếc hộp trong tay rồi nhẹ nhàng nhảy xuống. Trong chớp mắt khi y vừa chạm đất, những tràng âm thanh soàn soạt tràn lên. Bốn vách tường lẽ ra là trống không bất ngờ bị mở toang ra, thị vệ bao vây mịt mù cả bốn góc. Nháy mắt sau thôi bên ngoài đã sáng trưng đèn đuốc. Sáu cánh cửa đồng loạt mở toang. Hốt Tất Liệt ở bên ngoài khẽ thở dài một tiếng: “Ngươi tới đây rồi sao.”

Hắc y nhân không đáp lại. Y rút soạt thanh trường kiếm ở phía sau mình ra. Ánh kiếm múa lên dưới vạt trăng ngời, khiếm mái tóc và y phục đen của y càng thêm tăm tối, hiển hiện sự tuyệt tình lạnh giá.

“Vương gia, để đệ lên.” Tiết Ức Chi ở bên cạnh vội kêu lên.

“Đệ không phải vội”, Hốt Tất Liệt nghiến răng, “Chúng ta xem trò vui.” Hắn vung tay lên, sáu Lạt ma từ trong đám thị vệ bước ra, trên tay cầm những thanh gậy gỗ đen trùi trũi. Gậy gỗ kia vừa chỉ mới nhẹ đánh xuống mặt đất, đám đá sỏi dưới đất lập tức vỡ vụn như thể gậy gỗ kia nặng đến ngàn cân. Sáu người đó vây kín hắc y nhân vào giữa, Hốt Tất Liệt cười khẩy: “Lần này ngươi không ngại đọ sức thử với Lạt ma lục tượng trận xem?”

Sáu tên Lạt ma khổ người khô đét di chuyển cực kỳ đồng đều, phối hợp ăn ý nhau rất sâu sắc. Trận thức khẽ dịch chuyển, sáu thanh gậy gỗ kết lại cùng múa lên thành một tầng lưới sít sao, khi tách ra thì như sấm dộng chớp giật. Hắc y nhân rốt cuộc vẫn công thủ rất tiết độ, dù y phải vất vả tránh né bên trong trận thức nhưng kiếm pháp không có chút nào rối loạn.

Thốt nhiên Hốt Tất Liệt bật cười ha hả: “Ngươi thật đúng là đa tài đa nghệ, ngay cả kiếm pháp cũng giỏi như vậy.” Hắn lập tức thay đổi nét mặt, dữ tợn quát lên: “Bắt y cho ta.”

Sáu Lên lạt ma kia bắt đầu huýt gió. Tiếng huýt nhọn hoắt chói tai, tất cả lũ thị vệ đều phải rúc về phía sau bịt tai lại. Hắc y nhân dường như cũng phải hứng chịu ảnh hưởng từ tiếng huýt gió kia, thân thể bỗng dưng cứng còng. Loáng cái sáu thanh huyền thiết pháp trượng đã in xuống người y sáu vết thương.

Tiết Ức Chi ghìm lòng không nổi định bật dậy khỏi ghế. Hốt Tất Liệt phóng tay điểm ngay huyệt đạo của hắn, nói: “Ức Chi, xem xong màn xiếc này đã.” Sau đó hắn mở miệng cười nói: “Bây giờ ngươi còn không thúc thủ chịu trói sao.” Hắc y nhân vẫn ngoảnh mặt đi không ngó ngàng, liều mạng kháng cự. Hốt Tất Liệt giận đến đỉnh điểm nhưng lại bật cười: “Khá lắm, khá lắm, để ta xem ngươi còn lì lợm tới bao giờ.”

Đang khi nói chuyện, vài vết thương nữa lại vụt xuống người hắc y nhân. Đôi mắt Hốt Tất Liệt chợt đanh lại, nghiến răng im lìm. Chỉ một chốc lát sau, hắc y nhân kia nhìn toàn thân bê bết máu. Trong tay y đã không còn phương cách nhưng vẫn ngoan cố vẫy vùng. Thế nhưng chính ngay lúc này một mảnh trời rực lên ánh đỏ như màu máu. Hốt Tất Liệt kinh hãi, nghe thấy tiếng người đang gọi to lên ở phía xa: “Ngục phía đông bị cháy, ngục phía đông bị cháy rồi.”

Hắc y nhân bất thình lình ngửa mặt lên trời cười dài. Kiếm y đảo một cái, kiếm phong xoẹt qua cổ họng mình, tự vẫn mà chết.

“Không được!” Hốt Tất Liệt và Tiết Ức Chi cùng thất thanh kêu.

Hai người bọn họ sắc mặt trắng nhợt, mắt đăm đăm nhìn hắc y nhân đang chậm chạp ngã dần xuống đất. Máu từ người y nhuộm phiến đá trước cửa đỏ au au, đôi mắt vẫn mở trừng ngước nhìn lên bầu trời đêm sao chăng chi chít. Hốt Tất Liệt chợt như vừa sực tỉnh khỏi giấc mơ. Hắn cau mày, đi đến bên cạnh hắc y nhân kia, đưa tay giật miếng khăn che mặt của hắc y nhân. Bàn tay Hốt Tất Liệt quả thật có một chút lẩy bẩy không thể nào ngăn được. Khi miếng khăn che bị giật đi rồi, lộ ra một khuôn mặt thanh niên diện nạo tuấn tú, tuy nhiên không phải là Phương Đình Quân.

Hốt Tất Liệt hung tợn vất miếng vải đen trong tay đi, nghe thấy tiếng nháo nhào của bọn thị vệ: “Hồ Cầm Phu, hóa ra là Hồ Cầm Phu.”

Hốt Tất Liệt cười lạnh lùng: “Nói cho ta biết mau, tên này là ai?”

Lập tức thị vệ trưởng mặt mũi tái nhợt bước ra: “Bẩm, đây là Hồ Cầm Phu, thị vệ nhị đẳng mới trong phủ.”

Hốt Tất Liệt chỉ vào hắc y nhân trên nền đất, nghiến răng mà nói: “Mắt ngươi đui mù à, tên này có một chút gì đó giống người Mông Cổ không?” Lòng hắn đột nhiên chợt chênh chao, nhủ thầm không hay rồi, xoay người lại cởi huyệt đạo của Tiết Ức Chi ra rồi buông lại một câu: “Đệ tới chỗ của Đình Quân xem thử một chút.” Nói đoạn hắn chạy hồng hộc trở về thư phòng trong vương phủ, từ xa trông tới đã thấy có thị vệ ngã sóng ngã soài trên mặt đất. Hắn xộc vào thư phòng, thấy mật đạo vốn che giấu kỹ đằng sau giá sách đã bị mở toang ra. Sắc mặt trắng nhợt, cũng không tiến lên xem xét nó mà là quay lại kiểm tra đám thị vệ nằm trên mặt đất, tất thảy đều trúng một kiếm trí mạng, không còn một ai sống sót, có thể thấy bọn họ có muốn kêu một tiếng trước khi chết đều không còn kịp nữa.

Hắn giậm chân quay lại lao về phía đông, vừa mới tới cửa thì Tiết Ức Chi cũng đã tới. Hắn hạ giọng nói: “Không thấy Đình Quân.” Hốt Tất Liệt hít sâu một hơi, đi tới nhà lao phía đông còn đang mịt mù trong đám khói. Lửa đã bị dập tắt. Có vài thi thể nằm la liệt trên mặt đất. Tiết Ức Chi quan sát vết thương của bọn người này thì nhíu mày nói: “Là do kiếm đâm phải mà chết, người này có kiếm pháp rất cao cường, một đường kiếm là trí mạng.” Hắn xem xét hết mọi thi thể một lượt, bảo: “Đều là các viên quan quản ngục, tất cả tù nhân trong lao ngay cả một thằng nhóc con mới bị bắt hai ngày trước cũng không có trong này, xem ra đã được nhất loạt cứu đi hết rồi. Kiếm pháp cao như vậy, e người tới lần này là ẩn giả cao cấp nhất trong Truy Phong.”

Hốt Tất Liệt trầm giọng xuống – “Tình thế của bức quân đồ Nam Tống đã vào lúc bức bách, ẩn giả xuất động cũng là chuyện hiển nhiên mà thôi, Ẩn giả là một vị sách vở không hề lưu tên trong nội bộ Truy Phong, hành tung cực kỳ thần bí, độc lai độc vãng. Xem ra kiếm pháp của y thật sự rất cao cường, đệ nghĩ đi, nếu một ngày kia con người này giao chiến với đệ, đệ nghĩ mình sẽ nắm chắc được bao nhiêu phần thắng?”

Tiết Ức Chi trầm lặng đi hồi lâu mới nói: “Muốn thắng được con người này e rằng rất khó. Không chỉ kiếm pháp của y cao cường, mà khinh công và nội lực của y chắc chắn cũng phải thuộc hàng đứng đầu. Huynh xem mấy cái xác này đi, bọn họ ở cách xa nhau như vậy mà đều bị một kiếm trí mạng. Từ lúc người này tung chưởng phá sập cửa lao cho tới khi giết chết hết bọn họ, chưa chắc đã di động quá mấy bước chân.”

Hốt Tất Liệt nhắm mắt tự suy tính ngẫm nghĩ một hồi, rồi khuôn mặt nở một nụ cười nhạt: “Chuẩn bị ngựa cho ta, ta muốn đi gặp ẩn giả kia một lát.”

Hắn quay người leo lên lưng con ngựa mà thị vệ dắt tới, cầm thấy thanh bảo kiếm mà Tiết Ức Chi đưa cho.

“Ngài muốn đi đâu?” Tiết Ức Chi hỏi ngay.

“Đừng đi theo.” Hốt Tất Liệt lạnh giọng thốt ra, nói rồi liền phóng ngựa lao đi. Hắn thúc ngựa phi nhanh một mạch, bám theo những đốm sáng còn mơ hồ rải rác trên đường. Đến được vùng ngoại thành, những đốm sáng kia chợt chếch khỏi quỹ đạo mà rẽ vào rừng tùng. Hốt Tất Liệt truy đuổi theo sau, loáng sau hắn đã nhìn thấy Phương Đình Quân đang dựa vào thân cây hào hển thở. Hắn lạnh lùng cười khẩy đến gần Phương Đình Quân mà hỏi: “Sao hả, bắt đầu cảm thấy ***g ngực trướng đau phải không?”

“Không ngờ tới đường đường một vị vương gia Mông Cổ lại có thể dùng thủ đoạn hạ độc thối tha thế này.” Phương Đình Quân cười.

“Trộm chó lúc gà gáy cũng chẳng phải hành vi cao nhã gì. Địa đồ đâu?” Hốt Tất Liệt cũng cười.

Phương Đình Quân nhíu mày “Địa đồ gì?”

Hốt Tất Liệt cười khẩy “Nếu như ngươi để ***g ngực càng ngày càng đau đớn, do dù kiếm pháp có giỏi đến mức nào thì không không phải là đối thủ của ta. Bây giờ ngươi không chịu giao ra, nhưng sớm muộn gì địa đồ cũng là của ta.”

Phương Đình Quân ôm lấy ngực, thở phì phò: “Ta, ta không hiểu ngươi đang nói gì.”

Hốt Tất Liệt tựa người vào một thân cây khác mà cười: “Chúng ta chờ ở đây vậy.”

Nhưng chỉ trong chốc lát sau đó, Phương Đình Quân đã đau đớn tới độ mặt cắt không còn giọt máu. Y quỳ rạp người xuống mặt đất, thọc bàn tay thật sâu bấu víu vào bùn đất. Hốt Tât Liệt nhíu mày: “Ngươi còn không giao bản địa đồ ra đây? Để như vậy ngươi sẽ chết vì quá đau đớn đấy.”

Phương Đình Quân ngước gương mặt dầm dề mồ hôi lên, cánh môi tái nhợt lẩy bẩy mà than: “Thật sự ta không hề biết địa đồ gì cả, ngươi muốn giết chết ta thì thẳng thừng một chút đi.”

Hốt Tất Liệt nhìn thấy bầu trời mỗi lúc một rạng dần, cười lạnh: “Trời sắp sáng rồi đấy, nếu như ngươi còn muốn nhìn thấy thái dương thì chỉ có lúc này thôi.

Hắn thấy Phương Đình Quân đột ngột mở to đôi mắt, giơ ngón tay chỉ về phía trước. Hắn ngoái đầu nhìn lại, thấy một đám sương ngũ sắc đang đần dần trườn đến, khi thì tụ lại lúc lại tản ra trong ánh nắng ban mai. Đám sương lặng lẽ trôi đến gần, nom có vẻ rất thủng thẳng, nhưng cũng sắp gần kề ngay trước mắt rồi.

Hốt Tất Liệt cũng rất sợ: “Sương hoa đào chướng!” Hắn chần chừ môt lát rồi lập tức móc một bình sứ xanh từ trong lòng ra, lấy một viên thuốc bẻ đôi làm hai nửa, rồi vứt một nửa cho Phương Đình Quân, lạnh lẽo bảo: “Ngươi ăn trước nửa viên thuốc giải, ta có thể tạm thời giúp ngươi ngăn chặn cơn đau ngực.”

Hắn tận mắt theo dõi Phương Đình Quân nhặt nửa viên thuốc giải lên bỏ vào miệng nuốt xuống rồi mới ôm lấy Phương Đình Quân kéo về phía sau.

“Vương gia, buông Đình Quân ra!” Phương Đình Quân cười, “Ngươi không chạy thoát nổi sương mù chướng hoa đào đâu.”

“Câm mồm!” Hốt Tất Liệt dữ tợn gầm.

Bọn họ chạy được một quãng rất xa rồi thì lại thấy một tầng sương ngũ sắc đang lan trải trên con đường trước mặt. Thấy mù sương hoa đao chướng càng lúc càng đến sát mình nhưng do đã trải qua hàng trăm trận chiến, Hốt Tất Liệt cũng không hé ra bất cứ vẻ mặt gì. Hắn thả Phương Đình Quân xuống rồi ngần ngừ một chốc, bất thình lình giật xuống một khối ngọc bội màu xanh sẫm trên cổ mình xuống rồi đeo vào cổ Phương Đình Quân.

“Hàn điền thương ngọc thúy.” Phương Đình Quân sửng sốt thốt lên, “Đây là vật để bài trừ độc dược vô cùng tuyệt hảo, ngươi…”

“Chúng ta xông thẳng về phía trước ra ngoài, sương ở chỗ này khá mỏng.” Hốt Tất Liệt không hề nhìn Phương Đình Quân mà chỉ chăm chú hướng mắt về lớp sương ngũ sắc bảng lảng phía trước mà nói.

Phương Đình Quân rũ mi mắt xuống, đột nhiên cười hỏi Hốt Tất Liệt, “Hình như khinh công của Vương gia không đến nỗi nào?”

Hốt Tất Liệt hừ mũi, “Còn kém hơn ngươi một chút thôi.”

Phương Đình Quân cười cười gật đầu, cởi bỏ tay nải bọc quần áo trên người xuống, móc từ bên trong ra một mũi tên có gắn chuông ngân, rồi tháo hàn điền thương ngọc thúy từ trên cổ xuống buộc chặt vào mũi tên. Hốt Tất Liệt tỏ ra mừng rõ: “Ngươi đang muốn…”

Phương Đình Quân giương cung gài tên, quay đầu mỉm cười hỏi Hốt Tất Liệt: “Vương gia, ngươi biết phải làm thế nào rồi chưa?”

Hốt Tất Liệt cười đáp: “Chạy theo mũi tên, không được quay đầu lại.”

Phương Đình Quân quay lại, ngón tay thả lỏng ra, mũi tên chuông lập tức phóng ra ngoài. Y rống to lên: “Chạy!”

Hai người liền phóng đi theo kẽ hở mà hàn điền thương ngọc thúy đã vạch ra. Cả hai cùng xộc thẳng vào tầng sương ngũ sắc, màn sương tươi đẹp càng vào sâu càng nồng đậm hơn rất nhiều. Càng chạy, đầu óc Hốt Tất Liệt càng chếnh choáng, hắn thấy bóng dáng Phương Đình Quân mỗi lúc một xa đi, yếu ớt mở miệng mà không thể kêu lên được tiếng nào. Thế nhưng, ngay lúc hắn nghĩ mình đã vô vọng, tại màn sương mù dày đặt kia lại trông thấy đôi mắt đen lay láy của Phương Đình Quân, chỉ còn thấy được y nhẹ nhàng nhảy phốc ra sau lưng Hốt Tất Liệt, sau đó tung một chưởng đánh Hốt Tất Liệt ra khỏi màn sương mù mịt.

Chớp mắt sau, Phương Đình quân phóng vọt ra con đường do hàn điền thương ngọc thúy vạch ra. Hốt Tất Liệt mỉm cười nhìn Phương Đình Quân thở hồng hộc, nói: “Ngươi đã quay đầu lại.”

“Thuốc giải của ta còn đang nằm ở chỗ của Vương gia, ta nào dám không quay lại?” Phương Đình Quân cười đáp giữa tiếng thở hồng hộc.

Hai người cùng nghỉ chân trong chốc lát. Phương Đình Quân thong thả bước đến chỗ Hốt Tất Liệt lúc này đã tiêu tán hết mọi sức lực, “Vương gia, ngươi cũng nên đưa nửa viên thuốc giải còn lại cho Đình Quân đi.”

Hốt Tất Liệt nhìn y, bất ngờ cười tủm tỉm bắt đầu đếm số, “Một, hai, ba…”

Phương Đình Quân quá sức thảng thốt. Chỉ nghe thấy Hốt Tất Liệt đếm được tới tám, cơ thể mình đã mềm nhũn ra ngã nhào xuống đất.

“Vừa đúng lúc.” Hốt Tất Liệt lảo đảo đứng dậy tới gần Phương Đình Quân đang nằm dài trên mặt đất. Hắn quỳ gối bên y, cúi người mỉm cười nhìn ánh mắt mê man của Phương Đình Quân mà rằng, “Có biết tên của loại thuốc độc này không? Thú vị lắm đấy, nếu như nuốt cả một viên thì gọi là Nùng tình, ***g ngực của ngươi chắc chắn đau đớn, nhưng nếu chỉ nuốt nửa viên, thì gọi là Tình hoan, ngươi sẽ có ảo giác hoan ái.”

Hắn nói rồi liền bổ nhào xuống thân thể Phương Đình Quân, chộp lấy bao quần áo rồi lục lọi cả buổi trời, nhưng trừ bản nhạc phổ Tiêu Thiều ra thì không lục được cái gì nữa cả.

Hắn cầm quyển nhạc phổ trong tay mà há miệng khanh khách cười, “Đình Quân, sớm muộn gì ta cũng tìm được nhạc khí có thể tấu cùng Tiêu Thiều mà thôi.”

Phương Đình Quân nhếch khóe môi mà nói, nom chỉ có hơi mà không có sức “Vương gia không tìm được địa đồ cũng rất hài lòng nhỉ.”

Hốt Tất Liệt mỉm cười, “Không tìm được địa đồ, tất nhiên ta phải đau đầu chứ.” Hắn cúi xuống nhìn đôi mắt Phương Đình Quân rồi tiếp tục, “Nhưng nếu như tìm được bản địa đồ ấy, lòng ta sẽ khó chịu.” Hắn miết tay vuốt ve mái tóc Phương Đình Quân, “Vì sao muốn bỏ chạy?”

“Ngươi thật sự khinh khi ta là con sáo trong quý phủ nhà ngươi.” Phương Đình Quân tức giận mắng.

“Là chim anh vũ.” Hốt Tất Liệt cười mỉm mà sửa lại cho đúng, giọng hắn nhẹ nhàng, “Đình Quân, hôm nay là sinh nhật của ta, ngươi tặng ta quà gì đây?”

“Xấu hổ quá, ta nghèo rớt mồng tơi hai bàn tay trắng.” Phương Đình Quân cười nói.

“Vẫn phải có.” Hốt Tất Liệt nhợt nhạt cười, sau đó lấy bình sứ từ trong lòng mình lấy ra nửa viên thuốc giải, ngậm nó vào trong miệng ình. Sau đó, từ tốn, cúi xuống hôn, lúc chạm vào đôi môi của Phương Đình Quân, đôi mắt hắn tràn ngập một ý cười đùa bỡn. Phương Đình Quân chỉ có thể bất đắc dĩ hé miệng ra, Hốt Tất Liệt đưa tay nâng cổ y lên để môi mình có thể dán vào y càng thêm khít khao, đầu lưỡi men theo viên thuốc giải kía đưa hoàn toàn vào trong miệng Phương Đình Quân, một tay kia của hắn lại đưa xuống chỗ thắt lưng của Phương Đình Quân. Phương Đình Quân kinh sợ, ác độc cắn đầu lưỡi Hốt Tất Liệt một miếng. Hốt Tất Liệt ăn đau ngóc đầu đậy, che miệng cười mà rằng, “Dữ quá đấy.”

Thế nhưng hai tay hắn bắt đầu từ từ cởi bỏ y phục của Phương Đình Quân. Hắn vừa nhìn sắc mặt xấu hổ, sợ hãi của Phương Đình Quân vừa cười ra chiều thưởng thức dáng dấp sau khi đã cởi bỏ cả áo khoác ngoài lẫn trung y. Cuối cùng, hắn cởi ra lớp áo trong của Phương Đình Quân, nhìn cơ thể y trần trụi nằm trên đống y phục. Hốt Tất liệt mỉm cười vuốt ve cơ thể Phương Đình Quân, “Đây sẽ là món quà sinh nhật tuyệt nhất trong cả cuộc đời ta.” Hắn ngắm chóp mũi đang rịn mồ hôi của Phương Đình Quân, cúi xuống thì thầm vào tai y, “Đình Quân, ở lại bên cạnh ta đi, quên hết quá khứ của ngươi, quên hết ngươi là người Hán.”

Phương Đình Quân gấp gáp tới độ từ trán đến đỉnh mũi đều tướp mồ hôi lạnh, đột nhiên hắn nghe thấy trong không khí đang bảng lảng đưa tới một mùi hương hoa thoang thoảng thì trong lòng chợt thả lỏng ra. Chỉ thấy Hốt Tất Liệt nhướn mày, ngay tức khắc ánh mắt trở nên mê man, ngã quỵ lên trên người Phương Đình Quân.

Thanh Xuyên tay cầm một đoạn tàn hương bước ra ngoài, mặt mày nhăn nhó tức giận nói, “Vân Nam chết tiệt, vừa ẩm thừa thấp, hại hương của ta cả nửa ngày mới phát huy công hiệu.” Nói đoạn, gã đá một cước hất Hốt Tất Liệt trên người Phương Đình Quân văng ra, quét ánh mắt một lượt lên người Phương Đình Quân, thần sắc cổ quái nói, “Thát tử Mông Cổ chết bầm, cơ thể thiếu gia nhà ta mà ta còn chưa thấy nữa là.”

Vừa giương mắt lên gã đã phải chống chọi với ánh mắt của Phương Đình Quân, gã rùng mình một phát, lập tức ngồi xổm xuống nhanh tay lẹ chân mặc lại y phục cho Phương Đình Quân.

“Đưa địa đồ đi chưa?” Phương Đình Quân khẽ giọng hỏi.

“Thiếu gia, Thanh Xuyên ta mà làm việc thì cậu cứ yên tâm đi.” Thanh Xuyên vỗ ngực tự xưng. Phương Đình Quân hừ lạnh một tiếng, cũng không đáp trả gì gã. Thanh Xuyên húng hắng ho một tiếng, rút kiếm ra nói, “Bây giờ bọn ta giết Mông Cổ thát tử này đi.”

Phương Đình Quân trầm mặc nói, “Đi thôi.”

Thanh Xuyên sửng sốt một hồi, đành phải rút kiếm về dìu Phương Đình Quân đứng lên, đưa y ra khỏi rừng tùng, bước lên cỗ xe ngựa đã chuẩn bị sẵn đang ở chờ trên đường cái.

Dọc đường đi cả hai vẫn lặng thinh. Thanh Xuyên len lén quan sát Phương Đình Quân rồi cười hỏi: “Thiếu gia, cậu đang lo lắng chuyện gì?”

Phương Đình Quân khẽ buông tiếng thở dài, “Ta nhớ sư huynh Viên Mai của ta.”

“Người đã ở hậu viên dẫn dụ Hốt Tật Liệt đi ra sao?”

Phương Đình Quân buồn bã gật đầu, “Kiếm thuật của sư huynh Viên Mai ta trong Võ Đường chí ít cũng xứng danh một trong năm người đứng đầu, khinh công cũng hạng nhất. Sư bá từng nói, sư huynh thông minh nhưng không nóng nảy cứng nhắc, là một người rất thích hợp nhận lãnh đại sự.”

Lòng Phương Đình Quân nghĩ thầm, cho dù y đã sớm đoán ra được Hốt Tất Liệt dùng A Lý Bất Ca để thử mình, nhưng nếu không có sư huynh liều mạng dẫn dụ Hốt Tất Liệt bỏ đi, chỉ sợ rằng bản quân đồ kia không thể trộm được một cách thuận lợi như vậy. Bây giờ nghĩ đến một bản quân đồ đổi lấy sinh mạng đang lúc còn trẻ trung của sư huynh, không khỏi khó chịu trong lòng.

“Thiếu gia này, sao cậu không giết quách Hốt Tất Liệt đi?” Đột nhiên Thanh Xuyên mở miệng hỏi.

Phương Đình Quân khép mi, không đáp.

“Thiếu gia, sao cậu biết Hốt Tất Liệt sẽ mang theo thuốc giải tới đây?”

Phương Đình Quân vẫn không đáp.

Thanh Xuyên nhếch khẽ khóe môi cười cười, “Bởi vì hắn ta biết chắc chắn lúc đó cậu sẽ độc phát, cho nên không dám không mang theo thuốc giải.”

Gã lại hỏi tiếp, “Thiếu gia, sao cậu đoán được Hốt Tất Liệt sẽ một mình tới đây?”

Phương Đình Quân ngả đầu sang bên, không đoái hoài đến Thanh Xuyên.

Thanh Xuyên vẫn tiếp tục tự hỏi rồi tự trả lời, “Vì hắn với cậu giống nhau, thật sự cũng sợ hãi người khác phát hiện là chính cậu đánh cắp bản địa đồ, phải không?”

Hắn thở dài mà rằng, “Thiếu gia, lần tính toán này của cậu không có sai sót. Địa đồ cũng thuận lợi lọt vào tay ta rồi. Cậu vốn định dẫn Hốt Tất Liệt tới, lấy được thuốc giải xong thì giết quách hắn đi, vì sao cuối cùng cậu thay đổi chủ ý?”

Lần này thì Phương Đình Quân mở miệng, lạnh lùng thốt, “Ta thấy ngươi nhàn hạ quá đấy, không bằng ngươi xuống dưới kéo thay một con ngựa đi.”

Thanh Xuyên gượng gạo cười, “Thiếu gia, cậu xem thân ta thương tích đầy mình này.” Gã nói rồi ha hả cười hai tiếng, lập tức xoay người lại chuyên chú đánh xe. Dưới vầng nắng màu ngà buổi tinh mơ lấp lánh ánh vàng, một chiếc xe ngựa hất bụi đường lao đi vun vút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.