Hưu Phu Kí Hoàng Thương Tướng Công

Chương 247: Chương 247




Edit: Ring.

“A?”

Thanh Thư dường như lúc này mới bừng tỉnh, nhớ ra hắn vốn là định đi khuyên Giang Mộ Yên nghỉ ngơi, kết quả từ khi vào cửa đến giờ bước ra một chữ cũng không có nhắc tiểu thư, ngược lại –

Hồng Nguyệt thấy bộ dạng này của hắn liền biết Thanh Thư không những không khuyên được mà còn bị tiểu thư sai đi làm việc. Nếu không hắn cũng đã không vội vàng đến mức hoàn toàn quên mất chuyện nàng vẫn đang đứng ngoài này chờ đáp án của hắn.

Hồng Nguyệt thở dài một tiếng, không biết mà nên nói Thanh quản sự vậy mà cũng bị tiểu thư nắm mũi dắt đi hay nên nói tiểu thư nhà nàng thật sự là vì lão gia cùng Bùi gia mà xem nhẹ bản thân đây.

Đang lúc Thanh Thư còn do dự không biết nên trở lại thư phòng nhắc Giang Mộ Yên nghỉ ngơi hay nên nghe theo phân phó của tiểu thư mà đi gọi lão gia thì bóng dáng Bùi Vũ Khâm cũng đã xuất hiện.

Trước mắt Thanh Thư cùng Hồng Nguyệt nhất thời sáng bừng lên, cả hai vội vàng bước tới trước “Tham kiến lão gia! Lão gia ngài tỉnh rồi?”

“Yên nhi đâu? Còn trong thư phòng sao?”

Bùi Vũ Khâm thấy vẻ mặt như gặp được cứu tinh của Thanh Thư cùng Hồng Nguyệt liền biết Yên nhi của hắn nhất định lại quên ăn quên ngủ, đến giờ vẫn chưa bước ra khỏi thư phòng nửa bước. Tâm không khỏi nhói lên một cái, Bùi Vũ Khâm nhíu mày “Thanh Thư, Hồng Nguyệt, các ngươi hầu hạ, chăm sóc Yên nhi như thế nào vậy? Biết nàng bị thương sao còn để nàng ở trong thư phòng lâu như vậy!”

Nói xong, hắn lập tức lướt qua hai người, nhanh chân bước đến cửa thư phòng, trong lòng lại không ngừng tự trách. Cũng tại hắn, rõ ràng đã nói chỉ cho phép bản thân ngủ hai canh giờ, ai ngờ không biết là do mấy ngày nay thật sự quá mệt mỏi hay sao mà vừa nằm xuống liền ngủ thẳng đến bây giờ. Nếu không có hai nha hoàn lúc đi ngang cửa vô ý đụng phải cái gì đó phát ra tiếng động, không chừng lúc này hắn vẫn còn ngủ mê.

Mà vừa tỉnh lại liền thấy sắc trời cũng đã chạng vạng rồi, Bùi Vũ Khâm thầm nhủ không tốt, hắn vậy mà ngủ quên. Gọi hai tiếng Thanh Thư, Hồng Nguyệt đều không có ai trả lời, Bùi Vũ Khâm mới nhớ ra Thanh Thư bị hắn phái đi làm việc rồi, còn Hồng Nguyệt tám phần là đã theo Giang Mộ Yên đến thư phòng.

Cho nên hắn vội vàng đứng dậy, miễn cưỡng để nha hoàn mới Thanh Thư vừa mang từ biệt viện về hầu hạ rửa mặt chải đầu qua loa rồi liền đến đây, quả nhiên thấy Thanh Thư cùng Hồng Nguyệt vẫn đang đứng trên hành lang gần thư phòng, hắn liền biết Yên nhi khẳng định vẫn còn bên trong.

“Lão gia, cái kia, tiểu thư đã xem xong tất cả sổ sách trong thư phòng rồi, hiện tại đang làm một số chuyện cuối cùng. Vốn tiểu thư muốn Thanh Thư đi mời lão gia ngài rời giường để cùng dùng cơm chiều, không ngờ lão gia ngài đã tự đến đây trước.”

“Ngươi nói cái gì? Yên nhi xem xong hết sổ sách trong thư phòng rồi?”

Bùi Vũ Khâm dừng bước, vẻ mặt kinh ngạc! Nhưng sau đó hắn lại bước đến cửa nhanh hơn, không đợi Thanh Thư giải thích, vừa đến cửa đã vẫy tay nói “Được rồi, ta tự đi vào. Thanh Thư ngươi cùng Hồng Nguyệt nhanh đi chuẩn bị bữa tối đi!”

“Vũ Khâm, là chàng sao?”

Giang Mộ Yên trong thư phòng vừa nghe tiếng Bùi Vũ Khâm liền nhẹ nhàng giương giọng hỏi.

Bùi Vũ Khâm lập tức đẩy cửa bước vào, ánh mắt có vẻ hờn giận nói “Yên nhi, nàng đáp ứng ta thế nào? Trên đầu nàng còn có thương tích, sao có thể ở trong thư phòng lâu như vậy, còn phí công đến thế?”

Giang Mộ Yên vừa vặn đã viết xong một nét cuối cùng, sau đó tự nhiên ngẩng đầu, mỉm cười như hoa nói “Sao lại phí công chứ? Huống chi ta cũng không thấy phiền hà. Trên đầu chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, hôm qua ta cũng ngủ cả đêm, nghỉ ngơi đủ rồi, không còn đau chút nào hết. Thuốc và cơm trưa ta cũng có ăn đàng hoàng, không thiếu một chút, chàng còn lo lắng gì nữa?

Nhưng thật ra là chàng, có ngủ ngon không?”

Bùi Vũ Khâm hơi bực mình gật đầu, rõ ràng là đau lòng, không muốn Yên nhi vì hắn như vậy nhưng đối diện khuôn mặt tươi cười của nàng, hắn lại không thể nào trách cứ được. Bởi vì hắn biết nàng vất vả như thế toàn bộ đều là vì muốn giúp hắn.

Nhưng hắn tình nguyện để bản thân bận rộn chứ cũng không muốn Yên nhi phải vất vả. Có điều nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng nếu nói ra, Yên nhi tất nhiên sẽ không vui. Nàng sẽ cảm thấy hắn không xem nàng như người có thể đồng cam cộng khổ, cho nên hắn không nói gì.

“Ngủ ngon là được. Xem ra chàng đúng là cũng mệt muốn chết rồi, mới đầu còn cứng rắn không chịu đi nghỉ ngơi, giờ ngủ đủ tỉnh dậy có phải cảm thấy đầu óc thanh tỉnh, thoải mái hơn nhiều không a?”

Giang Mộ Yên nói xong liền đặt giấy búi trong tay xuống rồi đứng lên, sau đó thật tự nhiên duỗi người, hoạt động thân thể một chút, lại thở phào một hơi trước mặt Bùi Vũ Khâm.

“Tốt lắm, chàng tỉnh ngủ, còn ta cũng đã xử lý hết đám này, bây giờ đói bụng rồi, chúng ta cũng nên đi ăn cơm chiều. Ăn xong, chúng ta còn có thời gian để tản bộ hoặc là chơi một ván cờ, cuối cùng sẽ đi nghỉ ngơi. Chàng thấy sao?”

“Yên nhi, vất vả lắm không?”

Lần này Bùi Vũ Khâm lại không gật đầu, cũng không lắc đầu, chỉ nhìn thẳng vào mắt nàng, đau lòng hỏi.

“Hửm? Không đâu, chàng đừng nghĩ nhiều. Tuy tính sổ là chuyện rất buồn chán, bất quá nếu nói mệt thì không đến mức đó. Huống chi ta có bàn tính này, nhanh hơn nhiều so với chàng tính nhẩm bình thường, cho nên chàng hoàn toàn không cần lo lắng cho ta như vậy. Ta làm được.”

Giang Mộ Yên nói xong liền xoay người lấy cái bàn tính dưới đám sổ sách trên bàn đặt vào tay Bùi Vũ Khâm.

Biểu tình của Bùi Vũ Khâm quả nhiên là kinh ngạc, hắn không còn vẻ thong dong, nhưng cũng không phải mừng như điên giống Thanh Thư mà trong mắt hắn xuất hiện cảm xúc rất phức tạp. Hay nói đúng hơn, hắn dường như cũng không vui vẻ khi nhìn thấy cái bàn tính trong tay.

Giang Mộ Yên nhạy cảm nhận thấy sự khác lạ của hắn, không khỏi chần chờ hỏi “Vũ Khâm, sao vậy? Chàng, chàng giống như không vui?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.