“Nếu là bình thường, dùng sức không đánh lại thì còn có thể dùng trí, đánh chính diện không được chẳng lẽ còn không thể đánh lén? Nhưng mà tình huống bây giờ thì khác, Yên nhi nằm trong tay bọn họ, ta có không muốn buông tay cũng không được. Cho nên thừa lúc bọn họ còn chưa phát hiện những sản nghiệp đang ngầm kinh doanh này, các ngươi hãy tự đi đi thôi!”
“Cái gì? Thúc thúc, người đã biết là ai bắt cóc Mộ Yên rồi sao?” Bùi Phong lo lắng xông lên.
Mà Bùi Huyền cũng kinh ngạc đến mức nói lỡ “Cái gì? Có người tìm đến thúc thúc nói Giang Mộ Yên đang trong tay bọn họ sao?”
Sắc mặt Bùi Huyền không khỏi trở nên khó coi, bởi vì hắn rõ ràng hơn ai hết, Giang Mộ Yên bây giờ căn bản là đang trong tay hắn, sao lại có người nhảy ra nói Giang Mộ Yên đang ở chỗ họ được? Rõ ràng là cố ý thừa dịp Bùi Vũ Khâm lo lắng chồng chất mà mạo danh vơ vét tài sản.
Mà Bùi Vũ Khâm đau khổ vì không tìm thấy Giang Mộ Yên, hiển nhiên sẽ tin Giang Mộ Yên đang nằm trong tay tên đang hãm hại Bùi gia kia.
Hắn lại không thể đứng ra nói Giang Mộ Yên căn bản đang trong tay mình nên tình huống vốn nên là hắn nắm giữ tiên cơ, lúc này ngược lại trở thành bị động.
Có lẽ cũng đã đến lúc viết phong thư cho Bùi Vũ Khâm, nói với hắn Giang Mộ Yên đang ở chỗ mình rồi. Miễn cho hắn vì quá mức bối rối mà chắp tay dâng hết sản nghiệp Bùi gia cho người căn bản không thể đưa.
Mà Bùi Phong và Bùi Vũ Khâm có lẽ là vì rất sốt ruột nên không hề phát hiện sự kỳ lạ của Bùi Huyền, càng không phát hiện cái người bình thường luôn miệng thẩm thẩm dài, thẩm thẩm ngắn, bây giờ vừa mở miệng đã gọi thẳng tên Giang Mộ Yên.
Quả nhiên, chỉ đổ cho ‘người ngoài tỉnh táo, trong cuộc u mê’!
Bùi Vũ Khâm im lặng gật đầu, sau đó lại lắc đầu. “Đám người kia không thừa nhận. Nhưng Yên nhi mất tích đến nay đã bảy ngày rồi, nếu người bắt nàng có động cơ thì không thể nào lâu như vậy rồi mà vẫn không đến đòi tài sản.
Cho nên suy nghĩ đã lâu, ngoại trừ người đang phá rối Bùi gia từ sau lưng, ta không nghĩ ra còn có ai lại làm chuyện như vậy.
Ta bây giờ chỉ mong Yên nhi vẫn mạnh khỏe. Nhưng không có chút tin tức nào, muốn ta nghĩ theo hướng lạc quan cũng không được.
Bất quá ta biết, dù thế nào, đến cuối cùng ta vẫn phải ở đây chờ nàng trở lại. Nha đầu kia, nhìn thì thấy như là người bình tĩnh, dũng cảm, nhưng thật ra trong lòng lại rất yếu ớt. Nếu bây giờ nàng còn sống, chắc trong lòng đang rất sợ hãi. Chỉ cần nghĩ đến việc không biết nàng đang trải qua những ngày tháng khó khăn như thế nào, trong lòng ta liền đau như dao cắt!
Hai vị tẩu tử, bao nhiêu năm qua, nếu Vũ Khâm có gì không chu toàn khiến hai vị tẩu tử cảm thấy thiệt thòi thì cũng xin hai vị tẩu tử thứ lỗi. Hôm nay từ biệt, sau này không biết còn có ngày gặp lại hay không. Hai vị huynh trưởng đi sớm, mấy năm nay cũng khổ cho hai người.”
Bùi Vũ Khâm dùng giọng nói ôn nhuận trầm thấp nói từng câu như đang dặn dò hậu sự gần như đã khiến mọi người hoàn toàn ngoài ý muốn. Lại nghe những lời sầu não của hắn như vậy, Tần Hồng Diệp và Vân Ái Liễu liền chua xót đến mức rơi nước mắt.
“Lão gia, ngài đang nói gì vậy, trăm ngàn lần đừng nói thế. Phu nhân nàng phúc lớn mạng lớn, nhất định không có việc gì. Nhưng còn chính ngài, phải bảo trọng thân thể. Nếu phu nhân trở lại mà thấy ngài như vậy, không phải nàng sẽ đau lòng lắm sao?”
Vân Ái Liễu tuy làm thiếp nhưng năm đó cũng từng hưởng thụ qua sự sủng ái từ phu quân. Giờ nhìn thấy Bùi Vũ Khâm tình sâu ý nặng như vậy thì không khỏi nhớ đến mình năm xưa, một nơi mềm mại nào đó trong lòng cũng cảm thấy thương xót. Lúc này, nàng tự nhiên cũng sẽ không ghen tị hay oán hận Giang Mộ Yên gì nữa.
“Đúng vậy, Tam đệ. Ngươi đã gọi ta một tiếng tẩu tử thì người làm tẩu tử là ta liền ỷ lớn trách ngươi một tiếng. Ngươi bây giờ là đang làm cái gì? Dặn dò hậu sự sao? An bày tương lai cho chúng ta tốt hết, còn bản thân ngươi thì sao? Không tính toán gì cho bản thân hết, ngươi đúng là… Cất mấy cái hòm này lại đi, chúng ta không cần, chúng ta cũng không đi!”
“Đúng vậy, thúc thúc, chúng ta không đi. Nếu giờ đã biết Mộ Yên đang trong tay ai rồi thì thúc thúc, con sẽ lập tức cùng Triển tiên sinh bọn họ nghĩ cách cứu Mộ Yên ra. Người đừng nói những lời bi quan như vậy!”
Bùi Phong từ khi nghe Bùi Vũ Khâm nói Giang Mộ Yên có thể đang nằm trong tay người kia thì đã sớm không thể kiềm chế muốn ra ngoài tìm, lúc này sao có thể để Bùi Vũ Khâm an bày đường lui cho được?
Bùi Huyền tự nhiên cũng không chịu thua kém mà hùa theo “Thúc thúc, có câu ‘thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng’. Còn chưa đi đến bước cuối cùng, người cần gì phải tự hạ khí thế, không tin tưởng bản thân? Huống chi ngài cũng chưa xác định Giang, à, thẩm thẩm có đang trong tay những người đó hay không mà?”
“Phong nhi, Huyền nhi, các ngươi không hiểu đâu! Thôi, tóm lại là ý ta đã quyết, tối nay các ngươi tìm cơ hội rồi cải trang âm thầm rời đi đi. Phong nhi, con có võ công, ta sẽ không phái người hộ tống hai người, con mang theo mẫu thân đi xa chút, nếu có thể thì cả đời đừng trở lại Phỉ Thúy thành. Rời khỏi đây liền thay tên đổi họ mà sống cuộc sống mới đi!
Về phần Huyền nhi và Nhị tẩu, ta sẽ để Triển Tịch âm thầm đưa hai người ra khỏi thành. Năm kia nhị ca có một tòa nhà ở Giang Nam, lúc mua hình như chính là dùng tên của Nhị tẩu! Hai người rời khỏi Phỉ Thúy thành có thể đến Giang Nam, cẩn thận an trí. Tòa nhà kia đã hai mươi năm không ở, hẳn cũng không có ai biết chi tiết. Sau này bất luận nghe được tin tức gì của Bùi gia cũng đừng trờ về. Đi đi!”
“Thúc thúc/Lão gia…” Bốn người đồng thanh.
Bùi Vũ Khâm lại chỉ phất tay “Giờ ta hơi mệt, muốn ở một mình, mọi người ra ngoài đi. Về chuẩn bị một chút, đợi trời tối rồi đi!”