Edit: Ring.
Lúc này Bùi Huyền đã ngẩng khuôn mặt với biểu tình đôn hậu lên, hơi lắc đầu.
“Ta cũng không nhớ rõ, hình như có người đã từng nói qua với ta hai câu đó nhưng lại không nhớ là ai. Ta đã tìm trong rất nhiều sách nhưng cũng không tìm được. Vừa rồi đột nhiên nhớ ra Mộ Yên tiểu thư là đệ nhất tài nữ của Đông Vân quốc chúng ta nên mới liều lĩnh đọc câu thơ này ra. Không ngờ Mộ Yên tiểu thư quả nhiên học rộng biết nhiều, không cần suy nghĩ đã cho Bùi Huyền đáp án. Bùi Huyền thật sự rất kính nể Mộ Yên tiểu thư, cũng cảm kích vô cùng!”
Giang Mộ Yên nhìn bộ dáng thành khẩn của hắn, tia sáng trong mắt chợt lóe lên rồi vụt tắt. Sau đó trên gương mặt của nàng lặng lẽ hiện lên nụ cười. Bùi Huyền thấy vậy thì thầm rùng mình, còn chưa kịp phản ứng, Giang Mộ Yên đã mở miệng.
“Không dám nhận lời khen này của Huyền công tử. Đây không phải nhờ Giang Mộ Yên học rộng biết nhiều mà khuyết thơ này vốn chính là ta làm, không phải tác phẩm danh giá lâu đời gì. Cũng khó trách Huyền công tử tìm không thấy!”
Giang Mộ Yên nói xong, trong lòng nhịn không được cười lạnh một tiếng.
Người khác không biết nhưng trong lòng nàng đương nhiên rõ ràng. Hai câu thơ này xuất phát từ bài ‘Hoàng hạc lâu’ của Thôi Hạo, căn bản không phải nàng làm. Có điều thời không này lại có chút đặc biệt, không phải Trung Quốc cổ đại, cho nên tuy rất nhiều thói quen, phong tục cùng hoàn cảnh sống ở nơi nay tương tự với Trung Quốc cổ đại nhưng lĩnh vực văn hóa lại không liên quan lắm.
Ví dụ như Thôi Hạo, thời không này chắc chắn không có.
Như vậy bài ‘Hoàng hạc lâu’ này chắc chắn cũng không tồn tại. Bùi Huyền thân là người thời đại này, sao có thể nhìn thấy hai câu thơ đó trong sách chứ?
Mà lần duy nhất nàng viết ra câu đó chính là trong viện của nhị phu nhân Tần Hồng Diệp, đó là ngày đầu tiên nàng đến đây. Vì muốn che dấu việc Tần Hồng Diệp bảo nàng xem hai quyển sổ sách cho nên lúc thấy Thanh Thư, sợ hắn nghi ngờ, nàng mới tiện tay viết một câu thơ lên giấy.
Mà câu đó vừa vặn chính là câu Bùi Huyền vừa đọc, ‘Nhật mộ hương quan hà xứ thị. Yên Ba giang thượng sử nhân sầu’.
Cho nên chuyện Bùi Huyền nghe được câu thơ đó từ người nào khác là không thể nào. Như vậy cách lý giải duy nhất chính là hôm đó, sau khi nàng theo Thanh Thư đi, có người đã mang tờ giấy đó đến cho Bùi Huyền xem.
Mà nhị phu nhân Tần Hồng Diệp cùng tam phu nhân bên kia, xưa nay vẫn không hợp với hắn, không thể nào lại mang nó đến cho hắn xem.
Như vậy chỉ còn một khả năng, chính là Bùi Huyền vốn đã an bày người ở bên cạnh nhị phu nhân Tần Hồng Diệp, cho nên mới có thể biết được nàng đã viết cái gì.
Vừa nghĩ như vậy, Giang Mộ Yên vốn đã có chút nghi ngờ Bùi Huyền, lúc này lại càng khẳng định.
Mà Bùi Huyền lại cảm thấy trái tim giật nảy, thầm nhủ không ổn!
Hắn chỉ cho rằng có thể suy ra được điều gì đó từ câu thơ này thôi, dù sao chính Hướng Nhật cũng đã nói chữ viết trên giấy kia thật sự không giống chữ Giang Mộ Yên. Nhưng hắn lại quên, nếu chữ này đã không giống chữ nàng, như vậy câu thơ đó có thể là bình thường sao?
Có thể trong đó có ý nghĩa gì đặc biệt, cũng có thể chỉ là hôm đó Giang Mộ Yên ngẫu hứng viết ra, trước đó chưa từng viết ở đâu khác.
Nếu là như vậy, phép thử hắn tự cho là rất thông minh vừa rồi lại thành tự đạp vào chân mình.
Nghĩ đến đây, Bùi Huyền không khỏi càng thu liễm mấy phần, cẩn thận nói “Thì ra hai câu thơ này vốn là của Mộ Yên tiểu thư, khó trách Bùi Huyền kiếm trong bao nhiêu điển tịch cũng không thấy. Có điều không biết thủ thơ này Mộ Yên tiểu thư làm vào năm nào, vì sao thơ hay như vậy mà vẫn chưa được ghi vào tuyển tập thi từ ưu tú nhất Đông Vân quốc? Thật sự rất đáng tiếc!”
Giang Mộ Yên nghe Bùi Huyền lòng vòng hỏi thăm thời gian khúc thơ được làm ra thì liền hiểu được dụng ý của hắn. Nhất thời, nàng thầm cười lạnh một tiếng, tuy nhiên trên mặt vẫn mang ý cười nhu hòa “Huyền công tử quá đề cao Mộ Yên rồi. Thủ thơ này làm lúc còn chưa đến Bùi gia kia. Khi đó còn nhỏ, lại được cái danh tài nữ nên không tránh khỏi kiêu ngạo. Vậy nên cũng vờ như sầu não mà làm ra hai câu như vậy, không ngờ lại lưu lạc ra bên ngoài, khiến Huyền công tử chê cười rồi!”
Nếu hắn muốn nghe đáp án như vậy thì Giang Mộ Yên tất nhiên sẽ không làm hắn thất vọng. Cho nên nàng vờ như không hề phòng bị mà nói với hắn mấy câu như vậy.
Bùi Huyền nghe vậy thì trong lòng vẫn còn chút bồn chồn nhưng vẻ mặt cũng đã lơi lỏng mấy phần. Chỉ cần Giang Mộ Yên đã làm nó từ lâu thì tốt rồi.
Nhưng mà bản tính hắn vốn đa nghi, mới thoáng thả lỏng tinh thần một chút liền ít nhiều hiểu được Giang Mộ Yên là cố ý nói vậy để hắn nghe, cho nên đối với lời của nàng, hắn lại cẩn thận phòng bị hơn.
Bùi Huyền nhất thời lên tiếng “Mộ Yên tiểu thư quá khiêm tốn rồi. Thủ thơ này ý cảnh cao siêu, tiểu thư tuổi còn nhỏ mà đã làm được như vậy thật sự là không phụ danh tài nữ! Hôm nay tiểu thư còn có việc phải làm, Bùi Huyền cũng không dám quấy rầy nữa. Chờ mấy ngày nữa nếu Mộ Yên tiểu thư có rảnh, Bùi Huyền định đến bàn luận thơ văn với tiểu thư một chút, không biết có tiện không?”
Giang Mộ Yên không chút do dự mỉm cười gật đầu, bộ dáng hoàn toàn không phòng vệ hắn.
“Đương nhiên là được. Nghe tiên sinh nói Huyền công tử lập chí muốn thi đỗ công danh, xem như là người học rộng biết nhiều nhất nhà này. Nếu Huyền công tử không chê thì hoan nghênh ngươi đến bàn luận!”
“Làm vậy sẽ không gây bất tiện gì cho Mộ Yên tiểu thư chứ?”
Bùi Huyền lúc này thật sự không thể nhìn thấu Giang Mộ Yên. Bởi vì vô luận hắn nói gì đi nữa, trong ánh mắt nàng đều trong suốt như không có chút bí mật, ngụy trang nào.
Chẳng lẽ nàng thật sự không phát hiện sơ hở vừa rồi của hắn sao?