Edit: Ring.
“Hỡ? Vũ Khâm, chàng nói cứ như là ta hoàn toàn không biết nhìn người vậy. Ít nhất lần đầu tiên gặp ta đã nhìn trúng chàng không phải sao?”
Giang Mộ Yên đẩu môi, không tự giác lộ ra biểu tình làm nũng.
Bùi Vũ Khâm lại nhịn không được mà cười khổ trong lòng. Yên nhi a Yên nhi, cô ngốc này, nàng thật sự cho rằng những gì nàng thấy đã là toàn bộ con người hắn sao? Rất nhiều điều thuộc về mặt tối tăm, u ám trong hắn vẫn chưa được nàng nhìn đến thôi. Trong mắt nàng, hình tượng của hắn bây giờ là hoàn mỹ, điều này hắn biết. Thật hy vọng có một ngày, khi nàng nhìn thấy những mặt khác của hắn, Yên nhi vẫn có thể ngây thơ làm nũng như vậy mà ngẩng đầu nói với hắn rằng ‘Lần đầu tiên gặp ta đã nhìn trúng chàng’ như bây giờ!
~
“Vũ Khâm, Vũ Khâm – chàng nghĩ gì vậy? Ta đang nói với chàng mà sao chàng không phản ứng? Sao vậy? Là ta giải thích không đủ rõ ràng hay là chàng học mệt rồi, cần nghỉ ngơi một lúc?”
Giang Mộ Yên có chút lo lắng nhìn Bùi Vũ Khâm. Hôm nay đã là ngày thứ tư kể từ hôm Thanh Thư đến báo chuyện cửa hàng tơ lụa bị cháy. Ba ngày trước hắn vẫn rất nghiêm túc, rất hưng phấn, cũng vô cùng kích động, mang theo mười hai vạn phần nhiệt tình học tập chữ số Ả-rập cùng ý nghĩa các ký hiệu toán học, đồng thời nàng cũng cho hắn làm trắc nghiệm kiểm tra trình độ.
Quả nhiên đúng như nàng nghĩ, mặc dù Bùi Vũ Khâm như vậy đã xem như người đứng đầu các thương nhân về tri thức nhưng trên phương diện số học, hắn cũng chỉ dừng ở trình độ cộng trừ đơn giản mà thôi, nhân chia này nọ, hắn hoàn toàn không hiểu. Cũng khó trách vì sao khi gặp phép tính hơi lớn một chút, hắn lại tốn nhiều công sức đến vậy mới ra được đáp án.
Hơn nữa chỉ cộng trừ thôi mà Bùi Vũ Khâm cũng không được học tập một cách có hệ thống. Có một số phép tính nàng liếc mắt đã có thể biết đáp án, hắn lại phải tự tay tính một lúc lâu mới ra kết quả.
Điều này khiến Giang Mộ Yên rất đau lòng. Vì thế, nàng càng quyết tâm muốn bỏ hết tất cả phương pháp tính toán không có tính khả dụng mà bao nhiêu năm qua Bùi Vũ Khâm tự mình mày mò ra được, cho dù phải mạo hiểm thay đổi quỹ đạo thời không, liên quan đến tính mạng một số người cũng muốn dạy cho hắn cách tính toán đơn giản, nhanh gọn lại chính xác, để hắn sau này không phải vất vả, tốn công như trước nữa.
Mà chữ số Ả-rập chính là bài học vỡ lòng đầu tiên của nàng.
Giang Mộ Yên vẫn còn nhớ rõ vẻ mặt kinh ngạc của Bùi Vũ Khâm khi nàng giải thích ý nghĩa của những ký hiệu 12345 mới cong vẹo như nòng nọc đó cho hắn biết. Vẻ mặt đó giống như người Trái Đất đang sống êm đẹp đùng một cái gặp người ngoài hành tinh vậy, khiến nàng vừa muốn cười, lại vừa thương tiếc.
Đến khi cầm tay dạy hắn nhận biết, dạy hắn viết từng số, trong nháy mắt đó, nàng đột nhiên có cảm giác rằng nam nhân này không chỉ đơn giản là người yêu của nàng mà còn là điều duy nhất mà cuộc đời này của nàng mong chờ.
Nhưng tất cả những đau lòng, thương cảm, tình yêu cùng hy vọng đó, nàng đều giấu trong lòng, không biểu hiện ra ngoài. Ngược lại còn dùng ngữ khí thật nghiêm khắc yêu cầu hắn trong thời gian ngắn nhất phải thuộc hết ký hiệu cũng ý nghĩa của những con số đó, không được nhầm lẫn, đồng thời còn muốn hắn nhớ hết tổ hợp tất cả các số từ 1 đến 100.
Bùi Vũ Khâm không làm nàng thất vọng. Hắn chỉ tốn một canh giờ đã nhớ chính xác được hết tất cả. Khi nàng yêu cầu viết ra một số bất kì trong phạm vi đó, hắn đều có thể viết đúng.
Điều này khiến Giang Mộ Yên vui vẻ vô cùng. Bởi vì chỉ cần nhớ hết được các chữ số là xem như đã nắm được cơ bản cho những phép tính cộng trừ phải học sau này.
Mà trên thực tế, trong ba ngày qua, sự thật chứng minh Bùi Vũ Khâm thật sự là thương nhân bẩm sinh. Hắn mẫn cảm với số học còn hơn cả những gì nàng đoán. Chẳng những có thể nhanh chóng nhớ kỹ các con số mà sau khi nghe nàng giảng giải qua các quy luật, hắn liền có thể suy một ra ba. Vừa làm quen với số học, hắn đã lập tức suy ra nên biểu diễn một ngàn bằng chữ số Ả-rập như thế nào. Tiến bộ như vậy, quả thật khiến Giang Mộ Yên không thể không cảm khái, dạy hắn liên tục mấy ngày liền.
Cho nên mới nghe thì nghĩ Bùi Vũ Khâm cũng chỉ mới học được ba ngày, nhưng sự tiến bộ trong ba ngày này, trước giờ hắn ngay cả nghĩ cũng không dám.
Phép cộng, phép trừ, hắn đều chỉ cần một ngày đã nắm vững, sau đó lại nhanh chóng tìm được quy luật thêm bớt khi làm những bài tập Giang Mộ Yên ra.
Tới lúc sau, Giang Mộ Yên cuối cùng cũng chịu không nổi khi Bùi Vũ Khâm nhiệt tình học tập đến điên cuồng như vậy, liền dứt khoát không cho bài tập nữa mà bảo hắn cộng từ 1 lên đến 100, sau đó tính ra đáp án cuối cùng đưa cho nàng để kiểm tra xem hắn có thật sự nắm giữ quy tắc cộng trừ chưa.
Bùi Vũ Khâm lập tức đồng ý, Giang Mộ Yên lúc này mới có chút thời gian rảnh rỗi để nghỉ ngơi.
Đương nhiên sau đó nàng kiểm tra thấy những kết quả Bùi Vũ Khâm tính ra đều là chính xác, bản thân Bùi Vũ Khâm tất nhiên rất vui vẻ, nhưng Giang Mộ Yên làm ‘cô giáo’ cho hắn lại càng vui vẻ hơn.
Cho nên thời gian ba ngày gần như đều trôi qua trong tình trạng tranh thủ từng giây từng phút như vậy, Giang Mộ Yên cũng đã dần dần quen với sự siêng năng của Bùi Vũ Khâm.
Bởi vậy hôm nay, bất ngờ thấy ánh mắt Bùi Vũ Khâm có vẻ do dự nhìn trang giấy Tuyên Thành, nàng gọi mấy tiếng cũng không phản ứng thì Giang Mộ Yên không khỏi cảm thấy lo lắng.