Hưu Phu Kí Hoàng Thương Tướng Công

Chương 187: Chương 187




Edit: Ring.

Giờ tý mà Bùi Dạ Tập chờ mong cuối cùng cũng đến trong yên lặng.

Hắn lúc này đã uống thêm không ít, cả người đầy mùi rượu từ ngoại trạch về nhà, lại ỷ là Giang Mộ Yên mời nên hắn cũng không dùng khinh công leo tường vụng trộm lẻn vào sân của Giang Mộ Yên mà quang minh chính đại đi vào từ cửa lớn Lưu Vân tiểu trúc.

Lúc này, Giang Mộ Yên đang trằn trọc nửa tỉnh nửa mê trên giường, nàng vẫn cảm thấy cả người đang nóng lên như nhũn ra lại miệng khô lưỡi nóng.

Không biết mình bị làm sao, nàng tất nhiên không hề liên tưởng sự thay đổi của bản thân với hai chén trà vừa uống ban nãy.

Vì thế, Bùi Dạ Tập đến đây dưới tình huống như vậy.

Mang theo tâm tình hưng phấn cùng kích động bước đến trước cửa phòng Giang Mộ Yên, phát hiện ánh nến trong phòng còn sáng, Bùi Dạ Tập liền nghĩ nàng quả nhiên còn đang chờ hắn, lại không biết sau hai lần bị tập kích, Giang Mộ Yên khi ngủ vẫn đều để ánh nến, cũng không phải vì đặc biệt đợi hắn đến.

Mà lúc đẩy cửa, Bùi Dạ Tập cũng không thấy có then cửa gài lại, cứ dễ dàng mở ra như vậy.

Trong lòng Bùi Dạ Tập vừa ý không thôi, vừa bước vào đã nói “Giang Mộ Yên, ta đến đúng hẹn!”

Mà Giang Mộ Yên lúc này cả người đang không thoải mái, đột nhiên nghe được tiếng nói thì lập tức bừng tỉnh, định ngồi dậy lại phát hiện cả người không chút khí lực.

Nhất thời trong lòng nàng cảm thấy kinh hãi, hô lên với Bùi Dạ Tập đứng ngoài màn “Bùi Dạ Tập, ngươi tới làm gì? Ngươi muốn làm cái gì? Ngươi có biết bây giờ đã là giờ nào rồi không? Nhanh rời đi cho ta!”

“Được rồi, Giang Mộ Yên, đừng giả bộ nữa, không phải ngươi cho người nhắn ta giờ tý đến phòng ngươi sao? Bây giờ ta đã đến đây, ngươi còn giả vờ giả vịt gì nữa?”

Bùi Dạ Tập lúc này còn chưa nghe ra sự kinh ngạc cùng phẫn nộ trong giọng nói Giang Mộ Yên, hắn nghĩ nàng còn đang chơi trò lạt mềm buộc chặt với hắn.

“Được rồi, cùng một tiết mục dùng một lần là được, cứ lặp lại hoài sẽ không còn tác dụng nữa. Ta thừa nhận chiêu giải trừ hôn ước kia của ngươi rất cao minh, đã thành công hấp dẫn sự chú ý của ta, hiện tại ta đúng là đã nổi lên hứng thú với ngươi, không cần dùng chiêu này nữa.”

Giang Mộ Yên nghe được những lời này thì khí huyết lập tức dâng lên, tức giận thiếu điều muốn ngất.

Tên Bùi Dạ Tập chết tiệt này, hắn nghĩ nàng đang giở trò lạt mềm buộc chặt với hắn sao? Giỡn chơi gì vậy!

Nàng mắc gì phải làm vậy với hắn?

Bằng bộ dạng hoa hoa công tử ăn chơi trác táng này sao?

“Bùi Dạ Tập, ngươi đừng ở đây nói hươu nói vượn, đi nhanh! Không còn sớm, để người ta nhìn thấy sẽ không tốt! Ta còn muốn ngủ!”

Lời nói nghiêm khắc không chút lưu tình lúc này của Giang Mộ Yên rốt cục cũng khiến Bùi Dạ Tập nhận ra.

Hắn nhất thởi sửng sốt, lập tức bước đến bên giường, vẻ mặt cũng trở nên lạnh lẽo “Giang Mộ Yên, ngươi có ý gì, còn biết bây giờ đã muộn, để người nhìn thấy sẽ không tốt sao? Vậy lúc bảo người truyền tin nhắn ta đến sao ngươi không nghĩ vậy?”

Vừa nói chuyện, bàn tay hắn đã dùng sức xốc màn giường của Giang Mộ Yên lên.

Nhất thời, hình ảnh Giang Mộ Yên sắc mặt đỏ bừng, mồ hôi đầm đìa đập vào mắt Bùi Dạ Tập, khiến hô hấp hắn không khỏi trở nên căng thẳng, vẻ mặt cũng kinh ngạc.

Đây vẫn là lần đầu tiên hắn thấy bộ dáng dụ hoặc như vậy của Giang Mộ Yên!

Xem ra, ba năm trước đây, hắn đúng là đã bỏ qua rất nhiều mặt của nữ nhân này!

Mà Giang Mộ Yên vừa thấy đôi mắt khác với lúc trước của Bùi Dạ Tập thì lập tức giân tím mặt trừng hắn, nàng hạ giọng nói “Bùi Dạ Tập, ngươi đừng ăn nói bữa bãi, ta phái người truyền lời nhắn cho ngươi lúc nào? Ta căn bản là không biết ngươi đi đâu, ngươi không cần lấy cớ đến làm khó dễ ta!

Ta lặp lại một lần nữa, thừa dịp bây giờ chưa ai thấy, ngươi nhanh chóng rời đi cho ta. Nếu không, ta sẽ kêu người đến, lúc đó khó coi cũng đừng trách ta không nhắc nhở!”

Nếu là mấy hôm trước, nàng khẳng định sẽ không chút lưu tình mà gọi người vào đuổi Bùi Dạ Tập đi, nhưng bây giờ, nghĩ đến tình cảm cha con giữa hắn và Bùi Vũ Khâm, không thể vì sự tồn tại của nàng mà khiến vết nứt giữa hai người càng ngày càng sâu, cho nên nàng mới hạ giọng. Tuy lời nói vẫn nghiêm khắc nhưng cũng không chân chính lớn tiếng gọi người vào đuổi hắn ra chính là vì không muốn sau này Bùi Vũ Khâm biết sẽ khó xử.

Nhưng Bùi Dạ Tập cũng không nghĩ vậy, hắn chính là cảm thấy tư thái bây giờ của Giang Mộ Yên thật sự là đẹp đến cực hạn.

Bởi vì hai chén trà có bỏ thuốc kia nên sắc mặt Giang Mộ Yên đã đỏ bừng như màu son thượng đẳng nhất.

Đổ mồ hôi đầm đìa, hô hấp cũng càng dồn dập, lại thêm vì phẫn nộ và kích động mà lồng ngực nàng phập phồng không ngừng, tất nhiên cũng khiến những đường cong xinh đẹp toàn bộ phô bày ra.

Tuy trợn mắt nhìn chằm chằm Bùi Dạ Tập nhưng đôi mắt sáng đen bóng trong suốt không ai có thể so sánh của nàng lại khiến Bùi Dạ Tập vốn vẫn chưa được thỏa mãn dục vọng ở chỗ Y Vân ban nãy hoàn toàn bị kích thích.

Thấy Giang Mộ Yên vẫn chưa lớn tiếng kêu lên, hắn liền nghĩ nữ nhân này ngoài miệng nói lời chín chắn như vây nhưng trên thực tế giống như còn muốn tiếp tục vờn hắn. Hỡn nữa, bộ dáng này của nàng rõ ràng chính là động tình, hắn tự nhận đã có vô số nữ nhân, sao có thể nhìn không ra?

Đã muốn hắn đến vậy mà còn có thể giả dạng như trinh tiết liệt nữ, khóe miệng Bùi Dạ Tập không nhịn được mà lộ ra nụ cười tà tứ.

Hắn lập tức tự cho là phối hợp nói “Gọi người? Được, ngươi gọi đi! Giang Mộ Yên, thật sự là nhìn không ra dưới vẻ mặt thanh cao kia của ngươi lại có nhiều dạng như vậy, cho dù bát thiếp Y Vân xuất thân thanh lâu của ta cũng không làm được như ngươi a!

Được rồi, mục đích của ngươi đã đạt được. Hôm nay chúng ta viên phòng trước, ngày mai ta sẽ đến chỗ cha quỳ thỉnh cầu để cha cho phép hôn nhân chúng ta có thể tiến hành một lần nữa, này vừa ý ngươi chưa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.