Hưu Phu Kí Hoàng Thương Tướng Công

Chương 161: Chương 161




Edit: Ring.

“Vậy Mộ Yên thích mẫu người như thế nào?”

Bùi Phong không thể khống chế bản thân hỏi ra miệng, mặc dù hắn cũng biết lúc này hỏi như vậy thật sự rất đường đột.

Nhưng hắn chính là không thể nhịn được, hắn muốn biết nữ tử tính tình đặc biệt như Mộ Yên, điều kiện đối với phu quân tương lai của nàng sẽ như thế nào.

Dù sao Bùi Phong cũng không muốn trở thành Dạ Tập thứ hai, hắn là thật tình muốn được Mộ Yên yêu thích.

“Ta thích mẫu người thế nào?”

Giang Mộ Yên ngẩn ra, dường như không ngờ Bùi Phong sẽ hỏi vậy, nhưng trong đầu nàng lại không tự chủ được mà hiện lên bóng dáng Bùi Vũ Khâm.

Giang Mộ Yên thiếu chút nữa đã thốt ra mấy chữ “Chính là Bùi Vũ Khâm”, may mà nói đến miệng đã kịp thời giữ lại.

Sau đó nàng dùng giọng nói mang vẻ tò mò, cũng có ý vui đùa mà nửa thật nửa giả hỏi ngược lại “Bùi Phong, sao đột nhiên huynh lại hỏi cái này? Thế nào, ta vừa giải trừ hôn ước với Dạ Tập, huynh liền vội vã muốn tìm đối tượng khác để ta chuyển ra Bùi gia?”

“Đương nhiên không phải, ta, ta chỉ là rất ngạc nhiên. Mộ Yên nàng nếu đã sớm biết mình không thích hợp với Dạ Tập, vì sao còn đợi đến ba năm, bây giờ mới muốn giải trừ hôn ước?

Nếu ngay từ đầu nàng muốn giải trừ hôn ước, giờ hạ nhân căn bản không dám nói gì sau lưng nàng, nhưng nàng và Dạ Tập cũng đã có ba năm hôn ước, nên……”

“Nên sao? Ta trở thành kẻ không còn danh tiết ư?”

Giang Mộ Yên cười nhẹ “Thứ gọi là danh tiết này, thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc*, chỉ cần trong lòng mình biết là được rồi, không cần chứng minh với người khác.

(R: thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc: đại loại là người ngay thẳng k cần giải thích cũng trong sạch, người giả dối thì lấp liếm thế nào cũng k che được).

Cho dù trước đây ta có giải trừ hôn ước với Bùi Dạ Tập sớm hơn, người khác sẽ không đàm luận chuyện ta từng là hôn thể của đại thiếu gia Bùi gia sao?

Bùi Phong, nếu huynh nghĩ vậy thì sai lầm rồi.

Phải biết là sau lưng ai cũng có người nói, đồng thời ai cũng nói sau lưng người khác. Thế gian này vốn chính là một chỗ không thể tránh khỏi thị phi, chỉ cần huynh sống ở nơi có người thì sẽ luôn có lời nghị luận vây quanh huynh, đây là một chuyện rất bình thường.

Ta không thể bắt mọi người chung quanh đều ngậm miệng không được bàn luận chuyện liên quan đến ta, nhưng chỉ cần ta không thẹn với lương tâm thì cũng sẽ không e ngại bị người ta nói.

Về phần năm đó biết chúng ta kỳ thật không thích hợp nhưng vẫn không đề cập đến chuyện giải trừ hôn ước, này tất nhiên là năm đó ta có suy tính của ta. Cũng giống như chuyện bây giờ ta lựa chọn giải trừ hôn ước với Bùi Dạ Tập, đồng dạng là ta có suy tính của ta bây giờ. Con người là theo tuổi lớn lên mà tâm lí càng trưởng thành hơn.

Trước đây có rất nhiều chuyện ta không hiểu, nhưng khi lớn lên, ta dần dần suy nghĩ cẩn thận.

Nếu đã hiểu, tất nhiên sẽ theo đó mà làm việc, không thể được chăng hay chớ như trước nữa. Thời gian đối với ta mà nói, cho dù chỉ là một phần nghìn nén hương, thì đó cũng là nén hương quý báu nhất, không thể dễ dàng lãng phí.

Cho nên, nếu đã hoàn toàn nhận rõ Bùi Dạ Tập không thể thay đổi như trong lòng ta từng nghĩ thì ta tất nhiên sẽ không phó thác chuyện chung thân cho hắn, vì vậy mà giải trừ hôn ước cũng trở thành chuyện tất nhiên.

Về phần danh tiết này nọ, ta cần gì phải để ý chứ?”

Giang Mộ Yên nói xong liền chậm rãi bước đến cửa sổ, một lần nữa nhìn ra góc hồ bên ngoài, ánh mắt có vẻ mơ hồ “Ta muốn chính là một phần thật tình, một phần thật tình chỉ có thể đối tốt với một người……”

Nói đến đây, giọng Giang Mộ Yên càng nhỏ hơn, cho dù người luyện võ như Bùi Phong cũng không thể nghe được câu cuối cùng của nàng là nói gì, chỉ mơ hồ nghe được mấy chữ ‘bạc đầu’.

Hắn lập tức ngồi không yên, bước đến bên cạnh nàng “Mộ Yên, câu cuối cùng của nàng, có thể lặp lại lần nữa không?”

“A?” Giang Mộ Yên nhất thời thu lại ánh mắt nhìn ra hồ sen, suy nghĩ cũng từ không trung trở lại “Ta chưa nói cái gì a!”

“Nàng có nói, nàng nói cái gì bạc đầu? Ta không nghe rõ!”

Bùi Phong chỉ cảm thấy những lời này nhất định rất quan trọng, hắn phải biết được.

“Ta nói, nguyện chỉ một người, bạc đầu không chia cắt!”

Giang Mộ Yên nhẹ nhàng nở nụ cười, đây tất nhiên là nguyện vọng trong lòng nàng, nhưng kỳ thật tất cả nữ tử si tình trong thiên hạ ai lại không có tâm nguyện như vậy?

Chỉ là xưa nay nam tử đa số bạc tình, trước giờ được bao nhiêu người có thể trước sau như một mà ‘chỉ một người’?

Cho nên Giang Mộ Yên nhịn không được mà cảm khái trong lòng, nay bên cạnh nàng có một đối tượng làm lang quân như ý chuyên tình như Bùi Vũ Khâm, nhưng mà tâm của người này mười mấy năm trước đã đành cho một nữ nhân đã chết!

Trong lòng Giang Mộ Yên không muốn thở dài cũng không được.

Mà Bùi Phong lại dường như bị rung động rất lớn, hắn thì thào nhẩm lại mấy lần câu Giang Mộ Yên vừa nói.

“Nguyện chỉ một người, bạc đầu không chia cắt. Thì ra đây mới là điều Mộ Yên muốn a! Khó trách Dạ Tập không có cơ hội. Thì ra là vậy, thì ra là vậy!”

“Bùi Phong, huynh đang lẩm bẩm gì vậy? Người xuất thần lúc này đổi lại thành huynh rồi sao?”

Giọng nói thong dong mang theo ý cười của Giang Mộ Yên nhất thời kéo tâm thần Bùi Phong trở lại.

Hắn đột nhiên dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía nàng “Mộ Yên, nếu ta nói ta đồng ý, cũng có thể cho nàng một lòng như vậy, nàng có bằng lòng nhận ta hay không?”

“A?” Giang Mộ Yên nghẹn họng nhìn trân trối, hoàn toàn không kịp phản ứng, một lúc lâu sau mới nhíu mày nói “Bùi Phong, ta biết huynh cảm thấy ta như vậy sẽ bị người đàm tếu, huynh không nhìn được, nhưng thế cũng không thể tùy tiện nói giỡn như vậy, nếu để người ta nghe được thì sao?”

“Mộ Yên, ta không phải đang nói giỡn, lại càng không phải thương hại nàng, ta là thật sự. Ta thích nàng, nếu nàng đồng ý, ta muốn thú nàng làm vợ, kiếp này chỉ có một mình nàng, tuyệt không nạp thiếp. Nàng có bằng lòng cho ta một cơ hội hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.